Hoàng Không Hư, Phi Không Thương
-
Chương 7: Chờ chết
Ta là kẻ ngu? Những người đó một chút nhân tính cũng không có sao? Lòng người dễ thay đổi, ta không biết hoàng đế Vân Long quốc rốt cuộc đã giáo dục con dân của ông như thế nào! Đúng đúng đúng, ta quên mất, xe lửa chạy nhanh là do đầu xe lái, một hoàng đế ngu ngốc dạy dỗ con dân cũng không thể tốt được!
“Các ngươi!...” Lòng của ta thật chán nản, thật chán nản. Ta vốn muốn mắng lũ dân chúng ngu muội này, nhưng nữ tử bên trong lồng heo cắt đứt lời của ta.
“Công tử... Cám ơn người thay tiểu nữ tử nói chuyện, tiểu nữ kiếp sau xin báo đáp người...” Nữ tử bên trong lồng heo nói, lúc này ta mới nhìn rõ nàng ấy cũng là nữ tử trẻ mười sáu mười bảy tuổi, giọng nàng ấy nói với ta thật bất lực, thật khiến người ta đau lòng.
“Tiện nhân, chẳng lẽ kẻ ngu này là tình nhân của ngươi?” Nghe được giọng nói bất lực của nữ tử kia, người chung quanh vẫn bất vi sở động, hơn nữa còn trách mắng thiếu nữ cùng ta có gian tình.
“Đủ rồi! Ta cùng với vị nữ tử này vốn không quen biết, ta chỉ không ưa các ngươi như vậy, nên rút dao tương trợ mà thôi!” Lời giải thích của ta không có tác dụng gì, hiện giờ ta đã biết rõ, ta càng bảo vệ vị nữ tử này, giống như càng làm nữ tử này mang tiếng xấu nhiều hơn.
“Bắt lấy hắn!” Ta nói xong, quan binh xung quanh cũng bắt lấy ta, ta có chút nghi ngờ, nhưng lại không biết tại sao họ lại bắt ta.
“Tiểu tử biết tại sao bắt ngươi không?”
“Không rõ lắm!”
“A, bổn đại gia hôm nay sẽ nói cho ngươi biết, Thánh thượng ban bố lệnh cấm đối với nữ tử cả nước, mà ngươi lại nói không ưa chúng ta, cũng chính là ngươi nhìn trời có điều bất mãn!” Ta đã biết sẽ như vậy, ta đã biết, xã hội cổ đại chính là chà đạp mạng người như vậy, dân chúng nói sai sẽ bị đem đi chém.
“Hôn quân!” Ta nhỏ giọng nói, những người ở đó trừng mắt nhìn.
“Ngươi vừa nói gì?”
“Ta nói hôn quân, hôn quân!!!!” Ta lớn tiếng đem bất mãn của ta với Hoàng đế Vân Long quốc hét lên, người chung quanh vẻ mặt vô cùng kinh hoàng, ta biết, bọn họ nhất định không nghĩ ta sẽ lớn tiếng nói ra những điều phản nghịch như vậy, ta không sợ chết, nếu không có ba mẹ, ngay từ lúc ở hiện đại ta cũng không muốn sống rồi!
“Chém đầu tại chỗ!” Một quan binh nói xong, một quan binh khác lập tức rút đao từ trong vỏ bên hông ra.
Ta nhìn dao găm màu trắng kia, cùng với ánh mắt áy náy của nữ tử trong lồng heo, chung quanh là vẻ mặt kinh hoàng của dân chúng, cười thật to, xuyên không, gặp Nhị hoàng tử phong lưu, ha ha, thật ra thì ta nên cảm tạ Nhị hoàng tử? Nhìn hắn và các phi tử tắm, nói lời vô lễ với hắn như vậy...ở cái quốc gia giày xéo mạng người như thế này, ta nghĩ ta sớm sẽ bị chém đầu. Nhưng mà Nhị hoàng tử không có giết ta, hắn chẳng qua là phong lưu mà thôi, hoặc là hắn không coi mạng người như cỏ rác.
Rồi sau đó lại gặp Tam công tử ôn nhu, vốn cho hắn là một người tốt, Nhưng, ha ha, quên đi, giữ mình đi, Tam công tử với ta chẳng qua chỉ quen biết vài giờ, sao hắn phải vì ta mà mất mạng?
Ta không có một tiếng cầu khẩn, không có một chút sợ hãi, giống như đang chờ cái chết vậy, quan binh tay cầm đao giơ thật cao, mà ta cũng nhắm hai mắt lại, chờ cái chết đang tới...
“Dừng tay cho ta!”
“Các ngươi!...” Lòng của ta thật chán nản, thật chán nản. Ta vốn muốn mắng lũ dân chúng ngu muội này, nhưng nữ tử bên trong lồng heo cắt đứt lời của ta.
“Công tử... Cám ơn người thay tiểu nữ tử nói chuyện, tiểu nữ kiếp sau xin báo đáp người...” Nữ tử bên trong lồng heo nói, lúc này ta mới nhìn rõ nàng ấy cũng là nữ tử trẻ mười sáu mười bảy tuổi, giọng nàng ấy nói với ta thật bất lực, thật khiến người ta đau lòng.
“Tiện nhân, chẳng lẽ kẻ ngu này là tình nhân của ngươi?” Nghe được giọng nói bất lực của nữ tử kia, người chung quanh vẫn bất vi sở động, hơn nữa còn trách mắng thiếu nữ cùng ta có gian tình.
“Đủ rồi! Ta cùng với vị nữ tử này vốn không quen biết, ta chỉ không ưa các ngươi như vậy, nên rút dao tương trợ mà thôi!” Lời giải thích của ta không có tác dụng gì, hiện giờ ta đã biết rõ, ta càng bảo vệ vị nữ tử này, giống như càng làm nữ tử này mang tiếng xấu nhiều hơn.
“Bắt lấy hắn!” Ta nói xong, quan binh xung quanh cũng bắt lấy ta, ta có chút nghi ngờ, nhưng lại không biết tại sao họ lại bắt ta.
“Tiểu tử biết tại sao bắt ngươi không?”
“Không rõ lắm!”
“A, bổn đại gia hôm nay sẽ nói cho ngươi biết, Thánh thượng ban bố lệnh cấm đối với nữ tử cả nước, mà ngươi lại nói không ưa chúng ta, cũng chính là ngươi nhìn trời có điều bất mãn!” Ta đã biết sẽ như vậy, ta đã biết, xã hội cổ đại chính là chà đạp mạng người như vậy, dân chúng nói sai sẽ bị đem đi chém.
“Hôn quân!” Ta nhỏ giọng nói, những người ở đó trừng mắt nhìn.
“Ngươi vừa nói gì?”
“Ta nói hôn quân, hôn quân!!!!” Ta lớn tiếng đem bất mãn của ta với Hoàng đế Vân Long quốc hét lên, người chung quanh vẻ mặt vô cùng kinh hoàng, ta biết, bọn họ nhất định không nghĩ ta sẽ lớn tiếng nói ra những điều phản nghịch như vậy, ta không sợ chết, nếu không có ba mẹ, ngay từ lúc ở hiện đại ta cũng không muốn sống rồi!
“Chém đầu tại chỗ!” Một quan binh nói xong, một quan binh khác lập tức rút đao từ trong vỏ bên hông ra.
Ta nhìn dao găm màu trắng kia, cùng với ánh mắt áy náy của nữ tử trong lồng heo, chung quanh là vẻ mặt kinh hoàng của dân chúng, cười thật to, xuyên không, gặp Nhị hoàng tử phong lưu, ha ha, thật ra thì ta nên cảm tạ Nhị hoàng tử? Nhìn hắn và các phi tử tắm, nói lời vô lễ với hắn như vậy...ở cái quốc gia giày xéo mạng người như thế này, ta nghĩ ta sớm sẽ bị chém đầu. Nhưng mà Nhị hoàng tử không có giết ta, hắn chẳng qua là phong lưu mà thôi, hoặc là hắn không coi mạng người như cỏ rác.
Rồi sau đó lại gặp Tam công tử ôn nhu, vốn cho hắn là một người tốt, Nhưng, ha ha, quên đi, giữ mình đi, Tam công tử với ta chẳng qua chỉ quen biết vài giờ, sao hắn phải vì ta mà mất mạng?
Ta không có một tiếng cầu khẩn, không có một chút sợ hãi, giống như đang chờ cái chết vậy, quan binh tay cầm đao giơ thật cao, mà ta cũng nhắm hai mắt lại, chờ cái chết đang tới...
“Dừng tay cho ta!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook