Hoàng Khuyết Khúc Chi Tần Lâu Nguyệt
-
Chương 25
“Ôi chao ui ui… Đau quá…” Tên tráng hán mặt rỗ thả khối băng trên vai xuống, cố hết sức mà xoa xoa cái mông mình, “Con bà nó, đều là họa từ cái tên nam kỹ kia mà ra, việc chẳng có cái quái gì mà cũng làm ầm lên như thế?!”
Một tên chung số phận bị đánh đứng bên cạnh liền vội vàng khuyên can: “Này, ngươi câm miệng đi! Ngươi không muốn sống nhưng chúng ta còn muốn đấy! Mấy ngày nay có ai là không biết thiếu gia đối với tên nam kỹ kia yêu chiều muốn chết… Ngươi nói vậy nếu bị ai đó nghe thấy, truyền tới tai thiếu gia, chúng ta tránh không được một trận đòn nữa đâu!”
“Hừ, thiếu gia cũng thật là kỳ quái, ta làm ở đây mấy năm cũng chưa từng thấy qua ngài đối với ai tốt như vậy…” Một tên nói xen vào.
“Các ngươi thì biết cái gì!” Một lão nhân tương đối lớn tuổi bước vô, cắt đứt câu chuyện bọn tráng hán đang nói.
“Lão quản gia?!”
Người tới đúng là quản gia Tần phủ, đêm hôm khuya khoắt hắn tới nơi này làm gì? Thân mặc y phục dạ hành, Thương Diễn đứng nấp trong bóng tối không khỏi đề cao cảnh giác…
“Ta đến đưa thuốc cho các ngươi!” Lão quản gia lấy ra vài túi nhỏ quăng cho tên mặt rỗ, “Một ngày xức ba lần, chỉ cần ba ngày là khỏi hẳn!”
“Đa tạ quản gia!” Bọn tráng hán đồng thanh nói tạ ơn.
“Không cần cảm ơn ta, đều là phân phó của thiếu gia cả, các ngươi nên tới cảm tạ ngài ấy!” Lão quản gia đính chính.
“Thiếu gia? Ngài ấy không phải…” Tên đại hán đứng bên cửa tỏ vẻ không tin.
Lão quản gia sớm biết là sẽ như vậy, y liền tìm một chỗ rồi ngồi xuống, cố gắng giải thích cho đám kia hiểu: “Thiếu gia vốn quen biết người kia từ trước, nhưng do lão phu nhân cực lực ngăn trở, nên hắn đã bị đuổi ra khỏi hoàng thành. Giờ gặp lại, thiếu gia vẫn còn vương vấn tình xưa, hơn nữa tính ngài thích chiếm đoạt, thứ càng không sở hữu được lại càng ham muốn có được hơn, mà ngài đối với nam kỹ kia lại có chút nợ ân tình, cho nên càng ra sức sủng ái hắn. Cả đám các ngươi đúng là có chút ngu ngốc quá mức! Thiếu gia lúc này đang tình mặn ý nồng, sao có thể khoan dung cho việc làm càn của các ngươi?! Mới chỉ đánh một trận là còn dễ dàng cho các ngươi rồi đấy… “
“Là như vậy a… Chúng tiểu nhân vốn không biết nguyên nhân lại sâu xa như vậy, thật đa tạ quản gia đã chỉ bảo!” Bọn tráng hán cúi người, tỏ ra một bộ dáng vô cùng cung kính, “Nhưng chúng tiểu nhân vẫn còn không rõ, cái gọi là ‘thiếu gia lúc này đang tình mặn ý nồng’ là sao ạ?”
“Ai… Gỗ mục không thể khắc a!” Lão quản gia thở dài cảm thán, “Hai người tiểu thiếp của thiếu gia khi mới vào cửa, có ai là không phong phong quang quang? Ngươi xem bây giờ thì thế nào? Mỗi người đều là tuổi xuân vò võ a!”
“Ý của lão quản gia là… thiếu gia rất nhanh sẽ mất đi hứng thú với tên nam kỹ kia sao?!” Tên mặt rỗ buông một câu phỏng đoán.
“Ai mà biết được!” Lão quản gia đứng dậy định bỏ đi, “Ít nhất thiếu gia vẫn không nói chuyện sinh ý cho hắn hay, chứng tỏ ngài đối với hắn vẫn còn điểm đề phòng!”
Đúng là như thế! Tần Viễn trước mặt Si Ảnh vẫn luôn có chút giữ ý, hoặc chính là nói y vẫn chừa cho mình một đường lui…
“Lão quản gia, thỉnh!” Bọn tráng hán liền đứng dậy đưa tiễn.
“Được rồi!” Bước vài bước, lão quản gia vẫn không nhịn được quay đầu lại dặn dò, “Sắp tới có một chuyến hàng đến, các ngươi cần hết sức cẩn thận. Bên ngoài đang tra xét vô cùng gắt gao, các ngươi không được phép có chút sai lầm gì mà để lộ chân tướng đấy!”
“Lão quản gia yên tâm, chúng ta hành sự, chắc chắn trời không biết quỷ không hay!”
“Ha ha, ta tin bè lũ Vương gia đó có nằm mơ cũng không nghĩ ra, thiếu gia lại bảo quản muối cùng với băng!”
Khẩu khí kiêu ngạo của bọn chúng khiến Thương Diễn thật muốn ngay lập tức xông ra cho mỗi tên một trận tơi bời! Nhưng bây giờ chưa phải lúc, hơn nữa chuyện quan trọng nhất hắn quan tâm lúc này là… Si Ảnh quả nhiên đoán không sai, tư diêm hóa ra thật sự được trộn vào băng khối mà mang ra ngoài! Khó trách bọn họ vô luận có điều tra thế nào cũng không ra… Như vậy cách tốt nhất lúc này chính là nên đi báo cho Hứa Trạm, về phần Si Ảnh công tử… cứ dựa theo kế hoạch mà làm đi!”
Đôi mắt Thương Diễn khẽ lóe lên hàn quang, ngay lúc mọi người không chú ý mà nhoáng cái biến mất trong màn đêm u tịch…
Cũng vào đêm ấy, Thương Diễn không tới lau người cho Si Ảnh, y cũng dường như biết trước mà giải thích với Tần Viễn rằng bệnh cũ của Thương Diễn tái phát, chính mình đã bảo hắn về trước nghỉ ngơi. Tần Viễn lập tức tin ngay, vì vậy sau một phen mây mưa kịch liệt, Si Ảnh kéo lê thân thể mệt mỏi rã rời một mình trở về kỹ viện. Nhưng mãi đến sáng hôm sau, Thương Diễn vẫn chưa quay trở về…
… … … … … … …
“Vương gia, Nhạc Vương gia!” Diệu Quang cưỡi ngựa đi tới bên cạnh Tễ Linh Nhạc, nhưng Nhạc Vương gia dường như không hề để tâm đến hắn, hắn đành phải hô to một tiếng để lôi kéo sự chú ý của y.
“…!” Rốt cuộc nghe được tiếng người khác gọi mình, Tễ Linh Nhạc lúc này giật mình tỉnh lại, “Là Diệu Quang sao, tìm ta có chuyện gì? Húc đâu?”
Không có việc gì thì không thể tìm ngươi sao? Diệu Quang thật muốn hỏi hắn một câu như thế, nhưng giờ không phải lúc, “Húc đang chơi đùa cùng Thái tử… Ta a, là cảm thấy Vương gia dọc đường đi dường như có nỗi niềm tâm sự gì đó… “
Hắn đã nghe tên cận vệ nói qua, Nhạc Vương gia mấy ngày nay tâm tình vô cùng kích động, lại có chút hỉ nộ vô thường, khiến bọn thị vệ ai ai cũng cảm thấy bất an… Mà hắn vừa tới nhập đoàn, cũng không khỏi thanh minh rằng mình đã mắng Húc một trận để hắn thông suốt ra, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới vị Vương gia kia không hề có những phản ứng ngày thường nên có, không phải là ở hoàng thành đã xảy ra vấn đề gì chứ?
“Bổn Vương không có!” Lời nói giống như bản năng bật thốt ra.
Có quỷ mới tin ngươi! Khẩu khí của Tễ Linh Nhạc làm cho Diệu Quang càng thấy nghi ngờ, “Là chuyện bệ hạ muốn dẫn nương nương cùng thái tử hồi cung? Hay là chuyện về… Si Ảnh công tử?”
“Ngươi!” Đúng vậy, Diệu Quang đã ở biên cảnh một thời gian, sao có thể không gặp qua Si Ảnh.
“Xem ra ta đoán đúng rồi!” Diệu Quang mỉm cười nói, “Nghe Húc nói Vương gia rất sủng ái hắn, cũng không nguyện để hắn gặp người khác… Nhưng theo như Diệu Quang thấy thì, Vương gia nhất định là có điều khó nói đi?”
“… A, quả nhiên là không gạt được ngươi… Diệu Quang à, ta thật sự là có ý đồ riêng!” Hai người bọn họ vốn là cùng một loại người.
“Vương gia, ở hoàng thành đã xảy ra chuyện gì? Buộc ngươi phải dùng tới Si Ảnh?” Tự tôn của Tễ Linh Nhạc rất cao, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không đi lợi dụng một nam kỹ thân phận hèn mọn như thế.
Tễ Linh Nhạc dường như có chút khó mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói ra, “Theo mật báo của một quan viên, có người đã dùng quan ngân để mua tư diêm… Tên kia đã bị bắt, nhưng hắn nhất quyết không thừa nhận mình tư tàng quan ngân, mà cũng không khai ra quan ngân từ đâu mà có. Bây giờ ta đang điều tra từ hướng tư diêm, nhưng vẫn chưa có chút manh mối… “
“Ồ? Người nọ là ai?” Diệu Quang tò mò hỏi, vốn là tên nào không sợ chết mà cư nhiên có dũng khí quang minh chính đại dùng tới quan ngân?
“Là một tên tiểu tri phủ họ Trần, có lẽ ngươi không biết đâu…” Tễ Linh Nhạc trả lời.
“Trần tri phủ? Ta biết hắn!” Thật ngoài dự liệu, y thế nhưng lại biết kẻ này.
Tễ Linh Nhạc vô cùng kinh ngạc: “Ngươi biết hắn?”
“Đúng vậy! Lúc ở biên cảnh hắn thường đến khách *** tầm hoan… Có điều hắn dám làm tới loại chuyện này, ta thật sự không ngờ!” Diệu Quang nói chi tiết, “Đúng rồi, hắn là khách quen của Si Ảnh, ngươi trở về cứ hỏi hắn rõ ràng là được.”
“… Lại là hắn sao?” Tễ Linh Nhạc cau mày, dường như trong đầu hắn vừa có một ý tưởng nào đó vụt qua, nhưng hắn lại không sao nắm bắt được.
“Lại là?” Diệu Quang dường như cũng phát hiện ra được chuyện gì, nhưng hắn lập tức che giấu kỹ, “Vương gia có thể đáp ứng Diệu Quang một việc được không?”
“Ngươi nói đi.” Khó có dịp nào Diệu Quang chủ động cầu xin hắn, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
“Sau khi tất cả mọi việc kết thúc… có thể đừng giết Si Ảnh được không?”
Diệu Quang quá hiểu tính cách vị Vương gia này, Si Ảnh sau khi bị lợi dụng sẽ không thể nào có kết quả tốt, Vương gia sẽ không để cho danh dự của hoàng gia vì một tên nam kỹ mà bị ảnh hưởng.
Tễ Linh Nhạc nghe vậy, đột nhiên dừng ngựa lại, nghiêm túc nhìn chăm chú Diệu Quang: “Vì sao? Ngươi… yêu hắn rồi à?”
“Yêu? Không phải!” Diêu Quang thấy buồn cười, “Ta chỉ là có chút thích thú, có điểm tán thưởng cái người luôn liều mạng để sinh tồn này thôi!”
“… ” Tễ Linh Nhạc im lặng không đáp lại.
Diệu Quang biết y không tin, nhưng hắn cũng có lý do vô cùng chính đáng, “Vương gia hiểu hắn được mấy phần ta không biết… Nhưng trước đây ở nam quán ngoài biên cảnh ta vẫn còn nhớ rõ, hắn vô luận chịu đả kích đến thế nào cũng đều rất nhanh lấy lại tinh thần… Lúc đầu ta không hiểu tại sao, mãi cho đến một lần hắn uống rượu say, liền cùng ta hàn huyên tới nửa đêm… hắn nói nguyện vọng lớn nhất trong đời mình là tìm được một người yêu thương hắn, cả đời ân ái bên nhau. Hắn luôn tin tưởng cái giấc mộng xa vời ấy sẽ có một ngày trở thành sự thực, cho nên hắn vẫn luôn cố gắng sống sót, cứ thế vừa khóc vừa cười… Có lẽ là do sự kiên định của hắn đã ảnh hưởng đến ta, ta cảm thấy trái tim hắn đang than khóc! Cho nên thật lòng mà nói, ta thật sự không mong hắn chết, ta muốn xem xem… nguyện vọng của hắn rốt cuộc có thể thực hiện hay không… “
Trong mắt Diệu Quang, Tễ Linh Nhạc đã nhìn thấy… là ‘chờ mong’ sao?
“… Vậy ngươi muốn ta làm gì?” Tễ Linh Nhạc lần nữa thúc ngựa lên đường, bộ dáng xem ra vẫn còn hy vọng.
“Chỉ hy vọng Vương gia không giết hắn, sau khi kết thúc nhiệm vụ lần này hãy để hắn được tự do!” Yêu cầu này thật sự không cao.
“Bổn vương có thể đáp ứng!” Tễ Linh Nhạc không chần chừ liền đồng ý.
Diệu Quang biết đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của hắn rồi, liền rất thức thời mà hạ giọng, “Vậy ta đây trước thay Si Ảnh tạ ơn Vương gia!”
Tễ Linh Nhạc dẫn đội ngũ tiếp tục dấn bước, sau khi cứu được Kỳ rồi có rất nhiều việc cần phải xử lý ngay, mà ở sơn trang bọn họ đã dây dưa mất một tháng, thành thử lúc này phải gấp rút ngày đêm cước bộ không ngừng, vốn là lộ trình mất mười ngày mà xem ra năm ngày đã có thể tới nơi, hy vọng lúc trở về, tất cả vẫn còn đường cứu vãn…
Một tên chung số phận bị đánh đứng bên cạnh liền vội vàng khuyên can: “Này, ngươi câm miệng đi! Ngươi không muốn sống nhưng chúng ta còn muốn đấy! Mấy ngày nay có ai là không biết thiếu gia đối với tên nam kỹ kia yêu chiều muốn chết… Ngươi nói vậy nếu bị ai đó nghe thấy, truyền tới tai thiếu gia, chúng ta tránh không được một trận đòn nữa đâu!”
“Hừ, thiếu gia cũng thật là kỳ quái, ta làm ở đây mấy năm cũng chưa từng thấy qua ngài đối với ai tốt như vậy…” Một tên nói xen vào.
“Các ngươi thì biết cái gì!” Một lão nhân tương đối lớn tuổi bước vô, cắt đứt câu chuyện bọn tráng hán đang nói.
“Lão quản gia?!”
Người tới đúng là quản gia Tần phủ, đêm hôm khuya khoắt hắn tới nơi này làm gì? Thân mặc y phục dạ hành, Thương Diễn đứng nấp trong bóng tối không khỏi đề cao cảnh giác…
“Ta đến đưa thuốc cho các ngươi!” Lão quản gia lấy ra vài túi nhỏ quăng cho tên mặt rỗ, “Một ngày xức ba lần, chỉ cần ba ngày là khỏi hẳn!”
“Đa tạ quản gia!” Bọn tráng hán đồng thanh nói tạ ơn.
“Không cần cảm ơn ta, đều là phân phó của thiếu gia cả, các ngươi nên tới cảm tạ ngài ấy!” Lão quản gia đính chính.
“Thiếu gia? Ngài ấy không phải…” Tên đại hán đứng bên cửa tỏ vẻ không tin.
Lão quản gia sớm biết là sẽ như vậy, y liền tìm một chỗ rồi ngồi xuống, cố gắng giải thích cho đám kia hiểu: “Thiếu gia vốn quen biết người kia từ trước, nhưng do lão phu nhân cực lực ngăn trở, nên hắn đã bị đuổi ra khỏi hoàng thành. Giờ gặp lại, thiếu gia vẫn còn vương vấn tình xưa, hơn nữa tính ngài thích chiếm đoạt, thứ càng không sở hữu được lại càng ham muốn có được hơn, mà ngài đối với nam kỹ kia lại có chút nợ ân tình, cho nên càng ra sức sủng ái hắn. Cả đám các ngươi đúng là có chút ngu ngốc quá mức! Thiếu gia lúc này đang tình mặn ý nồng, sao có thể khoan dung cho việc làm càn của các ngươi?! Mới chỉ đánh một trận là còn dễ dàng cho các ngươi rồi đấy… “
“Là như vậy a… Chúng tiểu nhân vốn không biết nguyên nhân lại sâu xa như vậy, thật đa tạ quản gia đã chỉ bảo!” Bọn tráng hán cúi người, tỏ ra một bộ dáng vô cùng cung kính, “Nhưng chúng tiểu nhân vẫn còn không rõ, cái gọi là ‘thiếu gia lúc này đang tình mặn ý nồng’ là sao ạ?”
“Ai… Gỗ mục không thể khắc a!” Lão quản gia thở dài cảm thán, “Hai người tiểu thiếp của thiếu gia khi mới vào cửa, có ai là không phong phong quang quang? Ngươi xem bây giờ thì thế nào? Mỗi người đều là tuổi xuân vò võ a!”
“Ý của lão quản gia là… thiếu gia rất nhanh sẽ mất đi hứng thú với tên nam kỹ kia sao?!” Tên mặt rỗ buông một câu phỏng đoán.
“Ai mà biết được!” Lão quản gia đứng dậy định bỏ đi, “Ít nhất thiếu gia vẫn không nói chuyện sinh ý cho hắn hay, chứng tỏ ngài đối với hắn vẫn còn điểm đề phòng!”
Đúng là như thế! Tần Viễn trước mặt Si Ảnh vẫn luôn có chút giữ ý, hoặc chính là nói y vẫn chừa cho mình một đường lui…
“Lão quản gia, thỉnh!” Bọn tráng hán liền đứng dậy đưa tiễn.
“Được rồi!” Bước vài bước, lão quản gia vẫn không nhịn được quay đầu lại dặn dò, “Sắp tới có một chuyến hàng đến, các ngươi cần hết sức cẩn thận. Bên ngoài đang tra xét vô cùng gắt gao, các ngươi không được phép có chút sai lầm gì mà để lộ chân tướng đấy!”
“Lão quản gia yên tâm, chúng ta hành sự, chắc chắn trời không biết quỷ không hay!”
“Ha ha, ta tin bè lũ Vương gia đó có nằm mơ cũng không nghĩ ra, thiếu gia lại bảo quản muối cùng với băng!”
Khẩu khí kiêu ngạo của bọn chúng khiến Thương Diễn thật muốn ngay lập tức xông ra cho mỗi tên một trận tơi bời! Nhưng bây giờ chưa phải lúc, hơn nữa chuyện quan trọng nhất hắn quan tâm lúc này là… Si Ảnh quả nhiên đoán không sai, tư diêm hóa ra thật sự được trộn vào băng khối mà mang ra ngoài! Khó trách bọn họ vô luận có điều tra thế nào cũng không ra… Như vậy cách tốt nhất lúc này chính là nên đi báo cho Hứa Trạm, về phần Si Ảnh công tử… cứ dựa theo kế hoạch mà làm đi!”
Đôi mắt Thương Diễn khẽ lóe lên hàn quang, ngay lúc mọi người không chú ý mà nhoáng cái biến mất trong màn đêm u tịch…
Cũng vào đêm ấy, Thương Diễn không tới lau người cho Si Ảnh, y cũng dường như biết trước mà giải thích với Tần Viễn rằng bệnh cũ của Thương Diễn tái phát, chính mình đã bảo hắn về trước nghỉ ngơi. Tần Viễn lập tức tin ngay, vì vậy sau một phen mây mưa kịch liệt, Si Ảnh kéo lê thân thể mệt mỏi rã rời một mình trở về kỹ viện. Nhưng mãi đến sáng hôm sau, Thương Diễn vẫn chưa quay trở về…
… … … … … … …
“Vương gia, Nhạc Vương gia!” Diệu Quang cưỡi ngựa đi tới bên cạnh Tễ Linh Nhạc, nhưng Nhạc Vương gia dường như không hề để tâm đến hắn, hắn đành phải hô to một tiếng để lôi kéo sự chú ý của y.
“…!” Rốt cuộc nghe được tiếng người khác gọi mình, Tễ Linh Nhạc lúc này giật mình tỉnh lại, “Là Diệu Quang sao, tìm ta có chuyện gì? Húc đâu?”
Không có việc gì thì không thể tìm ngươi sao? Diệu Quang thật muốn hỏi hắn một câu như thế, nhưng giờ không phải lúc, “Húc đang chơi đùa cùng Thái tử… Ta a, là cảm thấy Vương gia dọc đường đi dường như có nỗi niềm tâm sự gì đó… “
Hắn đã nghe tên cận vệ nói qua, Nhạc Vương gia mấy ngày nay tâm tình vô cùng kích động, lại có chút hỉ nộ vô thường, khiến bọn thị vệ ai ai cũng cảm thấy bất an… Mà hắn vừa tới nhập đoàn, cũng không khỏi thanh minh rằng mình đã mắng Húc một trận để hắn thông suốt ra, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới vị Vương gia kia không hề có những phản ứng ngày thường nên có, không phải là ở hoàng thành đã xảy ra vấn đề gì chứ?
“Bổn Vương không có!” Lời nói giống như bản năng bật thốt ra.
Có quỷ mới tin ngươi! Khẩu khí của Tễ Linh Nhạc làm cho Diệu Quang càng thấy nghi ngờ, “Là chuyện bệ hạ muốn dẫn nương nương cùng thái tử hồi cung? Hay là chuyện về… Si Ảnh công tử?”
“Ngươi!” Đúng vậy, Diệu Quang đã ở biên cảnh một thời gian, sao có thể không gặp qua Si Ảnh.
“Xem ra ta đoán đúng rồi!” Diệu Quang mỉm cười nói, “Nghe Húc nói Vương gia rất sủng ái hắn, cũng không nguyện để hắn gặp người khác… Nhưng theo như Diệu Quang thấy thì, Vương gia nhất định là có điều khó nói đi?”
“… A, quả nhiên là không gạt được ngươi… Diệu Quang à, ta thật sự là có ý đồ riêng!” Hai người bọn họ vốn là cùng một loại người.
“Vương gia, ở hoàng thành đã xảy ra chuyện gì? Buộc ngươi phải dùng tới Si Ảnh?” Tự tôn của Tễ Linh Nhạc rất cao, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không đi lợi dụng một nam kỹ thân phận hèn mọn như thế.
Tễ Linh Nhạc dường như có chút khó mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói ra, “Theo mật báo của một quan viên, có người đã dùng quan ngân để mua tư diêm… Tên kia đã bị bắt, nhưng hắn nhất quyết không thừa nhận mình tư tàng quan ngân, mà cũng không khai ra quan ngân từ đâu mà có. Bây giờ ta đang điều tra từ hướng tư diêm, nhưng vẫn chưa có chút manh mối… “
“Ồ? Người nọ là ai?” Diệu Quang tò mò hỏi, vốn là tên nào không sợ chết mà cư nhiên có dũng khí quang minh chính đại dùng tới quan ngân?
“Là một tên tiểu tri phủ họ Trần, có lẽ ngươi không biết đâu…” Tễ Linh Nhạc trả lời.
“Trần tri phủ? Ta biết hắn!” Thật ngoài dự liệu, y thế nhưng lại biết kẻ này.
Tễ Linh Nhạc vô cùng kinh ngạc: “Ngươi biết hắn?”
“Đúng vậy! Lúc ở biên cảnh hắn thường đến khách *** tầm hoan… Có điều hắn dám làm tới loại chuyện này, ta thật sự không ngờ!” Diệu Quang nói chi tiết, “Đúng rồi, hắn là khách quen của Si Ảnh, ngươi trở về cứ hỏi hắn rõ ràng là được.”
“… Lại là hắn sao?” Tễ Linh Nhạc cau mày, dường như trong đầu hắn vừa có một ý tưởng nào đó vụt qua, nhưng hắn lại không sao nắm bắt được.
“Lại là?” Diệu Quang dường như cũng phát hiện ra được chuyện gì, nhưng hắn lập tức che giấu kỹ, “Vương gia có thể đáp ứng Diệu Quang một việc được không?”
“Ngươi nói đi.” Khó có dịp nào Diệu Quang chủ động cầu xin hắn, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
“Sau khi tất cả mọi việc kết thúc… có thể đừng giết Si Ảnh được không?”
Diệu Quang quá hiểu tính cách vị Vương gia này, Si Ảnh sau khi bị lợi dụng sẽ không thể nào có kết quả tốt, Vương gia sẽ không để cho danh dự của hoàng gia vì một tên nam kỹ mà bị ảnh hưởng.
Tễ Linh Nhạc nghe vậy, đột nhiên dừng ngựa lại, nghiêm túc nhìn chăm chú Diệu Quang: “Vì sao? Ngươi… yêu hắn rồi à?”
“Yêu? Không phải!” Diêu Quang thấy buồn cười, “Ta chỉ là có chút thích thú, có điểm tán thưởng cái người luôn liều mạng để sinh tồn này thôi!”
“… ” Tễ Linh Nhạc im lặng không đáp lại.
Diệu Quang biết y không tin, nhưng hắn cũng có lý do vô cùng chính đáng, “Vương gia hiểu hắn được mấy phần ta không biết… Nhưng trước đây ở nam quán ngoài biên cảnh ta vẫn còn nhớ rõ, hắn vô luận chịu đả kích đến thế nào cũng đều rất nhanh lấy lại tinh thần… Lúc đầu ta không hiểu tại sao, mãi cho đến một lần hắn uống rượu say, liền cùng ta hàn huyên tới nửa đêm… hắn nói nguyện vọng lớn nhất trong đời mình là tìm được một người yêu thương hắn, cả đời ân ái bên nhau. Hắn luôn tin tưởng cái giấc mộng xa vời ấy sẽ có một ngày trở thành sự thực, cho nên hắn vẫn luôn cố gắng sống sót, cứ thế vừa khóc vừa cười… Có lẽ là do sự kiên định của hắn đã ảnh hưởng đến ta, ta cảm thấy trái tim hắn đang than khóc! Cho nên thật lòng mà nói, ta thật sự không mong hắn chết, ta muốn xem xem… nguyện vọng của hắn rốt cuộc có thể thực hiện hay không… “
Trong mắt Diệu Quang, Tễ Linh Nhạc đã nhìn thấy… là ‘chờ mong’ sao?
“… Vậy ngươi muốn ta làm gì?” Tễ Linh Nhạc lần nữa thúc ngựa lên đường, bộ dáng xem ra vẫn còn hy vọng.
“Chỉ hy vọng Vương gia không giết hắn, sau khi kết thúc nhiệm vụ lần này hãy để hắn được tự do!” Yêu cầu này thật sự không cao.
“Bổn vương có thể đáp ứng!” Tễ Linh Nhạc không chần chừ liền đồng ý.
Diệu Quang biết đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của hắn rồi, liền rất thức thời mà hạ giọng, “Vậy ta đây trước thay Si Ảnh tạ ơn Vương gia!”
Tễ Linh Nhạc dẫn đội ngũ tiếp tục dấn bước, sau khi cứu được Kỳ rồi có rất nhiều việc cần phải xử lý ngay, mà ở sơn trang bọn họ đã dây dưa mất một tháng, thành thử lúc này phải gấp rút ngày đêm cước bộ không ngừng, vốn là lộ trình mất mười ngày mà xem ra năm ngày đã có thể tới nơi, hy vọng lúc trở về, tất cả vẫn còn đường cứu vãn…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook