Hoàng Không Hư, Phi Không Thương
Chương 164: Giải trừ tất cả hiểu lầm

Sau khi Bạch Nguyệt Diệu và Lam Điệp Nhi ra khỏi Kim Loan điện thì vui mừng không khép miệng lại được, hai người một đường không ngừng chơi đùa, ngươi truy ta đuổi. Giờ phút này hắn thật rất hạnh phúc, vì Bạch Nguyệt Diệu đã thành rồng trong muôn người, hoàng đế cao cao tại thượng, mà Lam Điệp Nhi không thể nghi ngờ là một con chim Phượng, quốc mẫu cao cao tại thượng.

“Hoàng hậu nương nương.” Lam Vân Triệt kích động gọi Lam Điệp Nhi.

Lam Điệp Nhi ngoái đầu nhìn lại, đây là ca ca thân quen mà mình xa cách đã lâu, Lam Điệp Nhi nhớ hắn muốn chết rồi, nhưng!

Lam Điệp Nhi biết hiện giờ nàng là hoàng hậu, vì vậy không thể kích động nhào vào trong lồng ngực ca ca của mình làm nũng: “Ca ca.” đôi mắt Lam Điệp Nhi đã bao phủ đầy nước mắt, nàng rất nhớ ca ca của nàng còn cả phụ thân nữa, nhưng nàng vẫn chưa biết, phụ thân của nàng đã qua đời.

“Anh vợ theo ta đến Ngự Hoa Viên tụ họp một chút.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong, ba người bọn họ cùng nhau đến Ngự Hoa Viên.

Trong ngự hoa viên, Lam Vân Triệt đem tin tức phụ thân qua đời nói cho Lam Điệp Nhi biết, nhất thời Lam Điệp Nhi khóc lóc nức nở, vì dù sao lúc phụ thân qua đời nàng không có mặt ở đó, dù sao nàng cũng chưa từng làm con gái hiếu đạo được mấy ngày!

Là ai đã bày ra tất cả những chuyện này? Cuối cùng Lam Điệp Nhi còn không cách nào gặp được cha già, nguyên nhân là cái gì? Hãm hại! Âm mưu! Lúc Lam Điệp Nhi rời cung còn nhớ rõ lời thề của mình vì ai mà lập! Đó chính là thay đứa nhỏ của mình báo thù.

“Điệp nhi, đừng thương tâm.” Lúc này Lam Vân Triệt đã rời đi, trong lương đình Ngự Hoa Viên chỉ còn lại Bạch Nguyệt Diệu và Lam Điệp Nhi. Hắn khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ bé mềm mại của Lam Điệp Nhi, từng động tác đều nhẹ nhàng, ôn nhu.

Lúc này vừa đúng lúc Liễu Nhi đi ngang qua Ngự Hoa Viên, nàng còn chưa biết mọi việc phát sinh trên triều, lúc nàng thấy Bạch Nguyệt Diệu đang tán tỉnh một nữ tử nhất thời tức giận vô cùng, nàng muốn đến nhìn một chút xem ai đang quyến rũ Hoàng thượng của mình!

Khi Lam Điệp Nhi nhìn thấy bóng dáng của Liễu Nhi, khóe miệng nàng giương lên một nụ cười âm trầm: “Hoàng thượng, hôn thiếp đi.” Lam Điệp Nhi làm nũng, nói xong nhắm hai mắt lại.

Bạch Nguyệt Diệu sao có thể bỏ qua cho cơ hội tốt này? Đây là điều hắn thích nhất, lần đầu tiên Điệp nhi chủ động yêu cầu mình hôn nàng, hắn không do dự đem môi dính vào trên môi Lam Điệp Nhi.

Mà Lam Điệp Nhi còn cố tình trêu đùa cổ của Bạch Nguyệt Diệu, tay thỉnh thoảng sẽ vuốt ve từ gáy của Bạch Nguyệt Diệu xuống, hai người ở trong lương đình kích tình hôn, lúc này Liễu Nhi đã đến bên cạnh bọn họ, Liễu Nhi căn bản không biết Bạch Nguyệt Diệu đang ôm hôn nữ tử nào, nên từ từ đến gần để xem!

Chẳng lẽ?

Hồng Uyển Nghi được thả ra.

“Liễu Nhi tham kiến hoàng thượng.” tiếng Liễu Nhi nhất thời cắt đứt cái ôm hôn của Bạch Nguyệt Diệu và Lam Điệp Nhi, Bạch Nguyệt Diệu vẫn gắt gao nhắm mắt không muốn dừng lại nụ hôn cùng Lam Điệp Nhi.

Lam Điệp Nhi đối với biểu hiện này của Bạch Nguyệt Diệu cực kỳ vừa lòng, nhưng nàng còn ngượng ngùng đẩy Bạch Nguyệt Diệu ra: “Hoàng thượng xấu lắm, có người đến còn không chịu buông Điệp nhi ra!”

Giờ phút này sắc mặt Liễu Nhi đại biến, Lam Điệp Nhi chưa chết? Hơn nữa còn làm hoàng hậu? Trời ơi! đây quả thực là cơn ác mộng của Liễu Nhi, nàng thật sự không ngờ, mới vừa diệt trừ được Hồng Uyển Nghi, Lam Điệp Nhi lại xuất hiện, rốt cuộc thì lúc nào Bạch Nguyệt Diệu mới có thể có một mình nàng thôi đây?

“Tỷ tỷ? Tỷ tỷ đã về?” Liễu Nhi nhiệt tình kéo tay Lam Điệp Nhi.

Bạch Nguyệt Diệu đối với phần nhiệt tình này của Liễu Nhi quả thật ghê tởm cực kỳ, hắn cau mày, một tay kéo Lam Điệp Nhi vào ngực mình, tức giận đằng đằng nhìn chằm chằm Liễu Nhi.

Trong lòng Lam Điệp Nhi có suy tính rồi, nàng biết Liễu Nhi yêu Bạch Nguyệt Diệu, nên nàng mới cố ý cùng Bạch Nguyệt Diệu hôn để khiến Liễu Nhi tức, nhưng nàng không ngờ Bạch Nguyệt Diệu lại thiên vị mình như thế? Mà nàng nhìn lại, Bạch Nguyệt Diệu không thích Liễu Nhi, vậy sao còn nạp Liễu Nhi làm phi?

Lam Điệp Nhi nhìn Liễu Nhi khẽ mỉm cười: “Liễu Nhi muội muội, lúc ta không có mặt, đa tạ muội chăm sóc Nguyệt Diệu.” Thoáng chốc nét mặt nàng lại khôi phục nghiêm túc cùng vẻ âm trầm: “Hiện giờ tỷ đã trở về, sau này không cần muội phải bỏ nhiều tâm sức ở đây nữa!”

Biến hóa bất thình lình của Lam Điệp Nhi làm Liễu Nhi sợ hết hồn, Liễu Nhi nghĩ đúng ra Lam Điệp Nhi sẽ không thể nào biết là mình đã hại chết con của Lam Điệp Nhi mới phải? Chẳng lẽ là Hồng Uyển Nghi nói cho Lam Điệp Nhi biết sao? Vậy tại sao Bạch Nguyệt Diệu không trách cứ mình?

“Tỷ tỷ, Liễu Nhi thật sự rất yêu hoàng thượng, cho nên mới phải...” Liễu Nhi tràn đầy áy náy nói. =ww. yhy99. com=

Hừ! Ngươi phải yêu Bạch Nguyệt Diệu thì ta mới biết làm sao hành hạ ngươi chứ, nỗi khổ hành hạ da thịt không đáng kể chút nào! Quan trọng là hành hạ tâm! Thật không ngờ Liễu Nhi có thể giả bộ được như vậy! Nghĩ tới đây Lam Điệp Nhi vừa khẽ mỉm cười: “Muội muội, tỷ hiểu, tỷ hiểu mã.” Nàng nói xong nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu: “Nguyệt Diệu, hiện giờ trong người Điệp nhi không được khỏe, nên tối nay chàng đến chỗ Liễu Nhi muội muội đi!” Mặc dù Lam Điệp Nhi nói vậy nhưng trong mắt lại lộ ra ý đe dọa: Bạch Nguyệt Diệu nếu chàng dám nói được, ta sẽ giết chàng!

Tâm Bạch Nguyệt Diệu lĩnh hội, vì hắn cũng cực ghét Liễu Nhi, cho nên tình nguyện phối hợp cùng Lam Điệp Nhi trêu tức Liễu Nhi: “Điệp nhi không khỏe, vậy ta càng phải ở bên cạnh Điệp nhi để chăm sóc Điệp nhi chứ.” Nói xong Bạch Nguyệt Diệu không thèm nhìn đến Liễu Nhi, bế Lam Điệp Nhi lên đi về phía tẩm cung.

Khi đang bước đi, Lam Điệp Nhi nhìn về phía Liễu Nhi nở ra nụ cười thắng lợi.

“Hừ!” Liễu Nhi dùng sức giậm chân!!! Nàng thật không ngờ, tiện nhân Lam Điệp Nhi này bây giờ lại trở nên kiều mỵ cùng âm hiểm như thế! Cố ý chọc giận mình! Nghĩ tới đây nàng vô cùng tức giận! “Đi kiếm cho ta xuân dược và thuốc độc.”

“Liễu Phi nương nương?” cung nữ bên người nàng nghe xong, nhất thời ngẩn người.

Liễu Nhi phất tay cho cung nữ kia một bạt tai: “Đi mau!!!”

Nói xong, Liễu Nhi lộ ra nụ cười quỷ dị, không biết lần này nàng ta lại tính toán âm mưu quỷ kế gì.

“Trẫm nói, Vợ Điệp nhi à, vừa nãy nàng đẩy ta cho nữ tử kia, nàng không sợ ta thật sự đến đó sao?” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lộ ra một nụ cười xấu xa.

“Stop! Chàng không phải là chưa từng làm chuyện kia với Liễu Nhi! Chàng đi thêm một lần xem, thiếp sẽ không cho chàng đến đây nữa.” Lam Điệp Nhi không phải không nghi ngờ chuyện Bạch Nguyệt Diệu cùng Liễu Nhi, nhưng nàng tình nguyện chấp nhận sự thật này, nàng chỉ yêu cầu Bạch Nguyệt Diệu sau này đối với mình toàn tâm toàn ý là tốt rồi, nàng không cần là nữ tử đầu tiên của Bạch Nguyệt Diệu, nàng chỉ cầu xin làm nữ tử cuối cùng của Bạch Nguyệt Diệu!

Thật ra, Bạch Nguyệt Diệu rất oan uổng, hắn và Liễu Nhi lần đó là thuần túy, ngoài ý muốn, may mắn cho hắn là Lam Điệp Nhi không trách cứ mình, càng may mắn là sau lần đó Liễu Nhi không mang thai, nếu không đứa bé kia ra đời tuyệt đối là dư thừa! Vì Bạch Nguyệt Diệu chỉ muốn có con với Lam Điệp Nhi thôi.

“Điệp nhi... Thật xin lỗi...” Bạch Nguyệt Diệu vì sai lầm của mình mà hướng đến Lam Điệp Nhi thừa nhận sai lầm, nửa năm này thật ra hắn liên tục sống trong áy náy, giờ mà nói xin lỗi cũng không thể biểu đạt cái gì, nhưng cuộc sống tương lai sắp tới hắn sẽ đền bù bất kỳ sai lầm nào.

“Được rồi.” Lam Điệp Nhi nói rồi dùng tay vuốt ve gò má của Bạch Nguyệt Diệu, sau đó hôn lên, đây là biểu hiện của nàng đối Bạch Nguyệt Diệu: “Đúng rồi, Hồng Uyển Nghi đâu? Chàng giờ cũng phải làm cha rồi chứ?”

Lam Điệp Nhi hỏi xong, Bạch Nguyệt Diệu cười khổ một tiếng: “Nàng có tin thực sự có báo ứng không? Đứa bé của Hồng Uyển Nghi vừa ra đời đã chết non, mà ta cũng đã đưa Hồng Uyển Nghi vào lãnh cung rồi.”

A, con của nàng ta thật sự là chết non sao? Hay là bị người khác làm hại? Sao nữ tử trong hậu cung này muốn bình an sinh con lại khó khăn đến vậy? Ta hiện giờ có thể hiểu được tâm tình của Hồng Uyển Nghi, dù sao ta cũng đã bị mất đứa nhỏ khi còn non, mà nàng ta mang thai mười tháng, ta nghĩ tình cảm của nàng ta đối với đứa nhỏ so với ta còn lớn hơn nhiều? Ta không muốn nói nàng ta đáng thương, ta chỉ đứng ở lập trường làm mẹ vì nàng ta suy nghĩ, hơn nữa nàng ta tuyệt đối không thể bị đẩy vào lãnh cung, vì nàng ta có giá trị lợi dụng rất lớn! Ta muốn cho bọn họ đấu đá lẫn nhau! Nghĩ tới đây chân mày Lam Điệp Nhi hơi nhíu lại, nàng muốn lợi dụng Hồng Uyển Nghi làm con cờ trong tâm kế này, thả Hồng Uyển Nghi ra, nàng nghĩ Liễu Nhi sẽ càng thêm tức giận?

“Thả Hồng Uyển Nghi ra nhé!” Giờ phút này Bạch Nguyệt Diệu đã ôm Lam Điệp Nhi bước vào tẩm cung mới của họ rồi, sau khi nghe Lam Điệp Nhi nói xong, Bạch Nguyệt Diệu suýt nữa đè lên Lam Điệp Nhi còn đang trên giường.

“Nàng đang nói gì thế?”

“Điệp nhi cầu Nguyệt Diệu thả hồng Uyển Nghi ra có được không!?” Lam Điệp Nhi làm nũng từ trên giường ngồi dậy kéo Bạch Nguyệt Diệu.

Bạch Nguyệt Diệu không chịu được cách làm nũng này của Lam Điệp Nhi, nhưng hắn vẫn cau mày lên: “Chẳng lẽ nàng còn xem Hồng Uyển Nghi là tỷ muội tốt sao?” Bạch Nguyệt Diệu không biết, Bạch Nguyệt Diệu chưa từng thấy qua, Lam Điệp Nhi từ lúc xuất cung đến giờ đã hoàn toàn lột xác, hắn căn bản không biết, bây giờ Lam Điệp Nhi đối phó với các tranh đấu của nữ tử hậu cung hoàn toàn dư sức, chỉ có khi Lam Điệp Nhi ở trước mặt của hắn là không thay đổi mà thôi. Bạch Nguyệt Diệu ngạc nhiên hỏi xong lại nằm ở trên long sàng.

“Điệp nhi không cho chàng biết đâu, chàng phải đáp ứng thiếp thả Hồng Uyển Nghi ra!” Lam Điệp Nhi lập tức ngồi trên người của Bạch Nguyệt Diệu, lắc lắc thân thể Bạch Nguyệt Diệu.

“Được, được, trẫm đáp ứng, nhưng mà hiện giờ nàng đã là hoàng hậu rồi! Nhớ quản lý tốt hậu cung của nàng, ngoại trừ nàng ra, đừng gọi họ tới phiền trẫm! Nếu không trẫm lại đày Hồng Uyển Nghi vào lãnh cung lần nữa.” Nói thật, trước kia Bạch Nguyệt Diệu phong lưu, nhưng không biết từ khi nào đã bắt đầu sợ nữ tử, hậu cung tranh đấu, làm Bạch Nguyệt Diệu muốn nôn rồi, giờ hắn chỉ muốn nghiêm túc xử lý chuyện trên triều, không muốn bị những chuyện nữ tử tranh đấu làm cho phân tâm.

Mà Lam Điệp Nhi cũng hiểu ý của Nguyệt Diệu, từ xưa đều là nam chủ ngoại nữ chủ nội, hơn nữa nàng bây giờ đã hai mươi mốt tuổi rồi, cho nên hắn tin tưởng mình tuyệt đối xứng làm hoàng hậu, còn tuyệt đối sẽ đem những sóng gió trong hậu cung xử lý tốt và làm cho mọi người phục tùng.

Được, từ Thái hậu đến Hồng Uyển Nghi rồi đến Liễu Nhi, nàng muốn dạy dỗ từng người một!!!

“Dừng, chàng làm bộ nghiêm chỉnh cái gì!” Nói xong Lam Điệp Nhi lại nhéo nhéo cái mũi Bạch Nguyệt Diệu.

Nhìn Lam Điệp Nhi trêu mình như vậy Bạch Nguyệt Diệu sao có thể cam tâm? Hắn cười xấu xa một chút, sau đó nói: “Hoàng hậu, trẫm quyết định sắp tới sẽ giành thời gian mười ngày cưng chiều nàng để bồi thường cho nửa năm này”

“Á?? Chàng điên rồi? Ba ngày cưng chiều Điệp nhi, đã làm cho thiếp bị chửi, giờ còn muốn mười ngày?”

Nhìn Lam Điệp Nhi vẻ mặt giật mình, Bạch Nguyệt Diệu khá đắc ý, hắn bây giờ đã là hoàng thượng, nên tuyệt đối không được làm trễ nãi một ngày triều chính, nói mười ngày cũng là trêu Lam Điệp Nhi mà thôi: “Cưng chiều nàng một trăm năm trẫm cũng sẽ không ngán!” Nói xong, Bạch Nguyệt Diệu ôm Lam Điệp Nhi đè xuống dưới long sàng: “Nàng nói xem, chúng ta sinh mấy đứa con thì tốt nhỉ?”

Nghe xong Bạch Nguyệt Diệu nói, trong lòng Lam Điệp Nhi không khỏi chua xót, nàng không muốn Bạch Nguyệt Diệu mất hứng nên sẽ không biểu hiện ra, đành miễn cưỡng cười cười: “Điệp nhi chỉ thích sinh một! Nhưng nếu đứa thứ nhất là con gái, thì Điệp nhi sẽ sinh cho chàng con trai mới thôi!”

“Ha ha.” Bạch Nguyệt Diệu lúng túng cười, hắn có thể hiểu ý của Lam Điệp Nhi, vì nếu sinh nhiều con, ngày sau rất có thể sẽ xuất hiện sự tranh giành giống hắn, cho nên hắn ngầm ý cho phép Lam Điệp Nhi: “Vậy chúng ta cùng gắng sức để sinh con nhé!”

Nói xong Bạch Nguyệt Diệu cùng Lam Điệp Nhi hai người triền miên, Bạch Nguyệt Diệu hi vọng Lam Điệp Nhi sớm mang thai, vì hắn muốn đền bù cho đứa bé đã mất trước kia, mà bất kể ngày sau có bao nhiêu con thì Lam Điệp Nhi nàng cũng không cách nào quên đứa bé không được nhìn thấy mặt trời đó...

Sáng sớm hôm sau, Bạch Nguyệt Diệu rời giường từ sớm đi lâm triều, còn Lam Điệp Nhi thì lên đường chạy thẳng tới lãnh cung.

Nhìn lãnh cung quen thuộc, trong lòng Lam Điệp Nhi lại có chút thương cảm, vì nàng từng ở đây ba tháng trời mà, nàng ở lãnh cung trong vòng ba tháng thì hoàn toàn thay đổi.

Sau khi bước vào, cả người Hồng Uyển Nghi lúc này bẩn thỉu, hơn nữa hai mắt đờ đẫn dựa vào góc tường, thấy cảnh tượng này, Lam Điệp Nhi không biết là nên cao hứng hay là tiếc hận, nữ tử tinh thần sa sút này đã từng vô số lần hại mình, nhưng bây giờ nữ tử này cũng có kết quả bị ruồng bỏ như mình trước kia.

Nhìn thấy Lam Điệp Nhi bước vào, nhất thời sắc mặt Hồng Uyển Nghi đại biến, cả người không ngừng run rẩy: “Ngươi... Ngươi không phải đã chết rồi sao???”

Sau khi nghe Hồng Uyển Nghi nói, nhất thời Lam Điệp Nhi ngẩn người, thì ra nàng ta cho là mình đã chết? Ha ha, Lam Điệp Nhi khẽ mỉm cười: “Ta tới là muốn tìm ngươi đòi mạng đấy!”

“Ta biết, ta đã biết, ta làm sai quá nhiều, ta làm lộ thân phận nữ tử của ngươi, lúc ta dạy ngươi lễ nghi cố ý trả thù ngươi, lừa hoàng thượng bỏ ngươi, hơn nữa còn gọi Vương gia giết chết ngươi, nhưng, nhưng mà ta lại quên trên đời còn có báo ứng, ta bị tiện nhân Liễu Nhi kia hại không còn đứa nhỏ, ngươi còn muốn thế nào nữa?!!!”

Hồng Uyển Nghi run rẩy nói xong, trong lòng Lam Điệp Nhi có cảm giác nói không ra lời, đây chính là lý do Bạch Nguyệt Diệu nói cho mình thoải mái sao? Ha ha ha.

Hơn nữa, mình không có lỗi, con của Hồng Uyển Nghi bị Liễu Nhi làm hại mà!

“Hồng Uyển Nghi trước kia đầy tâm kế không thể dò được đi đâu mất rồi? Sao lại thành kẻ mất tinh thần như thế này? Nếu con mình bị người ta hại chết, vì sao không nghĩ đến báo thù!!!” Lam Điệp Nhi nói, hai mắt sắc bén nhìn Hồng Uyển Nghi.

“Ha ha, báo thù? Ta hiện giờ thân ở lãnh cung thì báo thù thế nào?”

Hồng Uyển Nghi tràn đầy mất mát mà nói, Lam Điệp Nhi đi tới bên cạnh Hồng Uyển Nghi, sau đó kéo Hồng Uyển Nghi lại: “Bổn cung thả ngươi ra ngoài, muốn ngươi đi báo thù!”

“Ngươi????” Hồng Uyển Nghi cẩn thận nhìn phượng bào Lam Điệp Nhi đang mặc, đã là hoàng hậu rồi? Chẳng lẽ Lam Điệp Nhi không chết? Bây giờ đã là hoàng hậu rồi? Ha ha, ha ha, mình tính kế với Lam Điệp Nhi nhiều như vậy, Lam Điệp Nhi cuối cùng vẫn trở lại bên người Bạch Nguyệt Diệu, còn mình? Lại là hai bàn tay trắng, nàng thua, nàng chịu phục, nàng vĩnh viễn không sánh bằng Lam Điệp Nhi, nhưng nàng muốn báo thù, nàng nên vì con của nàng, nàng chậm rãi đứng lên nhìn về phía Lam Điệp Nhi: “Trước kia ta hại ngươi như vậy, ngươi thật sự muốn thả ta ra?”

Thật ra thì, trước kia Lam Điệp Nhi cũng đã nói, mình rõ ràng nợ Hồng Uyển Nghi, hơn nữa con của mình cũng không phải do Hồng Uyển Nghi hại, nhưng! Nàng phất tay cho Hồng Uyển Nghi một bạt tai thật mạnh: “Cái tát tai này, ngươi không nợ ta gì nữa!”

Quả nhiên một tát này của Lam Điệp Nhi hạ xuống, cảm giác áy náy của Hồng Uyển Nghi giảm đi rất nhiều, lãnh cung có thể làm người ta thay đổi sao? Trải qua một vài chuyện con người cũng sẽ thay đổi? Trong lòng Hồng Uyển Nghi lúc này đã tinh khiết rồi, tinh khiết rất nhiều rồi, nàng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, mình theo đuổi danh lợi nửa đời, quay đầu lại đã hại đến con mình, còn không có nam tử yêu, những chuyện này là vì sao chứ? Nàng cảm thấy mình có phần ngu đần, ha ha, có lẽ sau khi báo thù nàng sẽ xuất gia làm ni cô: “Hoàng hậu, ta không cầu cùng nàng làm tỷ muội, nếu ta báo thù được, nửa đời sau chắc chắn sẽ vì nàng và hoàng thượng cầu phúc cả đời.”

Giờ phút này trong mắt Hồng Uyển Nghi đầy chân thành, nụ cười với Lam Điệp Nhi phát ra từ trong lòng, xem ra, nàng ta ở lãnh cung này ngây người mấy ngày rồi sau cũng thay đổi. Ha ha, xem ra ta nên đổi tên lãnh cung này thành cung hối cải rồi.

“Đi thôi.”

“Chờ một chút, hoàng hậu, ta có vài việc muốn nói cho nàng biết.” Hồng Uyển Nghi nói xong, Lam Điệp Nhi cũng tò mò nhìn nàng ấy: “Thứ nhất, ta và hoàng thượng làm chuyện sinh hoạt vợ chồng, là do mệnh lệnh uy hiếp của tiên hoàng, hoàng thượng mới cùng ta động phòng. Thứ hai, hoàng thượng sắc lập Liễu Nhi làm trắc phi, vì tất cả mọi người đều nói hoàng thượng say rượu sau đó cưỡng gian Liễu Nhi, nhưng theo ta nghĩ, phải là sau khi hoàng thượng say rượu nhầm Liễu Nhi trở thành nàng, mà Liễu Nhi cũng thuận nước đẩy thuyền cùng hoàng thượng lâm phòng!”

Hồng Uyển Nghi đã giải trừ nghi ngờ trong lòng của Lam Điệp Nhi, thật ra thì, Lam Điệp Nhi có nói, chuyện quá khứ lúc trước đã trôi qua rồi, nhưng giờ phút này khi nàng biết rõ chân tướng thì vô cùng, vô cùng cao hứng, hiện giờ chỉ còn chuyện Lam Điệp Nhi bị sảy thai, Bạch Nguyệt Diệu còn chút hiểu lầm nữa thôi, còn lại tất cả hiểu lầm trước đó của bọn họ đều đã hóa giải.

“Ngươi chờ ta trở lại.” Lam Điệp Nhi hai mắt rưng rưng mà nói, sau đó nhanh chóng ra khỏi lãnh cung chạy về phía Ngự Thư Phòng, nàng biết, hiện giờ Bạch Nguyệt Diệu đang bận chính sự quốc gia, nàng không nên đi quấy rầy, nhưng nàng nhịn không được muốn hôn Bạch Nguyệt Diệu người đã đối với mình một lòng một dạ, một nam tử bình thường đều sẽ tầm hoa vấn liễu, mà Bạch Nguyệt Diệu thân là hoàng thượng thế nhưng lại đối với mình một lòng như vậy, giờ phút này Lam Điệp Nhi cảm thấy việc thành thân với Bạch Nguyệt Diệu là phúc đức mình đã tu luyện tám đời.

Nàng đẩy của Ngự thư phòng ra, hiện giờ, trong ngự thư phòng cũng không có người ngoài, trừ Bạch Nguyệt Diệu ra, còn có U, Lam Vân Triệt, Hắc Mạc Dực.

Căn bản là nàng cũng không chào hỏi với kẻ nào, mà dùng tốc độ nhanh như điện chớp chạy tới bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu, dán môi trên môi của hắn, rồi nhanh chóng rời đi.

Toàn bộ người trong Ngự thư phòng đều ngẩn người.

“Người vừa vào là Điệp nhi phải không?” Bạch Nguyệt Diệu không hiểu ra sao mà nói, sau đó khẽ sờ lên môi mình.

“Hình như là vậy?” Hắc Mạc Dực cũng không khẳng định nói.

“Tốc độ quá nhanh, chỉ cảm thấy có một bóng trắng thoáng qua.” Lam Vân Triệt căn bản cũng không biết người đến là nam hay nữ.

“...” U vẫn trầm mặc.

Nhất thời, không khí ngột ngạt bao phủ trong ngự thư phòng!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương