—– Hơn một tháng sau —–

“Này, ngươi không phải nói giỡn chứ?” Si Ảnh ôm gối ngồi trên giường, nghi hoặc hỏi.

Tễ Linh Nhạc hai chân vắt chéo, tay đặt hờ hững trên tay vịn, tiêu sái nửa nằm nửa ngồi trên ghế bành, “Vấn đề này ngươi đã hỏi đi hỏi lại hơn một tháng rồi, ngươi không thấy phiền sao?”

Vốn tưởng rằng sau khi cầu hôn thì có thể thấy hôn lễ, ai ngờ hai người sắp thành thân này làm cho người ta thật là xấu hổ vô cùng!

Một người cho đến tận lúc này cũng không nguyện tin tưởng đây là sự thật, cứ hết ngâm rồi nga, cũng đã kéo dài hơn một tháng rồi, trong một tháng này sự tình cứ lặp đi lặp lại hỏi rồi xác nhận, thật sự là phiền toán chết đi được, mà một người thì cứ hết lần này đến lần khác không muốn “Bá Vương ngạnh thượng cung” (cưỡng ép), nên cứ đành chờ a chờ a, cũng đã chờ hơn một tháng, chính là muốn đợi cho đối phương có thể cam tâm tình nguyện gả cho mình.

Nhưng thật sự không ngờ, trong khoảng thời gian này, dân chúng liền có dịp rêu rao đủ chuyện, mà vừa hay cũng cho Triển gia thời gian để tiến hành kế hoạch của mình.

Lại qua mấy ngày sau, một gã sai vặt tới Vương phủ, chỉ đích danh người y muốn tìm là Si Ảnh công tử.

“Si Ảnh công tử, Diệu Quang đại nhân trước khi đi đã phân phó tiểu nhân mang cái này cùng một phong thư đưa cho ngài… nói rằng đây coi như hạ lễ!” Nguyên lai đây là gã tiểu tư trong phủ Diệu Quang, y đưa tới một hộp lễ vật màu đỏ, phía trên còn có một phong thư.

“A…” Si Ảnh nhận lấy cái hộp, rất nhẹ, cũng không rõ là cái gì, “Diệu Quang đi sao? Hắn đi đâu?”

Diệu Ngân cùng Tấn Nghi mang theo hài tử của bọn họ đi chưa được bao lâu, thế nào bây giờ ngay cả Diệu Quang cũng…

“Diệu Quang đi lo chút việc, đi tới Căng Uyên lâu ở biên cảnh rồi!” Tễ Linh Nhạc nghe tin liền tới xem, tặng cho gã sai vặt một cái liếc mắt, hắn liền tự động biết ý mà lui ra.

Tầm mắt Si Ảnh quay lại cái hộp, tò mò hỏi: “Hắn ôm theo cái bụng to như vậy đi biên cảnh làm gì? Thế còn Húc thì sao?”

“Húc cũng đi rồi, đi vào xem lễ vật đi!” Tễ Linh Nhạc cảnh giác bảo hắn mang về phòng, sợ để cho người ta thấy được.

“Là cái gì chứ? Lão đầu, giúp ta bóc thư đọc đi!” Si Ảnh không chút nghi ngờ đi theo y bước vào nhà, tay vẫn còn cầm cái hộp bí ẩn.

Tễ Linh Nhạc thuận tay cầm lấy phong thư mở ra đọc cho Si Ảnh nghe… Nội dung rất đơn giản, chính là chúc mừng hai người bọn họ sắp thành hôn, sau đó nói rõ có một chút lễ vật chỉ có thể mở ra vào đêm tân hôn, nếu không sẽ có điềm xấu!

“Tên kia lại cố làm ra vẻ huyền bí cái gì chứ!” Ngoài miệng mặc dù nói vậy, nhưng trên mặt hắn lại tràn ngập ý cười đầy hạnh phúc.

“Ừm… Vậy ngươi bao giờ mới chịu gả cho ta đây? Nếu để một thời gian nữa… chỉ sợ lão bản của ngươi sẽ không tiện!” Tễ Linh Nhạc rất nghiêm túc hỏi.

“A? Không tiện ư… Lão bản xảy ra chuyện gì rồi?” Si Ảnh có chút lo lắng hỏi.

“Hôm nay lúc lâm triều, các lão thần bắt đầu khuyên bảo Kỳ nên nạp phi! Nói là hậu cung con nối dõi không đủ… cho nên…”

“… Ngươi sẽ không phải muốn nói, lão bản còn muốn sinh nữa chứ?” Sao có thể?

“Sự thật chính là như thế!”

“…”

Chuyện sau đó quả nhiên đúng như lời Tễ Linh Nhạc, trong hoàng cung không lâu sau truyền ra tin tức tốt — Hoàng hậu nương nương mang thai rồi!

Dựa theo quy củ của hoàng gia, muốn mở đại tiệc chúc mừng, Tễ Linh Nhạc muốn cho Si Ảnh tham gia, nhưng hắn đương nhiên không thể, không phải chỉ bởi vì thân phận, mà còn vì trong yến hội có người hắn không muốn gặp.

“Nhạc Vương gia, hoàng gia lại vừa có thêm long tử, thật sự là rất đáng mừng!” Triển Bá Văn nâng chén rượu đi tới trước mặt Tễ Linh Nhạc chúc mừng.

Tễ Linh Nhạc khẽ gật đầu, ân cần nói: “Triển đại nhân chúc mừng, bổn Vương sẽ nhận giùm bệ hạ!”

“Hạ quan đa tạ Vương gia!” Triển Bá Văn cúi đầu tạ ơn, “Đúng rồi Vương gia, hạ quan nghe nói ngài cũng sắp thành thân rồi, không biết là thật hay giả?”

“Thật thì sao? Mà giả thì sao?” Vấn đề này Tễ Linh Nhạc không thèm cho hắn biết.

“Vương gia đừng hiểu lầm, chỉ là…” Hắn ngập ngừng như thể có điều gì bí ẩn khó nói ra, chủ tâm muốn khơi gợi hứng thú cho người khác.

“Chỉ là?” Bọn chúng lại định làm cái quỷ gì đây?

Lúc này, thanh âm của Mẫn Chi Thiện đột nhiên truyền tới hai người, “Vương gia, cung hỉ cung hỉ!”

Mẫn Chi Thiện là nguyên lão hai triều, Tễ Linh Nhạc đối với lão cũng có vài phần cung kính, khẽ vuốt cằm nói, “Mẫn đại nhân, đã lâu không gặp, thân thể dạo này có khoẻ không?”

“Ha hả, nhờ hồng phúc của Vương gia, vi thần thân thể rất tốt!” Lão tới trước mặt Tễ Linh Nhạc hướng Triển Bá Văn ám chỉ một chút, sau đó giải thích, “Vương gia chớ trách, Triển đại nhân cũng không có ý gì, năm nay Vương gia cũng đã hai mươi bảy rồi… Bệ hạ bây giờ đã có đủ hậu cung, không biết Vương gia đến khi nào mới thành gia lập thất… Chúng ta cũng chỉ hảo tâm hỏi han một chút mà thôi!”

“Đây vốn là việc riêng của bổn vương, không nhọc các vị phiền lòng!” Tễ Linh Nhạc nói qua loa, xong liền lập tức đứng dậy rời đi.

Mẫn Chi Thiện cũng để tránh bị nghi ngờ, đi tới chỗ đám quần thần đang vui vẻ ăn uống thưởng nhạc, chỉ lưu lại một Triển Bá Văn tươi cười đầy âm hiểm, thầm nghĩ trò hay cũng sắp sửa mở màn rồi!

Cùng lúc đó trong Vương phủ, Si Ảnh nhàn nhã đến phát chán, đông đi một chút, tây nhìn một cái, cuối cùng thật sự nhàm chán đến cực điểm, đành hướng mục tiêu sang lễ vật Diệu Quang đã tặng cho mình cùng Tễ Linh Nhạc…

“Đây rốt cuộc là cái vật gì chứ?” Hắn ở trong phòng mà lầm bầm lầu bầu một mình.

Đem cái hộp màu đỏ đặt ở trên giường, hắn ngồi lên giường khoanh chân lại, hai tay đan chéo trước ngực, vẻ mặt mạc danh kỳ diệu nhìn chằm chằm vật kia.

Lòng hiếu kỳ hại chết miêu, những lời này quả nhiên rất đúng! Si Ảnh càng xem càng tâm động, càng lúc càng muốn biết bên trong đến tột cùng có vật gì…

Hai tay tạo thành chữ thập, hai mắt nhắm chặt, Si Ảnh mặc niệm trong lòng: “Phi lễ chớ nhìn… Phi lễ chớ nhìn… Phi lễ chớ nhìn…”

Nhưng là… hơi ti hí mắt, nhìn màu đỏ đến chói mắt kia, hắn cuối cùng chấp nhận buông khí giới đầu hàng, sờ sờ lên mặt lễ hạp tự hỏi: “Diệu Quang a, bây giờ ta xem một chút chắc cũng không chết chứ?”

Xung quanh là một mảnh yên tĩnh, vì vậy hắn lại tự mình trả lời: “Không nói gì chính là đồng ý…”

“…”

“Ta mở ra rồi!”

Cho nên, trong lòng Si Ảnh âm thầm tự ám thị, hắn không hề có chút mặc cảm tội lỗi nào mà mở hộp ra, nhưng mà…

“Đây là cái gì chứ?”

Cả cái hộp lớn nhưng bên trong chỉ có một viên đá thủy tinh được bọc trong miếng vải trắng.

“Sao? Cái này…” Si Ảnh dường như hoa mắt rồi, hắn không tự chủ được mà lấy ra khối thuỷ tinh vừa phát ra quang hoa lấp lánh.

Quả nhiên đúng là nhìn lầm rồi, thủy tinh trong suốt sao có thể phát ra quang hoa! Si Ảnh thầm cười nhạo chính mình, xem ra đúng là thần hồn nát thần tính!

“Tiểu tử Diệu Quang kia, đúng là đồ lừa gạt!” Nói thật, hắn đúng là có chút thất vọng.

Nhìn ngắm tầm một canh giờ, Si Ảnh đem vải trắng bọc khối thủy tinh lại bỏ vào trong hộp, thoạt nhìn giống như chưa từng bị chạm qua, sau đó đặt trở lại trên giá, còn mình thì cởi giày trèo lên giường đi ngủ…

Tiệc rượu trong cung đang bước vào hồi náo nhiệt, nhưng Tễ Linh Nhạc đã về đến Vương phủ. Mở cánh cửa phòng Si Ảnh, theo thói quen mà nhìn ngắm người kia, nhưng lại bất ngờ nghe được một ít động tĩnh kỳ quái…

“Ư… a… ưm… ân…” Trong căn phòng tối đen truyền đến từng tiếng thở dốc đứt quãng.

Chuyện gì xảy ra? Tễ Linh Nhạc nhẹ nhàng đi vào, thắp lên một ngọn nến.

Si ảnh cả người quấn trong chăn, nhưng vẫn có thể thấy hắn hơi run rẩy, Tễ Linh Nhạc tiến lên giật xuống chăn mền đang vây lấy hắn, lại phát hiện ra khuôn mặt của người trong chăn ửng đỏ khác thường, đầu đầy mồ hôi giống như đang cố ẩn nhẫn cái gì…

Bàn tay chạm đến da thịt hắn, nhiệt độ cơ thể cao đến dọa người, mà Tễ Linh Nhạc vừa định rời tay đi, Si Ảnh liền lập tức tiến sát lại nơi lạnh lẽo ấy.

“Ư… Mát quá… Rất thoải mái…” Hắn trong miệng thì thào tự nói.

Nhưng Tễ Linh Nhạc lại thấy thất kinh: “Ngươi trúng xuân dược ư?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương