Hoàng Khuyết Khúc Chi Tần Lâu Nguyệt
-
Chương 64
Cùng lúc đó, người Triển gia cũng đã phát hiện ra việc Si Ảnh mất tích, bọn chúng lập tức tới tìm Mẫn Chi Thiện để thương thảo tìm cách đối phó…
“Thật là, hảo hảo một người đã nắm trong tay mà các ngươi còn để sổng mất!” Mẫn Chi Thiện ra sức phất phất ống tay áo, “Được việc không đủ mà bại sự có thừa!”
“Mẫn thúc thúc đừng sốt ruột.” Triển Bá Văn vội vàng khuyên giải cơn tức giận của lão, “Việc này rất kỳ lạ, người bắt hắn đi không biết là có mục đích gì!”
“Hừ, cái tên nam kỹ kia trừ việc dùng để phiêu ra còn có thể làm gì được chứ?” Triển Quý Văn khinh thường mắng.
Nhưng Triển Trọng Văn lại có một cách giải thích khác, hắn nâng cằm tự hỏi, “Hắn ở hoàng thành này còn có bằng hữu nào không?”
“Có thể có sao? Trừ Vương gia ra…” Triển Thúc Văn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, “Một đôi phụ tử?!”
“Phụ tử?”
“Không sai, bọn chúng đã từng cứu Si Ảnh, chẳng lẽ lần này vẫn là bọn chúng?” Triển Thúc Văn suy nghĩ.
Nhưng Mẫn Chi Thiện lại không cho rằng như vậy, lão đã nhiều năm lăn lộn trong chốn quan trường nên suy nghĩ cũng vô cùng lọc lõi: “Theo ngươi nói, hắn đối với đôi phụ tử kia có lẽ cũng chỉ là bèo nước gặp gỡ mà thôi, không có khả năng! Có điều… Vương gia xem ra lại rất có thể!”
“Nhưng Vương gia luôn luôn nghiêm cẩn nguyên tắc, hẳn là sẽ không…” Triển Trọng Văn cũng không phải chưa từng ngờ vực qua, nhưng cá tính của Vương gia đã khiến hắn bác bỏ suy nghĩ này.
“Ai… Các hiền chất à, lão phu hôm nay phải giảng cho các ngươi vài điều!” Mẫn Chi Thiện lên giọng, “Ta từ buổi lâm triều hôm ấy đã phát hiện ra, Nhạc Vương gia đối với Si Ảnh, không phải tò mò, cũng không phải nhất thời hứng thú, đó là yêu! Mà con người a… với chữ yêu này, luôn có thể làm ra những chuyện ngoài dự liệu của mọi người, cho nên lão phu dám khẳng định, người vốn là do Vương gia mang đi!”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Tễ Linh Nhạc cuối cùng vẫn là Vương gia, hắn trộm bắt người đi, chung quy cũng không ai có khả năng dám khởi binh vấn tội bắt hắn giao người ra được…
“Bức hôn!” Mẫn Chi Thiện đúng lúc này nở nụ cười âm lãnh, “Khẩu dụ của tiên hoàng, hắn không thể chối từ, sau đó chúng ta sẽ nghĩ biện pháp làm cho Vương gia thay lòng đổi dạ!”
… … … … … … … … … … … …
Si Ảnh tỉnh dậy, hoàn toàn thanh tỉnh, nhất là sau khi bị Tễ Linh Nhạc nhéo cho một cái thật mạnh… cái cảm giác đau đớn chân thật này làm cho hắn không thể không đối mặt với sự thật – Tễ Linh Nhạc trộm hắn trở về!
“Vậy… ngươi định làm gì bây giờ?” Một tay chống cằm, Si Ảnh bĩu môi như ông cụ non.
“Dưỡng ngươi a!” Tễ Linh Nhạc ngồi ngay ngắn trên ghế, bộ dáng không có một chút ý tứ đùa giỡn nào.
Hai tròng mắt Si Ảnh hơi trợn lên, vỗ vỗ cái gối, “Đừng có nói đùa nữa, ngươi có phải nghĩ muốn hỏi chuyện ta không? Hỏi mau hỏi mau đi!”
Hai tay Tễ Linh Nhạc đan vào nhau, có chút ranh mãnh nói: “Đích xác có một số việc muốn hỏi… Si Ảnh, vào đêm ta tiến cung ngươi vì sao lại mở ra lễ vật của Diệu Quang? Còn nữa, ngươi có biết bên trong là cái gì không?”
“Ô, đó là vì ta tò mò mà! Bên trong không phải chỉ là thủy tinh thôi sao?” Si Ảnh nhún nhún vai, “Chẳng lẽ chỉ thế thôi cũng cần ta phải xin lỗi?”
“Không…” Xem ra hắn vẫn chưa biết chuyện mình mang thai… “Vậy ngươi đưa cho Hồng Lẫm bài thơ ấy là…”
“Đầu mối quan ngân!” Si Ảnh cũng dứt khoát trả lời, “Các ngươi thông minh như vậy, hẳn là sẽ không đến mức không đoán ra đó chứ?”
“‘Tuyết Mộ tuyền’ là trong hậu cung đúng không? Ngươi làm sao mà biết được nơi đó?” Tễ Linh Nhạc cao thâm nhìn hắn.
Si Ảnh nhắm mắt lại, “Ta không biết, chỉ là nghe hai tiểu hài nhi nói thôi, bọn họ nói có một nơi tên là ‘Tuyết Mộ tuyền’, ta liền cứ thế nhớ kỹ!”
“Ngươi từng vào cung?” Tễ Linh Nhạc hỏi trúng trọng điểm.
“… Ta không muốn trả lời vấn đề này!” Si Ảnh xoay người lại, chuyện kia đối với hắn thật sự không phải là ký ức tốt đẹp gì nên nhớ lại.
Xem ra là đã đến cực hạn rồi, Tễ Linh Nhạc cũng không hỏi tiếp nữa, lập tức chuyển đề tài: “Vậy ngươi có phát hiện ra thân thể mình gần đây có chút biến hóa không?”
“Có!” Nói đến vấn đề này, Si Ảnh đột nhiên kéo lấy cái chăn, kể lể than phiền, “Gần đây ta rất hay buồn nôn, dạ dày dường như cũng lớn hơn vậy, lúc nào cũng nôn nóng sợ hãi, làm ta khổ sở muốn chết!”
Tính tình nóng nảy cáu kỉnh như thế, thật sự không hề giống tác phong trước đây của hắn, quả nhiên đúng như lời Diêu ngự y, tâm tình hắn mấy ngày nay đặc biệt không ổn định…
“Vậy ngươi có biết những biểu hiện như vậy… là vì đang có hài tử hay không?” Khẩu khí Tễ Linh Nhạc hơi hưng phấn, cũng chờ đợi phản ứng của Si Ảnh.
“…” Si Ảnh ngây ngốc trong chốc lát, khó hiểu mà trừng mắt nhìn y, “Cái… cái… cái gì? Ngươi có hài tử rồi?”
Tễ Linh Nhạc thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng rất tức cười, “Đúng, hài tử là của ta, bất quá là ngươi có!”
Si Ảnh nhìn y một cái, sau đó kéo kéo lỗ tai, cuối cùng lại tiến vào ổ chăn, “Ta xuất hiện ảo giác rồi, xem ra còn chưa nghỉ ngơi đủ, ngủ tiếp thôi, gặp lại sau!”
“…”
… … … … … …
“Ha ha ha ha!” Tuyền nghe xong liền cười to không ngừng nổi, “Ta thật phục Si Ảnh rồi! Vậy sau thế nào?”
“Sau đó ta cương quyết thuyết phục, nhưng hắn vẫn không tin!” Tễ Linh Nhạc bất đắc dĩ trả lời.
Tuyền lau lau nước mắt vì cười quá nhiều, “Có điều cũng phải thông cảm, người ta khi mang thai vốn là không thể nói lý được, chờ khi bụng lớn lên rồi, hắn nhất định sẽ tin thôi!”
Tễ Linh Nhạc gật đầu, “Kỳ, ngươi có muốn tới Tuyết Mộ tuyền điều tra không?”
“Đương nhiên có, nhưng đại ca ngươi cứ trở về chăm sóc hắn đi!” Tuyền vỗ vỗ bờ vai y, “Hắn trở thành thế này ngươi cũng phải chịu trách nhiệm, bởi vì ngươi đã không cho hắn một thứ!”
“… Là thứ gì?” Tễ Linh Nhạc hướng đệ đệ mình lãnh giáo.
“Cảm giác an toàn!” Bốn chữ vô cùng đơn giản.
“Cảm giác an toàn?” Tễ Linh Nhạc vô thức lặp lại, “Vậy phải làm sao bù đắp đây?”
“Ha ha… Vốn ta luôn cho rằng đây là điều phải thông qua thực tế hành động để làm cho đối phương cảm nhận được! Có điều hai người thì…” Khóe môi Tuyền khẽ nâng lên, “trực tiếp làm là được!”
“Thật là, hảo hảo một người đã nắm trong tay mà các ngươi còn để sổng mất!” Mẫn Chi Thiện ra sức phất phất ống tay áo, “Được việc không đủ mà bại sự có thừa!”
“Mẫn thúc thúc đừng sốt ruột.” Triển Bá Văn vội vàng khuyên giải cơn tức giận của lão, “Việc này rất kỳ lạ, người bắt hắn đi không biết là có mục đích gì!”
“Hừ, cái tên nam kỹ kia trừ việc dùng để phiêu ra còn có thể làm gì được chứ?” Triển Quý Văn khinh thường mắng.
Nhưng Triển Trọng Văn lại có một cách giải thích khác, hắn nâng cằm tự hỏi, “Hắn ở hoàng thành này còn có bằng hữu nào không?”
“Có thể có sao? Trừ Vương gia ra…” Triển Thúc Văn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, “Một đôi phụ tử?!”
“Phụ tử?”
“Không sai, bọn chúng đã từng cứu Si Ảnh, chẳng lẽ lần này vẫn là bọn chúng?” Triển Thúc Văn suy nghĩ.
Nhưng Mẫn Chi Thiện lại không cho rằng như vậy, lão đã nhiều năm lăn lộn trong chốn quan trường nên suy nghĩ cũng vô cùng lọc lõi: “Theo ngươi nói, hắn đối với đôi phụ tử kia có lẽ cũng chỉ là bèo nước gặp gỡ mà thôi, không có khả năng! Có điều… Vương gia xem ra lại rất có thể!”
“Nhưng Vương gia luôn luôn nghiêm cẩn nguyên tắc, hẳn là sẽ không…” Triển Trọng Văn cũng không phải chưa từng ngờ vực qua, nhưng cá tính của Vương gia đã khiến hắn bác bỏ suy nghĩ này.
“Ai… Các hiền chất à, lão phu hôm nay phải giảng cho các ngươi vài điều!” Mẫn Chi Thiện lên giọng, “Ta từ buổi lâm triều hôm ấy đã phát hiện ra, Nhạc Vương gia đối với Si Ảnh, không phải tò mò, cũng không phải nhất thời hứng thú, đó là yêu! Mà con người a… với chữ yêu này, luôn có thể làm ra những chuyện ngoài dự liệu của mọi người, cho nên lão phu dám khẳng định, người vốn là do Vương gia mang đi!”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Tễ Linh Nhạc cuối cùng vẫn là Vương gia, hắn trộm bắt người đi, chung quy cũng không ai có khả năng dám khởi binh vấn tội bắt hắn giao người ra được…
“Bức hôn!” Mẫn Chi Thiện đúng lúc này nở nụ cười âm lãnh, “Khẩu dụ của tiên hoàng, hắn không thể chối từ, sau đó chúng ta sẽ nghĩ biện pháp làm cho Vương gia thay lòng đổi dạ!”
… … … … … … … … … … … …
Si Ảnh tỉnh dậy, hoàn toàn thanh tỉnh, nhất là sau khi bị Tễ Linh Nhạc nhéo cho một cái thật mạnh… cái cảm giác đau đớn chân thật này làm cho hắn không thể không đối mặt với sự thật – Tễ Linh Nhạc trộm hắn trở về!
“Vậy… ngươi định làm gì bây giờ?” Một tay chống cằm, Si Ảnh bĩu môi như ông cụ non.
“Dưỡng ngươi a!” Tễ Linh Nhạc ngồi ngay ngắn trên ghế, bộ dáng không có một chút ý tứ đùa giỡn nào.
Hai tròng mắt Si Ảnh hơi trợn lên, vỗ vỗ cái gối, “Đừng có nói đùa nữa, ngươi có phải nghĩ muốn hỏi chuyện ta không? Hỏi mau hỏi mau đi!”
Hai tay Tễ Linh Nhạc đan vào nhau, có chút ranh mãnh nói: “Đích xác có một số việc muốn hỏi… Si Ảnh, vào đêm ta tiến cung ngươi vì sao lại mở ra lễ vật của Diệu Quang? Còn nữa, ngươi có biết bên trong là cái gì không?”
“Ô, đó là vì ta tò mò mà! Bên trong không phải chỉ là thủy tinh thôi sao?” Si Ảnh nhún nhún vai, “Chẳng lẽ chỉ thế thôi cũng cần ta phải xin lỗi?”
“Không…” Xem ra hắn vẫn chưa biết chuyện mình mang thai… “Vậy ngươi đưa cho Hồng Lẫm bài thơ ấy là…”
“Đầu mối quan ngân!” Si Ảnh cũng dứt khoát trả lời, “Các ngươi thông minh như vậy, hẳn là sẽ không đến mức không đoán ra đó chứ?”
“‘Tuyết Mộ tuyền’ là trong hậu cung đúng không? Ngươi làm sao mà biết được nơi đó?” Tễ Linh Nhạc cao thâm nhìn hắn.
Si Ảnh nhắm mắt lại, “Ta không biết, chỉ là nghe hai tiểu hài nhi nói thôi, bọn họ nói có một nơi tên là ‘Tuyết Mộ tuyền’, ta liền cứ thế nhớ kỹ!”
“Ngươi từng vào cung?” Tễ Linh Nhạc hỏi trúng trọng điểm.
“… Ta không muốn trả lời vấn đề này!” Si Ảnh xoay người lại, chuyện kia đối với hắn thật sự không phải là ký ức tốt đẹp gì nên nhớ lại.
Xem ra là đã đến cực hạn rồi, Tễ Linh Nhạc cũng không hỏi tiếp nữa, lập tức chuyển đề tài: “Vậy ngươi có phát hiện ra thân thể mình gần đây có chút biến hóa không?”
“Có!” Nói đến vấn đề này, Si Ảnh đột nhiên kéo lấy cái chăn, kể lể than phiền, “Gần đây ta rất hay buồn nôn, dạ dày dường như cũng lớn hơn vậy, lúc nào cũng nôn nóng sợ hãi, làm ta khổ sở muốn chết!”
Tính tình nóng nảy cáu kỉnh như thế, thật sự không hề giống tác phong trước đây của hắn, quả nhiên đúng như lời Diêu ngự y, tâm tình hắn mấy ngày nay đặc biệt không ổn định…
“Vậy ngươi có biết những biểu hiện như vậy… là vì đang có hài tử hay không?” Khẩu khí Tễ Linh Nhạc hơi hưng phấn, cũng chờ đợi phản ứng của Si Ảnh.
“…” Si Ảnh ngây ngốc trong chốc lát, khó hiểu mà trừng mắt nhìn y, “Cái… cái… cái gì? Ngươi có hài tử rồi?”
Tễ Linh Nhạc thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng rất tức cười, “Đúng, hài tử là của ta, bất quá là ngươi có!”
Si Ảnh nhìn y một cái, sau đó kéo kéo lỗ tai, cuối cùng lại tiến vào ổ chăn, “Ta xuất hiện ảo giác rồi, xem ra còn chưa nghỉ ngơi đủ, ngủ tiếp thôi, gặp lại sau!”
“…”
… … … … … …
“Ha ha ha ha!” Tuyền nghe xong liền cười to không ngừng nổi, “Ta thật phục Si Ảnh rồi! Vậy sau thế nào?”
“Sau đó ta cương quyết thuyết phục, nhưng hắn vẫn không tin!” Tễ Linh Nhạc bất đắc dĩ trả lời.
Tuyền lau lau nước mắt vì cười quá nhiều, “Có điều cũng phải thông cảm, người ta khi mang thai vốn là không thể nói lý được, chờ khi bụng lớn lên rồi, hắn nhất định sẽ tin thôi!”
Tễ Linh Nhạc gật đầu, “Kỳ, ngươi có muốn tới Tuyết Mộ tuyền điều tra không?”
“Đương nhiên có, nhưng đại ca ngươi cứ trở về chăm sóc hắn đi!” Tuyền vỗ vỗ bờ vai y, “Hắn trở thành thế này ngươi cũng phải chịu trách nhiệm, bởi vì ngươi đã không cho hắn một thứ!”
“… Là thứ gì?” Tễ Linh Nhạc hướng đệ đệ mình lãnh giáo.
“Cảm giác an toàn!” Bốn chữ vô cùng đơn giản.
“Cảm giác an toàn?” Tễ Linh Nhạc vô thức lặp lại, “Vậy phải làm sao bù đắp đây?”
“Ha ha… Vốn ta luôn cho rằng đây là điều phải thông qua thực tế hành động để làm cho đối phương cảm nhận được! Có điều hai người thì…” Khóe môi Tuyền khẽ nâng lên, “trực tiếp làm là được!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook