Hoàng Không Hư, Phi Không Thương
-
Chương 18: Nhị hoàng tử đoạt hôn
Dọc theo đường đi ta không giãy giụa vì chỉ có phí công, ta ngược lại rất tỉnh táo nhìn Bạch Nguyệt Diệu.
“Ta nói, ngươi không mệt sao? Tự ta không có chân để đi sao? Đến lúc ngươi chém chân của ta đi rồi hẵng hay, mau thả ta ra!” Ta ra lệnh cho Nhị hoàng tử cao cao tại thượng của Vân Long quốc, nhưng hắn vẫn bất vi sở động, cũng không tức giận.
“À, ta sợ lát nữa ngươi sẽ không có sức!” Vẻ mặt hắn lúc nói lời này... Là do tư tưởng của ta phức tạp? hay là Bạch Nguyệt Diệu vốn không yên lòng? Thế nhưng lại nói ra lời mập mờ như vậy? Ta đang suy tư, Bạch Nguyệt Diệu một cước mở cửa một gian phòng, ta nhìn vào phòng kia... Là phòng ngủ, ta đổ mồ hôi!!! Sao hắn lại dẫn ta tới nơi này?
“Này!!!! Dẫn ta tới đây làm gì?” Ta đã khẩn trương đến không được rồi, cả đầu óc cũng hỗn loạn, ta lại bị một nam tử phong lưu mang vào phòng ngủ? Hắn muốn làm gì? Trong lòng của ta run rẩy không ngừng.
“Sợ cái gì? Ngươi không phải là nam tử sao?” Hắn nói xong trực tiếp đem ta đến trên giường. Sau đó hắn đi đóng cửa, ta lập tức nhanh chóng nhảy từ trên giường xuống. Ta mới vừa lao xuống giường, mà hắn không biết lúc nào đã đứng chắn ở trước mặt ta.
“Ngươi... Rốt cuộc muốn làm gì?” Ta hoảng sợ nhìn hắn.
“Ừ? Làm gì nhỉ? Còn chưa nghĩ ra!” Nghe Bạch Nguyệt Diệu nói xong, ta có một chút an tâm, ta lại cẩn thận di chuyển.
Đang lúc này Bạch Nguyệt Diệu nhanh chóng cúi đầu đem bờ môi mềm mại của hắn áp sát vào môi ta, trong nháy mắt, mắt ta mở to gấp mấy lần, mà tròng mắt của hắn cũng không nhắm lại, chẳng qua là khẽ cong xuống dưới, hắn đang cười?
Ta dùng toàn bộ sức lực đẩy hắn ra: “Ngươi có phải bệnh không? Cả nam tử mà ngươi cũng không tha?” Nụ hôn đầu của ta, nụ hôn đầu của ta lại bị loại nam tử này cướp đi? Hoàng tử phong lưu, ta hận! Giết ta, đánh ta ta cũng không sợ, nhưng ta sợ gặp loại chuyện như vậy!!!
Hắn vẫn cười như cũ, sau đó hắn dùng đầu lưỡi điềm tĩnh liếm môi dưới: “** lỗi đâu rồi, hơn nữa mùi của đàn ông không tồi chứ sao.” Hắn thật muốn nam nữ đều giết à? Vừa nãy bảo ta tắm chẳng lẽ vì là chuyện này? Làm sao bây giờ? Ta hốt hoảng muốn đứng lên, nhưng hắn nhẹ nhàng ấn ta xuống, ta lại ngồi trở lại trên giường.
Trời ạ, nhìn hắn yếu ớt nhưng lại khỏe vậy. Cũng đúng, nói thế nào hắn cũng là nam tử, dù yếu cũng có thể đánh thắng được kẻ tay trói gà không chặt ta đây.
“Nhưng rất đáng tiếc ta đối với nam tử không có hứng thú!” Nụ cười của hắn biến mất, hắn đối với nam tử không có hứng thú? Vậy hắn? Chẳng lẽ...
“Vậy ngươi làm gì hôn ta?” Ta kích động chất vấn Bạch Nguyệt Diệu.
“Vì ta đối với nữ tử có hứng thú!” Cái vẻ mặt đáng sợ kia làm ta run rẩy, lúc này không có vẻ **, không có vẻ yêu mị nữa, vẻ mặt ta vô cùng kinh sợ, ta ngay cả một câu cũng không dám nói, chẳng lẽ hắn biết ta là nữ tử? Ta hoảng sợ nhìn hắn, nhưng hắn lại một tay xé luônquần áo mà khi nãy ta vừa mới thay...
Quần áo bị xé rách, ta theo bản năng dùng hai cánh tay che trước ngực.
“Ta nói, ngươi không mệt sao? Tự ta không có chân để đi sao? Đến lúc ngươi chém chân của ta đi rồi hẵng hay, mau thả ta ra!” Ta ra lệnh cho Nhị hoàng tử cao cao tại thượng của Vân Long quốc, nhưng hắn vẫn bất vi sở động, cũng không tức giận.
“À, ta sợ lát nữa ngươi sẽ không có sức!” Vẻ mặt hắn lúc nói lời này... Là do tư tưởng của ta phức tạp? hay là Bạch Nguyệt Diệu vốn không yên lòng? Thế nhưng lại nói ra lời mập mờ như vậy? Ta đang suy tư, Bạch Nguyệt Diệu một cước mở cửa một gian phòng, ta nhìn vào phòng kia... Là phòng ngủ, ta đổ mồ hôi!!! Sao hắn lại dẫn ta tới nơi này?
“Này!!!! Dẫn ta tới đây làm gì?” Ta đã khẩn trương đến không được rồi, cả đầu óc cũng hỗn loạn, ta lại bị một nam tử phong lưu mang vào phòng ngủ? Hắn muốn làm gì? Trong lòng của ta run rẩy không ngừng.
“Sợ cái gì? Ngươi không phải là nam tử sao?” Hắn nói xong trực tiếp đem ta đến trên giường. Sau đó hắn đi đóng cửa, ta lập tức nhanh chóng nhảy từ trên giường xuống. Ta mới vừa lao xuống giường, mà hắn không biết lúc nào đã đứng chắn ở trước mặt ta.
“Ngươi... Rốt cuộc muốn làm gì?” Ta hoảng sợ nhìn hắn.
“Ừ? Làm gì nhỉ? Còn chưa nghĩ ra!” Nghe Bạch Nguyệt Diệu nói xong, ta có một chút an tâm, ta lại cẩn thận di chuyển.
Đang lúc này Bạch Nguyệt Diệu nhanh chóng cúi đầu đem bờ môi mềm mại của hắn áp sát vào môi ta, trong nháy mắt, mắt ta mở to gấp mấy lần, mà tròng mắt của hắn cũng không nhắm lại, chẳng qua là khẽ cong xuống dưới, hắn đang cười?
Ta dùng toàn bộ sức lực đẩy hắn ra: “Ngươi có phải bệnh không? Cả nam tử mà ngươi cũng không tha?” Nụ hôn đầu của ta, nụ hôn đầu của ta lại bị loại nam tử này cướp đi? Hoàng tử phong lưu, ta hận! Giết ta, đánh ta ta cũng không sợ, nhưng ta sợ gặp loại chuyện như vậy!!!
Hắn vẫn cười như cũ, sau đó hắn dùng đầu lưỡi điềm tĩnh liếm môi dưới: “** lỗi đâu rồi, hơn nữa mùi của đàn ông không tồi chứ sao.” Hắn thật muốn nam nữ đều giết à? Vừa nãy bảo ta tắm chẳng lẽ vì là chuyện này? Làm sao bây giờ? Ta hốt hoảng muốn đứng lên, nhưng hắn nhẹ nhàng ấn ta xuống, ta lại ngồi trở lại trên giường.
Trời ạ, nhìn hắn yếu ớt nhưng lại khỏe vậy. Cũng đúng, nói thế nào hắn cũng là nam tử, dù yếu cũng có thể đánh thắng được kẻ tay trói gà không chặt ta đây.
“Nhưng rất đáng tiếc ta đối với nam tử không có hứng thú!” Nụ cười của hắn biến mất, hắn đối với nam tử không có hứng thú? Vậy hắn? Chẳng lẽ...
“Vậy ngươi làm gì hôn ta?” Ta kích động chất vấn Bạch Nguyệt Diệu.
“Vì ta đối với nữ tử có hứng thú!” Cái vẻ mặt đáng sợ kia làm ta run rẩy, lúc này không có vẻ **, không có vẻ yêu mị nữa, vẻ mặt ta vô cùng kinh sợ, ta ngay cả một câu cũng không dám nói, chẳng lẽ hắn biết ta là nữ tử? Ta hoảng sợ nhìn hắn, nhưng hắn lại một tay xé luônquần áo mà khi nãy ta vừa mới thay...
Quần áo bị xé rách, ta theo bản năng dùng hai cánh tay che trước ngực.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook