“Đang cười gì thế?” Tễ Linh Nhạc theo tiếng cười vui đi đến.

“Đại bá!” Hồng Lẫm thấy y trở về, liền nhảy xuống khỏi ghế, chạy vội ra cửa nhìn nhìn trời, “A, đã muộn như vậy rồi, ta cũng phải về thôi!”

“Nô tài cung tiễn tiểu chủ tử!” Thái giám đứng một bên vừa nghe, liền bước lên một bước để tùy thị (chờ hầu hạ).

“Chờ một chút, Hồng Lẫm, bốn câu kia nhớ kỹ chưa?” Si Ảnh vội vàng hỏi.

“Dạ, đã nhớ kỹ! Đại bá, thúc thúc, gặp lại sau!” Đơn giản nói vài câu từ biệt, Hồng Lẫm đi đem không gian trả lại cho hai người bọn họ.

Nhìn bóng lưng nho nhỏ kia, Si Ảnh không khỏi cảm khái, thế sự quả thật biến đổi khó lường, ai có thể nghĩ rằng một hài tử còn chưa trưởng thành sắp trở thành người đứng đầu một quốc gia chứ…

“Si Ảnh!” Tiếng gọi của Tễ Linh Nhạc đã đem thần trí hắn quay về, “Ngươi bảo Hồng Lẫm nhớ kỹ cái gì?”

“Không có gì…” Si Ảnh xoay người, “Oa a! Ngươi làm gì chứ?” Nhưng đã bị Tễ Linh Nhạc nhanh chóng ôm lấy.

Tễ Linh Nhạc đặt hắn trên giường lớn, ánh mắt nghiêm túc nhưng vẫn chất chứa nhu tình.

Vẻ mặt y như vậy rơi vào trong mắt Si Ảnh lại có chút không được tự nhiên, cái loại cảm giác này hắn không gọi tên ra được, nhưng có thể cảm nhận hết sức rõ ràng…

Nuốt nuốt nước miếng, Si Ảnh chau mày xê dịch người ra một chút hỏi: “Ngươi… muốn làm gì?”

“Nếu như Kỳ không về, lão bản của ngươi có thể trở về không?” Tễ Linh Nhạc dựa sát vào bên người hắn.

“… Có thể!” Si Ảnh tự ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời, “Bảo bảo ở đây… hơn nữa theo cá tính của hoàng đế bệ hạ đương nhiên cũng không muốn hắn bị chôn cùng…” Khi nói ra những lời này, giọng Si Ảnh không giấu được sự hâm mộ.

Tễ Linh Nhạc nhắm lại đôi mắt sâu thăm thẳm, nằm bên cạnh Si Ảnh, hai tay gối sau đầu, Si Ảnh xoay người, tay trái đỡ lấy cằm, chuyên chú nhìn dung nhan khi ngủ của y, cũng tựa hồ như đang suy tư gì đó…

Mấy ngày nay Tễ Linh Nhạc suy nghĩ rất nhiều, chuyện tình của Kỳ khiến cho y rất băn khoăn, cũng là dạy cho y một bài học!

Nhân sinh trên đời, sinh tử khó lường, ai cũng không thể biết được sau này sẽ phát sinh chuyện gì, khi nào thì phát sinh và kết quả sẽ ra sao… Dân chúng cũng thế, hoàng đế cũng vậy, mọi người đứng trước vận mệnh của mình đều giống nhau không có ai ngoại lệ. Mà những gì con người ta có thể làm, bất quá chỉ là tận dụng từng ngày trên nhân thế cùng ái nhân sống một cuộc sống hạnh phúc an bình!

Cho nên, y quyết định rồi! Hạnh phúc của bản thân phải do chính tay mình nắm chặt, để cho người mình yêu được hạnh phúc, cũng là hạnh phúc của chính mình… Nếu như chuyện này có thể dễ dàng nói ra…

“Si Ảnh.” Vẫn đang nhắm mắt, y đột nhiên mở miệng.

Tay Si Ảnh đang định vuốt ve vầng trán của Tễ Linh Nhạc liền thoáng giật mình, lập tức thu hồi lại hỏi, “Có chuyện gì?”

“Nếu như…”

“Nếu như sao?”

“Nếu như chuyện lần này…”

“Hả?”

“… Không, không có gì, ngủ thôi!”

“A?”

Tễ Linh Nhạc cũng không nói thêm gì, chỉ xoay người ôm hắn vào lòng trực tiếp đi ngủ.

“Có chuyện gì chứ?” Bị ai đó ôm chặt trong lòng, Si Ảnh vẫn còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả.

Nhưng tất cả mọi người đều không ngờ, ngày hôm sau chuyện tình đã có sự biến chuyển thật lớn…

Sáng sớm, Tễ Linh Nhạc gọi tất cả mọi người tới cùng nhau thảo luận. Tiểu thái tử ngồi trên thượng vị, hoàng hậu nương nương ngồi ở phía sau.

Nhìn phía dưới các thúc thúc thảo luận về chuyện đại lễ đăng cơ của mình, nó cái hiểu cái không, chỉ có thể vừa cắn cắn ngón tay, an tĩnh tự hỏi, tự học tập… Đột nhiên…

“Các vị, chúng ta đã trở về!” Đại môn vừa mở ra, một thanh âm sang sảng truyền đến.

“…” Mọi người đều nhìn ra phía cửa, mỗi người đều trưng ra vẻ mặt khó có thể tin được, văn kiện trong tay cũng thoáng cái bị Tễ Linh Nhạc ném lên mặt đất.

“Này! Các ngươi đang làm gì vậy? Chơi trò chơi sao?” Tuyền nắm tay Phạm đi đến.

“… Bệ hạ?” Diệu Quang là người có phản ứng đầu tiên, lập tức tiến tới hỏi.

“Đúng vậy! Là ta!” Tuyền cười tủm tỉm trả lời.

“Ô… Oa oa…” Tiểu thái tử ngồi trên thượng vị lúc này cũng không thể tự chống chế mà khóc òa lên.

Việc mà vị hoàng đế mới tìm được đường sống trong chỗ chết không muốn thấy nhất chính là nhìn con mình khóc, liền vội vàng bước lên phía trước an ủi, ôm chặt thân hình nho nhỏ của nó vào lòng mà vỗ về, những người thân yêu đều bên cạnh, trong lòng hắn thấy thỏa mãn không gì sánh được!

Phạm hướng mọi người đơn giản tự thuật một chút chuyện về quá trình giải độc, sau khi nghe xong, Diệu Quang cảm thán nói một câu: “Người tốt không dài mạng, tai họa di ngàn năm” đã chiếm được sự nhất trí đồng tình của tất cả mọi người!

Tễ Linh Nhạc cũng không thèm để ý đến vẻ mặt không cam lòng của đệ đệ, thẳng hướng tới trước mặt Si Ảnh, “Si Ảnh!”

“Gì chứ?” Si Ảnh vừa định nói gì liền bị y gián đoạn, cảm thấy vô cùng khó chịu, ngữ khí cũng đã có chút bốc hỏa, “Lại muốn ầm ĩ cái gì chứ?”

Tễ Linh Nhạc đi từng bước về phía trước, quần áo theo mỗi bước đi khẽ tung bay, “Ta từng đánh cuộc với chính bản thân mình! Nếu như lần này mọi người có thể bình yên vượt qua kiếp nạn, như vậy…”

Si Ảnh nghe khẩu khí của y, tóc gáy không hiểu sao dựng cả lên, không tự giác mà lui về sau từng bước, “Ngươi muốn đánh nhau sao? Đến a!”

Không nghĩ tới vị kia vẫn luôn cho mình là Vương gia cao cao tại thượng cư nhiên lại buông xuống tôn nghiêm của mình, quỳ một gối xuống sàn trước mặt Si Ảnh, “Hôm nay không có hoa tươi, trước chỉ đành như vậy, ta rất thích ngươi, hãy gả cho ta nhé!”

“…”

Mới vừa rồi… mọi người hình như… vừa nghe được một chuyện hết sức hoang đường…

Si Ảnh căn bản chưa từng nghĩ qua có một ngày sẽ gặp phải loại chuyện này, cả đầu liền ong ong lên, tâm trí cũng mơ mơ hồ hồ, nhưng ý thức được ánh mắt nóng bỏng của mọi người đang nhìn mình, mặt bỗng nhiên đỏ lên như cà chua chín, “Ngươi… ngươi… có bệnh hả? Đứng lên mau, lão xử nam muốn thành thân ư, đúng là chuyện điên rồ… Đứng lên đi!”

Tuyền bên cạnh dường như nhớ ra chuyện gì hô to: “Ha ha… Phạm… Bọn họ… bọn họ ăn trộm kịch bản!!”

Đây chính là chiêu cầu hôn trước đây của vị hoàng đế xuyên không khi theo đuổi người yêu đã dùng, ở thời hiện đại chính là trăm trận trăm thắng a!

“Ngươi có đáp ứng không? Ta thấy ngươi lẽ ra phải rất thích cách cầu hôn này của Kỳ mới đúng chứ!” Không để ý tới sự kinh ngạc của mọi người, Tễ Linh Nhạc lại cau mày hỏi.

Si Ảnh thật sự lo lắng y sẽ cứ quỳ mãi ở đó không đứng dậy, liền mặc kệ mọi việc, tiến lên kéo kéo cánh tay y nói: “Được rồi, được rồi! Ta đáp ứng, ngươi đứng lên đi!”

Vừa nghe hắn nói đồng ý, Tễ Linh Nhạc lúc này mới đứng dậy, mà việc đầu tiên y làm chính là nhắm ngay đôi môi đỏ mọng của Si Ảnh mà hôn xuống…

Trong hoàng cung náo nhiệt vui sướng như vậy, nhưng tại Triển gia, một hồi âm mưu sắp được diễn ra…

“Mẫn thúc thúc, ngài xem chuyện này làm như vậy có thể thành không?” Triển Bá Văn có chút nghi ngờ.

Nội các đại học sĩ Mẫn Chi Thiện ngồi ở thượng vị, bình tĩnh mà bưng chén trà nhấp một ngụm thong thả trả lời: “Đại chất tử yên tâm, lão phu đã chuẩn bị ổn thỏa tất cả rồi, tiên hoàng đã nói ‘khẩu dụ’ này, mấy vị nghị sự đại thần cũng đã thương lượng thỏa đáng!”

“Nhưng Mẫn thúc thúc này, làm như vậy thật sự có thể sao?” Triển Trọng Văn vẫn có chút bán tín bán nghi, “Hắn dù gì vẫn là Vương gia quyền cao chức trọng, ta chỉ sợ đến lúc đó…”

“Đúng vậy! Mẫn thúc thúc, người còn chưa biết đó thôi, cái tên kia được Vương gia hắn vô cùng xem trọng!” Triển Quý Văn tiếp lời, “Vạn nhất không thành công, mà Vương gia lại nghe lời hắn, đến lúc đó chúng ta tất cả sẽ đi đời nhà ma!”

Mẫn Chi Thiện cũng không tức giận, ngược lại mang vẻ mặt tươi cười của một lão hồ ly, “Ha ha… Yên tâm, ta đã nhìn Vương gia lớn lên, cá tính của hắn thế nào ta đây thừa sức hiểu, chúng ta sẽ bình tĩnh dùng khẩu dụ kia của tiên hoàng để đánh bại hắn, mà đến lúc đó… chỉ cần mọi người phối hợp cùng nhau, chúng ta nhất định có thể thành công!”

“Bây giờ tiến hành luôn không được sao? Để tránh đêm dài lắm mộng!” Triển Thúc Văn thật sự thấy khó hiểu, vì sao không thừa dịp mà sớm giải quyết đi?

“Bây giờ còn chưa đến lúc, Vương gia vẫn chưa bình tĩnh lại… Chúng ta vẫn phải chờ!” Mẫn Chi Thiện kiên nhẫn trả lời, “Được rồi, các ngươi tìm được ‘nhân chứng’ chưa?”

“Đã tìm được rồi! Tiểu tử kia vừa mới vào phủ, tư lịch (tư cách và sự từng trải) không sâu, mới hai ba câu đã bị chúng ta nắm được, bây giờ người nhà của hắn cũng nằm trong tay ta! Còn có tú bà kia nữa…” Triển Quý Văn lập tức đáp lại, “Nhưng chúng ta cần chúng làm gì?”

“Ha ha… Đương nhiên là để chừa cho Vương gia một đường lui rồi!”

(YY :  chẹp chẹp, đang sẵn sàng oánh nhau bị phang ngay câu ấy vào mặt, khổ thân bé Ảnh, =)))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương