Hoàng Không Hư, Phi Không Thương
Chương 46: Trư Bát Giới soi gương

Ta ra khỏi nha môn Huyện Bạch Tùng, dân chúng ở hai bên đường liên tục chỉ chỉ chỏ chỏ ta, nhưng bọn họ không nói ta đúng hay sai,mà là kính nể! A, nếu dân chúng đối với ta có cảm giác như thế, vậy chỉ có thể chứng minh một chút, Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng quả nhiên là một tên quan tham ô, nếu không dân chúng không có khả năng kính nể ta, mà phải là mắng ta.

Ta trực tiếp trở về cửa hàng gạo Trương gia, Trương thúc thấy ta đơn giản là mừng rỡ.

“Lam huynh đệ, ngươi...?”

“Ha ha, Trương thúc, ta vô tội được thả ra, hơn nữa còn phản cáo tên tham quan kia!” Ta kiêu ngạo nói xong lập tức tìm một cái ghế bên trong cửa hàng gạo ngồi xuống, từ khi bị bắt đến khi được thả, cả quá trình ta phải quỳ mệt chết đi được, Bạch Nguyệt Diệu thì thoải mái, toàn bộ hành trình đều có ghế ngồi, thật là không công bằng, ta thật nên thỉnh sau này người bị thẩm cũng nên có ghế ngồi, Nhưng, lãng phí ghế coi như xong, ha ha.

Nghe ta nói xong, Trương thúc ngoài ý muốn không hề bội phục, hơn nữa còn lộ ra vẻ khẩn trương: “Lam huynh đệ, ngươi phản tố cáo Huyện thái gia? Thẩm lý án này chủ thẩm quan là ai???”

“Chính là Nhị hoàng tử mà Trương thúc nói thương cảm dân tình đó.” Ta nói vừa xong, Trương thúc cả người ngã ngồi ở trên ghế: “Trương thúc?” Ta tò mò kêu Trương thúc.

“Lam huynh đệ, ngươi gây ra đại họa rồi!!” Con ngươi Trương thúc hiện ra vẻ tiếc hận với ta, ta không biết đã gây ra họa gì? Nhưng ta phản cáo tham quan thì có tội gì? Chẳng lẽ Vân Long quốc không cho dân cáo quan hay là vì chủ thẩm là Bạch Nguyệt Diệu??

“Trương thúc? Ta rốt cuộc đã gây ra họa gì?”

Nghe xong câu hỏi của ta, Trương thúc thở dài: “Ai... Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng kia đúng là một tham quan ô lại, nhưng...” Nhìn xem, ta đoán, nhìn đức hạnh của tên quan đó là biết ngay không phải loại tốt gì, nhưng lời Trương thúc chỉ nói một nửa một nửa lại thôi.

“Nhưng cái gì? Trương thúc?” Ta khẩn trương hỏi Trương thúc.

“Thế nhưng Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng chính là đương kim Thánh thượng bổ nhiệm làm quan thất phẩm, nếu muốn thẩm lý ông ta, trừ phi đương kim Thánh thượng bổ nhiệm tuần án, nếu không ngay cả Nhị hoàng tử nếu thẩm vấn quan huyện kia cũng coi như là đại bất kính với đương kim Thánh thượng!” Ta hiểu, ta hiểu ý Trương thúc rồi, lời nói của Trương thúc không ngừng tiếc hận với ta, mà còn tiếc hận cả với Bạch Nguyệt Diệu nữa.

Ngay cả Trương thúc cũng biết chuyện này, Bạch Nguyệt Diệu không thể nào không biết!! Vậy hắn... Tại sao còn phải nhận lấy vụ án này? Hắn tiếp nhận án này, cho dù thẩm lý tốt, dân chúng sẽ nói Nhị hoàng tử hắn nhìn rõ mọi việc, nhưng hoàng đế nhất định sẽ giận dữ, nếu thẩm lý không tốt dân chúng sẽ bảo Nhị hoàng tử hắn ngu ngốc, tuy nhiên sẽ không chọc giận hoàng đế. Rõ ràng là Trư Bát Giới soi gương nghìn dặm không đẹp, hắn còn nhận?

Trong lòng Bạch Nguyệt Diệu rốt cuộc tính toán điều gì? Thật khiến cho người đoán không ra! Có khi nào vì cha hắn là hoàng đế, người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, nên hắn không sợ phụ hoàng hắn không? Nhưng ta cũng biết rõ, từ xưa quân vương giận dữ bất kể là con cái hay thê tử cũng nhất quyết một lời không tha! Choáng, choáng, choáng, ta còn lo Bạch Nguyệt Diệu làm gì? Ta hiện giờ nên lo cho mình thật tốt mới phải.

Nếu phản cáo thất bại, ta lập tức đầu lìa khỏi cổ, hiện giờ ta là tiến thoái lưỡng nan, ta phải xem Bạch Nguyệt Diệu rốt cuộc là lựa chọn được dân chúng khen ngợi, hay là lấy lòng phụ hoàng của mình đây?

“Trương thúc, ta đi làm việc.” Nói xong ta lại hướng vào phía phòng trong đi tới, hôm nay là ngày thứ mười, thời gian ta và Huyễn Ngâm Phong ước định đến rồi, tối hôm nay ta sẽ cầu xin Huyễn Ngâm Phong dẫn ta đến chỗ ở của Bạch Nguyệt Diệu nhìn trộm đến cùng.

“Chờ một chút, Lam huynh đệ, trước khi ngươi trở về Huyễn công tử có tin giao cho ta, nói muốn dời lại thời gian cùng ngươi hẹn trước”... Không thể nào??? Ta buồn bực, bỏ đi, bỏ đi. Có lẽ Huyễn Ngâm Phong bề bộn nhiều việc, nhưng ta khổ khổ đợi hắn mười ngày, hắn luôn thần bí như vậy, cùng hắn gặp mặt cũng khó khăn như vậy. Còn có, cùng lắm thì tối hôm nay ta đi tới chỗ ở của Bạch Nguyệt Diệu, xem hắn có chuẩn bị cho vụ án ngày mai không, nếu có chuẩn bị lập tức chứng minh hắn lựa chọn dân chúng, nếu không chuẩn bị là chứng minh hắn lựa chọn lấy lòng phụ hoàng hắn!

“Trương thúc, Huyễn đại hiệp có nói là dời tới khi nào không?”

“Cũng không.”... Nghe xong lời của Trương thúc, ta cả người mất mát trở về phòng trong bày gạo. Tâm tình của ta bây giờ có thể nói là thêm sương trên tuyết rồi, mặc dù Huyễn Ngâm Phong ít nói, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy hắn chính là liều thuốc tốt nhất với ta, nhưng bây giờ...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương