Hoàng Không Hư, Phi Không Thương
-
Chương 48: Án này khó thẩm
Từ huyện nha trở về Bạch Nguyệt Diệu không có ra khỏi gian phòng này nửa bước, hắn mở cửa sổ ra, sau đó nằm trên giường nghĩ nên thẩm lý án này như thế nào, hắn không lo lắng về tên Huyện thái gia đó, vì trước kia hắn hay qua Huyện Bạch Tùng. Qua quan sát trị an Huyện Bạch Tùng cùng với dân tình, hắn đã biết Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng không phải quan tốt, thần trí hồ đồ.
Nhưng trước mắt, đối với hắn mà nói vấn đề khó khăn nhất chính là lấy tội gì để trị Huyện thái gia đây, vẫn không thể để mặt mũi phụ hoàng mình mất hết, vì nếu lấy tội Huyện thái gia ăn hối lộ trị hắn, vậy khác gì cho phụ hoàng hắn một cái bạt tai, chứng minh phụ hoàng hắn có mắt không tròng.
Bạch Nguyệt Diệu trái muốn phải muốn, rốt cục khóe miệng giương lên nụ cười tà mị.
“Nhị hoàng tử...” Người gõ cửa ở bên ngoài chính là Hắc Mạc Dực.
“Vào đi.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lại từ trên giường nhanh chóng ngồi dậy, sau đó đi tới bên cửa sổ, ngồi xuống ghế.
Hắc Mạc Dực bước vào trong gian phòng Bạch Nguyệt Diệu lập tức đóng cửa phòng lại, sau đó hắn đi tới bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu, khẽ cúi xuống nói bên tai Bạch Nguyệt Diệu: “Đã điều tra xong, trong nhà Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng đồ đạc cùng với quần áo mấy thê tử ông ta mặc nhiều hơn nhiều so với bổng lộc của ông ta” Hắc Mạc Dực báo cáo một cách thần bí với Bạch Nguyệt Diệu như thế, là vì bên người Bạch Nguyệt Diệu, căn bản không có người nào có thể tin tưởng, cho nên nhất định phải khắp nơi đề phòng, rất có thể quan binh bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu chính là người của Đại hoàng tử.
“À, những thứ này không quan trọng” Bạch Nguyệt Diệu nói xong Hắc Mạc Dực hơi ngẩn người, rõ ràng Bạch Nguyệt Diệu bảo hắn điều tra phủ đệ Huyện lệnh Huyện Bạch Tùng, giờ lại nói không quan trọng? “Đúng rồi, Mạc Dực, đưa tin sao rồi?”
“Dạ.” Hắc Mạc Dực hơi gật đầu một cái.
Sau đó trên nóc nhà truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Hắc Mạc Dực nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, sau đó liếc nhìn Bạch Nguyệt Diệu, mà Bạch Nguyệt Diệu cũng nghe ra tiếng động trên nóc nhà, nhưng không phản ứng gì, vẫn bình thản ung dung ngồi bên cửa sổ, hắn đối với Hắc Mạc Dực hơi lay động phía dưới.
Sau đó lại lộ ra vẻ phóng đãng không kềm chế được cười: “Mạc Dực, bổn hoàng tử hôm nay ở gian phòng này ngủ cả buổi chiều, bây giờ rất nhàm chán, ngươi đi giúp ta tìm trong thanh lâu này hai cô nương xinh đẹp đi!” Bạch Nguyệt Diệu nói rất lớn, hơn nữa có vẻ như vậy không chịu nổi.
Hắc Mạc Dực gật đầu một cái, sau đó lập tức ra khỏi phòng Bạch Nguyệt Diệu.
Dĩ nhiên Bạch Nguyệt Diệu như vậy hoàn toàn là cố ý, vì Bạch Nguyệt Diệu và Hắc Mạc Dực đều cho người ở trên nóc là người của Đại hoàng tử, cho nên Bạch Nguyệt Diệu lại tiếp tục diễn cái dáng vẻ phong lưu đó, nhưng ai ngờ trên nóc chính là Lam Điệp Nhi...
Nhưng trước mắt, đối với hắn mà nói vấn đề khó khăn nhất chính là lấy tội gì để trị Huyện thái gia đây, vẫn không thể để mặt mũi phụ hoàng mình mất hết, vì nếu lấy tội Huyện thái gia ăn hối lộ trị hắn, vậy khác gì cho phụ hoàng hắn một cái bạt tai, chứng minh phụ hoàng hắn có mắt không tròng.
Bạch Nguyệt Diệu trái muốn phải muốn, rốt cục khóe miệng giương lên nụ cười tà mị.
“Nhị hoàng tử...” Người gõ cửa ở bên ngoài chính là Hắc Mạc Dực.
“Vào đi.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lại từ trên giường nhanh chóng ngồi dậy, sau đó đi tới bên cửa sổ, ngồi xuống ghế.
Hắc Mạc Dực bước vào trong gian phòng Bạch Nguyệt Diệu lập tức đóng cửa phòng lại, sau đó hắn đi tới bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu, khẽ cúi xuống nói bên tai Bạch Nguyệt Diệu: “Đã điều tra xong, trong nhà Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng đồ đạc cùng với quần áo mấy thê tử ông ta mặc nhiều hơn nhiều so với bổng lộc của ông ta” Hắc Mạc Dực báo cáo một cách thần bí với Bạch Nguyệt Diệu như thế, là vì bên người Bạch Nguyệt Diệu, căn bản không có người nào có thể tin tưởng, cho nên nhất định phải khắp nơi đề phòng, rất có thể quan binh bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu chính là người của Đại hoàng tử.
“À, những thứ này không quan trọng” Bạch Nguyệt Diệu nói xong Hắc Mạc Dực hơi ngẩn người, rõ ràng Bạch Nguyệt Diệu bảo hắn điều tra phủ đệ Huyện lệnh Huyện Bạch Tùng, giờ lại nói không quan trọng? “Đúng rồi, Mạc Dực, đưa tin sao rồi?”
“Dạ.” Hắc Mạc Dực hơi gật đầu một cái.
Sau đó trên nóc nhà truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Hắc Mạc Dực nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, sau đó liếc nhìn Bạch Nguyệt Diệu, mà Bạch Nguyệt Diệu cũng nghe ra tiếng động trên nóc nhà, nhưng không phản ứng gì, vẫn bình thản ung dung ngồi bên cửa sổ, hắn đối với Hắc Mạc Dực hơi lay động phía dưới.
Sau đó lại lộ ra vẻ phóng đãng không kềm chế được cười: “Mạc Dực, bổn hoàng tử hôm nay ở gian phòng này ngủ cả buổi chiều, bây giờ rất nhàm chán, ngươi đi giúp ta tìm trong thanh lâu này hai cô nương xinh đẹp đi!” Bạch Nguyệt Diệu nói rất lớn, hơn nữa có vẻ như vậy không chịu nổi.
Hắc Mạc Dực gật đầu một cái, sau đó lập tức ra khỏi phòng Bạch Nguyệt Diệu.
Dĩ nhiên Bạch Nguyệt Diệu như vậy hoàn toàn là cố ý, vì Bạch Nguyệt Diệu và Hắc Mạc Dực đều cho người ở trên nóc là người của Đại hoàng tử, cho nên Bạch Nguyệt Diệu lại tiếp tục diễn cái dáng vẻ phong lưu đó, nhưng ai ngờ trên nóc chính là Lam Điệp Nhi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook