Hoàng Khuyết Khúc Chi Tần Lâu Nguyệt
-
Chương 41
Lại mấy ngày nữa trôi qua, sau cuộc hôn nhân thuận lợi, cuộc sống của hoàng đế rốt cuộc cũng đã trở lại bình thường. Tân hoàng hậu vốn là trưởng nữ nhà họ Diệu, thân phận cao quý, dung mạo đoan trang, rất có phong thái của bậc mẫu nghi thiên hạ. Từ ngày đại hôn được nhìn thấy tân hoàng hậu, nàng liền trở thành tiêu điểm trong các cuộc bàn luận của dân chúng hoàng thành, đồng thời cũng có rất nhiều người bắt đầu tò mò suy đoán, liệu vị hoàng hậu này so với vị nam hoàng hậu trước đây có thể hơn được bao lâu…
Trong hoàng thành có lẽ cũng chỉ có Si Ảnh thờ ơ không thèm quan tâm tới những chuyện này, hắn trở nên vô cùng lãnh đạm, không ầm ĩ cũng không nháo loạn, cả ngày chỉ ở trong Vương phủ, ngày ngày đều lặp lại trước sau như một: rời giường, học bài, dùng bữa, qua đêm cùng Tễ Linh Nhạc, những lúc rỗi rãi không có việc gì cũng sẽ ngẫu nhiên cắt tỉa một vài bồn hoa trong Vương phủ, hoặc có đôi khi sẽ xuống bếp trổ tài trù nghệ một phen…
Nhưng Tễ Linh Nhạc lại cảm thấy, từ sau khi Tễ Lăng Kỳ đến đây, Si Ảnh đã có chút thay đổi, nhưng ngay bản thân y cũng không thể diễn tả nổi, rất khó hình dung những biến hóa đó là sao! Rốt cuộc hắn đang suy nghĩ điều gì, Tễ Linh Nhạc không biết, có điều y hiểu sẽ không thể như thế này mãi, nếu còn tiếp tục như vậy… Si Ảnh nhất định sẽ xa lánh mình! Không có căn cứ, cũng không có lý do gì, chỉ đơn thuần là dự cảm mà thôi, cho nên…
“A…” Vẫn giống như bình thường, buổi tối hôm nay, từ trong phòng Tễ Linh Nhạc truyền ra tiếng hai người đang thở dốc.
Tình cảm mãnh liệt vừa xong, Si Ảnh người đầy mồ hôi lười biếng ngả vào lòng Tễ Linh Nhạc, thân thể mới vừa trải qua cao trào vẫn còn phập phồng lên xuống, Tễ Linh Nhạc đầy yêu thương cầm những lọn tóc đang áp vào ngực mình mà chơi đùa, hai người cũng chỉ có khoảng thời gian này là có thể “chung sống hòa bình”, nhưng thời gian như vậy bình thường cũng sẽ không dài!
“Hô…” Quả nhiên không ngoài dự đoán, hô hấp vừa bình ổn lại một chút, Si Ảnh liền theo lệ thường hỏi, “Đêm nay muốn ta về hay ngủ lại đây?”
“Ta không phải đã nói qua sao, khi nào ta chưa chán thì chưa cho phép ngươi về.” Thanh âm Tễ Linh Nhạc có chút trầm thấp, ngón tay cũng dừng lại ở nơi nào đó.
“Biết rồi.” Vừa nói Si Ảnh vừa quay mặt vào tường, ở bên người y nói khẽ, “Ta muốn ngủ…”
Không ngờ Tễ Linh Nhạc lại xoay người hắn lại, cưỡng ép hắn phải quay sang nhìn mình, Si Ảnh bị nắm chặt có chút đau đớn, nhưng cũng không thể không quay lại nhìn y, “Đau quá… Này, lão xử nam, ngươi định làm gì?!”
“Nhìn ta!” Tễ Linh Nhạc đè lên người hắn lạnh lùng nói.
“!” Thanh âm vừa gần vừa vang như vậy quả thực làm cho Si Ảnh có chút cả kinh.
Tễ Linh Nhạc thấy hắn hơi hoảng sợ, theo tiềm thức thanh âm cũng nhu hòa hẳn lại, một tay vén mấy sợi tóc tán loạn của hắn ra sau tai, “Si Ảnh… Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“… Ta không hề muốn làm gì cả… ” Si Ảnh bình thản trả lời, nhưng Tễ Linh Nhạc nhìn ra, trong ánh mắt vốn luôn luôn kiên định của người kia, y lại thấy sự mông lung mê võng, “Tại sao lại hỏi như vậy?”
Tễ Linh Nhạc không trả lời, chỉ là kinh ngạc mà nhìn Si Ảnh, đột nhiên y nhướn mày, trán cũng nhăn lại, như thể đang suy nghĩ chăm chú về điều gì đó…
“Hắn rời đi mang đến cho ngươi sự đả kích lớn đến vậy sao?” Là hắn, nhất định là hắn!
“… Ngươi là nói lão bản sao… Đúng vậy, việc hắn bỏ đi khiến ta bị đả kích rất lớn, cũng khiến ta bị lừa gạt một cách triệt để rồi… Ta một mực nghĩ lại, từ trước đến giờ ta rốt cuộc đã làm gì? Tương lai… ta lại nên đi về đâu đây?” Si Ảnh không phủ nhận, cũng đem những câu hỏi tự vấn bản thân nhất nhất nói ra.
Nghe thấy sự thật từ trong miệng hắn, Tễ Linh Nhạc rõ ràng hơi tức giận, y mạnh mẽ giáng một đấm xuống chiếc gối bên cạnh Si Ảnh, khẩu khí nghiêm khắc mà uy hiếp nói: “Câm miệng, ai cho phép ngươi nói những lời này, nghĩ muốn bỏ đi ư, khế ước bán thân của ngươi vẫn còn ở nơi này, ngươi bây giờ là thuộc về ta, ta không cho phép ngươi đi theo kẻ khác!”
Si Ảnh cũng không hề phản kháng kịch liệt như trước, chỉ đơn giản nhận mệnh mà nhắm hai mắt lại, thản nhiên trả lời, “Ta biết… Nếu ngươi không chán ghét trước, ta cũng sẽ không bỏ đi đâu hết, ở đây cẩm y ngọc thực cơm áo không lo… Nhưng là đến lúc ta già đi, bị ngươi vứt bỏ, vậy sau này ta phải làm sao? Ta cái gì cũng không có, việc gì cũng không biết, khi ấy ta biết phải đi đâu? Lão xử nam, ngươi có thể nói cho ta biết hay không?”
“Ta có thể dưỡng ngươi cả đời!” Đúng vậy, chỉ cần hắn nguyện ý, Vương gia dưỡng một nam sủng cả đời thì sao, quá dễ dàng!
“A…” Si Ảnh hơi nâng khóe miệng, mở mắt cười nhạo nói, “Loại chuyện tốt nhường này, ta cũng không ôm hy vọng quá xa vời… Con người ý mà, đều là có mới nới cũ, càng huống chi là một Vương gia như ngươi? Chờ ngươi thành thân sinh con rồi, thê thiếp thành đàn… cuối cùng sẽ có một ngày thấy ta chỉ là kẻ dư thừa, đến khi ấy vội vàng xử lý ta còn không kịp ấy chứ!”
Tễ Linh Nhạc nhất thời nghẹn lời, Si Ảnh chỉ đơn thuần nói một câu vui đùa, nhưng viễn cảnh ấy rất có khả năng tương lai sẽ thành sự thực.
“Cho nên a, tốt nhất là không hứa hẹn!” Thấy y như vậy, Si Ảnh cũng liền ngừng lại, tâm tình như đang ở dưới đáy vực, nhưng biểu lộ ra ngoài vẫn là nụ cười xán lạn như xưa, hai tay đặt lên vai Tễ Linh Nhạc, khẽ mượn lực để nhấc thân ngồi dậy, “Lão xử nam, ta thấy chúng ta vẫn là ngủ riêng thì tốt hơn, hảo tụ thì hảo tán (dễ hợp dễ tan), ngươi nói có đúng không?”
Trước khi bị vây hãm quá sâu trong mối tình tuyệt vọng này, hãy cứ chặt đứt hết thảy ràng buộc đi, đó chắc hẳn là lựa chọn tốt nhất, cứ tiếp tục ngủ cùng nhau như vậy sẽ khiến cho Si Ảnh hắn sinh ra ảo giác: Có thể Tễ Linh Nhạc cũng có điểm thích mình… Cứ ảo tưởng như vậy chi bằng sớm đập vỡ còn hơn, hoàng tộc cùng nam kỹ vốn là khác nhau một trời một vực, lão bản nhất định cũng là có cảm giác như vậy… cho nên mới bỏ đi.
“Câm miệng!” Tễ Linh Nhạc nắm chặt lấy tay Si Ảnh đang muốn rời đi, “Ta muốn ngươi bây giờ phải ở yên đây cho ta!” Khẩu khí y vô cùng lãnh liệt, cũng không biết là đang tức giận chuyện gì.
Nhưng Si Ảnh mặt không đổi sắc quay trở lại, dùng sức gạt tay Tễ Linh Nhạc đi, “Xin ngươi buông ta ra, nếu không thể trao cho ta cái gì thì đừng miễn cưỡng, Si Ảnh không cần sự thương xót, cũng không cần ai đồng cảm!”
Lần này hắn vô cùng nghiêm túc, sống lưng Tễ Linh Nhạc bỗng nhiên lạnh toát, nhìn Si Ảnh cách mình ngày một xa, miệng không nhịn được thốt thành lời: “Ngươi đứng lại đó cho ra, Si Ảnh ngươi đã là của bổn Vương rồi, nếu như đêm nay ngươi dám bước chân ra khỏi căn phòng này một bước, thì hãy cút ra khỏi Vương phủ cho ta!”
A, trò chơi ân ái đã đến hồi kết thúc rồi sao… Si Ảnh nhặt lên vài kiện quần áo đang vứt vương vãi trên mặt đất tùy tiện phủ lên người, đẩy cửa phòng ra cười khổ, “Ta biết rồi, Si Ảnh đêm nay nhất định sẽ đi! Ngủ ngon, Nhạc Vương gia!”
Cảnh cửa bị đóng lại, Tễ Linh Nhạc liền tức giận đấm liên tục vào bức tường, “Ghê tởm, ngươi vì hắn… liền nghĩ muốn bỏ nơi này đi?”
Si Ảnh đứng ngoài cửa, quần áo cũng chỉ mặc qua loa, cứ thế yên lặng bước đi giữa Vương phủ tĩnh lặng, trên bầu trời vầng trăng vằng vặc tỏa sáng phảng phất cũng như đang cười nhạo sự cô độc của hắn… Một thân quần áo đơn bạc, trực tiếp đi tới đại môn Vương phủ, cước bộ có chút lảo đảo không vững, rốt cuộc muốn đi đâu chính hắn cũng không biết, trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý niệm: mình giờ đây chẳng còn gì nữa cả…
Vô luận trong cuộc sống có phát sinh đại sự kinh thiên động điện thế nào, ngày mai vầng dương cũng vẫn sẽ chiếu rọi, quy luật này vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. Chỉ trong chớp mắt, ánh dương tươi đẹp lại lên cao, mọi người lại bắt đầu bận rộn với những công việc của mình khi một ngày mới bắt đầu…
Hôm nay trên đường lớn hoàng thành xuất hiện một đôi phụ tử, hai người nói nói cười cười, quan hệ vô cùng hòa hợp, mà nhìn bộ dáng bọn họ rõ là đang đi chơi đùa du ngoạn.
Tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài một tay cầm đường hồ lô(1), tay kia cầm lê cao đường(2), ngồi ở trên vai nam tử, tò mò nhìn những đoàn tạp kỹ đang nhảy múa xung quanh; nam tử hai tay đỡ lấy bắp chân của con, trong miệng cũng ngậm một chuỗi đường hồ lô, thần thái cực kỳ giống nhi tử!
“A, ba ba, bên trong ngõ nhỏ kia… hình như có thật nhiều người nha!” Ngõ nhỏ kia rất khuất, nhưng tiểu oa nhi ở trên cao nhìn xuống nên có thể thấy rất rõ ràng.
“A? Ở đâu ở đâu?” Tuyền trong miệng vẫn ngậm kẹo hồ lô, cũng đi vào trong ngõ nhỏ, “Này, các ngươi đang làm gì thế?”
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã dọa hắn giật mình! Giữa ban ngày ban mặt, dưới chân thiên tử, cư nhiên có nam nhân dám khi dễ cô nương nhà người ta? Hơn nữa còn là một đám? Thật sự là không có thiên lý rồi! Hắc hắc, bị hoàng đế hắn bắt gặp, bọn chúng cũng coi như xui xẻo!
“Tiểu bánh mật, xuống đi!” Tuyền để con mình tạm thời đứng một bên, phát phát hai ống tay áo, đường hoàng đi về phía đám nam nhân nọ, “Này, một đám đại nam nhân, vậy mà đi ức hiếp người ta như vậy, không thấy xấu hổ sao?”
“Không… ư…” Đám nam nhân kia liền dừng lại động tác *** ô, cả đám hung thần ác sát mà trừng mắt nhìn Tuyền.
Một tên dường như là đại ca đang ngồi chồm hổm ở một bên quan sát liền đứng lên mở miệng hỏi: “Đừng có nhiều chuyện! Dám đến quản việc của Hổ gia chúng ta sao?”
“Hổ gia ư? Ta còn là Hoàng gia gia của ngươi đấy!” Không sai, lời nói của Tuyền đúng là mười phần xác thực!
“Ha ha ha!” Đám nam nhân nghe vậy liền không ngừng cười to, “Nực cười, tiểu tử, đại gia ta phụng mệnh Triển đại gia đến hầu hạ cái tên tiểu tiện hóa này, nếu thông minh thì nhanh cuốn xéo đi!” Vừa nói, hắn còn dùng mũi chân đá đá vị “cô nương” vừa bị ức hiếp, quần áo không chỉnh đang té ngã nằm trên mặt đất!
Triển đại gia? Tuyền chưa nghe được rõ ràng, nhưng từ nhỏ đến lớn đã được giáo dục rằng không thể thấy chết mà không cứu, cho nên… “Hừ, các ngươi biến, việc này để ta lo là được rồi!”
“Đúng là không biết tốt xấu! Các huynh đệ, lên!” Đàm phán thất bại, đám lưu manh kia liền đồng loạt xông lên, nhằm vào Tuyền mà trổ hết bản lĩnh của mình.
Nhưng trong cơ thể Tuyền có nội lực mà Phạm đã truyền cho, đối phó với mấy tên tiểu nhân vật này vốn là dễ như trở bàn tay, chẳng được bao lâu, đám lưu manh kiêu ngạo kia đảo mắt đã biến thành một đống người nằm ngổn ngang, mà tên Hổ gia kia cũng đã biến thành “miêu gia” rồi!
“Đại… đại hiệp… Tiểu… tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, xin hãy tha… tha cho ta!” Đặt mông ngồi phịch trên mặt đất, hắn suýt nữa sợ đến mức không nhịn được mà tè ra quần.
“Ha ha… Được rồi, chỉ cần ngươi nói cho ta biết, các ngươi vì sao khi dễ vị cô nương kia, còn nữa Triển đại gia là ai? Như vậy ta có thể xem xét bỏ qua cho ngươi…” Tuyền cười cười từ chỗ đám người đang nằm ngổn ngang cầm lên một thanh đoản đao uy hiếp.
“Đó là…” Vừa mở miệng, sắc mặt tên kia tức thì trở nên tái nhợt, đồng tử trừng lớn, té về phía trước, nhìn kỹ lại thì, ra là sau lưng hắn đã trúng một đao.
“Kẻ nào?!” Tuyền cảnh giác mà nhìn quanh ngõ nhỏ, nhưng vẫn không thấy một bóng người, “Thật sự là… rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra chứ?”
Tiểu bánh mật thấy người xấu đã đi rồi, liền nhanh chân chạy đến trước mặt người đang nằm trên mặt đất, sau đó hô lên với Tuyền: “Ba ba, mau tới đi!”
Tuyền nghe tiếng gọi liền đi đến, ngồi xổm xuống xem tình hình, ai ngờ vừa lật thân thể người kia lại, cư nhiên lại là…
“Si Ảnh?!”
Trong hoàng thành có lẽ cũng chỉ có Si Ảnh thờ ơ không thèm quan tâm tới những chuyện này, hắn trở nên vô cùng lãnh đạm, không ầm ĩ cũng không nháo loạn, cả ngày chỉ ở trong Vương phủ, ngày ngày đều lặp lại trước sau như một: rời giường, học bài, dùng bữa, qua đêm cùng Tễ Linh Nhạc, những lúc rỗi rãi không có việc gì cũng sẽ ngẫu nhiên cắt tỉa một vài bồn hoa trong Vương phủ, hoặc có đôi khi sẽ xuống bếp trổ tài trù nghệ một phen…
Nhưng Tễ Linh Nhạc lại cảm thấy, từ sau khi Tễ Lăng Kỳ đến đây, Si Ảnh đã có chút thay đổi, nhưng ngay bản thân y cũng không thể diễn tả nổi, rất khó hình dung những biến hóa đó là sao! Rốt cuộc hắn đang suy nghĩ điều gì, Tễ Linh Nhạc không biết, có điều y hiểu sẽ không thể như thế này mãi, nếu còn tiếp tục như vậy… Si Ảnh nhất định sẽ xa lánh mình! Không có căn cứ, cũng không có lý do gì, chỉ đơn thuần là dự cảm mà thôi, cho nên…
“A…” Vẫn giống như bình thường, buổi tối hôm nay, từ trong phòng Tễ Linh Nhạc truyền ra tiếng hai người đang thở dốc.
Tình cảm mãnh liệt vừa xong, Si Ảnh người đầy mồ hôi lười biếng ngả vào lòng Tễ Linh Nhạc, thân thể mới vừa trải qua cao trào vẫn còn phập phồng lên xuống, Tễ Linh Nhạc đầy yêu thương cầm những lọn tóc đang áp vào ngực mình mà chơi đùa, hai người cũng chỉ có khoảng thời gian này là có thể “chung sống hòa bình”, nhưng thời gian như vậy bình thường cũng sẽ không dài!
“Hô…” Quả nhiên không ngoài dự đoán, hô hấp vừa bình ổn lại một chút, Si Ảnh liền theo lệ thường hỏi, “Đêm nay muốn ta về hay ngủ lại đây?”
“Ta không phải đã nói qua sao, khi nào ta chưa chán thì chưa cho phép ngươi về.” Thanh âm Tễ Linh Nhạc có chút trầm thấp, ngón tay cũng dừng lại ở nơi nào đó.
“Biết rồi.” Vừa nói Si Ảnh vừa quay mặt vào tường, ở bên người y nói khẽ, “Ta muốn ngủ…”
Không ngờ Tễ Linh Nhạc lại xoay người hắn lại, cưỡng ép hắn phải quay sang nhìn mình, Si Ảnh bị nắm chặt có chút đau đớn, nhưng cũng không thể không quay lại nhìn y, “Đau quá… Này, lão xử nam, ngươi định làm gì?!”
“Nhìn ta!” Tễ Linh Nhạc đè lên người hắn lạnh lùng nói.
“!” Thanh âm vừa gần vừa vang như vậy quả thực làm cho Si Ảnh có chút cả kinh.
Tễ Linh Nhạc thấy hắn hơi hoảng sợ, theo tiềm thức thanh âm cũng nhu hòa hẳn lại, một tay vén mấy sợi tóc tán loạn của hắn ra sau tai, “Si Ảnh… Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“… Ta không hề muốn làm gì cả… ” Si Ảnh bình thản trả lời, nhưng Tễ Linh Nhạc nhìn ra, trong ánh mắt vốn luôn luôn kiên định của người kia, y lại thấy sự mông lung mê võng, “Tại sao lại hỏi như vậy?”
Tễ Linh Nhạc không trả lời, chỉ là kinh ngạc mà nhìn Si Ảnh, đột nhiên y nhướn mày, trán cũng nhăn lại, như thể đang suy nghĩ chăm chú về điều gì đó…
“Hắn rời đi mang đến cho ngươi sự đả kích lớn đến vậy sao?” Là hắn, nhất định là hắn!
“… Ngươi là nói lão bản sao… Đúng vậy, việc hắn bỏ đi khiến ta bị đả kích rất lớn, cũng khiến ta bị lừa gạt một cách triệt để rồi… Ta một mực nghĩ lại, từ trước đến giờ ta rốt cuộc đã làm gì? Tương lai… ta lại nên đi về đâu đây?” Si Ảnh không phủ nhận, cũng đem những câu hỏi tự vấn bản thân nhất nhất nói ra.
Nghe thấy sự thật từ trong miệng hắn, Tễ Linh Nhạc rõ ràng hơi tức giận, y mạnh mẽ giáng một đấm xuống chiếc gối bên cạnh Si Ảnh, khẩu khí nghiêm khắc mà uy hiếp nói: “Câm miệng, ai cho phép ngươi nói những lời này, nghĩ muốn bỏ đi ư, khế ước bán thân của ngươi vẫn còn ở nơi này, ngươi bây giờ là thuộc về ta, ta không cho phép ngươi đi theo kẻ khác!”
Si Ảnh cũng không hề phản kháng kịch liệt như trước, chỉ đơn giản nhận mệnh mà nhắm hai mắt lại, thản nhiên trả lời, “Ta biết… Nếu ngươi không chán ghét trước, ta cũng sẽ không bỏ đi đâu hết, ở đây cẩm y ngọc thực cơm áo không lo… Nhưng là đến lúc ta già đi, bị ngươi vứt bỏ, vậy sau này ta phải làm sao? Ta cái gì cũng không có, việc gì cũng không biết, khi ấy ta biết phải đi đâu? Lão xử nam, ngươi có thể nói cho ta biết hay không?”
“Ta có thể dưỡng ngươi cả đời!” Đúng vậy, chỉ cần hắn nguyện ý, Vương gia dưỡng một nam sủng cả đời thì sao, quá dễ dàng!
“A…” Si Ảnh hơi nâng khóe miệng, mở mắt cười nhạo nói, “Loại chuyện tốt nhường này, ta cũng không ôm hy vọng quá xa vời… Con người ý mà, đều là có mới nới cũ, càng huống chi là một Vương gia như ngươi? Chờ ngươi thành thân sinh con rồi, thê thiếp thành đàn… cuối cùng sẽ có một ngày thấy ta chỉ là kẻ dư thừa, đến khi ấy vội vàng xử lý ta còn không kịp ấy chứ!”
Tễ Linh Nhạc nhất thời nghẹn lời, Si Ảnh chỉ đơn thuần nói một câu vui đùa, nhưng viễn cảnh ấy rất có khả năng tương lai sẽ thành sự thực.
“Cho nên a, tốt nhất là không hứa hẹn!” Thấy y như vậy, Si Ảnh cũng liền ngừng lại, tâm tình như đang ở dưới đáy vực, nhưng biểu lộ ra ngoài vẫn là nụ cười xán lạn như xưa, hai tay đặt lên vai Tễ Linh Nhạc, khẽ mượn lực để nhấc thân ngồi dậy, “Lão xử nam, ta thấy chúng ta vẫn là ngủ riêng thì tốt hơn, hảo tụ thì hảo tán (dễ hợp dễ tan), ngươi nói có đúng không?”
Trước khi bị vây hãm quá sâu trong mối tình tuyệt vọng này, hãy cứ chặt đứt hết thảy ràng buộc đi, đó chắc hẳn là lựa chọn tốt nhất, cứ tiếp tục ngủ cùng nhau như vậy sẽ khiến cho Si Ảnh hắn sinh ra ảo giác: Có thể Tễ Linh Nhạc cũng có điểm thích mình… Cứ ảo tưởng như vậy chi bằng sớm đập vỡ còn hơn, hoàng tộc cùng nam kỹ vốn là khác nhau một trời một vực, lão bản nhất định cũng là có cảm giác như vậy… cho nên mới bỏ đi.
“Câm miệng!” Tễ Linh Nhạc nắm chặt lấy tay Si Ảnh đang muốn rời đi, “Ta muốn ngươi bây giờ phải ở yên đây cho ta!” Khẩu khí y vô cùng lãnh liệt, cũng không biết là đang tức giận chuyện gì.
Nhưng Si Ảnh mặt không đổi sắc quay trở lại, dùng sức gạt tay Tễ Linh Nhạc đi, “Xin ngươi buông ta ra, nếu không thể trao cho ta cái gì thì đừng miễn cưỡng, Si Ảnh không cần sự thương xót, cũng không cần ai đồng cảm!”
Lần này hắn vô cùng nghiêm túc, sống lưng Tễ Linh Nhạc bỗng nhiên lạnh toát, nhìn Si Ảnh cách mình ngày một xa, miệng không nhịn được thốt thành lời: “Ngươi đứng lại đó cho ra, Si Ảnh ngươi đã là của bổn Vương rồi, nếu như đêm nay ngươi dám bước chân ra khỏi căn phòng này một bước, thì hãy cút ra khỏi Vương phủ cho ta!”
A, trò chơi ân ái đã đến hồi kết thúc rồi sao… Si Ảnh nhặt lên vài kiện quần áo đang vứt vương vãi trên mặt đất tùy tiện phủ lên người, đẩy cửa phòng ra cười khổ, “Ta biết rồi, Si Ảnh đêm nay nhất định sẽ đi! Ngủ ngon, Nhạc Vương gia!”
Cảnh cửa bị đóng lại, Tễ Linh Nhạc liền tức giận đấm liên tục vào bức tường, “Ghê tởm, ngươi vì hắn… liền nghĩ muốn bỏ nơi này đi?”
Si Ảnh đứng ngoài cửa, quần áo cũng chỉ mặc qua loa, cứ thế yên lặng bước đi giữa Vương phủ tĩnh lặng, trên bầu trời vầng trăng vằng vặc tỏa sáng phảng phất cũng như đang cười nhạo sự cô độc của hắn… Một thân quần áo đơn bạc, trực tiếp đi tới đại môn Vương phủ, cước bộ có chút lảo đảo không vững, rốt cuộc muốn đi đâu chính hắn cũng không biết, trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý niệm: mình giờ đây chẳng còn gì nữa cả…
Vô luận trong cuộc sống có phát sinh đại sự kinh thiên động điện thế nào, ngày mai vầng dương cũng vẫn sẽ chiếu rọi, quy luật này vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. Chỉ trong chớp mắt, ánh dương tươi đẹp lại lên cao, mọi người lại bắt đầu bận rộn với những công việc của mình khi một ngày mới bắt đầu…
Hôm nay trên đường lớn hoàng thành xuất hiện một đôi phụ tử, hai người nói nói cười cười, quan hệ vô cùng hòa hợp, mà nhìn bộ dáng bọn họ rõ là đang đi chơi đùa du ngoạn.
Tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài một tay cầm đường hồ lô(1), tay kia cầm lê cao đường(2), ngồi ở trên vai nam tử, tò mò nhìn những đoàn tạp kỹ đang nhảy múa xung quanh; nam tử hai tay đỡ lấy bắp chân của con, trong miệng cũng ngậm một chuỗi đường hồ lô, thần thái cực kỳ giống nhi tử!
“A, ba ba, bên trong ngõ nhỏ kia… hình như có thật nhiều người nha!” Ngõ nhỏ kia rất khuất, nhưng tiểu oa nhi ở trên cao nhìn xuống nên có thể thấy rất rõ ràng.
“A? Ở đâu ở đâu?” Tuyền trong miệng vẫn ngậm kẹo hồ lô, cũng đi vào trong ngõ nhỏ, “Này, các ngươi đang làm gì thế?”
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã dọa hắn giật mình! Giữa ban ngày ban mặt, dưới chân thiên tử, cư nhiên có nam nhân dám khi dễ cô nương nhà người ta? Hơn nữa còn là một đám? Thật sự là không có thiên lý rồi! Hắc hắc, bị hoàng đế hắn bắt gặp, bọn chúng cũng coi như xui xẻo!
“Tiểu bánh mật, xuống đi!” Tuyền để con mình tạm thời đứng một bên, phát phát hai ống tay áo, đường hoàng đi về phía đám nam nhân nọ, “Này, một đám đại nam nhân, vậy mà đi ức hiếp người ta như vậy, không thấy xấu hổ sao?”
“Không… ư…” Đám nam nhân kia liền dừng lại động tác *** ô, cả đám hung thần ác sát mà trừng mắt nhìn Tuyền.
Một tên dường như là đại ca đang ngồi chồm hổm ở một bên quan sát liền đứng lên mở miệng hỏi: “Đừng có nhiều chuyện! Dám đến quản việc của Hổ gia chúng ta sao?”
“Hổ gia ư? Ta còn là Hoàng gia gia của ngươi đấy!” Không sai, lời nói của Tuyền đúng là mười phần xác thực!
“Ha ha ha!” Đám nam nhân nghe vậy liền không ngừng cười to, “Nực cười, tiểu tử, đại gia ta phụng mệnh Triển đại gia đến hầu hạ cái tên tiểu tiện hóa này, nếu thông minh thì nhanh cuốn xéo đi!” Vừa nói, hắn còn dùng mũi chân đá đá vị “cô nương” vừa bị ức hiếp, quần áo không chỉnh đang té ngã nằm trên mặt đất!
Triển đại gia? Tuyền chưa nghe được rõ ràng, nhưng từ nhỏ đến lớn đã được giáo dục rằng không thể thấy chết mà không cứu, cho nên… “Hừ, các ngươi biến, việc này để ta lo là được rồi!”
“Đúng là không biết tốt xấu! Các huynh đệ, lên!” Đàm phán thất bại, đám lưu manh kia liền đồng loạt xông lên, nhằm vào Tuyền mà trổ hết bản lĩnh của mình.
Nhưng trong cơ thể Tuyền có nội lực mà Phạm đã truyền cho, đối phó với mấy tên tiểu nhân vật này vốn là dễ như trở bàn tay, chẳng được bao lâu, đám lưu manh kiêu ngạo kia đảo mắt đã biến thành một đống người nằm ngổn ngang, mà tên Hổ gia kia cũng đã biến thành “miêu gia” rồi!
“Đại… đại hiệp… Tiểu… tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, xin hãy tha… tha cho ta!” Đặt mông ngồi phịch trên mặt đất, hắn suýt nữa sợ đến mức không nhịn được mà tè ra quần.
“Ha ha… Được rồi, chỉ cần ngươi nói cho ta biết, các ngươi vì sao khi dễ vị cô nương kia, còn nữa Triển đại gia là ai? Như vậy ta có thể xem xét bỏ qua cho ngươi…” Tuyền cười cười từ chỗ đám người đang nằm ngổn ngang cầm lên một thanh đoản đao uy hiếp.
“Đó là…” Vừa mở miệng, sắc mặt tên kia tức thì trở nên tái nhợt, đồng tử trừng lớn, té về phía trước, nhìn kỹ lại thì, ra là sau lưng hắn đã trúng một đao.
“Kẻ nào?!” Tuyền cảnh giác mà nhìn quanh ngõ nhỏ, nhưng vẫn không thấy một bóng người, “Thật sự là… rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra chứ?”
Tiểu bánh mật thấy người xấu đã đi rồi, liền nhanh chân chạy đến trước mặt người đang nằm trên mặt đất, sau đó hô lên với Tuyền: “Ba ba, mau tới đi!”
Tuyền nghe tiếng gọi liền đi đến, ngồi xổm xuống xem tình hình, ai ngờ vừa lật thân thể người kia lại, cư nhiên lại là…
“Si Ảnh?!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook