“Tiểu Nhã, hôm nay có khách nhân tới đó! Ngươi cũng chuẩn bị chút đi!” Sáng sớm tỉnh lại, Tễ Hồng Lẫm liền ném một câu như thế rồi ly khai!

Tấn Nhã nghe hắn nói vậy cũng băs đầu âm thầm đoán, không biết khách nhân dạng nào nhỉ? Đoán đi đoán lại đến tận buổi trưa lúc khách đến, y rốt cuộc vẫn chẳng đoán nổi là ai…..

“Tiểu Nhã!” Hồng Lẫm thấy y đi tới, lập tức phất tay ý bảo, “Tới mau, bên này nè!”

“Biết rồi!” Người này đúng là thừa hơi a! Tấn Nhã chầm chậm đi tới chỗ hắn.

Nhưng Hồng Lẫm lại có vẻ rất gấp, thẳng đến trước mặt Tấn Nhã, kéo tay y chạy luôn tới điện Dương Khanh, “Đi mau đi mau! Bọn họ cũng không chờ kịp muốn gặp ngươi!

“A? Gặp ta làm gì?” Tấn Nhã không hiểu, hoàng để thái tử chẳng gặp, ngược lại muốn gặp “thái tử phi” này sao?

Hồng Lẫm vẻ mặt hưng phấn, “Đi là biết!”

Một bước tiến vào cửa điện, Tấn Nhã liền thấy hai thân ảnh vô cùng quen thuộc, “Cha, nương?” Y không khỏi hô tô.

Khách đến đúng là phu thê Diệu Ngân. Tấn Nghi thấy đứa con lâu ngày không gặp, lập tức kích động chạy tới ôm lấy y, “Tiểu Nhã! Đã lâu không gặp, con có khỏe không?”

Diệu Ngân lại noi theo tác phong ngày xưa, thấy đứa con tiến vào, cũng chỉ cười cười gật đầu.

Tấn Nhã gặp lại song thân, tất nhiên là lòng vui như mở hội, hôc mắt cũng bắt đầu ửng đỏ, nức nở nói: “Ta….Ta tốt lắm! Lẫm ca ca và mọi người đều đối đãi ta như thân nhân…… Còn hai người?”

“Chúng ta đương nhiên hảo! Lần này tới chủ yếu thăm ngươi một chút….. Như vậy chúng ta cũng an tâm….” Tấn Nghi trả lời, dù sao đứa con này là bị nương y “áp” tới đây!

Hồng Lẫm nhìn họ một nhà, thực thức thời chen lời: “Mọi người chậm rãi tán gẫu, ta đi xem ba ba và mọi người chút, đợi lát nữa cùng nhau ăn cơm trưa ha!” Nói xong liền đóng cửa điện lại, cho ba người một nhà hảo hảo tán gẫu.

“Thái tử điện hạ thực ôn nhu đó!” Thấy động tác kia của hắn, Tấn Nghĩ không chút keo kiệt ngợi khen.

Tấn Nhã cũng không phát hiện, lúc nghe đến lời này, trên mặt y hiện ra biểu tình vô cùng hạnh phúc! “Khó được có lúc hắn cẩn thận như vậy!”

Diệu Ngân và Tấn Nghi đều xem màn này ở trong mắt, hồi tưởng lại ngày đó đứa con này cỡ nào chán ghét thái tử, còn nói cái gì mà thề sống chết không lấy chồng………..Hai phu thê không khỏi cười.

“Tiểu Nhã, con tính khi nào thì sinh đứa nhỏ?” Hỏi câu này chính là Diệu Ngân.

“Phốc!” Tấn Nhã vừa uống một ngụm trà, hiện tại phun sạch.

Tấn Nghi chấn động, “Tiểu Nhã, con không sao chứ?”

“Không…………Không có việc gì……….Nương, người có biết nói việc này bây giờ là quá sớm sao?” Không thể lộ ra sơ hở, quyết không thể để họ biết bí mật thực sự y còn chưa cùng thái tử viên phòng.

“Sớm sao? Không hề a!” Tấn Nghi nghĩ nghĩ, “Năm đó nương nương bằng tuổi ngươi, thái tử cũng sinh ra rồi đó!”

Tấn Nhã làm bộ trấn tính tự biện hộ, “Kia……Không giống nhau……..Này………” Nguy rồi, y không giỏi nói dối!

Diệu Ngân nhìn y, cứ như là xuyên thấu cả người y mà nói: “Tương lai của thái tử tất phải kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước! Hắn cần con nối dòng để củng cố vị trí của mình, Tiểu Nhã đừng ích kỉ như vậy, đừng chỉ suy nghĩ cho riêng mình!”

Lời nói của Diệu Ngân như một mũi kiếm sắc bén đâm vào lòng Tấn Nhã……..Bọn họ ước định thời gian ba năm, việc này y còn chưa nghĩ tới…….”Nương………..Ta………..”

Tấn Nghi không đành lòng nhìn bộ dáng ủy khuất của đứa con, liền đánh gãy bọn họ: “Tiểu Ngân, quên đi! Bọn Tiểu Nhã còn nhiều thời gian mà! Huống chi bệ hạ đau sủng thái tử như thế, sao có thể đổi người?”

“Đúng vậy! Nương, việc này không gấp đâu!” Tấn Nhã lập tức tiếp miệng, “Đúng rồi, lại nói, các người sao lại nghĩ vào cung?”

“Chúng ta hai người dân thường sao có thể tùy tiện vào cung, là thái tử điện hạ mời chúng ta, cho chúng ta tới xem ngươi!” Tấn Nghĩ lôi kéo Tấn Nhã ngồi bên người Diệu Ngân.

“Hắn?” Tấn Nhã âm thầm cả kinh.

Diệu Ngân nhấp trà nói: “Thái tử điện hạ nói gần đây tâm tình ngươi không tốt! Có thể là nhớ nhà, nên phải người báo cho chúng ta…………”

Gần đây tâm tình Tấn Nhã thực sự không tốt! Từ lúc hắn thấy chuyện của cặp song sinh, liền chẳng biết nên dùng thái độ gì đối với họ về phương diện khác, chính là chuyện trương tấu chương kia, y thủy chung chẳng giúp được thái tử việc gì……………. Nhưng hắn luôn giấu kín tâm tình này, sao Hồng Lẫm lại biết được?

Diệu Ngân nhìn đứa con im lặng, liền đặt chén trà xuống, “Tiểu Nhã, gần đây ta có bói cho người một quẻ!”

“Cái gì?” Tấn Nhã trong lòng nổi lên bất an, nương từ khi sinh y ra đều rất ít khi bói toán, trừ phi nàng cảm giác được tai họa gì đó……………

Tấn Nghi một bên lẳng lặng nghe, hắn cũng không biết kết quả, kết quả bói toán Diệu Ngân cũng không nói cho bất cứ ai!

Tấn Nhã biết rõ nương sẽ không thẳng thắn nói cho y hay, nhưng cũng nóng lòng muốn biết đáp án nên hỏi: “Kết quả làm sao vậy?”

“……….” Diệu Ngân hơi chút nhíu mày, rồi lắc lắc đầu.

“Nương!” Biểu tình của Diệu Ngân cho Tấn Nhã biết, kết quả chẳng chút như ý nguyện.

Diệu Ngân vẫn không chịu nói, chỉ khuyên nhủ: “Tiểu Nhã a! Con người sẽ đổi thay, hi vọng người có thể quý trọng những thứ trước mắt!”

“Ý gì vậy……..”

“Tiểu Nhã, cha, nương, ăn cơm nào!” Thanh âm của Hồng Lẫm vừa lúc truyền đến.

Diệu Ngân cũng chẳng nói gì thêm, đứng dậy nói: “Đi thôi! Để bệ hạ và mọi người đợi lâu không tốt đâu!”

………………………………………………

Sau đó họ liền cùng một nhà bệ hạ vui vẻ hòa thuận ăn cơm, nói việc nhà………….

” Các vị không nên khách khí nhé! Hiện tại không có người ngoài, cứ tùy tiện ăn a!” Tuyền hô.

Tấn Nghĩ buồn cười đáp: “Bệ hạ kìa……………..Nhiều năm như thế mà người vẫn không thay đổi!”

“Thay đổi thì chẳng còn là ta nha!” Tuyền trước kính một chén.

“Ha ha……………….” Mọi người cùng cười ra tiếng.

“A! Ta nhớ ra rồi!” Tiểu Tứ đột nhiên thốt ra một câu, hắn liền nhảy khỏi ghế, chạy như bay về phòng cầm một bức tranh, rồi lại chạy như bay trở về.

“Tiểu Tứ, sao vậy? Đây là cái gì?” Phạm cầm lấy bức tranh hỏi.

Tiểu Tứ một lần nữa ngồi xuống nói: “Tranh của ta đó! Muốn hỏi Tấn Nghi thúc thúc một chút, thời điểm buôn bán có gặp qua vật trang sức như vậy hay không?”

“Ân? Ta xem xem…………” Tấn Nghi nhìn bức tranh đó.

Trên bức tranh là một chuỗi vòng tay, nhưng mặt trên lại móc thật nhiều thứ tựa như vảy gì đó, “Thứ này mang trên tay, lúc đi đường, đánh tay qua lại, sẽ phát ra âm thanh tựa chuông kêu!”

“Ta dường như đã thấy ở đâu đó” Tấn Nghi lúc lọi trí nhớ của mình.

Phạm nhìn thoáng qua, không xác định lắm nói: “Chẳng lẽ là ‘hạo lan’?”

“Đúng rồi! Chính là ‘hạo lan’! Tấn nghi vỗ tay hoan hô đáp, “Vật phẩm trang sức của người Thao Liễm! Tiểu Tứ, sao người biết thứ này?”

Bên ngoài có thương đội bán! Cho nên liền hỏi một chút!” Tiểu Tứ vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không ra hắn đang nói dối.

Tuyền cùng Phạm liếc nhau, bọn họ biết, đây là chuyện lớn!

………………………………………….

Chính là những chuyện đó Tấn Nhã đều không để trong lòng, trong đầu y giờ này chỉ còn lại những cậu nương dạy bảo, còn có lo lắng ngập tràn, cho tương lai, bản thân, và Tễ Hồng Lẫm!

Thẳng đến khi màn đêm buông xuống, trước khi chia tay, Ngân Diệu nhẹ giọng nói với y:” Tiểu Nhã, tự giải quyết cho tốt! Không nên làm những chuyện để bản thân phải hối hận!”

Những lời này khiến chỗ sâu nhất trong tâm Tấn Nhã dao động, y ngơ ngác nhìn Tễ Hồng Lẫm bên cạnh……….. Người sẽ thay đổi…………….Là ngươi hay là ta?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương