Hoàng Không Hư, Phi Không Thương
-
Chương 140: Người thứ ba đau khổ
Ta thất hồn phách lạc một mình rời khỏi tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu, ta không hề chào hắn một câu, vì lúc này nếu ta nhìn thấy hắn, ta thật sự sợ là sẽ không khống chế được mình mà nói ra hết tâm tư tình cảm cá nhân. Nếu như vậy thì toàn bộ sự nhẫn nại, công sức kìm giữ của ta bấy lâu nay đều tan thành mây khói.
Cho tới tận lúc lâm triều ta vẫn không dám nhìn Bạch Nguyệt Diệu lấy một lần.
Bạch Nguyệt Diệu thỉnh cầu Hoàng thượng cho hắn nhận việc đi tấn công Lôi Nguyệt quốc, hoàng thượng đã phê chuẩn.
Ha ha, có lẽ, Bạch Nguyệt Diệu đi lần này, đoán chừng mất năm rưỡi là ít. Ta và hắn cũng nên dùng nó mà quên đi đoạn tình cảm hữu duyên vô phận này đi.
Lúc Bạch Nguyệt Diệu xuất chinh, ta không đi tiễn coi như là tình đã đứt, phải đoạn tuyệt sạch sẽ, một khi đã lựa chọn chia lìa, thì không nên dài dòng dây dưa, ông trời ơi, xin hãy phù hộ Bạch Nguyệt Diệu bình an trở về, ta, Lam Điệp Nhi sau này chịu bao nhiêu khổ nạn cũng được, chỉ cần hắn bình an là tốt rồi!
Kèn xuất chinh vang lên, ta nhịn không được, núp ở phía xa xa ngóng trông hình bóng Bạch Nguyệt Diệu rời đi...
-
Thật ra thì Bạch Nguyệt Diệu cũng đang ngóng trông hình bóng Lam Điệp Nhi, hắn nghĩ Lam Điệp Nhi sẽ không đến, ha ha, nhưng chính hắn cũng không nhịn được mà ngóng trông nàng!
“Lên đường!” Bạch Nguyệt Diệu ra lệnh một tiếng, toàn bộ ba quân tướng sĩ xuất phát lên đường hướng đến Lôi Nguyệt quốc!
Gặp lại sau...
Bạch Nguyệt Diệu...
Màn đêm lấp lánh sao trời...
Một người lặng đứng bên khung cửa sổ
Dù có dung nhan khuynh thành
Ở chân trời kia
Dù là nhìn thấu đất trời
Cũng không thể đạt được tâm nguyện
Cho tới lúc tắt nắng
Buộc lòng phải chịu cảnh ngàn năm tóc trắng
Trong căn phòng rộng lớn diễm lệ
Mà lòng chỉ chất chứa một nỗi sầu bi
Than ôi...
Đây chẳng phải cảnh giam cầm xiềng xích ư
Chỉ tại sa vào mối tơ vương
Để rồi ngàn năm dây dưa mãi...
-
Lúc ta quay trở về phủ, bất ngờ thấy Hắc Mạc Dực bên trong.
“Hắc huynh? Huynh không xuất chinh cùng Thái tử điện hạ sao?” Ta ngạc nhiên hỏi hắn.
“Không, lần xuất chinh này ta đã từ chối.” Hắc Mạc Dực nói dối, thực ra hắn không phải từ chối mà là Bạch Nguyệt Diệu muốn hắn ở lại bảo vệ ta đây mà!
A, chắc là Bạch Nguyệt Diệu nghĩ nếu để ta biết hắn cho Hắc Mạc Dực ở lại bên cạnh ta, ta sẽ cảm thấy hắn phiền.
Ha ha, thực sự chu đáo, chu đáo! Ta chỉ còn biết cười khổ.
“Hắc huynh, huynh hãy lấy ngựa đuổi theo đoàn quân đi, ta không có Hắc huynh bên cạnh cũng không có gì đáng ngại, nhưng nếu thái tử điện hạ không có Hắc huynh sẽ chẳng khác nào mất đi cánh tay trái, ta nghĩ Hắc huynh cũng muốn đi đánh giặc đúng không?” Ở trong triều Hắc Mạc Dực cũng không thể hỗ trợ được gì nhiều cho ta, nhưng trên chiến trường Hắc Mạc Dực lại có thể làm được chuyện lớn cùng Bạch Nguyệt Diệu!
“Lam hàn lâm...”
“Đi đi.” Ta hơi cười với hắn một cái: “Nói với thái tử điện hạ, Điệp nhi cám ơn ý tốt của ngài.”
“... Ta hiểu rồi, vậy ta đi, Lam hàn lâm bảo trọng.”
“Ừm...Đợi một chút...” Ta gọi Hắc Mạc Dực lại, muốn Hắc Mạc Dực chuyển lời tới Bạch Nguyệt Diệu là nhớ bảo trọng nhưng rốt cục không nói nên lời, ta đành nói: “Hắc huynh, cũng bảo trọng!”
“Đa tạ Lam hàn lâm đã quan tâm.” Hắc Mạc Dực nói xong lập tức nhanh chóng đuổi theo đại quân của Bạch Nguyệt Diệu...
“Haiiiizzz...” Ta ngồi xuống ghế, bất chợt thở dài một tiếng.
“Hì hì, tỷ tỷ đang thở dài chuyện gì vậy?”
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Liễu Nhi vừa mới gọi ta là gì? Ta bị câu nói kia của Liễu Nhi dọa cho hồn bay phách tán rồi, ta mở to con mắt nhìn chăm chú vào Liễu Nhi.
Liễu Nhi lè lưỡi nói: “Muội cũng mới phát hiện thôi, hắc hắc, lúc mới bắt đầu, muội còn tưởng rằng tỷ tỷ cùng thái tử điện hạ là đồng tính thích trai đẹp nữa cơ, nhưng tỷ tỷ yên tâm, Liễu Nhi tuyệt đối sẽ giữ mồm giữ miệng!”
... Tiểu nha đầu này thật không thể xem thường, cơ mà nàng ấy cũng nhìn ra giữa ta và Bạch Nguyệt Diệu có sự mập mờ ư?!? A, sau này xem ra không ổn rồi!
“Vậy nếu muội đã biết, ta cũng cảm thấy thoải mái hơn khi ở nhà.”
“Tỷ tỷ, muội thật sự bái phục tỷ đó, nữ tử đi làm quan, đúng là rất uy phong! “ Trong mắt của Liễu Nhi mang đầy vẻ sùng bái đối với ta, có điều uy phong thì uy phong thật, nhưng sau lưng chịu khổ nào ai biết, dù sao thân phận của ta chính là một quả bom hẹn giờ lớn đây mà!
“Tiểu nha đầu, chờ ngày nào đó, ta sẽ thỉnh cầu hoàng thượng cho phép nữ tử tham gia thi cử, muội cũng tới làm giám khảo để biết uy phong hay không uy phong.” Ta không phải đang nói đùa, ta không cách nào quên chuyện nữ tử bị nhốt lồng heo, ta nói rồi, ta sẽ bãi bỏ được lệnh cấm nữ tử của Vân Long quốc, đã nói được là phải làm được! Nếu hoàng thượng không đáp ứng, ta chắc rằng vị hoàng thượng trong tương lai sẽ đáp ứng!
Cùng nói chuyện phiếm tâm tình với Liễu Nhi, tâm trạng ta tốt hơn nhiều, trở lại gian phòng, cây trâm hình con bướm Bạch Nguyệt Diệu tặng ta vô tình rớt ra ngoài.
Nhìn cây trâm này, ta nhớ lại trước kia ta và Bạch Nguyệt Diệu đã cùng nhau trải qua bao nhiêu thăng trầm, buồn vui, chuyện đã qua dần hiện về trong tâm trí ta. Chỉ là, giờ đây mọi chuyện đã khác.
Ta bỏ cây trâm hình bướm kia vào trong ngăn kéo, đồng thời cũng đem cả ngọc bội Huyễn Ngâm Phong tặng đặt vào đấy rồi khóa lại.
Cùng lúc đó, lòng của ta cũng đã khóa lại, ta không thể tiếp tục cùng với Huyễn Ngâm Phong nữa, ta cần thời gian để suy nghĩ mọi thứ...
Cuộc sống cứ thế trôi đi, Bạch Nguyệt Diệu cũng đã đi được gần một tháng rồi, ta cứ cho là mình sẽ dần dần quên đi, nhưng hóa ra không phải.
Trong vòng một tháng này, ta chưa từng gặp lại Huyễn Ngâm Phong, cũng chưa từng nghĩ tới Huyễn Ngâm Phong, nhưng hình bóng Bạch Nguyệt Diệu lại luôn hiện lên trong tâm trí ta...
-
“Thái tử điện hạ, trận địa rừng rậm mê cung đã bố trí rất tốt, ngài hãy nghỉ ngơi đi, ngày mai là nghênh chiến rồi!”
“Ừm.”
Thời gian cũng đã được một tháng, trong vòng một tháng này, chỉ cần có thời gian rỗi là Bạch Nguyệt Diệu sẽ nhớ tới Lam Điệp Nhi, hắn cũng cho là thời gian có thể giúp hắn quên đi tất cả. Nhưng không phải, trong vòng một tháng chia lìa này chỉ toàn là hình bóng nàng trong tâm trí.
“Điệp nhi có vượt qua được không?” Bạch Nguyệt Diệu sợ, hắn sợ lúc hắn không có ở đó, Bạch Nhật Uyên sẽ gây chuyện với Điệp Nhi, hắn sợ lúc hắn không có ở đó, Lam Điệp Nhi sẽ bị khi dễ. Nhưng hắn cũng sợ là càng gần nàng, Lam Điệp Nhi sẽ càng ghét hắn hơn, hiện giờ người mà hắn an bài ở bên bảo vệ Điệp Nhi là Mạc Dực cũng đã tới đây, hắn chỉ mong là người khác mà hắn an bài có thể bảo vệ Lam Điệp Nhi thật tốt, hắn cũng hi vọng, người kia có thể làm cho Lam Điệp Nhi vui vẻ!
-
Lâm triều
“Các vị ái khanh, trẫm muốn tuyên bố một tin tức tốt.”
Tin tức tốt? Ha ha, hiện nay tin tức tốt nhất chính là Bạch Nguyệt Diệu bình an vô sự.
“Hôm nay Thái tử đã mang binh quét ngang Lôi Nguyệt quốc rồi, trong thư nói, không có gì bất ngờ xảy ra cả, chỉ mới ba tháng thôi mà Thái tử đã chiếm được Lôi Nguyệt quốc rồi!”
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Ha ha, Bạch Nguyệt Diệu bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi, hắn đã đi Lôi Nguyệt quốc ba tháng, chỉ ba tháng mà đã có thể trở về, lòng ta bắt đầu dao động.
Bước chậm chậm trong ngự hoa viên, nhìn thấy đình nghỉ mát, nhớ lại mấy lần cùng Bạch Nguyệt Diệu cãi vã ở đó, thật buồn cười, giờ muốn kiếm chuyện làm ầm ĩ với hắn cũng không được nữa rồi.
Ngồi trên băng đá, cảm giác lạnh như băng, khí trời từ từ ấm lên, thực vật tràn đầy sức sống, mà lòng ta lại như chết đi.
“Nghi phi nương nương giá lâm.” Ngẩng đầu nhìn lại, Hồng Uyển Nghi đã đứng trước mặt ta.
“Nghi phi nương nương.” Ta mỉm cười nhưng có phần cứng ngắc, trong lòng cũng có phần run rẩy, nhìn thấy phi tử của Bạch Nguyệt Diệu, ta vẫn có cảm giác cực kỳ thẹn với nàng ấy.
“Lam hàn lâm không cần đa lễ.” Hồng Uyển Nghi dịu dàng nói xong cũng vào ngồi trong đình.
“Nghi phi nương nương, hạ quan xin trở về Hàn Lâm viện trước.” Mau rời đi, mau rời đi thôi, không khí nơi này khiến ta không cách nào hô hấp.
“Chờ một chút, Lam hàn lâm, có thể bồi Bổn cung một lúc được không?” Tiếng Hồng Uyển Nghi tràn đầy cầu xin, khiến ta khó lòng từ chối. Tràn đầy áy náy, ta đành ngồi đối diện Hồng Uyển Nghi, giờ phút này, ta lại thấy được Hồng Uyển Nghi tràn đầy nước mắt: “Lam hàn lâm, ngài là bạn tốt của thái tử điện hạ, Bổn cung muốn hỏi ngài, thái tử điện hạ trừ Uyển Nghi ra, liệu có thể yêu thích một nữ tử nào khác chăng?”
Yêu thích một nữ tử khác? Hắn yêu thích nữ tử khác đó là ai? A, nghe Hồng Uyển Nghi nói vậy, tim ta đập càng thêm nhanh: “Ta cũng không biết.” Ta nói mà có phần run rẩy.
“Có thật không?” Lúc này Hồng Uyển Nghi đã tràn đầy nước mắt rồi.
“Nghi phi nương nương?”
Hồng Uyển Nghi nhẹ chấm nước mắt, nói: “Không dám dối gạt Lam hàn lâm, thái tử điện hạ chưa bao giờ cùng Uyển Nghi động phòng, Uyển Nghi biết thái tử điện hạ có tin mừng là đã yêu người khác, Uyển Nghi cũng sẽ không ngăn trở thái tử điện hạ nạp phi, mà Uyển Nghi cũng sẽ đợi nữ tử thái tử điện hạ yêu mến kia cùng làm tỉ muội tốt, nhưng, hiện nay thái tử điện hạ không hề muốn động phòng cùng Uyển Nghi, hơn nữa còn ba lần bốn lượt tránh né Uyển Nghi, Uyển Nghi cầu xin Lam hàn lâm, hãy giúp Uyển Nghi...” âm giọng Hồng Uyển Nghi nghẹn ngào, mỗi chữ mỗi câu của nàng ấy đều đâm sâu vào lòng ta.
Nhưng khi nghe Hồng Uyển Nghi kể rằng chưa hề cùng Bạch Nguyệt Diệu động phòng, trong lòng ta lại có chút hoan hỉ, ta thật buồn nôn!
Nếu Hồng Uyển Nghi là một kẻ độc ác, ta đây dù có là người thứ ba có lẽ cũng sẽ không áy náy, mà bây giờ Hồng Uyển Nghi lại như vậy...
Điềm đạm đáng yêu, nhân nghĩa phúc hậu như vậy, biết để ý thức thời, khiến ta càng trở nên đất không dung trời không tha!
Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi Hồng Uyển Nghi, ta tuyệt đối sẽ không chen ngang vào giữa nàng và Nguyệt Diệu nữa đâu, yên tâm đi: “Nghi phi nương nương... Thật xin lỗi...” Trong mắt ta tràn đầy áy náy, giờ phút này ta không thể nào diễn đạt được hết nỗi hổ thẹn trong lòng.
Hồng Uyển Nghi nghe xong lời ta nói xin lỗi lập tức có vẻ mặt nghi hoặc, nàng ấy nhẹ nhàng lau lau nước mắt rồi hỏi: “Vì sao Lam hàn lâm nói xin lỗi với Uyển Nghi?”
“Có thể ta không có cách nào trợ giúp Nghi phi nương nương, nhưng ta cảm thấy được thái tử điện hạ sau này chắc chắn sẽ tình nghĩa với nương nương thôi.” Chỉ vì không muốn phá hoại tình cảm của bọn họ, người thứ ba đã lựa chọn rời đi.
“Có thể sao? Ha ha, Uyển Nghi không dám cầu gì nhiều, hiện giờ Uyển Nghi chỉ cầu thái tử điện hạ hạnh phúc là tốt rồi.”
Hồng Uyển Nghi càng cao quý, rộng rãi như thế, lại càng khiến ta trở nên thấp kém, Bạch Nguyệt Diệu thật vô tình. Tại sao bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu có nữ tử tốt như vậy mà vẫn còn chấp nhất với ta? Ta vốn chỉ cho là ngoại hình kém so với Hồng Uyển Nghi thôi, nhưng bàn về nhân phẩm, đức hạnh, ta không chỉ kém nàng ấy một chút đâu.
Đất trời không dung, ta có thể gọi ai đây? Ta cảm giác khó có thể hít thở bên trong đình nghỉ mát, nhìn Hồng Uyển Nghi dịu dàng hiền hòa giống như Bồ Tát, Thiên Sứ! Mà ta lại như yêu tinh, ở trước mặt nàng ấy run như cầy sấy!
“Lam hàn lâm.” Cứu tinh tới, là Bạch Tinh Ngân: “Nhị hoàng tẩu, cũng ở đây à!”
“Tam hoàng tử.” Hồng Uyển Nghi chào Bạch Tinh Ngân, không nhiều lời nữa lập tức rời đi, khiến ta thở phào nhẹ nhõm.
“Lam cô nương, nàng làm sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm?”
“U...ụa.” Ta nhanh chóng từ chỗ ngồi đứng lên, chạy ra bên ngoài đình nghỉ mát, ta đã không cách nào chịu đựng thêm được nữa, lập tức trút toàn bộ bữa sáng ra ngoài, ta cảm thấy mình thật buồn nôn, thật sự rất ghê tởm!
“Lam cô nương? Nàng làm sao vậy?” Bạch Tinh Ngân nhẹ nhàng vỗ lưng ta.
Ta vẫn xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, nước mắt rơi từng giọt từng giọt, thứ tình cảm sai trái như vậy cuối cùng ta cũng bị báo ứng, trong lòng ta không ngừng tự khiển trách.
“Lam cô nương? Lam cô nương?” Bạch Tinh Ngân khẩn trương gọi ta, sau đó nhanh chóng lấy ra một cái khăn tay lau nước mắt cho ta: “Lam cô nương, có phải Nhị hoàng tẩu khi dễ nàng không?”
Nghe Bạch Tinh Ngân nói vậy, ta kinh hoảng nhìn về phía hắn.
Tại sao? Tại sao Bạch Tinh Ngân cho rằng Hồng Uyển Nghi khi dễ ta? Rõ ràng là ta phụ nàng ấy! Chẳng lẽ là ta giả bộ đáng thương sao? Rõ ràng đã làm sai, quyến rũ chồng người ta, ta còn đang khóc gì?
“Tam hoàng tử, Nghi phi nương nương là người tốt, cũng không có khi dễ ta, là do ta đột nhiên cảm thấy dạ dày không thoải mái mới rơi lệ thôi.” Ta nói xong thì cười cười xấu hổ.
“Để ta đưa Lam cô nương đi tìm thái y.” Bạch Tinh Ngân dường như cho qua lời nói dối của ta.
“Không cần, một lúc nữa sẽ không sao.” Ha ha, hi vọng sau này cũng sẽ không có chuyện này nữa.
Vô số lần nước mắt rơi là vì ai mà chảy? Vì đâu mà chảy? Thì ra tình là như thế, người sở hữu tất cả thế giới cũng không thể tránh được một chữ tình, cái chữ tình này đã làm hại bao nhiêu người? Chỉ mới đếm của ta và Bạch Nguyệt Diệu thôi đã liên quan đến bốn người rồi.
Bạch Tinh Ngân đưa ta đến Hàn Lâm viện, ở trên đường, trùng hợp gặp Bạch Nhật Uyên, Tử Thừa tướng cùng với Hồng Thái Phó, trong mấy tháng này, Bạch Nhật Uyên vẫn giữ vững dáng vẻ khiêm tốn, mà Tử Thừa tướng và Hồng Thái Phó vẫn nịnh nọt Hoàng thượng, ta chỉ cần ho he, tử Thừa tướng sẽ cho ta vào rọ ngay.
“Hạ quan tham kiến Đại hoàng tử, Tử Thừa tướng, Hồng Thái Phó.”
“Đại Hoàng Huynh.”
“Ừm, Lam hàn lâm không cần đa lễ.” Bạch Nhật Uyên nói xong lại bước tới gần ta, nắm tay ta nói: “Lam hàn lâm, chúng ta không phải bạn bè sao? Vì sao mấy tháng nay cứ kiêng dè ta? Chẳng lẽ Lam hàn lâm chán ghét người bạn này rồi hả?”
Bạch Nhật Uyên vừa nói gì vậy? Ta không phải đã nói rõ lập trường của ta rồi sao? Sao hắn còn gọi ta là bạn? Hơn nữa giai đoạn này không nên chạm vào ta mới đúng chứ.
Hắn càng như vậy, càng làm ta sợ, vì ta không thể nhìn thấu Bạch Nhật Uyên, ngược lại Tử Thừa tướng mặc dù cùng ta cãi vã thường xuyên, nhưng vẫn có thể nhìn được.
Thật đúng là không tinh mắt thì sẽ bị bắn lén sau lưng ngay, nếu ngày nào cũng như vầy, ta sớm muộn cũng xong đời.
“Đại Hoàng Huynh.” Bạch Tinh Ngân nhẹ nhàng kéo ta ra, Bạch Nhật Uyên lúc đó mới chịu buông.
“Ha ha, Đại hoàng tử quá lo lắng, hạ quan vẫn là bạn của ngài như cũ mà, cũng không có bất kỳ kiêng dè nào.”
“À, có thể là ta đa tâm quá thôi.”
“Vậy hạ quan xin cáo lui trước.” Ta nói xong không đợi Bạch Nhật Uyên nói gì thêm lập tức rời đi, vừa lúc đó Hồng Thái Phó duỗi chân ra ngáng ta, khiến cả người ta lảo đảo nghiêng ngã hướng về hồ nước mà lao xuống.
“Lam hàn lâm!” Bạch Nhật Uyên kêu lên một tiếng, ngay lập tức tiến lên giữ được ta.
Không đúng! Không đúng! Bạch Nhật Uyên cũng không phải muốn giữ ta lại, ta cảm thấy, mặc dù hắn đụng phải phía sau lưng ta, nhưng rõ ràng là dùng sức đẩy ta ra ngoài.
Sao bọn họ ngu ngốc như vậy? Phải dựa vào cái này để chỉnh ta?
A, như bọn họ mong muốn, ta thật sự người rơi vào trong hồ nước rồi, thật may là khí trời đã ấm áp, hồ nước cũng không phải là quá sâu, còn không tới hông của ta, nhưng mà vì ngã nhào vào hồ nước nên toàn thân ta đã ướt đẫm, tóc cũng tán lạc mở ra, mũ quan cũng chìm vào trong hồ nước rồi.
“Lam hàn lâm! Đừng...” Bạch Tinh Ngân còn chưa nói hết, ta đã từ trong hồ nước đứng lên.
Vừa lúc đó, ta chú ý tới Bạch Nhật Uyên đang khẽ mỉm cười, mà Tử Thừa tướng và Hồng Thái Phó đều ngẩn người.
Cúi đầu xem xét, ta mới biết là chuyện gì xảy ra.
Thì ra tiếng thét kinh hãi của Bạch Tinh Ngân bảo ta đừng lên, là vì toàn thân ướt đẫm, quần áo dính chặt vào người, cho nên đường cong toàn thân đã lộ ra ngoài rất rõ ràng, đặc biệt là phần ngực.
Xong đời!
Thân phận con gái của ta bị vạch trần rồi, xem ra Hồng Thái Phó kia cố ý chơi ta, còn Bạch Nhật Uyên mới là kẻ cố ý lộ ra chuyện này.
Vì lần trước đỡ ta hắn cũng đã biết, ta là nữ tử!
“Lam hàn lâm, ra nào.” Bạch Nhật Uyên khẽ mỉm cười đưa tay ra.
“Muốn tố giác thì tố giác đi!” Ta cau mày tức giận hét lên với hắn.
“Lam hàn lâm đang nói gì vậy? Bản hoàng tử không hiểu?”
... Bạch Nhật Uyên muốn gì? Sớm biết ta là nữ tử, hơn nữa vẫn không vạch trần, giờ lại cố ý hại ta chủ động lộ ra nguyên hình, nhưng hắn còn tỏ ra không cố ý? Ta xem trong mắt Tử Thừa tướng và Hồng Thái Phó, bọn họ vẫn có chút đờ đẫn nhìn chăm chú vào ta.
Bạch Tinh Ngân vội nhảy vào hồ nước, sau đó đứng ở trước người ta, đem áo bọc lại: “Thật xin lỗi.” Bạch Tinh Ngân nhỏ giọng xin lỗi.
“Tam hoàng tử huynh nói gì?” Ta có chút tò mò hỏi.
“Các ngươi đứng ở trong nước không lạnh sao? Tam Hoàng đệ cũng thật hồ đồ, dù có thương yêu Lam hàn lâm đến đâu đi nữa, cũng đâu cần phải cùng nhau rơi vào trong nước chứ?” ý trong lời nói của Bạch Nhật Uyên có phần là lạ, hai gò má Bạch Tinh Ngân cũng hơi có chút đỏ lên rồi.
“Đại Hoàng Huynh, Tam Hoàng đệ xin rời đi trước.”
“Được rồi, được rồi.” Bạch Nhật Uyên nói xong khóe miệng lại nở ra nụ cười âm trầm, lúc ánh mắt ta và hắn chạm nhau, ta có cảm giác hắn ta đang có một âm mưu lớn đợi ta dính vào!
Bạch Nhật Uyên mang theo Tử Thừa tướng cùng với Hồng Thái Phó rời đi, nhìn vẻ mặt Tử Thừa tướng và Hồng Thái Phó, bọn họ giống như không thể tin được ta là nữ tử.
-
Sau khi rời đi, đầu óc Tử Thừa tướng thủy chung vẫn ngừng ở thoáng chốc lúc Lam Điệp Nhi từ trong nước đứng lên, giống như hoa sen mới nở, siêu phàm thoát tục, hắn không ngờ việc tên tiểu quỷ luôn cãi vã với mình lại là một tiểu nha đầu.
Hắn cũng không ngờ đến, kẻ suốt ngày làm mình giận sôi lên mới chỉ hơn con gái của mình vài tuổi.
Tử Thừa tướng ở độ tuổi chừng 16 là đã cưới vợ, 17 tuổi có con gái, khi con gái của hắn được 14 tuổi thì gả cho Bạch Nhật Uyên, hiện nay con gái của hắn đã 16 tuổi, so với Lam Điệp Nhi nhỏ hơn ba tuổi mà thôi!?
Hắn không thể tin được, Lam Điệp Nhi, tiểu nha đầu này thậm chí có thể can đảm đóng giả nam nhi để luận công danh.
“Tử Thừa tướng?” Bạch Nhật Uyên nhỏ giọng gọi Tử Thừa tướng, nhưng Tử Thừa tướng vẫn đắm chìm trong suy tư.
“Đại hoàng tử, Lam hàn lâm là một nữ tử, chúng ta có cần...?” Hồng Thái Phó gian trá hỏi Bạch Nhật Uyên.
Bạch Nhật Uyên lắc đầu một cái, sau đó cười nhạt, khóe miệng lộ ra một đường vòng cung, nụ cười này nhìn qua sao mà hư hỏng đến vậy. Hắn lại nhìn Tử Thừa tướng một cái, nhất thời phát hiện, hai gò má của Tử Thừa tướng có chút đỏ lên, liếc mắt cũng nhìn ra Tử Thừa tướng nhất định là đã đắm chìm trong sắc đẹp của Lam Điệp Nhi rồi.
Mặc dù Tử Thừa tướng là nhạc phụ của hắn, nhưng số tuổi hai người bọn họ chênh lệch cũng không lớn.
Tử Thừa Tướng tên gọi Tử Nguyệt quân, hai mươi tuổi thành tướng năm nay mới ba mươi ba tuổi mà thôi. Tử Thừa tướng tuy bị Lam Điệp Nhi gọi là kẻ Đại Gian Đại Ác, nhưng không thể không thừa nhận Tử Thừa tướng văn học xuất chúng, lại có chút bản lĩnh, chỉ là sau khi vào chốn quan trường này nhiễm lề thói hủ thực, mới bắt đầu thành gian thần!
Nhưng có một thứ Tử Thừa tướng thủy chung chưa thay đổi, đó chính là hắn rất thích sắc đẹp, mà trong nhà mới chỉ có một thê tử môn đăng hộ đối mà thôi.
Trên mặt Tử Thừa tướng rặng mây đỏ như thế, sắc bén như Bạch Nhật Uyên chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra, Tử Thừa tướng nhất định là vừa thấy đã yêu Lam Điệp Nhi rồi!
“Tử Thừa tướng, nữ tử kia sớm muộn gì cũng sẽ là của ngươi!” Bạch Nhật Uyên vừa nói, trong mắt cũng nổi lên mưu tính sâu xa.
Hồng Thái Phó ở một bên nghe không hiểu, còn Tử thừa tướng thì căng thẳng trong lòng, nhất thời hỏi lại: “Đại hoàng tử, ngài đang nói gì vậy?”
Bạch Nhật Uyên mỉm cười liếc nhìn Tử Thừa tướng: “Ngầm hiểu lẫn nhau đi!”
Bạch Nhật Uyên, Tử Thừa tướng, Hồng Thái Phó đã biết Lam Điệp Nhi là nữ tử, trừ bọn họ ra, còn ai biết nữa đây?
Còn một người biết nữa, người đó cũng là người khó dây dưa nhất! Chính là Hồng Uyển Nghi. Hồng Uyển Nghi tình cờ tản bộ ở Ngự hoa viên, đúng lúc Lam Điệp Nhi rơi xuống hồ nước, Hồng Uyển Nghi đứng cách đó không xa, Hồng Uyển Nghi đã thấy toàn bộ quá trình và cũng biết Lam Điệp Nhi là một nữ tử!
“Hừ! Thì ra con hồ ly tinh kia chính là ngươi!” Lúc này hai mắt Hồng Uyển Nghi tràn đầy lửa giận, gắt gao nhìn chằm chằm Lam Điệp Nhi đang ngâm trong nước kia! Nghĩ lại ngày đó, Bạch Nguyệt Diệu sợ mình làm hỏng giấc ngủ của Lam Điệp Nhi mà cho mình một cái bạt tai, nghĩ vậy nàng mới tới khóc lóc kể lể, không ngờ lại nhận được lời xin lỗi!
Thì ra người Hồng Uyển Nghi vẫn hận, không ngờ cũng là Lam hàn lâm, Hồng Uyển Nghi nhất thời cười to, nàng đã biết, xem ra Lam Điệp Nhi vĩnh viễn không cách nào trở thành chính phi của Bạch Nguyệt Diệu rồi, bởi vì, bản thân Lam Điệp Nhi đã phạm vào tội khi quân! Hơn nữa lại thêm vào thân thế bối cảnh như thế! Nhưng Hồng Uyển Nghi cũng không muốn Lam Điệp Nhi lên làm trắc phi, cho nên quyết định, trong lúc Bạch Nguyệt Diệu không có ở đây, giết chết nàng ấy!
Hiện giờ Lam Điệp Nhi xem như loạn giặc trong giặc ngoài rồi, trên triều đình có đám người Bạch Nhật Uyên vây công, trong hậu cung có Hồng Uyển Nghi âm mưu hãm hại! Xem ra Lam Điệp Nhi khó mà thoát được đại kiếp lần này!
Cho tới tận lúc lâm triều ta vẫn không dám nhìn Bạch Nguyệt Diệu lấy một lần.
Bạch Nguyệt Diệu thỉnh cầu Hoàng thượng cho hắn nhận việc đi tấn công Lôi Nguyệt quốc, hoàng thượng đã phê chuẩn.
Ha ha, có lẽ, Bạch Nguyệt Diệu đi lần này, đoán chừng mất năm rưỡi là ít. Ta và hắn cũng nên dùng nó mà quên đi đoạn tình cảm hữu duyên vô phận này đi.
Lúc Bạch Nguyệt Diệu xuất chinh, ta không đi tiễn coi như là tình đã đứt, phải đoạn tuyệt sạch sẽ, một khi đã lựa chọn chia lìa, thì không nên dài dòng dây dưa, ông trời ơi, xin hãy phù hộ Bạch Nguyệt Diệu bình an trở về, ta, Lam Điệp Nhi sau này chịu bao nhiêu khổ nạn cũng được, chỉ cần hắn bình an là tốt rồi!
Kèn xuất chinh vang lên, ta nhịn không được, núp ở phía xa xa ngóng trông hình bóng Bạch Nguyệt Diệu rời đi...
-
Thật ra thì Bạch Nguyệt Diệu cũng đang ngóng trông hình bóng Lam Điệp Nhi, hắn nghĩ Lam Điệp Nhi sẽ không đến, ha ha, nhưng chính hắn cũng không nhịn được mà ngóng trông nàng!
“Lên đường!” Bạch Nguyệt Diệu ra lệnh một tiếng, toàn bộ ba quân tướng sĩ xuất phát lên đường hướng đến Lôi Nguyệt quốc!
Gặp lại sau...
Bạch Nguyệt Diệu...
Màn đêm lấp lánh sao trời...
Một người lặng đứng bên khung cửa sổ
Dù có dung nhan khuynh thành
Ở chân trời kia
Dù là nhìn thấu đất trời
Cũng không thể đạt được tâm nguyện
Cho tới lúc tắt nắng
Buộc lòng phải chịu cảnh ngàn năm tóc trắng
Trong căn phòng rộng lớn diễm lệ
Mà lòng chỉ chất chứa một nỗi sầu bi
Than ôi...
Đây chẳng phải cảnh giam cầm xiềng xích ư
Chỉ tại sa vào mối tơ vương
Để rồi ngàn năm dây dưa mãi...
-
Lúc ta quay trở về phủ, bất ngờ thấy Hắc Mạc Dực bên trong.
“Hắc huynh? Huynh không xuất chinh cùng Thái tử điện hạ sao?” Ta ngạc nhiên hỏi hắn.
“Không, lần xuất chinh này ta đã từ chối.” Hắc Mạc Dực nói dối, thực ra hắn không phải từ chối mà là Bạch Nguyệt Diệu muốn hắn ở lại bảo vệ ta đây mà!
A, chắc là Bạch Nguyệt Diệu nghĩ nếu để ta biết hắn cho Hắc Mạc Dực ở lại bên cạnh ta, ta sẽ cảm thấy hắn phiền.
Ha ha, thực sự chu đáo, chu đáo! Ta chỉ còn biết cười khổ.
“Hắc huynh, huynh hãy lấy ngựa đuổi theo đoàn quân đi, ta không có Hắc huynh bên cạnh cũng không có gì đáng ngại, nhưng nếu thái tử điện hạ không có Hắc huynh sẽ chẳng khác nào mất đi cánh tay trái, ta nghĩ Hắc huynh cũng muốn đi đánh giặc đúng không?” Ở trong triều Hắc Mạc Dực cũng không thể hỗ trợ được gì nhiều cho ta, nhưng trên chiến trường Hắc Mạc Dực lại có thể làm được chuyện lớn cùng Bạch Nguyệt Diệu!
“Lam hàn lâm...”
“Đi đi.” Ta hơi cười với hắn một cái: “Nói với thái tử điện hạ, Điệp nhi cám ơn ý tốt của ngài.”
“... Ta hiểu rồi, vậy ta đi, Lam hàn lâm bảo trọng.”
“Ừm...Đợi một chút...” Ta gọi Hắc Mạc Dực lại, muốn Hắc Mạc Dực chuyển lời tới Bạch Nguyệt Diệu là nhớ bảo trọng nhưng rốt cục không nói nên lời, ta đành nói: “Hắc huynh, cũng bảo trọng!”
“Đa tạ Lam hàn lâm đã quan tâm.” Hắc Mạc Dực nói xong lập tức nhanh chóng đuổi theo đại quân của Bạch Nguyệt Diệu...
“Haiiiizzz...” Ta ngồi xuống ghế, bất chợt thở dài một tiếng.
“Hì hì, tỷ tỷ đang thở dài chuyện gì vậy?”
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Liễu Nhi vừa mới gọi ta là gì? Ta bị câu nói kia của Liễu Nhi dọa cho hồn bay phách tán rồi, ta mở to con mắt nhìn chăm chú vào Liễu Nhi.
Liễu Nhi lè lưỡi nói: “Muội cũng mới phát hiện thôi, hắc hắc, lúc mới bắt đầu, muội còn tưởng rằng tỷ tỷ cùng thái tử điện hạ là đồng tính thích trai đẹp nữa cơ, nhưng tỷ tỷ yên tâm, Liễu Nhi tuyệt đối sẽ giữ mồm giữ miệng!”
... Tiểu nha đầu này thật không thể xem thường, cơ mà nàng ấy cũng nhìn ra giữa ta và Bạch Nguyệt Diệu có sự mập mờ ư?!? A, sau này xem ra không ổn rồi!
“Vậy nếu muội đã biết, ta cũng cảm thấy thoải mái hơn khi ở nhà.”
“Tỷ tỷ, muội thật sự bái phục tỷ đó, nữ tử đi làm quan, đúng là rất uy phong! “ Trong mắt của Liễu Nhi mang đầy vẻ sùng bái đối với ta, có điều uy phong thì uy phong thật, nhưng sau lưng chịu khổ nào ai biết, dù sao thân phận của ta chính là một quả bom hẹn giờ lớn đây mà!
“Tiểu nha đầu, chờ ngày nào đó, ta sẽ thỉnh cầu hoàng thượng cho phép nữ tử tham gia thi cử, muội cũng tới làm giám khảo để biết uy phong hay không uy phong.” Ta không phải đang nói đùa, ta không cách nào quên chuyện nữ tử bị nhốt lồng heo, ta nói rồi, ta sẽ bãi bỏ được lệnh cấm nữ tử của Vân Long quốc, đã nói được là phải làm được! Nếu hoàng thượng không đáp ứng, ta chắc rằng vị hoàng thượng trong tương lai sẽ đáp ứng!
Cùng nói chuyện phiếm tâm tình với Liễu Nhi, tâm trạng ta tốt hơn nhiều, trở lại gian phòng, cây trâm hình con bướm Bạch Nguyệt Diệu tặng ta vô tình rớt ra ngoài.
Nhìn cây trâm này, ta nhớ lại trước kia ta và Bạch Nguyệt Diệu đã cùng nhau trải qua bao nhiêu thăng trầm, buồn vui, chuyện đã qua dần hiện về trong tâm trí ta. Chỉ là, giờ đây mọi chuyện đã khác.
Ta bỏ cây trâm hình bướm kia vào trong ngăn kéo, đồng thời cũng đem cả ngọc bội Huyễn Ngâm Phong tặng đặt vào đấy rồi khóa lại.
Cùng lúc đó, lòng của ta cũng đã khóa lại, ta không thể tiếp tục cùng với Huyễn Ngâm Phong nữa, ta cần thời gian để suy nghĩ mọi thứ...
Cuộc sống cứ thế trôi đi, Bạch Nguyệt Diệu cũng đã đi được gần một tháng rồi, ta cứ cho là mình sẽ dần dần quên đi, nhưng hóa ra không phải.
Trong vòng một tháng này, ta chưa từng gặp lại Huyễn Ngâm Phong, cũng chưa từng nghĩ tới Huyễn Ngâm Phong, nhưng hình bóng Bạch Nguyệt Diệu lại luôn hiện lên trong tâm trí ta...
-
“Thái tử điện hạ, trận địa rừng rậm mê cung đã bố trí rất tốt, ngài hãy nghỉ ngơi đi, ngày mai là nghênh chiến rồi!”
“Ừm.”
Thời gian cũng đã được một tháng, trong vòng một tháng này, chỉ cần có thời gian rỗi là Bạch Nguyệt Diệu sẽ nhớ tới Lam Điệp Nhi, hắn cũng cho là thời gian có thể giúp hắn quên đi tất cả. Nhưng không phải, trong vòng một tháng chia lìa này chỉ toàn là hình bóng nàng trong tâm trí.
“Điệp nhi có vượt qua được không?” Bạch Nguyệt Diệu sợ, hắn sợ lúc hắn không có ở đó, Bạch Nhật Uyên sẽ gây chuyện với Điệp Nhi, hắn sợ lúc hắn không có ở đó, Lam Điệp Nhi sẽ bị khi dễ. Nhưng hắn cũng sợ là càng gần nàng, Lam Điệp Nhi sẽ càng ghét hắn hơn, hiện giờ người mà hắn an bài ở bên bảo vệ Điệp Nhi là Mạc Dực cũng đã tới đây, hắn chỉ mong là người khác mà hắn an bài có thể bảo vệ Lam Điệp Nhi thật tốt, hắn cũng hi vọng, người kia có thể làm cho Lam Điệp Nhi vui vẻ!
-
Lâm triều
“Các vị ái khanh, trẫm muốn tuyên bố một tin tức tốt.”
Tin tức tốt? Ha ha, hiện nay tin tức tốt nhất chính là Bạch Nguyệt Diệu bình an vô sự.
“Hôm nay Thái tử đã mang binh quét ngang Lôi Nguyệt quốc rồi, trong thư nói, không có gì bất ngờ xảy ra cả, chỉ mới ba tháng thôi mà Thái tử đã chiếm được Lôi Nguyệt quốc rồi!”
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Ha ha, Bạch Nguyệt Diệu bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi, hắn đã đi Lôi Nguyệt quốc ba tháng, chỉ ba tháng mà đã có thể trở về, lòng ta bắt đầu dao động.
Bước chậm chậm trong ngự hoa viên, nhìn thấy đình nghỉ mát, nhớ lại mấy lần cùng Bạch Nguyệt Diệu cãi vã ở đó, thật buồn cười, giờ muốn kiếm chuyện làm ầm ĩ với hắn cũng không được nữa rồi.
Ngồi trên băng đá, cảm giác lạnh như băng, khí trời từ từ ấm lên, thực vật tràn đầy sức sống, mà lòng ta lại như chết đi.
“Nghi phi nương nương giá lâm.” Ngẩng đầu nhìn lại, Hồng Uyển Nghi đã đứng trước mặt ta.
“Nghi phi nương nương.” Ta mỉm cười nhưng có phần cứng ngắc, trong lòng cũng có phần run rẩy, nhìn thấy phi tử của Bạch Nguyệt Diệu, ta vẫn có cảm giác cực kỳ thẹn với nàng ấy.
“Lam hàn lâm không cần đa lễ.” Hồng Uyển Nghi dịu dàng nói xong cũng vào ngồi trong đình.
“Nghi phi nương nương, hạ quan xin trở về Hàn Lâm viện trước.” Mau rời đi, mau rời đi thôi, không khí nơi này khiến ta không cách nào hô hấp.
“Chờ một chút, Lam hàn lâm, có thể bồi Bổn cung một lúc được không?” Tiếng Hồng Uyển Nghi tràn đầy cầu xin, khiến ta khó lòng từ chối. Tràn đầy áy náy, ta đành ngồi đối diện Hồng Uyển Nghi, giờ phút này, ta lại thấy được Hồng Uyển Nghi tràn đầy nước mắt: “Lam hàn lâm, ngài là bạn tốt của thái tử điện hạ, Bổn cung muốn hỏi ngài, thái tử điện hạ trừ Uyển Nghi ra, liệu có thể yêu thích một nữ tử nào khác chăng?”
Yêu thích một nữ tử khác? Hắn yêu thích nữ tử khác đó là ai? A, nghe Hồng Uyển Nghi nói vậy, tim ta đập càng thêm nhanh: “Ta cũng không biết.” Ta nói mà có phần run rẩy.
“Có thật không?” Lúc này Hồng Uyển Nghi đã tràn đầy nước mắt rồi.
“Nghi phi nương nương?”
Hồng Uyển Nghi nhẹ chấm nước mắt, nói: “Không dám dối gạt Lam hàn lâm, thái tử điện hạ chưa bao giờ cùng Uyển Nghi động phòng, Uyển Nghi biết thái tử điện hạ có tin mừng là đã yêu người khác, Uyển Nghi cũng sẽ không ngăn trở thái tử điện hạ nạp phi, mà Uyển Nghi cũng sẽ đợi nữ tử thái tử điện hạ yêu mến kia cùng làm tỉ muội tốt, nhưng, hiện nay thái tử điện hạ không hề muốn động phòng cùng Uyển Nghi, hơn nữa còn ba lần bốn lượt tránh né Uyển Nghi, Uyển Nghi cầu xin Lam hàn lâm, hãy giúp Uyển Nghi...” âm giọng Hồng Uyển Nghi nghẹn ngào, mỗi chữ mỗi câu của nàng ấy đều đâm sâu vào lòng ta.
Nhưng khi nghe Hồng Uyển Nghi kể rằng chưa hề cùng Bạch Nguyệt Diệu động phòng, trong lòng ta lại có chút hoan hỉ, ta thật buồn nôn!
Nếu Hồng Uyển Nghi là một kẻ độc ác, ta đây dù có là người thứ ba có lẽ cũng sẽ không áy náy, mà bây giờ Hồng Uyển Nghi lại như vậy...
Điềm đạm đáng yêu, nhân nghĩa phúc hậu như vậy, biết để ý thức thời, khiến ta càng trở nên đất không dung trời không tha!
Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi Hồng Uyển Nghi, ta tuyệt đối sẽ không chen ngang vào giữa nàng và Nguyệt Diệu nữa đâu, yên tâm đi: “Nghi phi nương nương... Thật xin lỗi...” Trong mắt ta tràn đầy áy náy, giờ phút này ta không thể nào diễn đạt được hết nỗi hổ thẹn trong lòng.
Hồng Uyển Nghi nghe xong lời ta nói xin lỗi lập tức có vẻ mặt nghi hoặc, nàng ấy nhẹ nhàng lau lau nước mắt rồi hỏi: “Vì sao Lam hàn lâm nói xin lỗi với Uyển Nghi?”
“Có thể ta không có cách nào trợ giúp Nghi phi nương nương, nhưng ta cảm thấy được thái tử điện hạ sau này chắc chắn sẽ tình nghĩa với nương nương thôi.” Chỉ vì không muốn phá hoại tình cảm của bọn họ, người thứ ba đã lựa chọn rời đi.
“Có thể sao? Ha ha, Uyển Nghi không dám cầu gì nhiều, hiện giờ Uyển Nghi chỉ cầu thái tử điện hạ hạnh phúc là tốt rồi.”
Hồng Uyển Nghi càng cao quý, rộng rãi như thế, lại càng khiến ta trở nên thấp kém, Bạch Nguyệt Diệu thật vô tình. Tại sao bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu có nữ tử tốt như vậy mà vẫn còn chấp nhất với ta? Ta vốn chỉ cho là ngoại hình kém so với Hồng Uyển Nghi thôi, nhưng bàn về nhân phẩm, đức hạnh, ta không chỉ kém nàng ấy một chút đâu.
Đất trời không dung, ta có thể gọi ai đây? Ta cảm giác khó có thể hít thở bên trong đình nghỉ mát, nhìn Hồng Uyển Nghi dịu dàng hiền hòa giống như Bồ Tát, Thiên Sứ! Mà ta lại như yêu tinh, ở trước mặt nàng ấy run như cầy sấy!
“Lam hàn lâm.” Cứu tinh tới, là Bạch Tinh Ngân: “Nhị hoàng tẩu, cũng ở đây à!”
“Tam hoàng tử.” Hồng Uyển Nghi chào Bạch Tinh Ngân, không nhiều lời nữa lập tức rời đi, khiến ta thở phào nhẹ nhõm.
“Lam cô nương, nàng làm sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm?”
“U...ụa.” Ta nhanh chóng từ chỗ ngồi đứng lên, chạy ra bên ngoài đình nghỉ mát, ta đã không cách nào chịu đựng thêm được nữa, lập tức trút toàn bộ bữa sáng ra ngoài, ta cảm thấy mình thật buồn nôn, thật sự rất ghê tởm!
“Lam cô nương? Nàng làm sao vậy?” Bạch Tinh Ngân nhẹ nhàng vỗ lưng ta.
Ta vẫn xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, nước mắt rơi từng giọt từng giọt, thứ tình cảm sai trái như vậy cuối cùng ta cũng bị báo ứng, trong lòng ta không ngừng tự khiển trách.
“Lam cô nương? Lam cô nương?” Bạch Tinh Ngân khẩn trương gọi ta, sau đó nhanh chóng lấy ra một cái khăn tay lau nước mắt cho ta: “Lam cô nương, có phải Nhị hoàng tẩu khi dễ nàng không?”
Nghe Bạch Tinh Ngân nói vậy, ta kinh hoảng nhìn về phía hắn.
Tại sao? Tại sao Bạch Tinh Ngân cho rằng Hồng Uyển Nghi khi dễ ta? Rõ ràng là ta phụ nàng ấy! Chẳng lẽ là ta giả bộ đáng thương sao? Rõ ràng đã làm sai, quyến rũ chồng người ta, ta còn đang khóc gì?
“Tam hoàng tử, Nghi phi nương nương là người tốt, cũng không có khi dễ ta, là do ta đột nhiên cảm thấy dạ dày không thoải mái mới rơi lệ thôi.” Ta nói xong thì cười cười xấu hổ.
“Để ta đưa Lam cô nương đi tìm thái y.” Bạch Tinh Ngân dường như cho qua lời nói dối của ta.
“Không cần, một lúc nữa sẽ không sao.” Ha ha, hi vọng sau này cũng sẽ không có chuyện này nữa.
Vô số lần nước mắt rơi là vì ai mà chảy? Vì đâu mà chảy? Thì ra tình là như thế, người sở hữu tất cả thế giới cũng không thể tránh được một chữ tình, cái chữ tình này đã làm hại bao nhiêu người? Chỉ mới đếm của ta và Bạch Nguyệt Diệu thôi đã liên quan đến bốn người rồi.
Bạch Tinh Ngân đưa ta đến Hàn Lâm viện, ở trên đường, trùng hợp gặp Bạch Nhật Uyên, Tử Thừa tướng cùng với Hồng Thái Phó, trong mấy tháng này, Bạch Nhật Uyên vẫn giữ vững dáng vẻ khiêm tốn, mà Tử Thừa tướng và Hồng Thái Phó vẫn nịnh nọt Hoàng thượng, ta chỉ cần ho he, tử Thừa tướng sẽ cho ta vào rọ ngay.
“Hạ quan tham kiến Đại hoàng tử, Tử Thừa tướng, Hồng Thái Phó.”
“Đại Hoàng Huynh.”
“Ừm, Lam hàn lâm không cần đa lễ.” Bạch Nhật Uyên nói xong lại bước tới gần ta, nắm tay ta nói: “Lam hàn lâm, chúng ta không phải bạn bè sao? Vì sao mấy tháng nay cứ kiêng dè ta? Chẳng lẽ Lam hàn lâm chán ghét người bạn này rồi hả?”
Bạch Nhật Uyên vừa nói gì vậy? Ta không phải đã nói rõ lập trường của ta rồi sao? Sao hắn còn gọi ta là bạn? Hơn nữa giai đoạn này không nên chạm vào ta mới đúng chứ.
Hắn càng như vậy, càng làm ta sợ, vì ta không thể nhìn thấu Bạch Nhật Uyên, ngược lại Tử Thừa tướng mặc dù cùng ta cãi vã thường xuyên, nhưng vẫn có thể nhìn được.
Thật đúng là không tinh mắt thì sẽ bị bắn lén sau lưng ngay, nếu ngày nào cũng như vầy, ta sớm muộn cũng xong đời.
“Đại Hoàng Huynh.” Bạch Tinh Ngân nhẹ nhàng kéo ta ra, Bạch Nhật Uyên lúc đó mới chịu buông.
“Ha ha, Đại hoàng tử quá lo lắng, hạ quan vẫn là bạn của ngài như cũ mà, cũng không có bất kỳ kiêng dè nào.”
“À, có thể là ta đa tâm quá thôi.”
“Vậy hạ quan xin cáo lui trước.” Ta nói xong không đợi Bạch Nhật Uyên nói gì thêm lập tức rời đi, vừa lúc đó Hồng Thái Phó duỗi chân ra ngáng ta, khiến cả người ta lảo đảo nghiêng ngã hướng về hồ nước mà lao xuống.
“Lam hàn lâm!” Bạch Nhật Uyên kêu lên một tiếng, ngay lập tức tiến lên giữ được ta.
Không đúng! Không đúng! Bạch Nhật Uyên cũng không phải muốn giữ ta lại, ta cảm thấy, mặc dù hắn đụng phải phía sau lưng ta, nhưng rõ ràng là dùng sức đẩy ta ra ngoài.
Sao bọn họ ngu ngốc như vậy? Phải dựa vào cái này để chỉnh ta?
A, như bọn họ mong muốn, ta thật sự người rơi vào trong hồ nước rồi, thật may là khí trời đã ấm áp, hồ nước cũng không phải là quá sâu, còn không tới hông của ta, nhưng mà vì ngã nhào vào hồ nước nên toàn thân ta đã ướt đẫm, tóc cũng tán lạc mở ra, mũ quan cũng chìm vào trong hồ nước rồi.
“Lam hàn lâm! Đừng...” Bạch Tinh Ngân còn chưa nói hết, ta đã từ trong hồ nước đứng lên.
Vừa lúc đó, ta chú ý tới Bạch Nhật Uyên đang khẽ mỉm cười, mà Tử Thừa tướng và Hồng Thái Phó đều ngẩn người.
Cúi đầu xem xét, ta mới biết là chuyện gì xảy ra.
Thì ra tiếng thét kinh hãi của Bạch Tinh Ngân bảo ta đừng lên, là vì toàn thân ướt đẫm, quần áo dính chặt vào người, cho nên đường cong toàn thân đã lộ ra ngoài rất rõ ràng, đặc biệt là phần ngực.
Xong đời!
Thân phận con gái của ta bị vạch trần rồi, xem ra Hồng Thái Phó kia cố ý chơi ta, còn Bạch Nhật Uyên mới là kẻ cố ý lộ ra chuyện này.
Vì lần trước đỡ ta hắn cũng đã biết, ta là nữ tử!
“Lam hàn lâm, ra nào.” Bạch Nhật Uyên khẽ mỉm cười đưa tay ra.
“Muốn tố giác thì tố giác đi!” Ta cau mày tức giận hét lên với hắn.
“Lam hàn lâm đang nói gì vậy? Bản hoàng tử không hiểu?”
... Bạch Nhật Uyên muốn gì? Sớm biết ta là nữ tử, hơn nữa vẫn không vạch trần, giờ lại cố ý hại ta chủ động lộ ra nguyên hình, nhưng hắn còn tỏ ra không cố ý? Ta xem trong mắt Tử Thừa tướng và Hồng Thái Phó, bọn họ vẫn có chút đờ đẫn nhìn chăm chú vào ta.
Bạch Tinh Ngân vội nhảy vào hồ nước, sau đó đứng ở trước người ta, đem áo bọc lại: “Thật xin lỗi.” Bạch Tinh Ngân nhỏ giọng xin lỗi.
“Tam hoàng tử huynh nói gì?” Ta có chút tò mò hỏi.
“Các ngươi đứng ở trong nước không lạnh sao? Tam Hoàng đệ cũng thật hồ đồ, dù có thương yêu Lam hàn lâm đến đâu đi nữa, cũng đâu cần phải cùng nhau rơi vào trong nước chứ?” ý trong lời nói của Bạch Nhật Uyên có phần là lạ, hai gò má Bạch Tinh Ngân cũng hơi có chút đỏ lên rồi.
“Đại Hoàng Huynh, Tam Hoàng đệ xin rời đi trước.”
“Được rồi, được rồi.” Bạch Nhật Uyên nói xong khóe miệng lại nở ra nụ cười âm trầm, lúc ánh mắt ta và hắn chạm nhau, ta có cảm giác hắn ta đang có một âm mưu lớn đợi ta dính vào!
Bạch Nhật Uyên mang theo Tử Thừa tướng cùng với Hồng Thái Phó rời đi, nhìn vẻ mặt Tử Thừa tướng và Hồng Thái Phó, bọn họ giống như không thể tin được ta là nữ tử.
-
Sau khi rời đi, đầu óc Tử Thừa tướng thủy chung vẫn ngừng ở thoáng chốc lúc Lam Điệp Nhi từ trong nước đứng lên, giống như hoa sen mới nở, siêu phàm thoát tục, hắn không ngờ việc tên tiểu quỷ luôn cãi vã với mình lại là một tiểu nha đầu.
Hắn cũng không ngờ đến, kẻ suốt ngày làm mình giận sôi lên mới chỉ hơn con gái của mình vài tuổi.
Tử Thừa tướng ở độ tuổi chừng 16 là đã cưới vợ, 17 tuổi có con gái, khi con gái của hắn được 14 tuổi thì gả cho Bạch Nhật Uyên, hiện nay con gái của hắn đã 16 tuổi, so với Lam Điệp Nhi nhỏ hơn ba tuổi mà thôi!?
Hắn không thể tin được, Lam Điệp Nhi, tiểu nha đầu này thậm chí có thể can đảm đóng giả nam nhi để luận công danh.
“Tử Thừa tướng?” Bạch Nhật Uyên nhỏ giọng gọi Tử Thừa tướng, nhưng Tử Thừa tướng vẫn đắm chìm trong suy tư.
“Đại hoàng tử, Lam hàn lâm là một nữ tử, chúng ta có cần...?” Hồng Thái Phó gian trá hỏi Bạch Nhật Uyên.
Bạch Nhật Uyên lắc đầu một cái, sau đó cười nhạt, khóe miệng lộ ra một đường vòng cung, nụ cười này nhìn qua sao mà hư hỏng đến vậy. Hắn lại nhìn Tử Thừa tướng một cái, nhất thời phát hiện, hai gò má của Tử Thừa tướng có chút đỏ lên, liếc mắt cũng nhìn ra Tử Thừa tướng nhất định là đã đắm chìm trong sắc đẹp của Lam Điệp Nhi rồi.
Mặc dù Tử Thừa tướng là nhạc phụ của hắn, nhưng số tuổi hai người bọn họ chênh lệch cũng không lớn.
Tử Thừa Tướng tên gọi Tử Nguyệt quân, hai mươi tuổi thành tướng năm nay mới ba mươi ba tuổi mà thôi. Tử Thừa tướng tuy bị Lam Điệp Nhi gọi là kẻ Đại Gian Đại Ác, nhưng không thể không thừa nhận Tử Thừa tướng văn học xuất chúng, lại có chút bản lĩnh, chỉ là sau khi vào chốn quan trường này nhiễm lề thói hủ thực, mới bắt đầu thành gian thần!
Nhưng có một thứ Tử Thừa tướng thủy chung chưa thay đổi, đó chính là hắn rất thích sắc đẹp, mà trong nhà mới chỉ có một thê tử môn đăng hộ đối mà thôi.
Trên mặt Tử Thừa tướng rặng mây đỏ như thế, sắc bén như Bạch Nhật Uyên chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra, Tử Thừa tướng nhất định là vừa thấy đã yêu Lam Điệp Nhi rồi!
“Tử Thừa tướng, nữ tử kia sớm muộn gì cũng sẽ là của ngươi!” Bạch Nhật Uyên vừa nói, trong mắt cũng nổi lên mưu tính sâu xa.
Hồng Thái Phó ở một bên nghe không hiểu, còn Tử thừa tướng thì căng thẳng trong lòng, nhất thời hỏi lại: “Đại hoàng tử, ngài đang nói gì vậy?”
Bạch Nhật Uyên mỉm cười liếc nhìn Tử Thừa tướng: “Ngầm hiểu lẫn nhau đi!”
Bạch Nhật Uyên, Tử Thừa tướng, Hồng Thái Phó đã biết Lam Điệp Nhi là nữ tử, trừ bọn họ ra, còn ai biết nữa đây?
Còn một người biết nữa, người đó cũng là người khó dây dưa nhất! Chính là Hồng Uyển Nghi. Hồng Uyển Nghi tình cờ tản bộ ở Ngự hoa viên, đúng lúc Lam Điệp Nhi rơi xuống hồ nước, Hồng Uyển Nghi đứng cách đó không xa, Hồng Uyển Nghi đã thấy toàn bộ quá trình và cũng biết Lam Điệp Nhi là một nữ tử!
“Hừ! Thì ra con hồ ly tinh kia chính là ngươi!” Lúc này hai mắt Hồng Uyển Nghi tràn đầy lửa giận, gắt gao nhìn chằm chằm Lam Điệp Nhi đang ngâm trong nước kia! Nghĩ lại ngày đó, Bạch Nguyệt Diệu sợ mình làm hỏng giấc ngủ của Lam Điệp Nhi mà cho mình một cái bạt tai, nghĩ vậy nàng mới tới khóc lóc kể lể, không ngờ lại nhận được lời xin lỗi!
Thì ra người Hồng Uyển Nghi vẫn hận, không ngờ cũng là Lam hàn lâm, Hồng Uyển Nghi nhất thời cười to, nàng đã biết, xem ra Lam Điệp Nhi vĩnh viễn không cách nào trở thành chính phi của Bạch Nguyệt Diệu rồi, bởi vì, bản thân Lam Điệp Nhi đã phạm vào tội khi quân! Hơn nữa lại thêm vào thân thế bối cảnh như thế! Nhưng Hồng Uyển Nghi cũng không muốn Lam Điệp Nhi lên làm trắc phi, cho nên quyết định, trong lúc Bạch Nguyệt Diệu không có ở đây, giết chết nàng ấy!
Hiện giờ Lam Điệp Nhi xem như loạn giặc trong giặc ngoài rồi, trên triều đình có đám người Bạch Nhật Uyên vây công, trong hậu cung có Hồng Uyển Nghi âm mưu hãm hại! Xem ra Lam Điệp Nhi khó mà thoát được đại kiếp lần này!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook