“Đây là chỗ nào?”

Kỳ Oát Tuyền, đại học Y nổi danh năm ba, theo học chuyên nghành văn học cổ đại kiêm hệ chính trị, được cha mẹ cưng chiều, kinh tế gia đình sung túc. Hắn là cháu đích tôn độc nhất trong gia tộc, được thương yêu đến mức muốn thế nào là có thế đó, nhưng dường như thiên tính trời cho, hắn đối với những việc này không hề để tâm, vì vậy cũng làm cho người ta cảm thấy – thiếu gia này rất kỳ quái.

Một người như vậy, không hiểu tại sao đến được chỗ này – một không gian hư ảo, khắp nơi đều trong suốt như thuỷ tinh.

“Nếu ta không nhớ lầm, lúc nãy còn ở trường học đi?” Tuyền tự hỏi: “Lâm Tư Hoàn còn hướng ta thông báo a, nên này hẳn là nằm mơ sao?”

Tuyền có một hảo dung mạo, thế nhưng càng lớn lên, hắn phát hiện bản thân rất được nam nhân hoan nghênh, nhất là “thụ” (cái này ai cũng biết hen *cười khẩy*)

Mà nhờ hủ nữ chỉ lối, phúc phần của đường tỷ, Tuyền đối với đồng tính luyến ái không hề xa lạ, ngượi lại hiểu biết còn hơi bị nhiều.

“Đây không phải mơ, mà là thật!” Thanh âm vang lên, một người xa lạ phiêu phiêu bay tới “Chào ngươi, ta là vận thâu sử (người đưa đón) – Du.”

“Nhĩ hảo.” Tuyền cũng lễ thượng vãng lai (lấy lễ đáp trả) “Xin hỏi, ta vì sao lại ở chỗ này?”

“Ân, ngươi thật hoà nhã, ta thích ngươi hơn hắn.” Du cuối đầu lẩm bẩm.

“Hắn?”

Tuyền cảm thấy thú vị, hay là ở đây có chuyện vui gì muốn rủ hắn ngoạn cùng?

Du không nhiều lời mà hết sức thành khẩn nói: “Thực xin lỗi, đều là sai lầm hai mươi năm trước của ta, mới làm tính cách của các ngươi lọan chỗ, thật sự có lỗi.”

“Tính cách loạn chỗ? Là sao a?”

Du dùng thuật đọc tâm, rất nhanh liền hiểu khúc mắc của hắn, liền giải thích nguyên do, thế giới này do năm không gian cấu thành, bốn cái là nơi con người sinh sống, còn lại là nơi thâu vận sử bọn hắn cư ngụ.

Kỳ thật bản thể của một người đều tồn tại ở bốn không gian, dao động tương đồng như nhau, nhưng tính cách bất đồng, thâu vận sử chịu trách nhiệm chuyển dời những tính cách khác nhau, mà hắn trong một lúc sai lầm…

“Ngươi đem ta và một “ta” ở không gian khác để lầm chỗ sao?”

“Ân.” Hắn cẩn thận gật gật đầu.

“Thực xin lỗi, bất quá cũng phải đem các ngươi đổi lại, bằng không, vận mệnh các ngươi sẽ rối loạn, còn làm tổn thương nửa kia của mình, ta không thể ngăn cản “ngươi” kia, hiện tại nhất định phải ngăn cản “ngươi” này.”

“Như vậy a…”

“Ngươi không cần thương tâm.” Thấy hắn không nói, nén lại cơn giận, giọng nói hơi nghẹn ngào nói: “Bây giờ ta sẽ đưa ngươi về, một nửa kia đang đợi ngươi, bất quá ngươi của không gian kia đã làm chút… Nhưng bây giờ ngươi đi, tất cả đều có thể tốt lên… có thể tốt lên…” Hắn hướng Tuyền giải thích, nhưng hình như là đang củng cố niềm tin của chính mình.

Tuyền thật đến cười khổ cũng không nổi, hiện tại kẻ nên khóc phải là hắn đi?

“Hào, hảo, đừng khóc.” Hăn dùng tay xoa nhẹ mái tóc đen của Du “Chẳng phải hiện tại ngươi đến cứu ta sao?” Sau đó đáp trả lại Du một nụ cười sáng lạn.

Du ngẩng đầu lên, nhìn vao con ngươi đen của hắn, bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt trao đổi trong yên lặng làm người ta thêm phần yên tâm… Du nở nụ cười, “Ân, ta đưa ngươi đi! Nhưng chuyện của không gian khác, ta không thể nói với ngươi,đó là phép tắc, ngươi phải tự lực cánh sinh a.”

“Cái gì?”

Tính cách của chính mình bị đặt lầm chỗ, cuối cùng vẫn phải dựa vào mình tự lực cánh sinh… Này là cái phép tắc chó má gì a?

“Thực xin lỗi, đây là phép tắc…” Đầu Du lại cúi xuống thấp hơn.

Hỏng bét, hắn quên mất tiểu tử này có thuật đọc tâm!

Vì thế Tuyền vội vàng sửa miệng: “A, cái kia là ta thuần tuý phát tiết thôi, ngươi không cần để trong lòng a, haha.”

“Đúng rồi, thời gian không còn sớm, nhanh đưa ta đi đi.” Hắn ra sức tìm cách lãng chuyện khác.

“Vậy, bắt đầu đi! Tạp mạ lí nha…” Theo chú ngữ từ miệng Du, thân thể Tuyền dần trở nên nhẹ bổng, cảm giác như hoà vào nơi này.

Tại lúc hắn sắp mất đi cảm giác, hắn lại nghe được thanh âm Du: “Ngươi là một người thật ôn nhu, mặc dù không thể nói ngươi biết chuyện gì, thế nhưng ta có thể cho ngươi một lời tiên đoán, tin tưởng chính mình, dùng tâm lắng nghe, dùng não suy nghĩ, dùng bản thân mình bù đắp, hướng người yêu nhất thẳng thắn, dành trọn tín nhiệm, tạo nên cái thuộc về ngươi, hạnh phúc sẽ mãi cùng ngươi tồn tại…Cảm tạ ngươi, người ôn nhu.”

Kết quả là, một năm, một tháng, một ngày kia, Kỳ Oát Tuyền xuyên qua thời không.

“Nguyên lai đây là xuyên không không có cơ sở trong lịch sử a.” Tuyền không khỏi cảm thán.

Bất quá…

Nếu không phải một mình một bóng…

Nếu không phải quần áo tả tơi…

Nếu đây không phải là nơi thâm sơn cùng cốc…

Nếu không phải…

Có lẽ hắn sẽ vui vẻ một chút…

Ai, nhân thiện bị nhân khi (người tốt bị người khi dễ), quả nhiên không sai.

“Ầm” một tiếng, âm thanh vang dội trong đầu, hắn bắt đầu suy xét những việc xảy ra ngày hôm nay.

Chấn động suốt hai mươi ba năm trôi qua đều so với hôm nay không là gì, mạc danh kỳ diệu được người ta cho hay mình sinh lầm chỗ, lại mạc danh kỳ diệu bắt quay lại nơi đó.

Dù là thân thể ở không gian này cùng thân thể ban đầu của hắn bề ngoài tương đồng như nhau, chẳng qua là thêm chút phong vị cổ xưa, cũng không có cái gì là không quen.

Bất quá, hắn hiện tại chính mình là ai cũng không biết, lại càng không muốn nghĩ tới…

Hảo phiền!

Hắn hận nhất là phiền não, lúc này kẻ lười trong cơ thể lại nổi lên, vì thế hắn quyết định dứt khoát – trước tiên ngủ một giấc tính sau.

“Xin hỏi ngươi ở chỗ này làm gì?” Lúc hắn đang định ngủ, một đại thúc xem chừng là nông phu đi đến bên cạnh hỏi: “Nơi thâm sơn cùng cốc này, bình thường không có ngườqua lại, tối nữa thường có dã thú lui tới, ngươi không có việc gì thì mau ly khai đi!” Đại thúc chân thật khuyên nhủ.

Tuyền sau khi nghe vậy, nhân cơ hội này, vận dụng lý do thối nát do kẻ nào đó nghĩ ra – mất trí nhớ, đi theo đại thúc nông phu về nhà.

Nhà đại thúc chỉ có hắn cùng thê tử, gian phòng không lớn lắm, nhưng mà hai phu phụ vẫn nhiệt tình chiêu đãi Tuyền, cho hắn thay nhất kịên y phục sạch sẽ, cũng cho hắn ăn ở.

Thừa dịp trong lúc cùng bọn họ sống chung, Tuyền nhân cơ hội nghe ngóng tình hình thực tế của không gian này.

Không gian này gọi là Kỳ Nghệ, do hoàng tộc chi phối, đương kim hoàng đế họ Tễ, danh Lăng Kỳ, năm nay hai mươi, có một huynh một đệ, tính tình tuỳ hứng làm bậy, xảo quyệt hà khắc, có thể nói là nhất danh bạo quân, nhưng hắn bụng dạ thâm sâu, giỏi lợi dụng kẻ khác, bất cứ ai cũng không được phép khinh thường.

Chỉ là năm năm trước, không biết vì cái gì, mà vị bạo quân này lập một nam hậu, cũng sinh ra một nhi tử.

Tuyền nghe đến đó ngu người “Cái kia, hài tử… nam nhân có thể sinh sao?”

Mà đại thúc thản nhiên đáp: “Có thể!”

Bởi vì Kỳ Nghệ hoàng cung, có một mảnh Thuỷ Tinh Dục Lâm, có thể làm nữ tử không sinh được con, hoặc nam tử thai nghén con nối dõi! Nhưng hai năm trước, hoàng hậu ám sát hoàng đế, kết quả xử hoàng hậu cùng thái tử lưu đày biên cảnh. Nghe nói hiện giờ hoàng đế chính vì thái tử vị không người kế thừa mà phiền lòng, dân gian gần đây đồn đại hoàng đế muốn tìm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sắc phong làm hoàng hậu.

Tuyền sau khi nghe xong, đối với vị haòng đế này nảy sinh hứng thú…

Hoàng đế vì cái gì thành thân cùng hoàng hậu?

Hắn yêu hoàng hậu sao?

Vậy hiện tại vì sao muốn tìm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân?

Mà hoàng hậu vì sao muốn ám sát hoàng đế?

Hắn không thích hoàng đế? Vậy sao lại vì y sinh hạ thái tử?

Vì để thảo mãn tính hiếu kỳ của mình, Tuyền ra một quyết định.

Hắn hướng đại thúc xin một bản đồ, lấy lý do vào thành khám bệnh, dự định nhìn xem hoàng thành.

Nhưng từ đây đến hoàng thành rất xa, vì vậy đại thúc tặng hắn một lão mã (ngựa già a), thê tử hắn còn chuẩn bị cho y lộ phí đi đường.

Lúc gần đi, phu thê họ đối Tuyền nhắc nhở cẩn thận, muốn hắn chú ý an toàn cùng thân thể, tình cảm lưu luyến hiện lên rõ rệt.

Tuyền mang theo lòng cảm kích đôi phu phụ lên đường ra đi. Nhưng thật ra trong lòng hắn hiểu rõ, chính mình không phải vì hiếu kỳ, mà dưới ngõ ngách nào đó nơi đáy lòng hắn tồn tại một khác khao chân chính, đối với hiện tại không cam lòng, không nghĩ như vậy mà trải qua quãng đời còn lại.

Đây là một chặng đường dài gian nan, khi hắn đến cuối cùng, có lẽ hạnh phúc đã bắt đầu…

Cưỡi lão mã, chậm rì rì đi hơn nửa tháng, Tuyền rốt cuộc đến một trấn thành nhỏ nơi biên cảnh Kỳ Nghệ.

Nhưng không biết vì sao, từ lúc hắn tiến vào trấn nhỏ, liền có vô số người nhìn về hướng hắn một cách kỳ quái, bọn họ vừa nhìn thấy khuôn mặt hắn, liền bắt đầu cẩn thận đánh giá, cuối cùng là tụ thành một chỗ như đang thương lượng cái gì.

Tuyền nhìn quen dần dần cũng không cảm thấy kỳ quái, vẫn như cũ làm theo ý mình, hiện tại đối với hắn mà nói, không có gí hấp dẫn hơn được ăn no ngủ ngon.

Lúc này, phía trước có một lão nhân đi tới, hắn tiến tới định hỏi khách *** nơi này ở đâu, ai ngờ chưa kịp hỏi, người nọ nhìn hắn một cái, sau đó nheo mắt lại nói: “Nơi ngươi muốn tìm ở chổ ngoặt phía trước bên trái, đi về phía trước, qua một ngõ nhỏ liền đến.” Nói xong liền ly khai.

Tuyền nghe xong một đầu mờ mịt, bất quá vẫn chiếu theo lời hắn nói đi đến địa phương kia.

Đi a đi, rốt cuộc cũng đến nơi, chính là…

“Con mẹ nó, chỗ lão nhân kia chỉ là đến “làng chơi” a.”

Trên đường phố này vô luận nam hay nữ đều ăn mặc táo bạo, cái gì là “Đai đeo sam” “bikini” ở đây đều có!

“Oa a!” Bỗng nhiên Tuyền cảm thấy có thứ đông tây gì đó đánh lên đầu gối, cuối xuống nhìn thấy…

Đúng là một tiểu oa nhi ba bốn tuổi, bô dáng thuỷ thuỷ nộn nộn, ánh mắt to tròn đen láy sáng ngời, làn da vừa trắng vừa mềm, hoa phố cư nhiên lại có tiểu sinh vật đáng yêu vậy sao? Chờ một chút…! Hẳn không làm cái gì đó trong *** đi…?

“Oa a, đại thúc ngày xưa biến thái cũng hơn quá đáng a!”

Tuyền thích nhất tiểu oa nhi khả ái phấn nộn, nghĩ đến hài tử lại có cảnh ngộ bi thảm như vậy, nhịn không được trên đường ôm lấy oa nhi “nước mắt lã chả” (Vâng, tính anh nó là như thế = =)

Đang lúc hắn “thần kinh điên loạn”, là lúc tiểu oa nhi mở miệng: “Ôm ôm, bé cưng, trở về.” Vừa nói vừa chỉ toà lâu xa hoa nhất hoa phố. (pé kute wá, ta mún có 1 pé như vậy…oaoaoa)

“Cái… cái gì?”

Tuyền ôm trong tay tiểu nam hài tự xưng là “bé cưng” đang trong lúc ngủ mơ, trên mặt treo một nụ cười xấu hổ, đứng ở nam quan quán nổi danh hoa phố – đại đường Căng Uyên Lâu, hiện tại lầu trên lầu dưới vô số nam nhân hướng tới hắn với đôi mắt hiếu kỳ.

Tiến vào nơi này mới biết được, bé cưng kỳ thực là nhi tử của lão bản Căng Uyên Lâu, bất quá, phụ thân này thật đúng là không xứng đáng mà, cư nhiên đem hài tử dưỡng ở trong này.

Hắn âm thẩm chỉ trích phụ thân tiểu oa nhi, nhưng không phát hiện người chung quanh mình đều thối lui, đứng trước mặt hắn là một nam nhân biểu tình băng lãnh.

Y tựa như cường bạo cướp đoạt lại bé cưng đang trong lòng ngực hắn, khẩu khí nói chuyện kém tới cực điểm, “Cút! Những năm đời ta không nghĩ muốn lại thấy ngươi, thừa dịp ta còn chưa giết ngươi, mau cút!” Lời nói sắc bén, vẻ mặt lãnh diễm, ánh mắt không mang chút hơi ấm…

Đó là chán ghét… không, đó là hận!

Không hề che dấu.

‘Ngươi là ai?” Tuyền thành thật hỏi.

“Ngươi?” Trong mắt y hiện lên tia kinh ngạc cùng hoài nghi.“Ngươi không nhận ra ta?”

Tuyền cũng cảm thấy khó hiểu, “Ta nên nhận ra ngươi?”

Y đánh giá cẩn thận hắn một phen, sau đó dùng hai ngón tay đặt lên kinh mạch của hắn.

Y là đang tìm “mạch môn” sao? Tuyền lộ ra mỉm cười, nói xấu sau lưng, tìm cũng vô dụng, hắn không có võ công a!

Thấy Tuyền không phản ứng, đối phương lập tức hé ra biểu cảm tươi cười không thật. “Vị huynh đài này, thật sự ngượng ngùng, ta lầm ngươi với một người quen, thất lễ, mong huynh bỏ qua cho.”

“Không dám, không dám. Nhân sinh trên đời, khó tránh khỏi gặp người tương tự nhau, ta đương nhiên sẽ không trách tội nhân huynh.” Tuyền hồi đáp hắn một nụ cười sáng lạn, nhưng đối phương bị bộ dáng tươi cười kia doạ cho sợ hãi, thối lui một bước.

Xem ra bọn hắn không chỉ là nhận thức, hẳn là con rất quen thuộc đi.

“Bất quá, nhân huynh a.” Tuyền bày ra biểu cảm nghiêm túc: “Ta có chút phiền toái, ngươi có thể hay không thu lưu ta ở chỗ này làm việc?”

Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con.

Người nọ im lặng suy nghĩ, phút chốc hỏi: “Ngươi muốn ở đây làm việc gì?”

“Tạp dịch, tiểu nhị, gì cũng được.”

Nếu bọn hắn rất quen thuộc, đối phương sẽ nhân cơ hội này bắt được “đuôi hồ ly” của hắn mới đúng, Tuyền nghĩ thầm.

“Có thể” người nọ loan ra một tia mỉm cười, “Bất quá ngươi không cần làm tạp dịch.”

“Sao?” Bộ dáng tươi cười của Tuyền đóng băng trên mặt.

Hắn chỉ chỉ hài tử nói: “Việc của ngươi là bồi bé cưng ăn, uống, ngoạn, vui vẻ!”

Đó không phải… “bảo mẫu” sao?

“Không tốt à?” Hắn cười hết sức vui vẻ cũng hết sức đáng đánh, “Ta sẽ không miễn cưỡng huynh đài.”

“Ta làm!” Tuyền tức giận đến nghiến răng, thật sự là ức chế mà. (ta chế = =)

“Vậy bắt đầu từ mai, bé cưng do ngươi chiếu cố, tiền công cuối tháng ta sẽ trả, một lượng bạc một tháng.” Này còn khích hắn lần nữa.

“Xem như ngươi lợi hại!” Tuyền thầm mắng một tiếng, không quên hỏi việc chính, “Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo đại danh nhân huynh, còn có hài tử, kêu là “bé cưng” sao? Ngươi cùng hắn là…?”

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

“Ta là Mị Phạm, là phụ thân của hắn, hài tử không có tên, gọi là bé cưng, bởi vì…” Tuyền lần đầu nhìn thấy một người có biểu tình như vậy – bi ai, phẫn nộ, bất đắc dĩ, đều hợp lại trên gương mặt xinh đẹp, khiến người ta không nhịn được tim đập thình thịch.

“Hắn là một “ngốc tử”.” Nói xong, y liền quay đầu ly khai.

Tuyền một mình ở đại sảnh, đăm chiêu nghĩ lại tất cả việc phát sinh hôm nay.

“Bé cưng, lại đây, nơi đó không thể đi, đó là khách phòng người ta làm sinh ý.”

“Bé cưng, đây là đầu cá, không thể ăn, thịt cá ở đây, tới tới đây, ân, bây giờ mới ngoan… A! Không được, nhả ra a….!”

“Bé cưng, hôm nay trời lạnh, lại mặc quần vào… A! Đây là quần mặc ở phía dưới, không phải áo a!”

Thời gian qua đi, chớp mắt Tuyền đã làm ở Căng Uyên lâu được một tháng. Trong khoảng thời gian này, chuyện kể được có thể như nước sông cuồn cuộn không dứt, như Hoàng Hà vỡ đê không thể vãn hồi.

Khoảng thời gian hơn một tháng qua so với dĩ vãng một năm trước còn mệt hơn, bây giờ hắn mới hiểu làm mẫu thân có bao nhiêu mệt nhọc, hài tử a, chính là “ác ma cùng thiên sứ hợp thành một thể.”

Tuyền thật sự là kẻ dễ thích nghi, hoàn cảnh mới cùng đám người chung quanh cũng không làm khó hắn, trừ bỏ đôi lúc nghe được những thanh âm *** ngữ này đó, còn lại toàn bộ có thể coi như không có trở ngại.

Điều duy nhất khiến hắn đau đầu chính là bé cưng, vừa thấy hắn đến liền chạy ào tới miệng luôn luôn “ngoạn ngoạn, ngoạn ngoạn” không ngừng, Tuyền bị hắn quấn không có biện pháp, chỉ có thể bồi hắn ngoạn, mỗi lần như vậy bé cưng đều cười đến thập phần vui vẻ, Tuyền phi thường thích nhìn hắn lộ ra khuôn mặt tươi cười hồn nhiên, dù sao cũng cảm thấy được nhìn khuôn mặt tươi cười này giống như là nhìn thấy toàn bộ thế giới.

Bé cưng chỉ có thể nói được vài từ đơn giản, những mặt còn lại so với hài tử bình thường vẫn chậm hơn, vì vậy mà bị người ta nói là ‘trì độn’. Hơn nữa cũng bởi vì ‘ngốc’ mà hắn thường bị mấy tiểu quan trêu chọc, nhưng Mị Phạm luôn ở một bên khoanh tay đứng nhìn, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, hắn tuyệt đối không can thiệp.

Về phần nương của hài tử, Tuyền chưa bao giờ gặp qua, nghe nói là sinh bé cưng xong thì rời bỏ, sự thật như thế nào thì không rõ.

Lại nói, sinh ý ở Căng Uyên lâu có thể cho là tốt!

Mỗi ngày đều có một loạt khách nhân vung ngân lượng vào nơi này, mà nguyện vọng to lớn nhất của những kẻ đó là bò lên được giường của Mị Phạm, bất quá chưa kẻ nào thành công.

Mị Phạm là nam nhân xinh đẹp nhất hắn từng gặp qua, mãi mãi là một bộ dáng bình tĩnh lãnh đạm, đôi băng mâu cao ngạo che dấu vẻ tài hoa phong nhã, nhưng tính cách thì…

Nếu không phải y cùng bé cưng bộ dáng có điểm tựa tựa nhau, dựa vào tính cách một trời một vực như vậy, hắn không thể tưởng tượng ra bọn họ có quan hệ huyết thống.

“Ài… Không ai là hoàn mỹ, dù có xinh đẹp thế nào, tính cách cũng thật là nóng nảy tệ hại a.” Tuyền tự nhủ. “Nếu như ôn nhu một chút, biết quan tâm một chút, cho dù là nam nhân, buộc ta ở rể, ta cũng theo đuổi a!”

Đáng tiếc mộng tưởng cũng chỉ là mộng tưởng!

“Ngươi ngồi xổm ở phòng bếp làm gì?” Ngữ khí lạnh như băng, không cần quay lại Tuyền cũng biết là hắn.

“Không có gì.” Đứng lên phủi bụi trên quần áo, chạy đến mở nắp vung ra, múc vào một chén cháo. “Nhi tử ngươi đói bụng, ta nấu cháo cho hắn ăn.”

Tuyền xoay lưng về phía Phạm, cho nên không nhìn thấy sắc mặt khác thường của y.

“Khụ, khụ.” Vài tiếng ho khan từ miệng Phạm phun ra, y hơi nhíu mày, bước đi loạng choạng, không cẩn thận đụng phải bả vai hắn, chén cháo cũng vì lay động mà đổ tung toé.

“Này, ngươi…” Tuyền có chút không vui, muốn nói cái gì đó liền thoáng thấy sắc mặt y đỏ ửng.

“Ngươi bị bệnh?” Vội vàng buông chén cháo trong tay xuống, Tuyền một tay áp lên trán y, “Nóng quá, ngươi đang sốt a?”

Nhưng y không chút cảm kích vươn người né tránh tay hắn, “Không có việc gì… khụ khụ, uống thuốc ngủ một lát là tốt rồi.” Nói xong, từ lòng ngực lấy ra một gói thuốc, có chút run rẩy đi đến bếp đổ vào bình.

Bị lơ, Tuyền bĩu môi, mặc kệ y, nhắc tới là phiền, “Hừ! tự làm tự chịu, không thể sống tốt!”

Đến gian phòng bé cưng, bé cưng ngồi trên giường đã sớm không đợi được, vừa nghe thấy mùi thức ăn liền chạy đến giơ bàn tay nhỏ nhắn lên.

Tuyền thấy bộ dáng thiên chân vô tà của hài tử, tâm tình bất giác tốt lên rất nhiều, cùng bé cưng vừa ăn vừa ngoạn… Ăn uống no nê, cũng không quên kể chút chuyện cổ tích dỗ hắn vào giấc ngủ(Tiểu Vũ: anh này làm papa tốt wá a:”>) (Tiểu Thảo: đúng a, đây là hình mẫu papa lý tưởng a ^v^)

Chờ bé cưng ngủ say, đã đến giờ Tuất, mà bình thường đây là thời điểm sinh ý Căng Uyên lâu tốt nhất, Tuyền mệt mỏi ly khai gian phòng, cả ngày làm bảo mẫu, đây cũng là lúc nên nghỉ ngơi.

Khi trở về phòng, trên đường qua đại sảnh, bỗng nhiên cảm thấy hôm nay dưới lầu tựa hồ vô cùng náo nhiệt, hiếu kỳ, hắn dừng chân lại quan sát.

“Phạm lão bản, ngươi chẳng phải quá bất công sao?” Người khách làng chơi vóc người lực lưỡng trong tay cầm hai chén rượu, một tay duỗi đến trước mặt Mị Phạm, vẻ mặt tươi cười *** loạn, “Ta đặc biệt đến chỗ ngươi ủng hộ, cư nhiên cũng không cùng ta cạn một chén rượu, vậy hơi quá đáng a.”

Không biết ai mới là kẻ quá đáng, Tuyền liếc mắt khinh thường, bất quá nhớ lại vết xe đổ của y…. “Thật sự là tự tìm cái chết!”

Tuyền sở liệu không sai, chỉ thấy tay Phạm duỗi ra, đang muốn điểm lên huyệt vị trước ngực đối phương, nhưng hắn bỗng nhiên ho khan một trận, hành động bị gián đoạn còn bị kẻ kia bắt lấy tay.

“Haha, người ta nói bình sinh có bốn đại hỉ, nhìn ngươi mà xem, hôm nay ta có những năm đại hỉ.” Hắn không biết liêm sỉ nói lớn làm cho mọi người đều nghe thấy được.

Mị Phạm bị hắn giữ chặt, chẳng những không phản kháng, còn tỏ vẻ vô lực, những tiểu quan khác nghĩ muốn tiến đến giải vây, ai ngờ kẻ nọ ỷ bản thân to lớn, vẫn không chịu thoả hiệp, cường thế muốn lôi kéo Mị Phạm ly khai.

Mị Phạm có chút phản kháng, nhưng vì nhiễm phong hàn, khí tức không thông, vận khí còn khó đừng nói đến xuất chưởng. Hiện giờ trước mắt có điểm mơ hồ, hắn hiểu rõ bản thân mình chống đỡ không được bao lâu.

Khách nhân kia liếm liếm môi, một tay khiêng hắn trên vai, bước đi thật nhanh, đón nhận mọi ánh mắt thèm muốn lên lầu, “Haha, Phạm lão bản, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ…”

“Bốp!” Hắn nói chưa hết câu, một tiếng đập lớn phát ra từ sau ót hắn, mọi người trong lâu đều chết lặng.

“…”

Từ trên lầu nhìn lại, khách nhân kia vẫn đứng đó, trên đầu chảy xuống hai đạo tơ máu, không bao lâu liền “Bịch” một tiếng ngã trên mặt đất, nhưng Mị Phạm trên vai hắn lại được người khác tiếp lấy.(Tiểu Vũ: anh hùng cứu mỹ nam~~~~)( Tiểu Thảo: á á á…..)

Còn cái kẻ nào đó tiếp lấy Mị Phạm, sau đó điềm nhiên buông bình cổ trong tay xuống, để nó tiếp tục làm sứ mạng đồ trang trí.( Tiểu Thảo: bình này tốt, chắc chắn mắc tiền, đập thế còn hok vỡ..)

Hết thảy trở lại như cũ, kẻ nào đó – Tuyền- nhìn xuống lầu thấy mọi người đều im lặng trộm liếc hắn, sau đó xấu hổ gãi đầu “Ai nha! Ta đã nói rồi mà, để hung khí ở chỗ này là không tốt a.”

“Nhìn xem, không phải xảy ra chuyện rồi sao?” Tuyền tự hỏi tự đáp, như đang diễn, “Tay ta trượt một cái, vị đại ca này liền thành như vậy, thật sự là nghiệp chướng a! A di đà phật.Goodbye!” Nói xong chắp tay cúi đầu, ôm Phạm chạy lấy người. (Tiểu Vũ: =]] ng` ta là bỏ của chạy lấy ng`, còn anh là ôm mỹ nhưn r mới chạy)

Dưới sảnh vẫn là một mảng im lặng, không khí nặng nề duy trì thật lâu mới có người mở miệng lên tiếng: “Người nọ… Sao lại thế này?”

“……..”

Tuyền ôm Phạm về phòng, lại phát hiện y đã ở trong trạng thái bán hôn mê, tình trạng này làm hắn rối loạn không ít, trước đây chỉ có cha mẹ chăm sóc hắn, nào có chuyện hắn chăm sóc người ta đâu?

Hắn cố nhớ lại tình cảnh trước kia mình bị sốt, sau đó bắt đầu lục tung phòng lên, tìm chăn bông dày, dùng khăn thấm nước ấm, đặt lên trán y, có thể nói là tay chân lúng búng, bất quá cũng vì vậy mà có chút thu hoạch ngoài ý muốn.

“Ân… Nhìn không ra tiểu tử này cũng biết thương con của hắn.” Một rương tràn đầy tiểu y phục thập phần bắt mắt.

“Ai nha, nguyên lai hắn còn thích đọc sách.” một giá tử thư chất chồng cũng không phải gạt người.

“Uy, tốt xấu gì cũng coi như là một tú bà, này… Cũng xem như là quá giản dị đi?” Tủ quần áo hết thảy chỉ có vài kiện y phục thường ngày thực sự là doạ người.

Chờ Tuyền thu thập hết thảy, liền đi đến bên cạnh Phạm nói: “Lão bản, ta chuẩn bị tốt rồi, nhớ tăng lương cho ta a, như vậy ta đi nga?”

Nhưng người trên giường mơ mơ màng màng, môi khẽ động nhưng lại không nghe rõ được là nói gì, mặt một mảng ửng đỏ, ánh mắt ướt át vô thần.

“Hả? Ngươi nói cái gì?” Tuyền lại gần hỏi.

Chỉ nghe hắn đứt quãng nói: Phụ… Sư phụ… hảo vất vả.”

“Sư phụ, người nào a? Cái kia, lão bản a, ngươi nhận sai rồi, ta…”

“Sư phụ…” Bỗng nhiên Tuyền cảm thấy vạt áo bị người ta kéo lại, cúi đầu nhìn thấy đúng là cánh tay trắng xanh của Mị Phạm, “Ta không muốn… một mình…”

Cầu khẩn yếu ớt như vậy phá vỡ nhận thức của hắn đối với y, y điềm đạm đáng yêu, biểu tình động lòng người như vậy sợ là không được nhìn thấy lần thứ hai!

“Hảo hảo hảo.” Tuyền bừng tỉnh, “ta bồi ngươi, ngươi buông ra được không? Bỏ tay ra đi.” Hắn một bên xoa dịu, một bên thay y dịch chăn.

Có lẽ nghe được hắn nói, biểu tình y lập tức thả lỏng không ít, tuỳ ý hắn dời qua dời lại.

“Bất quá…” hắn ngồi cạnh y thì thào hỏi: “Ngươi chẳng phải uống dược rồi sao? Thế nào nghiêm trọng như vậy?”

Không nghĩ tới Phạm thật sự nghe thấy, hơn nữa còn trả lời hắn: “Dược đánh đổ… Đầu thật choáng váng…”

“Nha, quỷ tha ma bắt!” Tuyền xót xa ân hận, chính mình nên sớm nghĩ người phát sốt chỉ muốn đi ngủ, thế nào còn có khí lực tự mình đi ngao dược?

Hậm hực cúi đầu, Tuyền khẽ vuốt tóc y xin lỗi: “Thực có lỗi, ta không nên vì giận dỗi mà mặc kệ ngươi bị ốm, dù sao ngươi đối đãi ta cũng không tệ.”

Phạm nhắm mắt lại, hưởng thụ xúc cảm ôn nhu an ủi lầm bầm: “Sư phụ… Một mình… Mệt mỏi quá… rất lạnh.”

Tuyền tuy tò mò ‘sư phụ’ trong miệng hắn, nhưng càng khiến hắn để ý chính là, “Lạnh? Nơi nào lạnh.”

“Cả người… Đều lạnh.”

“Ta… Dựa vào.” Khoé miệng Tuyền run rẩy, “Thiên a, không cần ức hiếp người vậy a!”

Thế nhưng bộ dáng ôn nhu của y cuộn trong chăn, Tuyền cảm thấy ‘ái tâm’ tràn ra, tự mình cởi áo ngoài nằm vào trong chăn.

Kỳ thật không phải gạt người, cơ thể Phạm, nhất là hai chân vô cùng lạnh, tay ngược lại nóng nghi ngút, là vì phát sốt sao? Tuyền suy xét, cũng không quên đem bệnh nhân bao bọc.

Lần này y thực sự dựa vào người hắn, có lẽ xuất phát từ bản năng hướng nguồn nhiệt, nhưng vẫn khiến Tuyền thủ sủng nhược kinh.

Trước kia khoảng cách hai người chưa bao giờ gần như vậy, mà chiều cao khá tương xứng làm mặt Tuyền cơ hồ sát gương mặt y.

Mị Phạm thật sự rất xinh đẹp, trước đây chưa bao giờ thấy gần như vậy, nguyên lai khoé mắt hắn rất thu hút, lông mi cũng rất dài, da dẻ trắng ngần, nhẵn mịn, còn có đôi môi… Thật sự là kiệt tác trời cho! Tuyền quan sát, chăm chú tựa như đứa trẻ.

“Thực ra ngươi không xấu.” Tuyền tán thưởng nói, ngón tay thuận tiện khẽ vuốt ve khuôn mặt hoàn mĩ: “Có điều ta thực chọc giận ngươi sao? Tốt với ta một chút được không?”

Người kia trong lúc ngủ mơ bị quấy nhiễu, tễ tễ mi, nâng nâng khoé miệng, không có lùi ra xa, ngược lại càng vùi đầu gần hơn.

Trông thấy động tác đáng yêu như vậy, Tuyền nhịn không được cười thầm: “Ngươi thật đáng yêu, cùng con trai ngươi thật giống nhau.” Điểm điểm lên chóp mũi y, Tuyền kìm lòng không đậu hôn lên gò má trắng hồng: “Mộng đẹp, thụy mĩ nhân (người đẹp ngủ say)”

Sau đó, không quên ôm sát mĩ nhân vào lòng ngực, điều chỉnh tốt tư thế, mới nặng nề thiếp đi, hai người một đêm ôm nhau mà ngủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương