Hoàng Kim Đài
-
Chương 43: Bộc bạch
Có thể khiến Nguyên Thái đế giao phó quân quyền Bắc Yến, không ngại phá lệ cho hắn nhập điện, thậm chí biến hắn trở thành người phát ngôn của hoàng đế tại Anh Hoa điện, kiềm chế các hoàng tử —— Thế này đã không chỉ là trọng dụng nữa, mà là sắp sửa xem hắn thành người nhà luôn rồi.
Phó Thâm hoài nghi nói: “Thực ra ngươi mới là con ruột của hoàng thượng đúng không?”
Nghiêm Tiêu Hàn bật cười, cố ý trêu y: “Nếu ta thật sự là con ruột của bệ hạ, vậy thì Phó gia các ngươi sẽ có hai vị vương phi đấy.”
Phó Thâm: “…….”
Nghiêm Tiêu Hàn nhấc bình rót thêm cho mình chén trà, thu lại vẻ cười đùa, nghiêm mặt nói: “Kính Uyên, ngươi có biết người hoàng thượng tin tưởng nhất là ai không?”
Phó Thâm đáp chẳng cần nghĩ: “Chính ông ta.”
Nghiêm Tiêu Hàn vốn định nghiêm túc phân tích tường tận với y, kết quả lại bị câu trả lời của Phó Thâm chọc cười. Hắn phát hiện bóng đen của chuyện quá khứ trong lòng mình đang dần dần phai đi, như thể dù là chuyện rất to tát, nhưng ở trước mặt người này, cũng có thể cười cho qua.
“Ngoại trừ chính ông ta thì sao?” Nghiêm Tiêu Hàn nói.
Phó Thâm khựng lại bởi câu hỏi này.
Nguyên Thái đế mắc bệnh đa nghi nặng, ông ta không tin những võ tướng sở hữu binh quyền trong tay mình, không tin những huynh đệ có quan hệ máu mủ, không tin những đứa con trai nhìn chằm chằm vào hoàng vị, không tin những văn quan lén lút lập bè phái….. Nghĩ tới nghĩ lui, trong văn võ cả triều, chẳng tìm được ai như vậy cả. Khóe miệng Phó Thâm cong lên, nhủ thầm Nguyên Thái đế làm cái chức hoàng đế này, thật đúng là cô đơn lẻ loi.
Nghiêm Tiêu Hàn điềm nhiên nói: “So với văn quan, ông ta càng tin võ tướng hơn; so với tướng lĩnh trấn giữ một phương, ông ta càng tin kẻ ở ngay dưới mắt mình hơn. Cho nên so với ngươi, ông ta tín nhiệm ta hơn.”
Phó Thâm làm bộ giơ tay muốn đánh hắn, Nghiêm Tiêu Hàn nở nụ cười, bắt lấy tay y, nhẹ nhàng cầm lấy: “Phi Long vệ và Bắc Nha cấm quân vẫn luôn là đòn sát thủ của ông ta. Tiếp theo là ngũ đại kinh doanh, bởi vì đề đốc kinh doanh Uông Chẩn là một cô thần không theo bè phái nào. Binh Mã ty của hoàng thành thì không được. Còn có Tây Bình quận vương nữa, mấy năm gần đây ông ta luôn âm thầm, không gây náo động, hoàng thượng đối với lão thần cũng yên tâm hơn một chút.”
Phó Thâm đương nhiên chẳng xa lạ gì với người hắn nhắc tới. Đương thời truyền rằng có “Tứ quốc trụ”, tức bốn tướng lĩnh nổi tiếng nhất trấn thủ ở các phương, theo thứ tự là thống soái Bắc Yến thiết kỵ Phó Thâm, Tây Bình quận vương Đoạn Quy Hồng, đề đốc thủy quân Đông Hải Tát Tri Mộ, cùng với thống lĩnh kinh doanh Uông Chẩn.
Uông Chẩn là người kín tiếng, còn kín tiếng hơn cả Đoạn Quy Hồng —— Tây Bình quận vượng không nổi danh ở kinh thành, là bởi vì vị trí xa xôi, tin tức khó thông. Uông Chẩn đóng giữ Tây Sơn cách kinh thành không xa, nhiều năm qua vẫn không hề gây động tĩnh gì quá lớn. Nhiều người chỉ biết đến kinh doanh, chứ hỏi tên của đề đốc kinh doanh thì còn phải vắt óc nghĩ một hồi.
Nhưng chính Bắc Yến thiết kỵ, ngũ đại kinh doanh và cấm quân hoàng thành, lại tạo thành ba tầng chắn bảo vệ kinh thành.
“Cho nên là?” Phó Thâm hỏi, “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Người có thể được hoàng thượng tín nhiệm, chỉ cần không giành công, không bè phái, hành xử kín tiếng, tốt nhất là lão thần,” Nghiêm Tiêu Hàn cười hỏi, “Vẫn chưa nghĩ ra được à?”
Phó Thâm bỏ cuộc: “Ngươi nói luôn đi.”
Nghiêm Tiêu Hàn nói: “Thái giám.”
Phản ứng đầu tiên của Phó Thâm là dời tầm mắt xuống, nhìn vào hạ thân Nghiêm Tiêu Hàn: “Không phải chứ, rất bình thường mà?”
Nghiêm Tiêu Hàn: “……”
Một lát sau Phó Thâm mới nhận ra mình hiểu nhầm, lúng túng đến nỗi giơ tay che mặt. Nghiêm Tiêu Hàn cố nén cười, cấm lấy tay vịn xe lăn kéo y đến trước người, đầu gối hai người chạm nhau, hắn ra vẻ nghiêm trang nói: “Đừng xấu hổ, đã là vợ chồng với nhau rồi, có gì mà phải xấu hổ…… Bỏ tay xuống đi. Hầu gia, ngươi định bao giờ kiểm nghiệm xem ta rốt cuộc có bình thường hay không?”
Phó Thâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta định cho ngươi nếm thử gia pháp trước.”
Nghiêm Tiêu Hàn cười to, Phó Thâm cố nhịn một chốc, cuối cùng cũng không nén được cười: “…..Cái đồ không đứng đắn, đang nói chính sự đấy, đứng lên cho ta.”
“Ngươi còn nhớ Đoàn Linh Lung không?” Nghiêm Tiêu Hàn cười đủ rồi, vẫn bám dính lấy y không chịu buông tay, “Khi ấy ngươi vẫn chưa vào triều, chưa từng thấy uy thế một tay che trời của ông ấy, đó mới gọi là giản tại đế tâm, vinh sủng bất suy.”
“Thái giám không có con cái, vào cung từ nhỏ, chỗ dựa duy nhất chính là sự sủng tín của đế vương, cho nên Đoàn Linh Lung thật sự trung thành với hoàng thượng. Nếu hỏi trên đời này hoàng thượng từng toàn tâm toàn ý tin tưởng ai, thì ông ấy chính là người duy nhất.” Nghiêm Tiêu Hàn nói, “Nói ra có lẽ không ai tin, nhưng khi Đoàn Linh Lung mất, bệ hạ quả thực từng rơi nước mắt vì ông ấy.”
“Sau khi sinh ra, ta bị bỏ ở cổng Vạn Tượng tự. Vạn Tượng tự là chùa miếu hoàng gia, bên trong toàn là phi tần xuất gia tu hành, quanh năm làm bạn với thanh đăng cổ phật, họ thấy ta đáng thương, nhất thời động lòng trắc ẩn, giữ ta lại trong chùa để nuôi nấng.” (Thanh đăng cổ phật: chỉ ngọn đèn xanh le lói và tượng phật cổ trong chùa, ý nói đến kiếp sống tịch mịch nơi cửa Phật.)
“Vạn Tượng tự không cho phép bách tính tiến vào, bọn họ đoán có lẽ là cung nữ nào đó có con riêng, sợ sinh ra không nuôi nổi, lại không nhẫn tâm bóp chết, vì vậy liền đem ta đến Vạn Tượng tự, sống chết mặc cho số phận. Cho nên ta không thể nào mang huyết mạch hoàng gia được, hoàng thượng tin ta, chỉ đơn giản là vì nghĩa phụ của ta là Đoàn Linh Lung.”
Phó Thâm nghe mà da đầu căng lên, do dự một chốc, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn.
Nghiêm Tiêu Hàn: “Đoàn Linh Lung có tình cảm với một vị nữ ni trong chùa, thường lén lui tới Vạn Tượng tự, nghe nói trong chùa có một đứa trẻ bị bỏ rơi, bản thân ông ấy không có người nối dõi, liền nhận ta làm nghĩa tử. Ta được ông ấy dạy dỗ nhiều năm, võ công cũng là do ông ấy truyền thụ, mãi cho đến mười bảy tuổi, ông ấy trực tiếp đưa ta vào cấm quân.”
Bao năm qua Nghiêm Tiêu Hàn bị người ta chỉ trích nhiều nhất ở hai điểm, một là hắn làm việc xảo trá, thủ đoạn tàn nhẫn. Hai là hắn bái hoạn quan làm nghĩa phụ, bị cho là dựa dẫm quyền gian, tâm thuật bất chính.
Dù Phó Thâm từ lâu đã chẳng để ý đến mấy lời đồn đãi về hắn, nhưng giờ đây cũng không khỏi cảm thán “Thì ra là vậy”.
Y kéo Nghiêm Tiêu Hàn vào lòng theo cách không tính là dịu dàng, lại thấy nói gì cũng có vẻ yếu ớt vô lực, đủ thứ cảm giác, đều hóa thành đau lòng khôn xiết. Hận không thể trở về quá khứ, cũng ôm tiểu thiếu niên non nớt ấy một cái.
Nghiêm Tiêu Hàn mặc cho y ôm, khẽ bảo: “Đừng thương hại ta.”
“Ừ, không thương hại.” Phó Thâm nói, “Vậy cho phép ta yêu thương ngươi được không? Nếu ta không làm nổi vương phi, ngươi phải đàng hoàng làm Tĩnh Ninh hầu phu nhân cho ta, có được hay không?”
Nghiêm Tiêu Hàn lặng lẽ nở nụ cười, tiếp tục nói: “Hoàng thượng đã sớm biết chuyện của Đoàn Linh Lung và nữ ni kia, đương nhiên cũng biết đến ta. Khi Đoàn Linh Lung bệnh nặng, ông ấy từng bắt ta thề trước giường bệnh của mình rằng đời này sẽ không có con cái, một lòng báo ơn vua. Sau khi ông ấy chết, hoàng thượng liền đề bạt ta làm khâm sát sứ Phi Long vệ.”
Nghiêm Tiêu Hàn mặc dù không mang huyết thống thiên gia, nhưng hoàng thượng cũng xem như nhìn hắn lớn lên, xuất thân đã định sẵn hắn sẽ bị văn quan cô lập, là người thừa kế do Đoàn Linh Lung tự tay dạy dỗ, một cô thần trung thần không hơn không kém, biết gốc biết rễ, Nguyên Thái đế đương nhiên dám yên tâm dùng hắn.
“Ngươi việc gì phải đáp ứng ông ta?” Phó Thâm hỏi, “Không vào Phi Long vệ, ngươi vẫn có thể sống rất thoải mái, trên đời có ngàn vạn con đường, cần gì phải chọn con đường khó đi nhất?”
Nghiêm Tiêu Hàn hỏi ngược lại: “Vậy năm ấy Đông Thát xâm phạm biên giới, tại sao ngươi phải đáp ứng bọn họ ra chiến trường?”
Phó Thâm nói: “Đó là ta tự nguyện chắc? Là bị bắt ép.”
Nghiêm Tiêu Hàn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng như thể hạ quyết tâm, hắn khó nhọc nói: “Có một người, có lẽ cả đời ta cũng chẳng thể sóng vai cùng y, nhưng có thể đặt y ở trong lòng, ngắm nhìn y từ xa, thi thoảng nói vài câu, như vậy cũng rất tốt rồi.”
Phó Thâm không biết tiếp theo hắn sẽ nói gì, nhưng tim y bỗng đập điên cuồng như thể có dự cảm.
“Thế nhưng sau đó, y bị ép đến tiền tuyến Bắc Cương.”
Đầu Phó Thâm trống rỗng.
Dường như nằm trong dự liệu, mà cũng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.
“Mọi người đều biết chiến sự hung hiểm, chuyến này chắc chắn là một đi không trở lại, mà quan to quan nhỏ trong triều, không có một ai dũng cảm đứng ra, thay y ngăn cản chuyện nguy hiểm này.” Nghiêm Tiêu Hàn nói, “Khi ấy ta mới biết, kẻ thấp cổ bé họng thì ngay cả tư cách mơ tưởng cũng chẳng có.”
Hắn cười tự giễu: “Cho nên mang tiếng xấu cũng được, không có con cái cũng không sao, chỉ cần trèo được lên cao, ta có thể đáp ứng bất cứ chuyện gì.”
“Đừng nói nữa…..” Lồng ngực Phó Thâm chập trùng kịch liệt, một tay giữ hắn lại, cất giọng khàn khàn, “Nghiêm huynh, ta biết rồi, đừng nói nữa…..”
“Không sao, đều là chuyện đã qua rồi,” Nghiêm Tiêu Hàn đứng dậy ôm lấy y, ân cần vuốt ve tấm lưng căng thẳng của y, “Nói mãi mới đến phần này, vốn đều là do ta khư khư cố chấp, ngươi không cần phải thấy tiếc cho ta, cũng đừng cảm thấy mình có trách nhiệm. Có thể đi tới bước hôm nay, chứng tỏ năm đó ta không chọn sai.”
“Nếu ta sớm biết…..”
Nghiêm Tiêu Hàn tưởng tượng ra cảnh kia: “Ngươi mà biết, sợ là sẽ tập hợp một đám thiếu gia, đánh chết ta ngay tại trận.”
Năm ấy gặp gỡ giây lát nơi cổng thành, một thoáng kinh hồng, hắn tiện tay ném ra một nhành tịnh đế liên, lại gợi ra khát khao và ngọt bùi cả đời này của hắn.
Dưới vách núi cùng chung hoạn nạn, cãi vã bất ngờ, rồi đoạn tuyệt, rồi lại làm hòa….. Bảy năm qua như gần như xa, mà vẫn luôn hiện hữu khắp chốn, bọn họ từ hai đầu xa xôi hướng về phía nhau, mặc dù đường dài đằng đẵng, nhưng cuối cùng vẫn có thể hội hợp. Hắn từng cho rằng đời này khó có hi vọng sóng vai chung bước, ấy vậy mà giờ đây vươn tay là có thể chạm tới.
“Khi ngươi ra chiến trường, ta chẳng thể làm gì cả,” Nghiêm Tiêu Hàn an ủi, “May mà sau này trở thành khâm sát sứ, lúc hoàng thượng ban hôn cho ngươi, người xét đến đầu tiên cũng là ta. Ngươi xem, đây gọi là thành tâm thành ý, vàng đá cũng tan.”
“…..” Phó Thâm bèn nói, “Thế nhỡ hoàng thượng không ban hôn thì sao?”
Nghiêm Tiêu Hàn nhìn y, nở nụ cười: “Hầu gia, ta không phải bậc quân tử quang minh như ngươi. Nếu ta đã liều sống liều chết leo lên làm khâm sát sứ, thì dù hoàng thượng không cho, ta cũng sẽ tự mình đoạt ngươi về. Chó săn triều đình mà không tàn hại trung lương, thì sao xứng với đồn đãi của thiên hạ?”
Phó Thâm vừa nghe liền biết hắn lại nói lung tung, nhưng mà vẫn đau lòng, y giơ tay vỗ một cái lên lưng hắn: “Phí cả cái mặt đẹp, sao mà cố chấp thế không biết.”
Nghiêm Tiêu Hàn thản nhiên nói: “Gặp Phó lang mà lỡ dở cả đời, ta nào có cách gì.”
Lời hắn không nói ra khỏi miệng, đều giấu dưới ánh nhìn dịu dàng khi mỉm cười.
Nếu Nguyên Thái đế không ban hôn, Nghiêm Tiêu Hàn hẳn cũng chẳng làm chuyện trắng trợn cướp đoạt Tĩnh Ninh hầu, có lẽ cả đời đều phải giả vờ làm người dưng như nước với lửa.
Gặp Phó lang mà lỡ dở cả đời. Phó Thâm có thể làm lỡ cả đời hắn, mà hắn lại không làm lỡ cả đời Phó Thâm.
“Được rồi.” Nghiêm Tiêu Hàn buông y ra, đang định lui về sau, thân thể bỗng khựng lại, bị người bắt lấy cổ tay.
“Làm ngươi lỡ dở cả đời, thật ngại quá”, Phó Thâm thả lỏng người, ngửa ra sau, khóe môi nhoẻn lên, ung dung nói, “Đến đây đi, bây giờ ngươi có thể làm lỡ lại rồi đấy.”
———————— Hoàn quyển thượng ————————
✿Tác giả có lời muốn nói: Sắp đến phần thành thị biên giới rồi.
Editor: Ồ dê hoàn quyển 1 rồi ~~~~ Quyết tâm hoàn bộ này trong năm nay!!!
Pass chương sau: tên của một món quà mà Nghiêm Tiêu Hàn tặng Phó Thâm thưở niên thiếu, 17 chữ, bắt đầu bằng chữ t, không dấu không hoa không cách.
Phó Thâm hoài nghi nói: “Thực ra ngươi mới là con ruột của hoàng thượng đúng không?”
Nghiêm Tiêu Hàn bật cười, cố ý trêu y: “Nếu ta thật sự là con ruột của bệ hạ, vậy thì Phó gia các ngươi sẽ có hai vị vương phi đấy.”
Phó Thâm: “…….”
Nghiêm Tiêu Hàn nhấc bình rót thêm cho mình chén trà, thu lại vẻ cười đùa, nghiêm mặt nói: “Kính Uyên, ngươi có biết người hoàng thượng tin tưởng nhất là ai không?”
Phó Thâm đáp chẳng cần nghĩ: “Chính ông ta.”
Nghiêm Tiêu Hàn vốn định nghiêm túc phân tích tường tận với y, kết quả lại bị câu trả lời của Phó Thâm chọc cười. Hắn phát hiện bóng đen của chuyện quá khứ trong lòng mình đang dần dần phai đi, như thể dù là chuyện rất to tát, nhưng ở trước mặt người này, cũng có thể cười cho qua.
“Ngoại trừ chính ông ta thì sao?” Nghiêm Tiêu Hàn nói.
Phó Thâm khựng lại bởi câu hỏi này.
Nguyên Thái đế mắc bệnh đa nghi nặng, ông ta không tin những võ tướng sở hữu binh quyền trong tay mình, không tin những huynh đệ có quan hệ máu mủ, không tin những đứa con trai nhìn chằm chằm vào hoàng vị, không tin những văn quan lén lút lập bè phái….. Nghĩ tới nghĩ lui, trong văn võ cả triều, chẳng tìm được ai như vậy cả. Khóe miệng Phó Thâm cong lên, nhủ thầm Nguyên Thái đế làm cái chức hoàng đế này, thật đúng là cô đơn lẻ loi.
Nghiêm Tiêu Hàn điềm nhiên nói: “So với văn quan, ông ta càng tin võ tướng hơn; so với tướng lĩnh trấn giữ một phương, ông ta càng tin kẻ ở ngay dưới mắt mình hơn. Cho nên so với ngươi, ông ta tín nhiệm ta hơn.”
Phó Thâm làm bộ giơ tay muốn đánh hắn, Nghiêm Tiêu Hàn nở nụ cười, bắt lấy tay y, nhẹ nhàng cầm lấy: “Phi Long vệ và Bắc Nha cấm quân vẫn luôn là đòn sát thủ của ông ta. Tiếp theo là ngũ đại kinh doanh, bởi vì đề đốc kinh doanh Uông Chẩn là một cô thần không theo bè phái nào. Binh Mã ty của hoàng thành thì không được. Còn có Tây Bình quận vương nữa, mấy năm gần đây ông ta luôn âm thầm, không gây náo động, hoàng thượng đối với lão thần cũng yên tâm hơn một chút.”
Phó Thâm đương nhiên chẳng xa lạ gì với người hắn nhắc tới. Đương thời truyền rằng có “Tứ quốc trụ”, tức bốn tướng lĩnh nổi tiếng nhất trấn thủ ở các phương, theo thứ tự là thống soái Bắc Yến thiết kỵ Phó Thâm, Tây Bình quận vương Đoạn Quy Hồng, đề đốc thủy quân Đông Hải Tát Tri Mộ, cùng với thống lĩnh kinh doanh Uông Chẩn.
Uông Chẩn là người kín tiếng, còn kín tiếng hơn cả Đoạn Quy Hồng —— Tây Bình quận vượng không nổi danh ở kinh thành, là bởi vì vị trí xa xôi, tin tức khó thông. Uông Chẩn đóng giữ Tây Sơn cách kinh thành không xa, nhiều năm qua vẫn không hề gây động tĩnh gì quá lớn. Nhiều người chỉ biết đến kinh doanh, chứ hỏi tên của đề đốc kinh doanh thì còn phải vắt óc nghĩ một hồi.
Nhưng chính Bắc Yến thiết kỵ, ngũ đại kinh doanh và cấm quân hoàng thành, lại tạo thành ba tầng chắn bảo vệ kinh thành.
“Cho nên là?” Phó Thâm hỏi, “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Người có thể được hoàng thượng tín nhiệm, chỉ cần không giành công, không bè phái, hành xử kín tiếng, tốt nhất là lão thần,” Nghiêm Tiêu Hàn cười hỏi, “Vẫn chưa nghĩ ra được à?”
Phó Thâm bỏ cuộc: “Ngươi nói luôn đi.”
Nghiêm Tiêu Hàn nói: “Thái giám.”
Phản ứng đầu tiên của Phó Thâm là dời tầm mắt xuống, nhìn vào hạ thân Nghiêm Tiêu Hàn: “Không phải chứ, rất bình thường mà?”
Nghiêm Tiêu Hàn: “……”
Một lát sau Phó Thâm mới nhận ra mình hiểu nhầm, lúng túng đến nỗi giơ tay che mặt. Nghiêm Tiêu Hàn cố nén cười, cấm lấy tay vịn xe lăn kéo y đến trước người, đầu gối hai người chạm nhau, hắn ra vẻ nghiêm trang nói: “Đừng xấu hổ, đã là vợ chồng với nhau rồi, có gì mà phải xấu hổ…… Bỏ tay xuống đi. Hầu gia, ngươi định bao giờ kiểm nghiệm xem ta rốt cuộc có bình thường hay không?”
Phó Thâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta định cho ngươi nếm thử gia pháp trước.”
Nghiêm Tiêu Hàn cười to, Phó Thâm cố nhịn một chốc, cuối cùng cũng không nén được cười: “…..Cái đồ không đứng đắn, đang nói chính sự đấy, đứng lên cho ta.”
“Ngươi còn nhớ Đoàn Linh Lung không?” Nghiêm Tiêu Hàn cười đủ rồi, vẫn bám dính lấy y không chịu buông tay, “Khi ấy ngươi vẫn chưa vào triều, chưa từng thấy uy thế một tay che trời của ông ấy, đó mới gọi là giản tại đế tâm, vinh sủng bất suy.”
“Thái giám không có con cái, vào cung từ nhỏ, chỗ dựa duy nhất chính là sự sủng tín của đế vương, cho nên Đoàn Linh Lung thật sự trung thành với hoàng thượng. Nếu hỏi trên đời này hoàng thượng từng toàn tâm toàn ý tin tưởng ai, thì ông ấy chính là người duy nhất.” Nghiêm Tiêu Hàn nói, “Nói ra có lẽ không ai tin, nhưng khi Đoàn Linh Lung mất, bệ hạ quả thực từng rơi nước mắt vì ông ấy.”
“Sau khi sinh ra, ta bị bỏ ở cổng Vạn Tượng tự. Vạn Tượng tự là chùa miếu hoàng gia, bên trong toàn là phi tần xuất gia tu hành, quanh năm làm bạn với thanh đăng cổ phật, họ thấy ta đáng thương, nhất thời động lòng trắc ẩn, giữ ta lại trong chùa để nuôi nấng.” (Thanh đăng cổ phật: chỉ ngọn đèn xanh le lói và tượng phật cổ trong chùa, ý nói đến kiếp sống tịch mịch nơi cửa Phật.)
“Vạn Tượng tự không cho phép bách tính tiến vào, bọn họ đoán có lẽ là cung nữ nào đó có con riêng, sợ sinh ra không nuôi nổi, lại không nhẫn tâm bóp chết, vì vậy liền đem ta đến Vạn Tượng tự, sống chết mặc cho số phận. Cho nên ta không thể nào mang huyết mạch hoàng gia được, hoàng thượng tin ta, chỉ đơn giản là vì nghĩa phụ của ta là Đoàn Linh Lung.”
Phó Thâm nghe mà da đầu căng lên, do dự một chốc, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn.
Nghiêm Tiêu Hàn: “Đoàn Linh Lung có tình cảm với một vị nữ ni trong chùa, thường lén lui tới Vạn Tượng tự, nghe nói trong chùa có một đứa trẻ bị bỏ rơi, bản thân ông ấy không có người nối dõi, liền nhận ta làm nghĩa tử. Ta được ông ấy dạy dỗ nhiều năm, võ công cũng là do ông ấy truyền thụ, mãi cho đến mười bảy tuổi, ông ấy trực tiếp đưa ta vào cấm quân.”
Bao năm qua Nghiêm Tiêu Hàn bị người ta chỉ trích nhiều nhất ở hai điểm, một là hắn làm việc xảo trá, thủ đoạn tàn nhẫn. Hai là hắn bái hoạn quan làm nghĩa phụ, bị cho là dựa dẫm quyền gian, tâm thuật bất chính.
Dù Phó Thâm từ lâu đã chẳng để ý đến mấy lời đồn đãi về hắn, nhưng giờ đây cũng không khỏi cảm thán “Thì ra là vậy”.
Y kéo Nghiêm Tiêu Hàn vào lòng theo cách không tính là dịu dàng, lại thấy nói gì cũng có vẻ yếu ớt vô lực, đủ thứ cảm giác, đều hóa thành đau lòng khôn xiết. Hận không thể trở về quá khứ, cũng ôm tiểu thiếu niên non nớt ấy một cái.
Nghiêm Tiêu Hàn mặc cho y ôm, khẽ bảo: “Đừng thương hại ta.”
“Ừ, không thương hại.” Phó Thâm nói, “Vậy cho phép ta yêu thương ngươi được không? Nếu ta không làm nổi vương phi, ngươi phải đàng hoàng làm Tĩnh Ninh hầu phu nhân cho ta, có được hay không?”
Nghiêm Tiêu Hàn lặng lẽ nở nụ cười, tiếp tục nói: “Hoàng thượng đã sớm biết chuyện của Đoàn Linh Lung và nữ ni kia, đương nhiên cũng biết đến ta. Khi Đoàn Linh Lung bệnh nặng, ông ấy từng bắt ta thề trước giường bệnh của mình rằng đời này sẽ không có con cái, một lòng báo ơn vua. Sau khi ông ấy chết, hoàng thượng liền đề bạt ta làm khâm sát sứ Phi Long vệ.”
Nghiêm Tiêu Hàn mặc dù không mang huyết thống thiên gia, nhưng hoàng thượng cũng xem như nhìn hắn lớn lên, xuất thân đã định sẵn hắn sẽ bị văn quan cô lập, là người thừa kế do Đoàn Linh Lung tự tay dạy dỗ, một cô thần trung thần không hơn không kém, biết gốc biết rễ, Nguyên Thái đế đương nhiên dám yên tâm dùng hắn.
“Ngươi việc gì phải đáp ứng ông ta?” Phó Thâm hỏi, “Không vào Phi Long vệ, ngươi vẫn có thể sống rất thoải mái, trên đời có ngàn vạn con đường, cần gì phải chọn con đường khó đi nhất?”
Nghiêm Tiêu Hàn hỏi ngược lại: “Vậy năm ấy Đông Thát xâm phạm biên giới, tại sao ngươi phải đáp ứng bọn họ ra chiến trường?”
Phó Thâm nói: “Đó là ta tự nguyện chắc? Là bị bắt ép.”
Nghiêm Tiêu Hàn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng như thể hạ quyết tâm, hắn khó nhọc nói: “Có một người, có lẽ cả đời ta cũng chẳng thể sóng vai cùng y, nhưng có thể đặt y ở trong lòng, ngắm nhìn y từ xa, thi thoảng nói vài câu, như vậy cũng rất tốt rồi.”
Phó Thâm không biết tiếp theo hắn sẽ nói gì, nhưng tim y bỗng đập điên cuồng như thể có dự cảm.
“Thế nhưng sau đó, y bị ép đến tiền tuyến Bắc Cương.”
Đầu Phó Thâm trống rỗng.
Dường như nằm trong dự liệu, mà cũng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.
“Mọi người đều biết chiến sự hung hiểm, chuyến này chắc chắn là một đi không trở lại, mà quan to quan nhỏ trong triều, không có một ai dũng cảm đứng ra, thay y ngăn cản chuyện nguy hiểm này.” Nghiêm Tiêu Hàn nói, “Khi ấy ta mới biết, kẻ thấp cổ bé họng thì ngay cả tư cách mơ tưởng cũng chẳng có.”
Hắn cười tự giễu: “Cho nên mang tiếng xấu cũng được, không có con cái cũng không sao, chỉ cần trèo được lên cao, ta có thể đáp ứng bất cứ chuyện gì.”
“Đừng nói nữa…..” Lồng ngực Phó Thâm chập trùng kịch liệt, một tay giữ hắn lại, cất giọng khàn khàn, “Nghiêm huynh, ta biết rồi, đừng nói nữa…..”
“Không sao, đều là chuyện đã qua rồi,” Nghiêm Tiêu Hàn đứng dậy ôm lấy y, ân cần vuốt ve tấm lưng căng thẳng của y, “Nói mãi mới đến phần này, vốn đều là do ta khư khư cố chấp, ngươi không cần phải thấy tiếc cho ta, cũng đừng cảm thấy mình có trách nhiệm. Có thể đi tới bước hôm nay, chứng tỏ năm đó ta không chọn sai.”
“Nếu ta sớm biết…..”
Nghiêm Tiêu Hàn tưởng tượng ra cảnh kia: “Ngươi mà biết, sợ là sẽ tập hợp một đám thiếu gia, đánh chết ta ngay tại trận.”
Năm ấy gặp gỡ giây lát nơi cổng thành, một thoáng kinh hồng, hắn tiện tay ném ra một nhành tịnh đế liên, lại gợi ra khát khao và ngọt bùi cả đời này của hắn.
Dưới vách núi cùng chung hoạn nạn, cãi vã bất ngờ, rồi đoạn tuyệt, rồi lại làm hòa….. Bảy năm qua như gần như xa, mà vẫn luôn hiện hữu khắp chốn, bọn họ từ hai đầu xa xôi hướng về phía nhau, mặc dù đường dài đằng đẵng, nhưng cuối cùng vẫn có thể hội hợp. Hắn từng cho rằng đời này khó có hi vọng sóng vai chung bước, ấy vậy mà giờ đây vươn tay là có thể chạm tới.
“Khi ngươi ra chiến trường, ta chẳng thể làm gì cả,” Nghiêm Tiêu Hàn an ủi, “May mà sau này trở thành khâm sát sứ, lúc hoàng thượng ban hôn cho ngươi, người xét đến đầu tiên cũng là ta. Ngươi xem, đây gọi là thành tâm thành ý, vàng đá cũng tan.”
“…..” Phó Thâm bèn nói, “Thế nhỡ hoàng thượng không ban hôn thì sao?”
Nghiêm Tiêu Hàn nhìn y, nở nụ cười: “Hầu gia, ta không phải bậc quân tử quang minh như ngươi. Nếu ta đã liều sống liều chết leo lên làm khâm sát sứ, thì dù hoàng thượng không cho, ta cũng sẽ tự mình đoạt ngươi về. Chó săn triều đình mà không tàn hại trung lương, thì sao xứng với đồn đãi của thiên hạ?”
Phó Thâm vừa nghe liền biết hắn lại nói lung tung, nhưng mà vẫn đau lòng, y giơ tay vỗ một cái lên lưng hắn: “Phí cả cái mặt đẹp, sao mà cố chấp thế không biết.”
Nghiêm Tiêu Hàn thản nhiên nói: “Gặp Phó lang mà lỡ dở cả đời, ta nào có cách gì.”
Lời hắn không nói ra khỏi miệng, đều giấu dưới ánh nhìn dịu dàng khi mỉm cười.
Nếu Nguyên Thái đế không ban hôn, Nghiêm Tiêu Hàn hẳn cũng chẳng làm chuyện trắng trợn cướp đoạt Tĩnh Ninh hầu, có lẽ cả đời đều phải giả vờ làm người dưng như nước với lửa.
Gặp Phó lang mà lỡ dở cả đời. Phó Thâm có thể làm lỡ cả đời hắn, mà hắn lại không làm lỡ cả đời Phó Thâm.
“Được rồi.” Nghiêm Tiêu Hàn buông y ra, đang định lui về sau, thân thể bỗng khựng lại, bị người bắt lấy cổ tay.
“Làm ngươi lỡ dở cả đời, thật ngại quá”, Phó Thâm thả lỏng người, ngửa ra sau, khóe môi nhoẻn lên, ung dung nói, “Đến đây đi, bây giờ ngươi có thể làm lỡ lại rồi đấy.”
———————— Hoàn quyển thượng ————————
✿Tác giả có lời muốn nói: Sắp đến phần thành thị biên giới rồi.
Editor: Ồ dê hoàn quyển 1 rồi ~~~~ Quyết tâm hoàn bộ này trong năm nay!!!
Pass chương sau: tên của một món quà mà Nghiêm Tiêu Hàn tặng Phó Thâm thưở niên thiếu, 17 chữ, bắt đầu bằng chữ t, không dấu không hoa không cách.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook