Hoàng Không Hư, Phi Không Thương
Chương 35: Hoàng tử tốt

“Không ngại Trương thúc chê cười, Lam mỗ chính là muốn thi lấy một chức quan, vì dân chúng tạo phúc”. Ta nói xong lập tức đứng lên, có thể, ta rất tự đại, hoặc giả mục đích của ta không trong sạch, vì mục đích ta muốn làm quan một nửa là vì dân chúng Vân Long quốc, một nửa kia là vì tên khốn Bạch Nguyệt Diệu.

“Lam huynh đệ, cũng không phải Trương thúc ta dội cho ngươi một gáo nước lạnh, Vân Long quốc một năm có một kỳ thi văn” Một năm một lần? Ta cảm giác cả người tràn đầy sức lực, thật tốt quá, chỉ cần không phải ba năm là tốt rồi, ha ha, thời gian trả thù càng đến sớm ta càng thoải mái. “Nhưng... Thí sinh tham gia, đều là do đại quan triều đình đề cử, dân chúng bình thường không có tư cách...” Trương thúc nói xong cũng thở dài, gáo nước lạnh của Trương thúc dội lên ta, ta mỉm cười nói, thật sự tươi cười. Đơn giản mà nói, Triều đình Vân Long quốc chính là Quan Quan lẫn nhau, ha ha, một người vào quan là được cả nhà thụ dụng, hoàn toàn không cho dân chúng có cơ hội, thường thường nhân tài cứ như vậy bị mai một, thảo nào, Vân Long quốc bị tàn phá đến thế, thảo nào Vân Long quốc hủ bại đến thế, Vân Long quốc cần cải cách chính trị quá nhiều, quá nhiều...

“Trương thúc, không có ngoại lệ sao?” Ta đang mong đợi Trương thúc cho ta đáp án.

Trương thúc do dự một lúc, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, ta cảm giác có hi vọng: “Ngươi đến thủ đô Vân Long quốc, Bạch Vân chi đô, có lẽ sẽ được gặp Nhị hoàng tử điện hạ, vì Nhị hoàng tử thường xuyên đi tuần, cho nên ngươi chỉ cần đi cầu ngài ấy, Nhị hoàng tử chắc chắn sẽ đề cử ngươi đi thi khoa cử.”... ha, Trương thúc thật là nói điều không nên nói, hi vọng của ta cho dù là hoàn toàn không có, đi tìm Bạch Nguyệt Diệu? Ta cực kỳ cực kỳ không muốn gặp lại hắn, có phải Trương thúc nói sai rồi hay không? Là Tam hoàng tử Bạch Tinh Ngân chứ nhỉ?

“Trương thúc, ông đang muốn nói là Nhị hoàng tử phong lưu?” Ta kích động hỏi Trương thúc.

“Ha ha, Lam huynh đệ có thể là từ nước khác tới nên không hiểu rõ Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử phẩm hạnh quả thật phong lưu, nhưng dân chúng cả nước cũng như cũ đều ca tụng Nhị hoàng tử là một hoàng tử tốt, không sợ rơi đầu mà nói..., cả triều đình, chỉ có Nhị hoàng tử là vì dân chúng” Nghe xong lời Trương thúc nói..., cả người ta ngã xuống trên băng ghế, ta rốt cuộc... Nên làm gì bây giờ?

Trong lòng ta bắt đầu rối loạn, thù này làm thế nào báo đây? Quả thật Bạch Nguyệt Diệu làm đủ thứ chuyện với ta, ta thật hận không giếtđược hắn, nhưng chẳng qua là hắn chỉ làm thương tổn ta, cũng không làm chuyện gì khác. Ta nghĩ đến tại sao Bạch Tinh Ngân phải tôn kính Nhị hoàng huynh của mình như vậy? Hiện giờ ta cũng có phần hiểu, ha ha, Bạch Nguyệt Diệu, ngày đêm đề phòng Đại hoàng huynh của mình, đơn giản là vì muốn đế vị kia, nhưng nếu Bạch Nguyệt Diệu thật sự trở thành hoàng đế, nghĩ cho dân chúng, vậy chẳng phải là chuyện tốt sao?

Nhưng mà... Cũng không loại bỏ, Bạch Nguyệt Diệu này vô cùng âm hiểm, chẳng qua là hắn cố ý lôi kéo lòng dân, người ta nói phải có lòng dân mới có thiên hạ. Nếu như, Bạch Nguyệt Diệu thật sự là giả vờ lôi kéo dân chúng, vậy hắn không khỏi quá mức kinh khủng, tâm kế quá sâu rồi.

Bất kể thế nào, ta nhất định phải làm quan, thù này ta cũng nhất định phải báo. Trừ phi, Bạch Nguyệt Diệu thật sự là một hoàng tử tốt, ta cam lòng vứt bỏ hiềm khích lúc trước phò tá hắn, nếu Bạch Nguyệt Diệu chỉ là dùng thủ đoạn, ta sẽ làm cho hắn ở trước mặt dân chúng cả nước lộ ra khuôn mặt hèn hạ kia!

Hoặc giả ta không nói ra, nhưng ta tự tin tài hoa của Lam Điệp Nhi ta tuyệt đối có thể đứng đầu Bạch Vân quốc, cộng thêm cùng tham gia cuộc thi chính là bọn con em nhà giàu kia? A! Ta khinh thường bọn họ!

Nhưng trước mắt, quan trọng nhất là, ta phải làm thế nào để đi thi đây? Thật sự phải tìm Bạch Nguyệt Diệu ư? Không được, không thể nào, haiz, bảo ta cúi đầu với hắn, trừ phi hắn thật sự có thể làm ra chuyện khiến ta khâm phục khẩu phục!

Đi tìm Bạch Tinh Ngân? Bạch Tinh Ngân? Có rồi, ha ha ha ha ha, ta có cách có thể tham gia cuộc thi rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương