Hoàng Kim Đài
-
Chương 15: Cãi vã
Hôm sau, Phó Thâm tỉnh dậy, Nghiêm Tiêu hàn đã rời phủ từ lâu. Tối qua hai người tan rã trong không vui, bọn hạ nhân cũng phát giác phần nào, ngày hôm nay yên lặng dị thường, chỉ sợ không cẩn thận chọc vào y.
Phó Thâm ôn lại mộng xưa, nhớ tới rất nhiều chuyện quá khứ, song không cảm thấy cuộc tranh chấp tối qua có gì nghiêm trọng. Mỗi người một chí, y không thể yêu cầu tất cả mọi người đi theo “đường ngay” giống như y được. Huống hồ trong lòng y hiểu rõ con người của Nghiêm Tiêu Hàn, chẳng thể nói là thiện lương trung hậu, song tuyệt đối không phải vô tình vô nghĩa như hắn nói.
Ngày ấy phủ Tĩnh Ninh hầu có cả đoàn khách ghé thăm, tiếp đó Phó Thâm quỳ gối trước cửa cung, sáu vị ngự sử liên danh bẩm tấu can gián, sau khi Dĩnh quốc công cáo bệnh bế phủ, trong kinh thành có vô số kẻ chờ xem màn kịch náo nhiệt này sẽ kết thúc ra sao. Tiêu Tuân đương nhiên không tiện trực tiếp truyền đạt lại lời nói dối Phó Thâm bịa ra, chỉ có thể ậm ờ bảo rằng “Hầu gia đang dưỡng bệnh ở quý phủ của Nghiêm đại nhân”. Nhưng câu nói này thật khiến người ta liên tưởng linh tinh, người tin tức nhạy bén đi dò la một chút, nghe nói bộ Lễ đang chuẩn bị hôn sự cho hai người, liền biết hai người Nghiêm, Phó thông gia đã là chuyện chắc chắn.
So ra thì, Nghiêm phủ thanh tĩnh hơn nhiều. Thứ nhất là vì Nghiêm Tiêu Hàn vẫn còn ở trong triều, phần lớn thăm dò đều bị hắn chắn ở ngoài, thứ hai là vì ác danh của Phi Long vệ quá nổi, người nguyện ý qua lại kết giao với hắn thực sự có hạn. Bản tính Phó Thâm là gặp sao yên vậy, thoải mái sống nhàn nhã trong Nghiêm phủ, cảm thấy nơi này tốt hơn cái hầu phủ um tùm cỏ dại của y cả trăm lần, có thị nữ xinh đẹp vui lòng vui mắt, một ngày ba bữa chính khác nhau còn có cơ man điểm tâm phong phú, ngoại trừ thuốc nước đắng ngắt không thể không bịt mũi mà uống do Thẩm Di Sách kê cho y, thì tất cả có thể nói là hoàn mỹ.
Có một ngày chạng vạng sẩm tối, Nghiêm Tiêu Hàn vừa vào sân liền nghe thấy tiếng Phó Thâm cảm thán trong phòng: “……Tranh chữ của Hạ Điểu, bây giờ có tiền cũng không mua nổi, biết bao nhiêu người muốn cầu một bức mà chẳng được, hắn lại dửng dưng treo ở bên ngoài…… Đại nhân nhà ngươi xem có hiểu được không vậy?”
Từ khi bệnh của y dần tốt lên, bầu không khí trong Nghiêm phủ không còn mấy thận trọng nữa. Tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc của thị nữ lọt qua cửa sổ khép hờ, bước chân Nghiêm Tiêu Hàn dừng lại, ghé tai lắng nghe, trong lòng chợt dâng lên tư vị vừa an ổn lại vừa bất bình.
Hắn bực bội nghĩ: Người bưng thuốc rót nước cho ngươi rõ ràng là ta, cùng ngươi thưởng họa uống trà cũng nên là ta mới đúng, dựa vào đâu mà ngươi nói cười với bọn họ, còn với ta thì ngay cả một khuôn mặt tươi cười cũng keo kiệt?
Hắn muốn tiến lên một bước nữa, nhưng hai chân lại như bị đóng đinh trên mặt đất. Cảm xúc u ám bỗng chốc lặng xuống, Nghiêm Tiêu Hàn ngẫm nghĩ lại cảm xúc vừa rồi, dường như ăn vã cả vốc vụn băng, hắn cười chua xót, đặt tay lên ngực tự hỏi: “Đúng vậy, ta dựa vào đâu chứ?”
Dù sao cũng chưa bước ra, Nghiêm Tiêu Hàn cảm thấy mình như một con ốc sên bị đánh nát vỏ, sau cái đêm lành làm gáo vỡ làm muôi đó, hôm nay rốt cuộc không mang lớp áo giáp trấn định tự nhiên kia đến đối mặt với Phó Thâm nữa.
Hắn nghĩ như vậy, bước chân cũng xoay chuyển, quay người đi ra ngoài viện. Không ngờ trong phòng lại có một nha đầu rất thính tai, nghe thấy tiếng bước chân liền thoáng nhìn ra ngoài, đúng lúc bắt ngay tại trận: “Lão gia về rồi ạ.”
Mọi người vội mở cửa nghênh đón hắn đi vào, Phó Thâm từ trước kệ sách quay đầu lại, trong tay cầm tách trà cẩu kỷ táo đỏ, nét cười nơi khóe mắt vẫn chưa biến mất, dường như đặc biệt giữ lại vì hắn, y bắt chuyện: “Về rồi à.”
Nghiêm Tiêu Hàn còn đang lạnh mặt, thấy vậy thì hơi sửng sốt. Phó Thâm thấy sắc mặt hắn không tốt, bèn quan tâm hỏi: “Sao thế, gặp chuyện gì à?”
Y bảo với các thị nữ: “Tất cả lui xuống đi, bảo nhà bếp chuẩn bị cơm tối. Ta nói mấy câu với lão gia các ngươi.”
Tư thái và giọng điệu kia, cứ như một chủ nhân khác của quý phủ này vậy. Trước đây Nghiêm Tiêu Hàn chưa từng tưởng tượng sau này mình sẽ cưới một phu nhân thế nào, có lẽ cô độc cả đời cũng nên. Nhưng cảnh tượng trước mắt, lại tự nhiên trôi chảy đúng như theo tâm ý của hắn vậy, bất ngờ bổ sung một phần khuyết thiếu trong mộng cảnh.
Hắn không muốn nghĩ sâu hơn, liền chỉnh lại cảm xúc, ngồi xuống đối diện Phó Thâm, nói chính sự: “Bộ Lễ quyết định ngày cưới sẽ là mười hai tháng hai, tiết hoa triêu. Theo ta thấy, thánh chỉ ban hôn chỉ vừa mới phát xuống, hiện tại bảo với hoàng thượng ngươi phải về Bắc Yến, nhất định sẽ bị bác bỏ. Chi bằng chờ một chút, đợi đến cuối năm, ngươi dâng lên một bức thư, nói rằng sắp thành hôn, xin được về Yến Châu tế bái cha chú, thông báo cho đồng bào. Tháng giêng xuất phát, tháng hai hồi kinh, có lẽ hoàng thượng sẽ cho phép.”
Phó Thâm suy nghĩ một chút, gật đầu bảo: “Nói rất có lý, vậy cứ làm thế đi.”
Y bỗng dưng nhận ra rằng, từ khi ở cùng với Nghiêm Tiêu Hàn, số lần y nói “Cứ làm thế đi” liên tục tăng lên. Cảm giác này hết sức kỳ lạ, Phó Thâm không có bất kỳ bất mãn nào vì bị tước đoạt quyền quyết định, trái lại còn cảm thấy bớt lo hơn nhiều. Bởi vì nếu đổi lại là chính y, tám phần mười cũng sẽ làm ra quyết định như vậy.
Càng quý hơn là, quyết định có thể khiến Phó Thâm không tìm được lỗi nào, tất nhiên là đối với hắn trăm lợi chứ chẳng một hại. Nghiêm Tiêu Hàn là một “người ngoài”, lại có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ thay y, một lần hai lần là ngẫu nhiên, nhưng nhiều lần như vậy, chính là chôn giấu dụng tâm săn sóc hết mực.
“Cảm giác không cần tự mình lo nghĩ thật là tốt,” Phó Thâm thầm than trong lòng, “Nếu ai được hắn đối đãi thật lòng, sợ là sẽ bị hắn sủng đến vô dụng mất thôi.”
Hai người bàn chính sự xong thì chẳng biết nói gì nữa, chìm vào sự trầm mặc lúng túng. Một hồi lâu sau, Phó Thâm chủ động mở lời: “Vừa nãy sắc mặt ngươi không tốt, xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghiêm Tiêu Hàn ngồi trên ghế bành, sống lưng vẫn thẳng như cán bút, hắn lắc đầu nói: “Không có chuyện gì.”
Phó Thâm mà tin hắn thì mới là lạ, song y dù có thông minh đến đâu, cũng không đoán được tâm tư như kim dưới đáy biển của Nghiêm đại nhân, bèn hỏi thử: “Là do ngủ không ngon à, hay là….. ngươi còn đang giận vì chuyện hôm đó?”
Đuôi mày của Nghiêm Tiêu Hàn khẽ động, lộ vẻ hơi kinh ngạc, song vẫn không lên tiếng.
Phó Thâm xem như nhìn thấu rồi, người này ngoài miệng thì nói “Không có chuyện gì”, nhưng mà khắp mặt đều viết “Ta có chuyện, ta không nói, mau tới dỗ ta đi”.
Y nhủ thầm: “Chiều ngươi vậy.”
Nhưng ngoài miệng thì vẫn tiếp tục hỏi: “Giận thật đấy à? Vì ta bảo ngươi cút hả?”
Nghiêm Tiêu Hàn hừ mũi một tiếng như thể ta đây chẳng thèm.
Phó Thâm cố nhịn cười, dùng vẻ mặt “Nếu ngươi cầu ta, ta liền bất đắc dĩ dỗ dành ngươi vậy” nói: “Ta sai rồi, ta không nên bảo ngươi cút. Ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với ta, nhé?”
Nghiêm Tiêu Hàn yên lặng nhìn y, nhìn chằm chằm đến nỗi Phó Thâm nổi hết da gà muốn đứng lên, bất chấp khó khăn mà nghênh tiếp ánh mắt của hắn. Một lát sau, Nghiêm Tiêu Hàn đột nhiên quay mặt đi, “Phììì” cười ra tiếng.
Phó Thâm khẽ thở phào một hơi, nâng tay sờ tai mình, có hơi nóng lên rồi.
Y bất giác nghĩ thầm: “Mình có bệnh sao? Sao không dứt khoát để hắn tức chết cho rồi.”
Nghiêm Tiêu Hàn hồi lâu sau mới ngưng cười được, sự ôn tồn giả vờ ban nãy của Phó Thâm đã không còn sót lại gì, y lườm hắn một cái, lạnh lùng nói: “Giờ xong chưa, không xấu tính đùa giỡn nữa chứ?”
Nghiêm Tiêu Hàn chắp tay, thản nhiên nói: “Xong rồi đây. Đa tạ hầu gia săn sóc.”
Phó Thâm cười khẩy, không chấp nhặt với hắn, y chuyển xe lăn hướng ra ngoài cửa: “Lớn đầu rồi, có thấy mất mặt không hả.”
Đêm hôm đó, hai người làm hòa rồi liền trở về ngủ cùng phòng, không có chính sự gì cả, chỉ là Nghiêm Tiêu Hàn trước khi ngủ đến nhìn y một cái đã thành thói quen. Những ngày qua Phó Thâm thay đồ tắm rửa, ra vào ngồi nằm, không có việc nào không do Nghiêm Tiêu Hàn đích thân làm, duy chỉ có việc đưa thuốc, bởi vì ban ngày hắn không ở trong phủ, ngoại trừ mấy ngày đầu ra thì sẽ không tự mình trông coi. Trước khi ngủ, thị nữ mang thuốc vào, đúng lúc Nghiêm Tiêu Hàn bị Phó Thâm sai đến thư phòng tìm giúp y quyển sách. Đến khi hắn trở về, Phó Thâm đang dựa vào đầu giường, chén thuốc trên bàn đã trống trơn.
Nghiêm Tiêu Hàn cứ cảm thấy có chỗ nào đó bất thường. Hắn đưa sách cho Phó Thâm, nghi hoặc liếc nhìn chén thuốc. Phó Thâm chú ý tới ánh mắt hắn, bèn thuận miệng hỏi: “Nhìn gì vậy?”
Nghiêm Tiêu Hàn quay mặt lại, ánh mắt tựa như chuồn chuồn lướt nước, đảo qua mặt Phó Thâm.
“Không đúng.”
Phó Thâm: “Hả?”
Nghiêm Tiêu Hàn hỏi: “Ngươi uống thuốc chưa?”
Phó Thâm: “Uống rồi.” Y vươn tay chỉ: “Chén ở đằng kia kìa.”
“Giả vờ đi, giả vờ tiếp đi.” Nghiêm Tiêu Hàn tóm được đuôi cáo của Phó Thâm, y vẫn còn đang nói xạo. Vừa nghĩ tới y chẳng xem trọng thân thể mình, Nghiêm Tiêu Hàn liền nổi trận lôi đình: “Có cần ta lấy gương đến cho ngươi soi không, uống thuốc hả? Môi ngươi khô thế kia! Ngươi dùng chỗ nào để uống, tai hay là mắt? Thuốc kia không trị đầu óc cho ngươi sao?!”
Phó Thâm: “…..”
Xong đời rồi. Làm tặc không khéo, bị tóm gọm rồi.
Nghiêm Tiêu Hàn nhìn bộ dáng y á khẩu không trả lời được, liền biết chuyện như vậy Phó Thâm nhất định không phải mới làm lần đầu. Hắn nổi giận đùng đùng đi một vòng quanh phòng, cuối cùng đá ra một cái bô sứ trắng từ bên giường. Cúi đầu nhìn xuống, đây rồi, thu được cả người lẫn tang vật.
Phó Thâm ngồi ngay ngắn trên giường, thái độ nhận tội rất thành khẩn.
Nghiêm Tiêu Hàn chỉ vào y, hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè nén hỏa khí xuống, ra ngoài sai người sắc lại một chén thuốc mang đến, trở về đóng cửa lại, sầm mặt bảo: “Nói đi, bắt đầu từ bao giờ.”
Phó Thâm cười gượng ha ha mấy tiếng: “Đừng nổi giận, bệnh phong hàn của ta đã khỏi rồi, thuốc kia có uống hay không cũng không ảnh hưởng nhiều lắm…..”
“Không ảnh hưởng?” Nghiêm Tiêu Hàn lạnh lùng hỏi, “Ai bảo với ngươi là thuốc kia có thể không cần uống, Thẩm Di Sách hả? Hay là ta?”
Phó Thâm: “……”
Nhìn ra được hắn đã rất cố nhẫn nại không trở mặt, đành nể mặt Nghiêm Tiêu Hàn lo lắng cho thân thể y, nhưng mà cái tên khốn chuyên lật tẩy người ta này còn không chịu yên tĩnh, cứ tiếp tục lải nhải: “Ỷ mình trẻ tuổi nên giày xéo thân thể, ngươi không nghĩ xem sau này già rồi thì làm thế nào? Trên người ngươi có bao nhiêu thương tích, trong lòng không tự đếm lấy sao, phong hàn không trị hết, chờ đến lúc lưu lại bệnh căn mới nhớ thì cũng muộn rồi!” (Bệnh căn: bệnh cũ chưa khỏi hết, lưu lại di chứng.)
Phó Thâm bị hắn cằn nhằn đến đau cả đầu, tính tình y có một mặt cố chấp độc đoán, bao nhiêu năm không ai dám mắng y như thế, vốn là y đuối lý, nhưng Nghiêm Tiêu Hàn nói vậy lại làm khơi dậy tâm lý phản nghịch của y. Phó Thâm nhịn không được vung tay lên: “Được rồi mà, nói mãi thôi. Không cần phải tức giận, ta chắc chắn sẽ không để ngươi góa bụa trước khi cưới đâu….. Úi!”
Nghiêm Tiêu Hàn ra tay như chớp, nắm chặt hàm dưới của y, khẽ quát: “Chớ nói bậy!”
Hắn thực sự giận rồi, lực tay rất lớn, Phó Thâm cảm giác xương hàm dưới của mình sắp bị bóp nát đến nơi. Song cũng nhờ thế, y rốt cuộc thấy rõ trong mắt Nghiêm Tiêu Hàn chợt lóe lên vẻ kinh sợ đau buồn.
Lòng y bất chợt mềm nhũn.
Phó Thâm thích mềm không thích cứng, đặc biệt là khi người luôn cứng rắn ngẫu nhiên biểu lộ ra một chút mềm yếu, rất dễ dàng xuyên thủng được phòng bị trong tim y.
Huống chi y vốn là bên đuối lý.
Y ngây ra một chốc, sau đó cầm lấy bàn tay đang kiềm giữ mình của Nghiêm Tiêu Hàn, vỗ nhẹ mấy lần như thể động viên: “Được rồi, được rồi mà, xin lỗi. Là ta sai rồi, được chưa?”
Nghiêm Tiêu Hàn như bị y nhắc nhở rằng bản thân nhất thời kích động, liền lập tức buông tay. Phó Thâm lại không thả ra, vẫn nắm hờ tay hắn, chẳng hiểu sao lại có loại ý vị ôn nhu mà lưu luyến.
Hắn cụp mắt nhìn xuống, lửa giận liền bị dội tắt hơn phân nửa.
Nghiêm Tiêu Hàn thở dài một hơi: “Tức chết ta mất thôi.”
Phó Thâm vội vàng xin lỗi nhận sai, bảo mình chỉ nhất thời vạ miệng, sau này nhất định không nói năng thiếu suy nghĩ nữa, nói xong lời cuối cùng rồi, bản thân cũng không khỏi bật cười, lắc đầu bảo: “Dạo này làm sao thế nhỉ, chỉ toàn chọc giận ngươi.”
Nghiêm Tiêu Hàn phát hiện người như y mặc dù thoạt nhìn không dễ tiếp cận, khó mà đả động, nhưng nếu thật lòng đối xử tốt với y, thì Phó Thâm có thể đặc biệt khoan dung nhường nhịn.
Hắn cảm thấy đã tìm ra bí quyết vuốt lông, mặt tuy tằng vẫn cứng ngắc, nhưng khóe mắt lại cong cong, lạnh lùng bình luận: “Hỗn thế ma vương.”
Ngẫm kỹ lại thì, từ khi hồi kinh đến nay, tình thế luôn chuyển biến bất ngờ, mai phục ám sát, âm mưu quỷ kế, hoàng đế ban hôn….. Chuyện nào cũng khiến người ta lo lắng sầu muộn, trằn trọc trở mình, mà sao giờ lại giống như mấy chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi, khiến cho hai đại nam nhân như thể cháu đi thăm ông nội, cãi vã rồi lại làm hòa.
Rảnh quá hóa rồ sao?
Thẳng thắn cương nghị như Phó Thâm, tâm cơ sâu kín như Nghiêm Tiêu Hàn, ở bên ngoài thì hô mưa gọi gió oai phong lẫm liệt, khi trở về dưới cùng một mái hiên, hóa ra cũng là nhục thể phàm thai, thất tình hiện rõ lên mặt. (Thất tình: bảy thứ tình cảm biểu lộ ra ngoài của con người, bao gồm hỉ, nộ, ái, ố, ai, lạc, dục (mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn) – theo Phật giáo).
Có lẽ chẳng qua là bởi, nơi này là “Nhà”.
Editor: Phó Thâm chưa gả sang mà khí chất Nghiêm phu nhân đầy mình ấy nhỉ:v
Phó Thâm ôn lại mộng xưa, nhớ tới rất nhiều chuyện quá khứ, song không cảm thấy cuộc tranh chấp tối qua có gì nghiêm trọng. Mỗi người một chí, y không thể yêu cầu tất cả mọi người đi theo “đường ngay” giống như y được. Huống hồ trong lòng y hiểu rõ con người của Nghiêm Tiêu Hàn, chẳng thể nói là thiện lương trung hậu, song tuyệt đối không phải vô tình vô nghĩa như hắn nói.
Ngày ấy phủ Tĩnh Ninh hầu có cả đoàn khách ghé thăm, tiếp đó Phó Thâm quỳ gối trước cửa cung, sáu vị ngự sử liên danh bẩm tấu can gián, sau khi Dĩnh quốc công cáo bệnh bế phủ, trong kinh thành có vô số kẻ chờ xem màn kịch náo nhiệt này sẽ kết thúc ra sao. Tiêu Tuân đương nhiên không tiện trực tiếp truyền đạt lại lời nói dối Phó Thâm bịa ra, chỉ có thể ậm ờ bảo rằng “Hầu gia đang dưỡng bệnh ở quý phủ của Nghiêm đại nhân”. Nhưng câu nói này thật khiến người ta liên tưởng linh tinh, người tin tức nhạy bén đi dò la một chút, nghe nói bộ Lễ đang chuẩn bị hôn sự cho hai người, liền biết hai người Nghiêm, Phó thông gia đã là chuyện chắc chắn.
So ra thì, Nghiêm phủ thanh tĩnh hơn nhiều. Thứ nhất là vì Nghiêm Tiêu Hàn vẫn còn ở trong triều, phần lớn thăm dò đều bị hắn chắn ở ngoài, thứ hai là vì ác danh của Phi Long vệ quá nổi, người nguyện ý qua lại kết giao với hắn thực sự có hạn. Bản tính Phó Thâm là gặp sao yên vậy, thoải mái sống nhàn nhã trong Nghiêm phủ, cảm thấy nơi này tốt hơn cái hầu phủ um tùm cỏ dại của y cả trăm lần, có thị nữ xinh đẹp vui lòng vui mắt, một ngày ba bữa chính khác nhau còn có cơ man điểm tâm phong phú, ngoại trừ thuốc nước đắng ngắt không thể không bịt mũi mà uống do Thẩm Di Sách kê cho y, thì tất cả có thể nói là hoàn mỹ.
Có một ngày chạng vạng sẩm tối, Nghiêm Tiêu Hàn vừa vào sân liền nghe thấy tiếng Phó Thâm cảm thán trong phòng: “……Tranh chữ của Hạ Điểu, bây giờ có tiền cũng không mua nổi, biết bao nhiêu người muốn cầu một bức mà chẳng được, hắn lại dửng dưng treo ở bên ngoài…… Đại nhân nhà ngươi xem có hiểu được không vậy?”
Từ khi bệnh của y dần tốt lên, bầu không khí trong Nghiêm phủ không còn mấy thận trọng nữa. Tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc của thị nữ lọt qua cửa sổ khép hờ, bước chân Nghiêm Tiêu Hàn dừng lại, ghé tai lắng nghe, trong lòng chợt dâng lên tư vị vừa an ổn lại vừa bất bình.
Hắn bực bội nghĩ: Người bưng thuốc rót nước cho ngươi rõ ràng là ta, cùng ngươi thưởng họa uống trà cũng nên là ta mới đúng, dựa vào đâu mà ngươi nói cười với bọn họ, còn với ta thì ngay cả một khuôn mặt tươi cười cũng keo kiệt?
Hắn muốn tiến lên một bước nữa, nhưng hai chân lại như bị đóng đinh trên mặt đất. Cảm xúc u ám bỗng chốc lặng xuống, Nghiêm Tiêu Hàn ngẫm nghĩ lại cảm xúc vừa rồi, dường như ăn vã cả vốc vụn băng, hắn cười chua xót, đặt tay lên ngực tự hỏi: “Đúng vậy, ta dựa vào đâu chứ?”
Dù sao cũng chưa bước ra, Nghiêm Tiêu Hàn cảm thấy mình như một con ốc sên bị đánh nát vỏ, sau cái đêm lành làm gáo vỡ làm muôi đó, hôm nay rốt cuộc không mang lớp áo giáp trấn định tự nhiên kia đến đối mặt với Phó Thâm nữa.
Hắn nghĩ như vậy, bước chân cũng xoay chuyển, quay người đi ra ngoài viện. Không ngờ trong phòng lại có một nha đầu rất thính tai, nghe thấy tiếng bước chân liền thoáng nhìn ra ngoài, đúng lúc bắt ngay tại trận: “Lão gia về rồi ạ.”
Mọi người vội mở cửa nghênh đón hắn đi vào, Phó Thâm từ trước kệ sách quay đầu lại, trong tay cầm tách trà cẩu kỷ táo đỏ, nét cười nơi khóe mắt vẫn chưa biến mất, dường như đặc biệt giữ lại vì hắn, y bắt chuyện: “Về rồi à.”
Nghiêm Tiêu Hàn còn đang lạnh mặt, thấy vậy thì hơi sửng sốt. Phó Thâm thấy sắc mặt hắn không tốt, bèn quan tâm hỏi: “Sao thế, gặp chuyện gì à?”
Y bảo với các thị nữ: “Tất cả lui xuống đi, bảo nhà bếp chuẩn bị cơm tối. Ta nói mấy câu với lão gia các ngươi.”
Tư thái và giọng điệu kia, cứ như một chủ nhân khác của quý phủ này vậy. Trước đây Nghiêm Tiêu Hàn chưa từng tưởng tượng sau này mình sẽ cưới một phu nhân thế nào, có lẽ cô độc cả đời cũng nên. Nhưng cảnh tượng trước mắt, lại tự nhiên trôi chảy đúng như theo tâm ý của hắn vậy, bất ngờ bổ sung một phần khuyết thiếu trong mộng cảnh.
Hắn không muốn nghĩ sâu hơn, liền chỉnh lại cảm xúc, ngồi xuống đối diện Phó Thâm, nói chính sự: “Bộ Lễ quyết định ngày cưới sẽ là mười hai tháng hai, tiết hoa triêu. Theo ta thấy, thánh chỉ ban hôn chỉ vừa mới phát xuống, hiện tại bảo với hoàng thượng ngươi phải về Bắc Yến, nhất định sẽ bị bác bỏ. Chi bằng chờ một chút, đợi đến cuối năm, ngươi dâng lên một bức thư, nói rằng sắp thành hôn, xin được về Yến Châu tế bái cha chú, thông báo cho đồng bào. Tháng giêng xuất phát, tháng hai hồi kinh, có lẽ hoàng thượng sẽ cho phép.”
Phó Thâm suy nghĩ một chút, gật đầu bảo: “Nói rất có lý, vậy cứ làm thế đi.”
Y bỗng dưng nhận ra rằng, từ khi ở cùng với Nghiêm Tiêu Hàn, số lần y nói “Cứ làm thế đi” liên tục tăng lên. Cảm giác này hết sức kỳ lạ, Phó Thâm không có bất kỳ bất mãn nào vì bị tước đoạt quyền quyết định, trái lại còn cảm thấy bớt lo hơn nhiều. Bởi vì nếu đổi lại là chính y, tám phần mười cũng sẽ làm ra quyết định như vậy.
Càng quý hơn là, quyết định có thể khiến Phó Thâm không tìm được lỗi nào, tất nhiên là đối với hắn trăm lợi chứ chẳng một hại. Nghiêm Tiêu Hàn là một “người ngoài”, lại có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ thay y, một lần hai lần là ngẫu nhiên, nhưng nhiều lần như vậy, chính là chôn giấu dụng tâm săn sóc hết mực.
“Cảm giác không cần tự mình lo nghĩ thật là tốt,” Phó Thâm thầm than trong lòng, “Nếu ai được hắn đối đãi thật lòng, sợ là sẽ bị hắn sủng đến vô dụng mất thôi.”
Hai người bàn chính sự xong thì chẳng biết nói gì nữa, chìm vào sự trầm mặc lúng túng. Một hồi lâu sau, Phó Thâm chủ động mở lời: “Vừa nãy sắc mặt ngươi không tốt, xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghiêm Tiêu Hàn ngồi trên ghế bành, sống lưng vẫn thẳng như cán bút, hắn lắc đầu nói: “Không có chuyện gì.”
Phó Thâm mà tin hắn thì mới là lạ, song y dù có thông minh đến đâu, cũng không đoán được tâm tư như kim dưới đáy biển của Nghiêm đại nhân, bèn hỏi thử: “Là do ngủ không ngon à, hay là….. ngươi còn đang giận vì chuyện hôm đó?”
Đuôi mày của Nghiêm Tiêu Hàn khẽ động, lộ vẻ hơi kinh ngạc, song vẫn không lên tiếng.
Phó Thâm xem như nhìn thấu rồi, người này ngoài miệng thì nói “Không có chuyện gì”, nhưng mà khắp mặt đều viết “Ta có chuyện, ta không nói, mau tới dỗ ta đi”.
Y nhủ thầm: “Chiều ngươi vậy.”
Nhưng ngoài miệng thì vẫn tiếp tục hỏi: “Giận thật đấy à? Vì ta bảo ngươi cút hả?”
Nghiêm Tiêu Hàn hừ mũi một tiếng như thể ta đây chẳng thèm.
Phó Thâm cố nhịn cười, dùng vẻ mặt “Nếu ngươi cầu ta, ta liền bất đắc dĩ dỗ dành ngươi vậy” nói: “Ta sai rồi, ta không nên bảo ngươi cút. Ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với ta, nhé?”
Nghiêm Tiêu Hàn yên lặng nhìn y, nhìn chằm chằm đến nỗi Phó Thâm nổi hết da gà muốn đứng lên, bất chấp khó khăn mà nghênh tiếp ánh mắt của hắn. Một lát sau, Nghiêm Tiêu Hàn đột nhiên quay mặt đi, “Phììì” cười ra tiếng.
Phó Thâm khẽ thở phào một hơi, nâng tay sờ tai mình, có hơi nóng lên rồi.
Y bất giác nghĩ thầm: “Mình có bệnh sao? Sao không dứt khoát để hắn tức chết cho rồi.”
Nghiêm Tiêu Hàn hồi lâu sau mới ngưng cười được, sự ôn tồn giả vờ ban nãy của Phó Thâm đã không còn sót lại gì, y lườm hắn một cái, lạnh lùng nói: “Giờ xong chưa, không xấu tính đùa giỡn nữa chứ?”
Nghiêm Tiêu Hàn chắp tay, thản nhiên nói: “Xong rồi đây. Đa tạ hầu gia săn sóc.”
Phó Thâm cười khẩy, không chấp nhặt với hắn, y chuyển xe lăn hướng ra ngoài cửa: “Lớn đầu rồi, có thấy mất mặt không hả.”
Đêm hôm đó, hai người làm hòa rồi liền trở về ngủ cùng phòng, không có chính sự gì cả, chỉ là Nghiêm Tiêu Hàn trước khi ngủ đến nhìn y một cái đã thành thói quen. Những ngày qua Phó Thâm thay đồ tắm rửa, ra vào ngồi nằm, không có việc nào không do Nghiêm Tiêu Hàn đích thân làm, duy chỉ có việc đưa thuốc, bởi vì ban ngày hắn không ở trong phủ, ngoại trừ mấy ngày đầu ra thì sẽ không tự mình trông coi. Trước khi ngủ, thị nữ mang thuốc vào, đúng lúc Nghiêm Tiêu Hàn bị Phó Thâm sai đến thư phòng tìm giúp y quyển sách. Đến khi hắn trở về, Phó Thâm đang dựa vào đầu giường, chén thuốc trên bàn đã trống trơn.
Nghiêm Tiêu Hàn cứ cảm thấy có chỗ nào đó bất thường. Hắn đưa sách cho Phó Thâm, nghi hoặc liếc nhìn chén thuốc. Phó Thâm chú ý tới ánh mắt hắn, bèn thuận miệng hỏi: “Nhìn gì vậy?”
Nghiêm Tiêu Hàn quay mặt lại, ánh mắt tựa như chuồn chuồn lướt nước, đảo qua mặt Phó Thâm.
“Không đúng.”
Phó Thâm: “Hả?”
Nghiêm Tiêu Hàn hỏi: “Ngươi uống thuốc chưa?”
Phó Thâm: “Uống rồi.” Y vươn tay chỉ: “Chén ở đằng kia kìa.”
“Giả vờ đi, giả vờ tiếp đi.” Nghiêm Tiêu Hàn tóm được đuôi cáo của Phó Thâm, y vẫn còn đang nói xạo. Vừa nghĩ tới y chẳng xem trọng thân thể mình, Nghiêm Tiêu Hàn liền nổi trận lôi đình: “Có cần ta lấy gương đến cho ngươi soi không, uống thuốc hả? Môi ngươi khô thế kia! Ngươi dùng chỗ nào để uống, tai hay là mắt? Thuốc kia không trị đầu óc cho ngươi sao?!”
Phó Thâm: “…..”
Xong đời rồi. Làm tặc không khéo, bị tóm gọm rồi.
Nghiêm Tiêu Hàn nhìn bộ dáng y á khẩu không trả lời được, liền biết chuyện như vậy Phó Thâm nhất định không phải mới làm lần đầu. Hắn nổi giận đùng đùng đi một vòng quanh phòng, cuối cùng đá ra một cái bô sứ trắng từ bên giường. Cúi đầu nhìn xuống, đây rồi, thu được cả người lẫn tang vật.
Phó Thâm ngồi ngay ngắn trên giường, thái độ nhận tội rất thành khẩn.
Nghiêm Tiêu Hàn chỉ vào y, hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè nén hỏa khí xuống, ra ngoài sai người sắc lại một chén thuốc mang đến, trở về đóng cửa lại, sầm mặt bảo: “Nói đi, bắt đầu từ bao giờ.”
Phó Thâm cười gượng ha ha mấy tiếng: “Đừng nổi giận, bệnh phong hàn của ta đã khỏi rồi, thuốc kia có uống hay không cũng không ảnh hưởng nhiều lắm…..”
“Không ảnh hưởng?” Nghiêm Tiêu Hàn lạnh lùng hỏi, “Ai bảo với ngươi là thuốc kia có thể không cần uống, Thẩm Di Sách hả? Hay là ta?”
Phó Thâm: “……”
Nhìn ra được hắn đã rất cố nhẫn nại không trở mặt, đành nể mặt Nghiêm Tiêu Hàn lo lắng cho thân thể y, nhưng mà cái tên khốn chuyên lật tẩy người ta này còn không chịu yên tĩnh, cứ tiếp tục lải nhải: “Ỷ mình trẻ tuổi nên giày xéo thân thể, ngươi không nghĩ xem sau này già rồi thì làm thế nào? Trên người ngươi có bao nhiêu thương tích, trong lòng không tự đếm lấy sao, phong hàn không trị hết, chờ đến lúc lưu lại bệnh căn mới nhớ thì cũng muộn rồi!” (Bệnh căn: bệnh cũ chưa khỏi hết, lưu lại di chứng.)
Phó Thâm bị hắn cằn nhằn đến đau cả đầu, tính tình y có một mặt cố chấp độc đoán, bao nhiêu năm không ai dám mắng y như thế, vốn là y đuối lý, nhưng Nghiêm Tiêu Hàn nói vậy lại làm khơi dậy tâm lý phản nghịch của y. Phó Thâm nhịn không được vung tay lên: “Được rồi mà, nói mãi thôi. Không cần phải tức giận, ta chắc chắn sẽ không để ngươi góa bụa trước khi cưới đâu….. Úi!”
Nghiêm Tiêu Hàn ra tay như chớp, nắm chặt hàm dưới của y, khẽ quát: “Chớ nói bậy!”
Hắn thực sự giận rồi, lực tay rất lớn, Phó Thâm cảm giác xương hàm dưới của mình sắp bị bóp nát đến nơi. Song cũng nhờ thế, y rốt cuộc thấy rõ trong mắt Nghiêm Tiêu Hàn chợt lóe lên vẻ kinh sợ đau buồn.
Lòng y bất chợt mềm nhũn.
Phó Thâm thích mềm không thích cứng, đặc biệt là khi người luôn cứng rắn ngẫu nhiên biểu lộ ra một chút mềm yếu, rất dễ dàng xuyên thủng được phòng bị trong tim y.
Huống chi y vốn là bên đuối lý.
Y ngây ra một chốc, sau đó cầm lấy bàn tay đang kiềm giữ mình của Nghiêm Tiêu Hàn, vỗ nhẹ mấy lần như thể động viên: “Được rồi, được rồi mà, xin lỗi. Là ta sai rồi, được chưa?”
Nghiêm Tiêu Hàn như bị y nhắc nhở rằng bản thân nhất thời kích động, liền lập tức buông tay. Phó Thâm lại không thả ra, vẫn nắm hờ tay hắn, chẳng hiểu sao lại có loại ý vị ôn nhu mà lưu luyến.
Hắn cụp mắt nhìn xuống, lửa giận liền bị dội tắt hơn phân nửa.
Nghiêm Tiêu Hàn thở dài một hơi: “Tức chết ta mất thôi.”
Phó Thâm vội vàng xin lỗi nhận sai, bảo mình chỉ nhất thời vạ miệng, sau này nhất định không nói năng thiếu suy nghĩ nữa, nói xong lời cuối cùng rồi, bản thân cũng không khỏi bật cười, lắc đầu bảo: “Dạo này làm sao thế nhỉ, chỉ toàn chọc giận ngươi.”
Nghiêm Tiêu Hàn phát hiện người như y mặc dù thoạt nhìn không dễ tiếp cận, khó mà đả động, nhưng nếu thật lòng đối xử tốt với y, thì Phó Thâm có thể đặc biệt khoan dung nhường nhịn.
Hắn cảm thấy đã tìm ra bí quyết vuốt lông, mặt tuy tằng vẫn cứng ngắc, nhưng khóe mắt lại cong cong, lạnh lùng bình luận: “Hỗn thế ma vương.”
Ngẫm kỹ lại thì, từ khi hồi kinh đến nay, tình thế luôn chuyển biến bất ngờ, mai phục ám sát, âm mưu quỷ kế, hoàng đế ban hôn….. Chuyện nào cũng khiến người ta lo lắng sầu muộn, trằn trọc trở mình, mà sao giờ lại giống như mấy chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi, khiến cho hai đại nam nhân như thể cháu đi thăm ông nội, cãi vã rồi lại làm hòa.
Rảnh quá hóa rồ sao?
Thẳng thắn cương nghị như Phó Thâm, tâm cơ sâu kín như Nghiêm Tiêu Hàn, ở bên ngoài thì hô mưa gọi gió oai phong lẫm liệt, khi trở về dưới cùng một mái hiên, hóa ra cũng là nhục thể phàm thai, thất tình hiện rõ lên mặt. (Thất tình: bảy thứ tình cảm biểu lộ ra ngoài của con người, bao gồm hỉ, nộ, ái, ố, ai, lạc, dục (mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn) – theo Phật giáo).
Có lẽ chẳng qua là bởi, nơi này là “Nhà”.
Editor: Phó Thâm chưa gả sang mà khí chất Nghiêm phu nhân đầy mình ấy nhỉ:v
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook