Hoàng Kim Đài
-
Chương 23
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đuổi tận giết tuyệt —— Đây là đại án năm xưa chấn động triều chính, liên luỵ đến phiên vương, tướng lĩnh, văn thần, để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho thế nhân.
Hàn Nguyên Đồng bị trảm, An Vương bị tước phiên, Kim Vân Phong tự sát. Nhà họ Kim từ trên xuống dưới, nam nữ già trẻ mười mấy miệng ăn, không một ai may mắn thoát được.
Có rất ít người biết rằng, có hai người vốn có thể thoát chết, nhưng cuối cùng lại không thể trốn khỏi thiên la địa vọng của Phi Long vệ.
Cũng không ai biết được, hai người chắc chắn phải chết ấy, lại mai danh ẩn tích sống ở một trấn nhỏ nơi biên thùy. Bảy năm sau, còn có thể gặp lại ân nhân cứu mạng năm xưa.
Kinh hãi mà phát hiện bất ngờ này mang đến cho Phó Thâm, đủ để sánh ngang với thánh chỉ ban hôn một tháng trước.
Qua nhiều năm như vậy, y thay đổi rất nhiều, từng bị thế sự giày xéo, từng bị vận mệnh đùa bỡn, từ lâu đã chẳng còn là đại thiếu gia chỉ hành sự bằng nhiệt huyết của năm ấy. Cuộc đời chinh chiến bất đắc dĩ khiến y nhanh chóng trút bỏ sự trẻ dại và tùy hứng vô dụng nhất, cùng cả sự nhạy cảm không cần thiết.
Tâm tư giấu kín, sắc bén nội liễm, y hiểu được thế nào là “Thân bất do kỷ”, cũng học được phải tôn trọng “Mỗi người mỗi chí”. Y thậm chí còn bồi đắp lại tình bạn với Nghiêm Tiêu Hàn, xóa bỏ chuyện cũ, từ nay không nhắc lại nữa.
Năm đó Phó Thâm nổi giận đùng đùng ném vỡ ngọc bội, hùng hồn tuyên bố ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn. Nhưng sau đó hết giận rồi lại hồi tưởng, y biết mình đáng lẽ cần phải thấy đủ, bởi vì Nghiêm Tiêu Hàn ngày đó còn chừa cho y chút mặt mũi. Không an bài Phi Long vệ động thủ khi y đã đi, có ít nhất một nửa là vì gạt y, không để y phải đau lòng.
Mà không màng đến công nghĩa đại sự, chí ít hắn đối đãi với Phó Thâm đã xem như là tận tình tận nghĩa.
Đáng tiếc Phó Thâm khi đó đang nóng giận, vô luận Nghiêm Tiêu Hàn làm gì, ở trong mắt y đều là “trăm phương ngàn kế”. Từ dạo ấy hai người như người dưng nước lã, cho nến mùa đông năm Nguyên Thái thứ mười tám, ngoại sứ tới triều. Trong cung tổ chức hội mã cầu, Nguyên Thái đế lệnh cho cấm quân tham gia, lập thành đội mã cầu với các con cháu thế gia, nghênh chiến cao thủ mã cầu ngoại bang.
(Mã cầu là môn thể thao bắt nguồn từ đời Hán, người chơi ngồi trên lưng ngựa, dùng gậy đánh cầu vào gôn.)
Khi chơi được một nửa, mã cầu bị đánh bay ra ngoài sân. Tiểu thái giám phụ trách nhặt cầu hơi chậm chạp, cầu còn chưa rời tay, một cầu thủ ngoại bang đã nóng ruột vung gậy lên đánh. Lực tay của người thường đánh mã cầu mạnh hơn xa người bình thường, một gậy đó giáng xuống, không chết cũng nửa tàn phế. Phó Thâm cách đó gần nhất, liền xông tới giơ gậy xách tiểu thái giám lên, kéo nó lên ngựa mình.
Mã cầu xưa nay luôn thô bạo, va chạm bị thương là chuyện thường. Kẻ ngoại bang kia có ý định khiêu khích, không chịu dừng tay, gậy tiếp theo trực tiếp vung thẳng tới mặt Phó Thâm.
Song cây gậy mã cầu kia còn chưa tới trước mặt Phó Thâm, liền có thứ gì đó lao tới, nện vào huyệt thái dương của cầu thủ ngoại bang kia, lực rất mạnh, đập cho một hán tử cao tám thước từ trên ngựa ngã xuống đất.
Phó Thâm ngạc nhiên nhìn lại, chỉ thấy Nghiêm Tiêu Hàn ngồi thẳng tắp, lắc lắc cổ tay như chẳng có chuyện gì xảy ra, hờ hững nói xin lỗi: “Xin lỗi, trượt tay.”
Cú kia chắn chắn cần dùng lực cực lớn, còn phải làm bộ lỡ tay, ảnh hưởng đến cổ tay không thể nói là không nặng. Phó Thâm để ý quan sát, đến nửa trận sau, Nghiêm Tiêu Hàn quả nhiên đổi sang cầm gậy tay trái, tay phải nắm cương ngựa giấu ở trong bao cổ tay, nhưng vẫn khẽ run rẩy.
Tâm tình y phức tạp, không khỏi nhớ tới chuyện cũ, liền tự an ủi mình rằng nếu đã một đao cắt đứt, vậy thì có ân báo ân, không ai nợ ai.
Sau khi đấu mã cầu kết thúc, y liền đợi ở ngoài ngăn Nghiêm Tiêu Hàn lại, cho hắn một bình thuốc trị thương tốt nhất, định báo đáp chuyện vừa nãy. Nghiêm Tiêu Hàn lại không để y cho đi như vậy, vừa khóc nhọc băng bó cái tay phải sưng lên của mình, vừa hỏi: “Man di dùng mọi cách nhắm vào chúng ta, có cơ hội là liền ném đá giấu tay. Ngươi đi cứu tiểu thái giám kia, há chẳng phải là đặt mình vào hiểm địa sao?”
Hắn lại còn có mặt mũi mà nhắc đến chữ “Cứu” cơ à?
Phó Thâm chẳng hòa nhã với hắn, gay gắt hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao? Trơ mắt nhìn kẻ khác đánh chết nó ư?”
“Đó chỉ là một thái giám,” Nghiêm Tiêu Hàn dùng một tay thực sự bất tiện, đành mặc kệ luôn, tay phải đặt lên đầu gối, bình tĩnh hỏi, “Đáng để ngươi ra tay cứu giúp sao?”
Phó Thâm hiểu được hàm ý của hắn nên càng giận hơn, vươn tay cầm đoạn vải băng cạnh đó, lấy thuốc bôi lên, thành thạo bọc tay hắn thành cái bánh chưng, tiếp đó bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.
“Thái giám thì sao? Kẻ không nên cứu nhất chính là hạng lòng lang dạ sói, lấy oán báo ơn, không từ thủ đoạn, có chết cũng đáng đời.”
Hai người lại lần nữa trở thành người dưng nước lã.
Năm thứ hai, Bắc Cương kịch biến. Phó Thâm trải qua nỗi đau mất đi người thân, áo tang còn chưa cởi đã bị chư công triều đình xem là cái bia sống, đẩy ra chiến trường.
Đầu đông năm Nguyên Thái thứ hai mươi, trước khi Phó Thâm rời kinh, Nghiêm Tiêu Hàn lần thứ hai chủ động gửi cho y một tấm thiếp mời, mời y đến một lâm viên nọ. Hôm ấy kinh thành giăng kín tuyết rơi, người đi đường ít ỏi. Phó Thâm vẫn nể mặt đi đến, đạp lên nền đất đầy cỏ khô tuyết đọng, bước qua cây cầu nhỏ bên hồ, đi vào chiếc đình giữa hồ.
Ba mặt cửa sổ lưu ly, một mặt là rèm cửa chắn gió, trong phòng đốt hương ấm áp. Bình hoa cắm một cành mai trắng, trên bàn bày mấy món ăn, bếp lò đun trà ùng ục. Nghiêm Tiêu Hàn đứng trước cửa sổ ngắm tuyết, nghe thấy y tiến vào, liền xoay người khẽ mỉm cười.
Phó Thâm mặc đồ tang trắng, gương mặt lạnh lùng. Vóc dáng y cao lên, gầy hơn trước kia rất nhiều, dường như thoát thai từ nét trẻ thơ của thiếu niên, hiện ra đường nét anh tuấn sắc bén sau này.
“Gọi ta tới làm gì?”
Y vẫn chẳng hề hòa nhã, nhưng trong mắt không tràn đầy vẻ không tín nhiệm nữa. Đương nhiên, cũng có thể là gánh trên mình quá nhiều hận nước thù nhà, Phó Thâm đã chẳng còn hơi sức để tính đến chút chuyện cỏn con vặt vãnh trong quá khứ nữa.
Nghiêm Tiêu Hàn nói: “Ngày mai đại quân xuất phát, hai chúng ta tốt xấu gì cũng quen biết một hồi, chuẩn bị chút rượu nhạt để tiễn biệt Phó tướng quân, có thể nể mặt ngồi xuống được không?”
Phó Thâm không khách khí vén áo lên, ngồi xuống bàn: “Đằng nào cũng đến rồi. Ngươi cũng đừng đứng phạt nữa, ngồi đi.”
Nghiêm Tiêu Hàn rót trà cho y, nâng chén nói: “Con đường phía trước nhiều gian khó, hi vọng tướng quân hãy tự bảo trọng. Chỉ mong năm sau….. còn có thể cùng tướng quân ở đây uống rượu thưởng tuyết.”
Con đường phía trước đâu chỉ nhiều gian khó, sài lang hổ báo, quả thực là đi vào chỗ chết.
Nhưng hắn không khuyên nhủ, không khuyên nổi, cũng không có tư cách. Phó gia ba đời quân hồn trung nghĩa, đối với Phó Thâm mà nói, tử trận nơi sa trường chẳng phải một cách đoàn tụ hay sao.
Phó Thâm một tay nâng chén, khẽ cụng chén với hắn, “Xì” một tiếng: “Bớt tưởng bở đi, sang năm còn ai muốn cùng thưởng tuyết với ngươi nữa? Chẳng thà ngươi ước rằng, nếu ta bất hạnh tử trận, chuyện cuối cùng làm trước khi chết chính là tha thứ cho ngươi.”
Gió trên hồ cất tiếng nghẹn ngào, hoa tuyết bay lả tả, bầu trời tựa như một khoảng trống khổng lồ lấp mãi chẳng đầy.
Nói là tiễn đưa, thực ra là ly biệt.
“Ta chúc tướng quân kỳ khai đắc thắng, tống khải nhi hoàn.” Tay hắn chưa từng run, nụ cười vẫn như thường, nhẹ giọng nói, “Hi vọng ngươi hận ta cả đời.”
(Kỳ khai đắc thắng, tống khải nhi hoàn: thắng từ trận đầu, đắc thắng trở về.)
Ngàn khó vạn hiểm, Phó Thâm cuối cùng vẫn lội ngược dòng nước, mở ra một đường sống. Mong ước trong chiếc đình trên hồ trở thành sự thật, thời điểm y hồi triều, Nghiêm Tiêu Hàn đã được thăng làm khâm sát sứ Phi Long vệ, so với trước đây lại càng chẳng ra gì. Trong triều mỗi khi làm việc chung, hai ngươi cứ gặp mặt là gây sự, cuối cùng trở thành một đôi địch thủ ai ai cũng biết.
Chuyện cũ trước kia, nhẹ nhàng gác lại.
Nhưng Phó Thâm đặt tay lên ngực tự hỏi, y thực sự có thể bình thản buông xuống được sao?
Đầu đuôi sự việc y có thể không để ý, vết thương đã kết vảy, bình phục như lúc đầu. Nhưng tư vị bị đâm một đao năm ấy, có thể dễ dàng quên đi như vậy ư?
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Phó Thâm bây giờ làm chuyện gì cũng đều phải giữ lại một hậu chiêu, chính là thói quan lưu lại từ năm đó. Y đã không còn sợ bị người ta phản bội nữa, song cũng chẳng dám toàn tâm toàn ý tin tưởng ai.
Nhưng y không ngờ, dưới từng tầng từng tầng của câu chuyện cũ ấy, còn ẩn giấu chân tướng cuối cùng.
Thải Nguyệt không chết.
Nàng đang sống sờ sờ đứng ở trước mặt Phó Thâm, còn có thể nhớ rõ ràng chuyện trở về từ cõi chết năm đó: “……Nô tì và Niệm Nhi bị Phi Long vệ bắt đi, nhốt vào nhà lao, nhưng lại không bị tra tấn, cũng không có ai thấm vấn tra khảo. Khoảng chừng hai ngày sau, có người bỏ thuốc mê vào trong đồ ăn của chúng ta. Sau khi nô tì tỉnh lại thì đã ở trên một chiếc xe ngựa trong rừng cây ở núi Bảo Nham. Trên xe có thức ăn và lộ phí, chúng ta dựa vào số tiền đó để đến thôn phụ cận, học được nghề làm rượu. Năm ngoái trong thôn gặp thiên tai, ta nghe nói ngài ở Bắc Cương, nơi ấy có nhiều thương lữ vãng lai, cũng yên ổn thái bình, liền dẫn Niệm Nhi đến phương Bắc. Không ngờ được Bồ Tát phù hộ, thật sự gặp được ân nhân…..”
Màn kim thiền thoát xác này là tác phẩm của ai, đã chẳng cần phải đoán nữa. Sau khi Nghiêm Tiêu Hàn tóm được người, có lẽ còn chưa kịp báo lên thì Kim Vân Phong đã tự sát bỏ mạng trong ngục. Người đã chết rồi, nắp quan tài đã đậy, Thải Nguyệt và đứa bé không còn quan trọng nữa, sống hay chết cũng chẳng sao. Dựa theo cách làm việc nhổ cỏ tận gốc của Phi Long vệ, tám phần mười là cho một chén rượu độc xong việc. Hắn liền nhân cơ hội này thể tráo thành thuốc mê, ngụy trang hai người thành thi thể rồi mang ra khỏi thành, thả bọn họ chạy thoát.
Còn vì sao hắn lại đột nhiên đại phát thiện tâm, mặc dù nghe như thể tự mình đa tình, nhưng Phó Thâm chẳng tìm ra được lý do nào khác để giải thích.
Là bởi vì y.
Phó Thâm thực sự không biết nên đánh giá tên khốn ngu ngốc Nghiêm Tiêu Hàn này như thế nào, tim như bị người ta nện một cú, đập nhanh như nổi trống, vừa đau vừa xót, hận không thể suốt đêm bay qua quan ải, hồi kinh tẩn cho hắn một trận, khiến hắn từ nay về sau không dám giả làm sói đuôi to nữa. (Sói đuôi to: chỉ kẻ xấu xa vô lương tâm.)
Nếu như hôm nay không gặp được Thải Nguyệt, chỉ sợ cả đời này Nghiêm Tiêu Hàn sẽ không chủ động nói cho y biết chân tướng. Trước mặt Phó Thâm, hắn luôn mang gương mặt lợi ích trên hết, chẳng từ thủ đoạn, chưa bao giờ giải thích, chưa bao giờ tranh luận, cũng chưa bao giờ cần người khác phải hiểu. Xuất thân của hắn chính là nguyên tội của hắn, có một vài người sinh ra đã phải vùng vẫy chìm nổi trong đống bùn lầy.
Nhưng việc đến nước này, hắn còn dám thản nhiên nói rằng, ở trong lòng hắn, không có thứ gì cao hơn chữ “Lợi” ư?
Một vò rượu mạnh, dần dần thiêu nóng con tim y.
“Chuyện này cần phải nhẫn tâm đến nhường nào, hả Nghiêm huynh,” Phó Thâm cầm lấy tay vịn xe lăn, thấp giọng tự nói, “Thật sự nhẫn tâm khiến ta hận ngươi cả đời sao?”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Tui còn cảm thấy ngọt hết sức.
Editor: Vừa edit chương này vừa nghe bài “Một khúc tương tư” của Bán Dương. Hợp lắm luôn ạ, bà con vừa nghe vừa đọc cũng được.
Đuổi tận giết tuyệt —— Đây là đại án năm xưa chấn động triều chính, liên luỵ đến phiên vương, tướng lĩnh, văn thần, để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho thế nhân.
Hàn Nguyên Đồng bị trảm, An Vương bị tước phiên, Kim Vân Phong tự sát. Nhà họ Kim từ trên xuống dưới, nam nữ già trẻ mười mấy miệng ăn, không một ai may mắn thoát được.
Có rất ít người biết rằng, có hai người vốn có thể thoát chết, nhưng cuối cùng lại không thể trốn khỏi thiên la địa vọng của Phi Long vệ.
Cũng không ai biết được, hai người chắc chắn phải chết ấy, lại mai danh ẩn tích sống ở một trấn nhỏ nơi biên thùy. Bảy năm sau, còn có thể gặp lại ân nhân cứu mạng năm xưa.
Kinh hãi mà phát hiện bất ngờ này mang đến cho Phó Thâm, đủ để sánh ngang với thánh chỉ ban hôn một tháng trước.
Qua nhiều năm như vậy, y thay đổi rất nhiều, từng bị thế sự giày xéo, từng bị vận mệnh đùa bỡn, từ lâu đã chẳng còn là đại thiếu gia chỉ hành sự bằng nhiệt huyết của năm ấy. Cuộc đời chinh chiến bất đắc dĩ khiến y nhanh chóng trút bỏ sự trẻ dại và tùy hứng vô dụng nhất, cùng cả sự nhạy cảm không cần thiết.
Tâm tư giấu kín, sắc bén nội liễm, y hiểu được thế nào là “Thân bất do kỷ”, cũng học được phải tôn trọng “Mỗi người mỗi chí”. Y thậm chí còn bồi đắp lại tình bạn với Nghiêm Tiêu Hàn, xóa bỏ chuyện cũ, từ nay không nhắc lại nữa.
Năm đó Phó Thâm nổi giận đùng đùng ném vỡ ngọc bội, hùng hồn tuyên bố ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn. Nhưng sau đó hết giận rồi lại hồi tưởng, y biết mình đáng lẽ cần phải thấy đủ, bởi vì Nghiêm Tiêu Hàn ngày đó còn chừa cho y chút mặt mũi. Không an bài Phi Long vệ động thủ khi y đã đi, có ít nhất một nửa là vì gạt y, không để y phải đau lòng.
Mà không màng đến công nghĩa đại sự, chí ít hắn đối đãi với Phó Thâm đã xem như là tận tình tận nghĩa.
Đáng tiếc Phó Thâm khi đó đang nóng giận, vô luận Nghiêm Tiêu Hàn làm gì, ở trong mắt y đều là “trăm phương ngàn kế”. Từ dạo ấy hai người như người dưng nước lã, cho nến mùa đông năm Nguyên Thái thứ mười tám, ngoại sứ tới triều. Trong cung tổ chức hội mã cầu, Nguyên Thái đế lệnh cho cấm quân tham gia, lập thành đội mã cầu với các con cháu thế gia, nghênh chiến cao thủ mã cầu ngoại bang.
(Mã cầu là môn thể thao bắt nguồn từ đời Hán, người chơi ngồi trên lưng ngựa, dùng gậy đánh cầu vào gôn.)
Khi chơi được một nửa, mã cầu bị đánh bay ra ngoài sân. Tiểu thái giám phụ trách nhặt cầu hơi chậm chạp, cầu còn chưa rời tay, một cầu thủ ngoại bang đã nóng ruột vung gậy lên đánh. Lực tay của người thường đánh mã cầu mạnh hơn xa người bình thường, một gậy đó giáng xuống, không chết cũng nửa tàn phế. Phó Thâm cách đó gần nhất, liền xông tới giơ gậy xách tiểu thái giám lên, kéo nó lên ngựa mình.
Mã cầu xưa nay luôn thô bạo, va chạm bị thương là chuyện thường. Kẻ ngoại bang kia có ý định khiêu khích, không chịu dừng tay, gậy tiếp theo trực tiếp vung thẳng tới mặt Phó Thâm.
Song cây gậy mã cầu kia còn chưa tới trước mặt Phó Thâm, liền có thứ gì đó lao tới, nện vào huyệt thái dương của cầu thủ ngoại bang kia, lực rất mạnh, đập cho một hán tử cao tám thước từ trên ngựa ngã xuống đất.
Phó Thâm ngạc nhiên nhìn lại, chỉ thấy Nghiêm Tiêu Hàn ngồi thẳng tắp, lắc lắc cổ tay như chẳng có chuyện gì xảy ra, hờ hững nói xin lỗi: “Xin lỗi, trượt tay.”
Cú kia chắn chắn cần dùng lực cực lớn, còn phải làm bộ lỡ tay, ảnh hưởng đến cổ tay không thể nói là không nặng. Phó Thâm để ý quan sát, đến nửa trận sau, Nghiêm Tiêu Hàn quả nhiên đổi sang cầm gậy tay trái, tay phải nắm cương ngựa giấu ở trong bao cổ tay, nhưng vẫn khẽ run rẩy.
Tâm tình y phức tạp, không khỏi nhớ tới chuyện cũ, liền tự an ủi mình rằng nếu đã một đao cắt đứt, vậy thì có ân báo ân, không ai nợ ai.
Sau khi đấu mã cầu kết thúc, y liền đợi ở ngoài ngăn Nghiêm Tiêu Hàn lại, cho hắn một bình thuốc trị thương tốt nhất, định báo đáp chuyện vừa nãy. Nghiêm Tiêu Hàn lại không để y cho đi như vậy, vừa khóc nhọc băng bó cái tay phải sưng lên của mình, vừa hỏi: “Man di dùng mọi cách nhắm vào chúng ta, có cơ hội là liền ném đá giấu tay. Ngươi đi cứu tiểu thái giám kia, há chẳng phải là đặt mình vào hiểm địa sao?”
Hắn lại còn có mặt mũi mà nhắc đến chữ “Cứu” cơ à?
Phó Thâm chẳng hòa nhã với hắn, gay gắt hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao? Trơ mắt nhìn kẻ khác đánh chết nó ư?”
“Đó chỉ là một thái giám,” Nghiêm Tiêu Hàn dùng một tay thực sự bất tiện, đành mặc kệ luôn, tay phải đặt lên đầu gối, bình tĩnh hỏi, “Đáng để ngươi ra tay cứu giúp sao?”
Phó Thâm hiểu được hàm ý của hắn nên càng giận hơn, vươn tay cầm đoạn vải băng cạnh đó, lấy thuốc bôi lên, thành thạo bọc tay hắn thành cái bánh chưng, tiếp đó bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.
“Thái giám thì sao? Kẻ không nên cứu nhất chính là hạng lòng lang dạ sói, lấy oán báo ơn, không từ thủ đoạn, có chết cũng đáng đời.”
Hai người lại lần nữa trở thành người dưng nước lã.
Năm thứ hai, Bắc Cương kịch biến. Phó Thâm trải qua nỗi đau mất đi người thân, áo tang còn chưa cởi đã bị chư công triều đình xem là cái bia sống, đẩy ra chiến trường.
Đầu đông năm Nguyên Thái thứ hai mươi, trước khi Phó Thâm rời kinh, Nghiêm Tiêu Hàn lần thứ hai chủ động gửi cho y một tấm thiếp mời, mời y đến một lâm viên nọ. Hôm ấy kinh thành giăng kín tuyết rơi, người đi đường ít ỏi. Phó Thâm vẫn nể mặt đi đến, đạp lên nền đất đầy cỏ khô tuyết đọng, bước qua cây cầu nhỏ bên hồ, đi vào chiếc đình giữa hồ.
Ba mặt cửa sổ lưu ly, một mặt là rèm cửa chắn gió, trong phòng đốt hương ấm áp. Bình hoa cắm một cành mai trắng, trên bàn bày mấy món ăn, bếp lò đun trà ùng ục. Nghiêm Tiêu Hàn đứng trước cửa sổ ngắm tuyết, nghe thấy y tiến vào, liền xoay người khẽ mỉm cười.
Phó Thâm mặc đồ tang trắng, gương mặt lạnh lùng. Vóc dáng y cao lên, gầy hơn trước kia rất nhiều, dường như thoát thai từ nét trẻ thơ của thiếu niên, hiện ra đường nét anh tuấn sắc bén sau này.
“Gọi ta tới làm gì?”
Y vẫn chẳng hề hòa nhã, nhưng trong mắt không tràn đầy vẻ không tín nhiệm nữa. Đương nhiên, cũng có thể là gánh trên mình quá nhiều hận nước thù nhà, Phó Thâm đã chẳng còn hơi sức để tính đến chút chuyện cỏn con vặt vãnh trong quá khứ nữa.
Nghiêm Tiêu Hàn nói: “Ngày mai đại quân xuất phát, hai chúng ta tốt xấu gì cũng quen biết một hồi, chuẩn bị chút rượu nhạt để tiễn biệt Phó tướng quân, có thể nể mặt ngồi xuống được không?”
Phó Thâm không khách khí vén áo lên, ngồi xuống bàn: “Đằng nào cũng đến rồi. Ngươi cũng đừng đứng phạt nữa, ngồi đi.”
Nghiêm Tiêu Hàn rót trà cho y, nâng chén nói: “Con đường phía trước nhiều gian khó, hi vọng tướng quân hãy tự bảo trọng. Chỉ mong năm sau….. còn có thể cùng tướng quân ở đây uống rượu thưởng tuyết.”
Con đường phía trước đâu chỉ nhiều gian khó, sài lang hổ báo, quả thực là đi vào chỗ chết.
Nhưng hắn không khuyên nhủ, không khuyên nổi, cũng không có tư cách. Phó gia ba đời quân hồn trung nghĩa, đối với Phó Thâm mà nói, tử trận nơi sa trường chẳng phải một cách đoàn tụ hay sao.
Phó Thâm một tay nâng chén, khẽ cụng chén với hắn, “Xì” một tiếng: “Bớt tưởng bở đi, sang năm còn ai muốn cùng thưởng tuyết với ngươi nữa? Chẳng thà ngươi ước rằng, nếu ta bất hạnh tử trận, chuyện cuối cùng làm trước khi chết chính là tha thứ cho ngươi.”
Gió trên hồ cất tiếng nghẹn ngào, hoa tuyết bay lả tả, bầu trời tựa như một khoảng trống khổng lồ lấp mãi chẳng đầy.
Nói là tiễn đưa, thực ra là ly biệt.
“Ta chúc tướng quân kỳ khai đắc thắng, tống khải nhi hoàn.” Tay hắn chưa từng run, nụ cười vẫn như thường, nhẹ giọng nói, “Hi vọng ngươi hận ta cả đời.”
(Kỳ khai đắc thắng, tống khải nhi hoàn: thắng từ trận đầu, đắc thắng trở về.)
Ngàn khó vạn hiểm, Phó Thâm cuối cùng vẫn lội ngược dòng nước, mở ra một đường sống. Mong ước trong chiếc đình trên hồ trở thành sự thật, thời điểm y hồi triều, Nghiêm Tiêu Hàn đã được thăng làm khâm sát sứ Phi Long vệ, so với trước đây lại càng chẳng ra gì. Trong triều mỗi khi làm việc chung, hai ngươi cứ gặp mặt là gây sự, cuối cùng trở thành một đôi địch thủ ai ai cũng biết.
Chuyện cũ trước kia, nhẹ nhàng gác lại.
Nhưng Phó Thâm đặt tay lên ngực tự hỏi, y thực sự có thể bình thản buông xuống được sao?
Đầu đuôi sự việc y có thể không để ý, vết thương đã kết vảy, bình phục như lúc đầu. Nhưng tư vị bị đâm một đao năm ấy, có thể dễ dàng quên đi như vậy ư?
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Phó Thâm bây giờ làm chuyện gì cũng đều phải giữ lại một hậu chiêu, chính là thói quan lưu lại từ năm đó. Y đã không còn sợ bị người ta phản bội nữa, song cũng chẳng dám toàn tâm toàn ý tin tưởng ai.
Nhưng y không ngờ, dưới từng tầng từng tầng của câu chuyện cũ ấy, còn ẩn giấu chân tướng cuối cùng.
Thải Nguyệt không chết.
Nàng đang sống sờ sờ đứng ở trước mặt Phó Thâm, còn có thể nhớ rõ ràng chuyện trở về từ cõi chết năm đó: “……Nô tì và Niệm Nhi bị Phi Long vệ bắt đi, nhốt vào nhà lao, nhưng lại không bị tra tấn, cũng không có ai thấm vấn tra khảo. Khoảng chừng hai ngày sau, có người bỏ thuốc mê vào trong đồ ăn của chúng ta. Sau khi nô tì tỉnh lại thì đã ở trên một chiếc xe ngựa trong rừng cây ở núi Bảo Nham. Trên xe có thức ăn và lộ phí, chúng ta dựa vào số tiền đó để đến thôn phụ cận, học được nghề làm rượu. Năm ngoái trong thôn gặp thiên tai, ta nghe nói ngài ở Bắc Cương, nơi ấy có nhiều thương lữ vãng lai, cũng yên ổn thái bình, liền dẫn Niệm Nhi đến phương Bắc. Không ngờ được Bồ Tát phù hộ, thật sự gặp được ân nhân…..”
Màn kim thiền thoát xác này là tác phẩm của ai, đã chẳng cần phải đoán nữa. Sau khi Nghiêm Tiêu Hàn tóm được người, có lẽ còn chưa kịp báo lên thì Kim Vân Phong đã tự sát bỏ mạng trong ngục. Người đã chết rồi, nắp quan tài đã đậy, Thải Nguyệt và đứa bé không còn quan trọng nữa, sống hay chết cũng chẳng sao. Dựa theo cách làm việc nhổ cỏ tận gốc của Phi Long vệ, tám phần mười là cho một chén rượu độc xong việc. Hắn liền nhân cơ hội này thể tráo thành thuốc mê, ngụy trang hai người thành thi thể rồi mang ra khỏi thành, thả bọn họ chạy thoát.
Còn vì sao hắn lại đột nhiên đại phát thiện tâm, mặc dù nghe như thể tự mình đa tình, nhưng Phó Thâm chẳng tìm ra được lý do nào khác để giải thích.
Là bởi vì y.
Phó Thâm thực sự không biết nên đánh giá tên khốn ngu ngốc Nghiêm Tiêu Hàn này như thế nào, tim như bị người ta nện một cú, đập nhanh như nổi trống, vừa đau vừa xót, hận không thể suốt đêm bay qua quan ải, hồi kinh tẩn cho hắn một trận, khiến hắn từ nay về sau không dám giả làm sói đuôi to nữa. (Sói đuôi to: chỉ kẻ xấu xa vô lương tâm.)
Nếu như hôm nay không gặp được Thải Nguyệt, chỉ sợ cả đời này Nghiêm Tiêu Hàn sẽ không chủ động nói cho y biết chân tướng. Trước mặt Phó Thâm, hắn luôn mang gương mặt lợi ích trên hết, chẳng từ thủ đoạn, chưa bao giờ giải thích, chưa bao giờ tranh luận, cũng chưa bao giờ cần người khác phải hiểu. Xuất thân của hắn chính là nguyên tội của hắn, có một vài người sinh ra đã phải vùng vẫy chìm nổi trong đống bùn lầy.
Nhưng việc đến nước này, hắn còn dám thản nhiên nói rằng, ở trong lòng hắn, không có thứ gì cao hơn chữ “Lợi” ư?
Một vò rượu mạnh, dần dần thiêu nóng con tim y.
“Chuyện này cần phải nhẫn tâm đến nhường nào, hả Nghiêm huynh,” Phó Thâm cầm lấy tay vịn xe lăn, thấp giọng tự nói, “Thật sự nhẫn tâm khiến ta hận ngươi cả đời sao?”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Tui còn cảm thấy ngọt hết sức.
Editor: Vừa edit chương này vừa nghe bài “Một khúc tương tư” của Bán Dương. Hợp lắm luôn ạ, bà con vừa nghe vừa đọc cũng được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook