Hoàng hôn rực cháy
Chương 10:

Năm nay Phương Nam Chi dự định về nhà ăn tết cùng với hai ông bà ở nhà.

Thế là trước tết vài ngày, cả nhà hết đi máy bay rồi lại thuê xe, bôn ba cả ngày đến tận nửa đêm mới về tới trấn Thanh Diểu ở quê nhà.

Hai ông bà cụ vô cùng vui mừng, chiêu đãi cả bàn thức ăn thịnh soạn trong suốt hai ngày đầu tiên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đến trưa ngày thứ ba vẫn toàn là thịt và cá.

Bà nội yêu thương Phương Nam Chi hết mực, vì vậy vừa ngồi xuống thì đã gắp đồ ăn cho cháu, đều là những món mà cô thích. Trước đây cháu nội của bà cụ rất nghe lời, bà cụ gắp gì thì cháu ăn nấy, thế nhưng mấy ngày vừa qua, dù cho bà cụ có gắp bao nhiêu thức ăn đi nữa thì cháu nội vẫn chỉ ăn như mèo hửi.

“Sao cháu không ăn vậy? Mau ăn đi, tất cả đều do bà nội làm đấy, đều là những món mà cháu thích thôi.”

Phương Nam Chi không đành lòng từ chối ý tốt của bà cụ nhưng sau sinh nhật của Hứa Nguyên Hách, suy nghĩ trong quá khứ bỗng nhiên trỗi dậy trong lòng cô. Cô muốn thay đổi theo chiều hướng tốt, không chỉ học tập chăm chỉ mà cả ngoại hình cũng phải trở nên xinh đẹp hơn.

Cô muốn giảm cân.

Tất nhiên cô không nghĩ mình giảm cân thành công thì có thể thay đổi tất cả, dám nghênh ngang đứng bên cạnh Lý Ngật Châu.

Cô chỉ nghĩ mình cố gắng cải tiến bản thân tốt hơn trong khả năng của mình, có lẽ không được bao nhiêu nhưng ít ra cô cũng tiến bộ hơn chút ít.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bà nội, bà đừng gắp thức ăn cho cháu nữa, cháu chỉ muốn ăn một ít thôi ạ.” Phương Nam Chi hơi xấu hổ trước hai ánh mắt đầy chăm chú của ba mẹ mình, cô nói nhỏ: “Cháu muốn giảm cân…”

“Cái gì? Cháu lại giảm cân ư?” Bà nội vội vàng nói: “Cháu mới mấy tuổi đầu, vẫn đang trong thời kỳ phát triển! Cháu nhớ chuyện mình đã từng ngất xỉu hay không, lúc đó cháu đã hứa với bà nội rằng sau này không ăn kiêng nữa mà.”

Ông nội cũng nói thêm vào: “Đúng đấy, cháu ăn nhiều thịt thì vóc dáng mới cao, cháu đâu có mập đâu, như hiện giờ rất xinh xắn đáng yêu mà.”

Ông nội và bà nội mãi mãi không cảm thấy cô béo… Nếu không họ đã không cho cô ăn như vậy khi còn bé.

Phương Nam Chi nhìn về phía Triệu Lợi Vân tựa như đang cầu cứu. Bà thấy vậy bèn nhìn sang Phương Tắc, bỗng nhiên nhận ra có lẽ con gái nhà mình đã lớn nên muốn bản thân thon thả và xinh đẹp hơn.

Triệu Lợi Vân nói: “Ba à, thật ra lượng mỡ trong cơ thể quá nhiều sẽ gây hại đến sức khỏe, đây không phải là việc có đẹp hay không mà nó có liên quan đến sức khỏe đấy ạ.”

Ông nội nghe vậy bèn hỏi ngược lại: “Thật ư?”

“Dạ thật. Có điều con bé có thể giảm béo nhưng không được bỏ cơm.” Triệu Lợi Vân nói tiếp: “Nếu con thật sự muốn giảm cân, nhất định phải dùng cách thức lành mạnh. Con có thể vận động nhiều hơn, không nên ngồi mãi một chỗ để đọc sách và làm bài tập.”

Phương Nam Chi vội vàng gật đầu và đáp: “Con biết rồi ạ, con sẽ dành thời gian để vận động. Có điều bà nội à, trong khoảng thời gian này, cháu có thể ăn những thức ăn ít dầu mỡ hay không ạ?”

Bà nội nghe vậy thì vẫn không vui cho lắm, bởi vì lâu rồi cháu gái mới về nhà một lần, bà cụ chỉ muốn cô có thể thoải mái và vui vẻ. Thế nhưng sau khi chứng kiến sự kiên trì của cô, cộng thêm Triệu Lợi Vân nói quá béo có hại đến sức khỏe nên bà cụ không kiên quyết nữa.

Phương Nam Chi cực kỳ vui mừng, vì suy cho cùng chắc chắn cần người nhà ủng hộ chuyện ăn uống mới được.

Đêm đó, vừa về đến phòng, Phương Nam Chi đã ngồi trước bàn học, tìm kiếm những cách thức giảm cân trên điện thoại nhưng đa phần đều cần một chế độ ăn kiêng vô cùng nghiêm ngặt.

Tuy nhiên hiện giờ cô đang ở chỗ của bà nội nên điều đó là không thể.

Thế là cô tìm kiếm những video về chạy bộ hoặc là các bài tập giảm cân. Sau khi xem xong, cô lấy một cuốn sổ mới toanh ra, nghiêm túc viết bốn chữ vào trang giấy đầu tiên: Nhật ký cân nặng.

Phương Nam Chi cao 1m67, theo công thức tính toán trên mạng, số cân nặng tiêu chuẩn bằng chiều cao trừ đi một trăm, còn thừa lại 0,9. Vì vậy cô bèn lấy chiều cao hiện tại của mình trừ thử, cho ra cân nặng tiêu chuẩn là 60,3.


Cô sẽ vượt qua.

Có điều cân nặng tiêu chuẩn cũng chỉ là tiêu chuẩn. Cô nghĩ nếu vóc người của mình giống Tống Sơ Tuyền hay Hứa Đình Ưu, chắc chắn cân nặng tiêu chuẩn sẽ bị giảm đi rất nhiều mới được gọi là mảnh khảnh.

Lúc này cô không dám có yêu cầu quá cao cũng như không biết mình có thể đạt được mức độ đó hay không.

Vì vậy trước hết, cô chỉ lập một mục tiêu nho nhỏ, khi nào đến số ký tiêu chuẩn lại tính tiếp.

Hôm sau, Phương Nam Chi rời giường từ rất sớm, cô mặc một bộ đồ thể thao và giày, sau đó ra ngoài chạy bộ.

Trước kia cô vận động quá ít nên tế bào vận động của cô gần như bằng không. Trong lần kiểm tra thể dục trong kỳ thi cấp ba, cô ấy đã nỗ lực rất rất nhiều nhưng vẫn không thể đạt được điểm tuyệt đối.

Đối với cô, chạy bộ như một cơn ác mộng, song hiện giờ cô chỉ muốn vượt qua cơn ác mộng này.

Ban đầu, bà nội thấy cô sáng sớm đã chạy bộ bèn nói cô sẽ không kiên trì được bao lâu.

Nhưng điều khiến bà cụ bất ngờ đó là những ngày sau đó, cô đều dậy sớm và tập thể dục buổi sáng. Thỉnh thoảng gặp phải trời mưa, cô đều nhảy nhót ở trong nhà mà không biết đang tập cái gì.

Phương Tắc và Triệu Lợi Vân vì còn bận công việc nên đã quay về Hàng Châu vào mùng bốn tết. Phương Nam Chi muốn ở cùng ông bà nội nên dự định ở lại đây hết kỳ nghỉ đông mới thôi.

Sau khi ba mẹ đi rồi, bà nội bắt đầu đau lòng thay cô, bà cụ cảm thấy trong khoảng thời gian gần đây, cháu gái của mình ăn thật sự quá ít.

Thế là nửa đêm, bà cụ bèn bưng đĩa bánh nướng nhỏ mà cháu thích ăn đến phòng ngủ.

Phương Nam Chi đang đói đến mức bụng sôi ùng ục, khi nhìn thấy cảnh này, cô suýt nữa đã nổ tung, liều mạng bảo bà nội bưng nó đi và nói rằng mình không cảm thấy đói.

Hai người đùn đùn đẩy đẩy cả buổi, cuối cùng Phương Nam Chi vẫn phải lấy cớ mình đang học nên không muốn đồ ăn vật làm mình mất tập trung, vì thế bà nội mới lưu luyến ra khỏi phòng cô.

Cửa phòng đã được đóng lại nhưng hương bánh nướng thơm phức vẫn cứ quanh quẩn trong phòng khiến cô suýt nữa đã cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Phương Nam Chi thở dài một hơi, tựa sát vào bàn.

Đói quá…

Muốn ăn…

Hay là mình ăn một ít thôi nhỉ… Bà nội đã cất công làm bánh cho mình, nếu không ăn quả là lãng phí.

Cô thề cô chỉ ăn lần này thôi.

Ting!

Ngay lúc cô đang rầu rĩ có nên ra ngoài tìm bà nội hay không thì điện thoại bất ngờ reo lên, Hứa Đình Ưu gửi tin nhắn cho cô.

Đình Ưu: [Lúc nãy tớ đã thấy ba mẹ của cậu đã về, cậu không về cùng họ sao?]

Phương Nam Chi: [Ừm, tớ ở lại với ông bà nội một thời gian nữa, đến khai giảng mới về.]

Đình Ưu: [Ừ, hôm nay đến nhà anh Ngật Châu ăn lẩu, ban đầu tớ tưởng cậu cũng về nên định gọi cậu đến ăn cùng.]

Phương Nam Chi sững sờ, chưa kịp phản ứng lại thì ngay sau đó, cô đã thấy Hứa Đình Ưu gửi một bức ảnh sang đây, đó là ảnh chụp một nồi lẩu đang sôi sùng sục trên bàn.


Đầy ắp thức ăn.

Mà trong bức ảnh tiệc lẩu thịnh soạn đó, cô tinh mắt nhìn thấy bàn tay một người bị chụp lại trong ảnh.

Bàn tay đó rất là quen thuộc, cô vừa thoáng nhìn thì đã nhận ra đó là tay của ai, thậm chí trái tim của cô trở nên loạn nhịp, đập nhanh như trống bỏi, không theo một quy luật nào.

Một lúc lâu sau cô mới nhắn tin trả lời: [Trông khá ngon đấy.]

Hứa Đình Ưu: [Tất nhiên là vậy rồi, tất cả đồ ăn đều do tớ mua hết.]

Câu nói này như thể nồi lẩu cũng do cô ấy đích thân làm vậy.

Phương Nam Chi khẽ cười, gửi một sticker thật là lợi hại.

Sau đó Hứa Đình Ưu không trả lời nữa, hình như đã đi ăn cơm mất rồi.

Phương Nam Chi vẫn cầm điện thoại trên tay không để xuống. Cô ngắm nhìn bức ảnh trong điện thoại, hoàn toàn không còn tâm trạng muốn ăn bữa khuya như ban nãy nữa.

Cô thầm tức giận nghĩ, vẫn phải cố gắng kiên trì thôi!



Trước khi vào học một ngày, Phương Nam Chi đã về tới Hàng Châu.

Phương Tắc lái xe đến đón cô. Thời tiết Hàng Châu vẫn còn rất lạnh, Phương Nam Chi ăn mặc kín từ đầu đến chân nên Phương Tắc không phát hiện ra điểm gì khác thường, cho đến tận khi về nhà, cô cởi khăn quàng cổ ra thì ông mới thấy chỉ nửa tháng không gặp mà dường như gò má của con gái đã hơi hóp vào.

Tuy ngoài miệng ông và Triệu Lợi Vân nói cô có thể giảm cân nhưng khi nhìn thấy con gái gầy đi, ông không khỏi đau lòng, vội vàng bắt cô không được giảm cân nữa, như hiện giờ là đã được rồi.

Trong suốt khoảng thời gian nghỉ đông nửa tháng này, mặc dù lắm lúc Phương Nam Chi cảm giác gần như không kiên trì nổi nữa nhưng bên cạnh đó cô cũng cảm thấy sự sảng khoái do vận động mang lại.

Tập thể dục vào buổi sáng giúp cô cả ngày tràn đầy năng lượng. Hiện giờ coi như cô đã có nền tảng vững chắc, vừa vận động nhiều cộng thêm ăn kiêng nên rất dễ dàng sụt cân, khiến cô cảm giác đạt được thành tựu cũng như chắc chắn mình có thể tiếp tục cố gắng.

Hôm sau, khai giảng.

Những bạn bè trong lớp học rất ít khi chú ý đến Phương Nam Chi. Nếu bắt buộc phải đánh già về cô, chắc chắn họ sẽ nói cô là một cô gái mũm mĩm, học giỏi Toán của lớp họ.

Tất nhiên vì lẽ đó họ không nhận ra bất kỳ sự thay đổi nào về vóc người của Phương Nam Chi dưới lớp đồng phục mùa đông dày cộm này.

Chỉ khi Hứa Đình Ưu vừa đến lớp thì đã hỏi cô ngay: “Đã sang năm mới mà cậu vẫn có thể gầy đi được ư?”

Phương Nam Chi ngập ngừng mất mấy giây mới mừng ra mặt hỏi lại: “Thật sao, cậu nhìn ra thật à?”

Hứa Đình Ưu nghi ngờ: “Có chứ, sao nào, cậu đang giảm cân à?”

Phương Nam Chi khá xấu hổ, nhưng trong lòng cô, Hứa Đình Ưu là người bạn tốt nhất của mình, do đó cô khẽ gật đầu thú nhận: “Tớ đang giảm cân… Ừm, theo cách lành mạnh.”

Mặc dù cô ấy là người bạn duy nhất của cô nhưng giờ cô vẫn chưa muốn nói ra nguyên nhân thật sự khiến cô muốn gầy và đẹp hơn, bởi vì suy nghĩ đó quá viển vông, cô sợ người khác nghe được sẽ cho rằng cô nực cười.


Hứa Đình Ưu gật đầu: “Ồ, tớ thì ngược lại, khoảng thời gian này tớ ăn nhiều vô kể tăng chừng hai, ba ký nên tớ cũng muốn giảm cân. Cậu giảm bằng cách nào thế?”

Phương Nam Chi: “Tớ thường chạy bộ hoặc tập nhảy vào buổi sáng.”

Hứa Đình Ưu lập tức lộ ra vẻ mặt đau khổ.

Phương Nam Chi cười khẽ: “Nó có tác dụng lắm đấy, có điều do tớ khá nặng, không biết cậu gầy thế này thì phương pháp đó có thể giảm cân cho cậu hay không.”

“Chắc chắn sẽ giảm rồi.” Hứa Đình Ưu nằm trườn ra bàn: “Có điều tớ không chắc mình thức nổi hay không.”

Phương Nam Chi nói: “Tớ có thể gọi cậu mà. Mẹ tớ nói ở khu chung cư của chúng ta có một đường chạy điền kinh trong sân vận động.”

Sau khi Hứa Đình Ưu đồng ý, mỗi buổi sáng Phương Nam Chi đều đến nhà gọi cô ấy thức dậy, nửa tóm nửa đẩy bạn đến sân vận động trong chung cư, chạy hết vòng này đến vòng khác quanh đường chạy điền kinh.

Chạy suốt hai tuần lễ, Phương Nam Chi nghe được một tin từ chỗ Hứa Đình Ưu, Lý Ngật Châu được trường Đại học Minh Hải tuyển thẳng vào khoa kiến trúc.

Trường Đại học Minh Hải nằm ở thành phố Minh Hải, cách Hàng Châu khoảng hai tiếng đi tàu cao tốc. Nó là ngôi trường đại học hàng đầu trong nước, nổi tiếng nhất về chuyên ngành kiến trúc, số người thi đậu ngành kiến trúc hiếm như lá mùa thu.

Có điều mọi người không hề ngạc nhiên khi hay tin Lý Ngật Châu được tuyển chọn đặc biệt sớm thế này, bởi vì thực lực của anh bày rành rành ra đó, được tuyển sớm đã nằm trong dự đoán của mọi người.

Điều khiến Phương Nam Chi kinh ngạc đó là thì ra anh muốn theo đuổi ngành kiến trúc, khó trách anh không phải là học sinh lớp mỹ thuật nhưng lại thường xuyên xuất hiện trong phòng vẽ tranh.

“Ba của anh Ngật Châu chính là kiến trúc sư nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước. Mưa dầm thấm đất, anh ấy chọn con đường này cũng không có gì kỳ lạ cả.” Hứa Đình Ưu nói.

Phương Nam Chi chỉ gật đầu, cô tò mò hỏi: “Cậu và anh ấy quen biết từ lâu rồi ư?”

“Từ rất lâu rồi. Kể từ lúc học chung với nhau, anh ấy và anh tớ đã trở nên thân thiết. Hơn nữa vì nhà của hai bên cũng gần nhau cho nên hai gia đình cũng có quan hệ tốt với nhau.”

“Ôi thế này…”

Hai người vừa trò chuyện vừa đi từ sân vận động về nhà Hứa Đình Ưu. Mấy ngày qua vì dì giúp việc nhà Phương Nam Chi có việc phải về nhà nên sáng sớm Triệu Lợi Vân đã gửi cô đến nhà họ Hứa.

Phương Nam Chi ăn sáng hai ngày ở đây nên đã hơi quen thuộc. Cô không còn cảm thấy mất tự nhiên khi ngồi chung bàn cơm với Hứa Nguyên Hách và Hứa Nguyên Hạo nữa.

Nhưng điều khiến cô bất ngờ đó là hôm nay khi hai người bước vào nhà Hứa Đình Ưu, tại bàn cơm đã xuất hiện thêm một người.

Lúc Phương Nam Chi vừa nhìn bóng lưng của người đó thì đã nhận ra người ấy là ai, trái tim bỗng hẫng một nhịp khiến cô muốn quay đầu đi chỗ khác.

Người mình thầm thương trộm nhớ đang ở ngay trước mặt nên cô phải luôn giữ vững trạng thái tốt nhất.

Mặc dù cô biết ngoại hình của mình hết sức tầm thường thế nhưng cô hy vọng mình không xuất hiện trước mặt Lý Ngật Châu với dáng vẻ mặt mày đỏ bừng, tóc tai bù xù sau khi vừa chạy bộ xong, bởi vì nó quá xấu!

Có điều Hoàng Ngữ Nhu đã thấy hai người bèn gọi cả hai qua dùng bữa sáng.

Phương Nam Chi chỉ đành cố gắng ngồi vào bàn ăn, có điều cô không nhìn Lý Ngật Châu, quên béng luôn việc chào hỏi.

Trong quá trình dùng bữa, cô biết được sáng nay Lý Ngật Châu đến đây là vì mẹ anh bảo anh mang một ít đồ ăn đến, do đó anh bèn thuận tiện rủ Hứa Nguyên Hách đến trường cùng mình.

“Có đứa con trai như cháu, ba mẹ của cháu đúng là bớt lo, được tuyển thẳng vào khoa kiến trúc của trường Đại học Minh Hải… Thật sự chẳng cần quan tâm hay lo lắng chuyện học của cháu gì cả. Không giống như dì, cháu xem Đình Ưu và Nguyên Hạo xem, đứa nào cũng khiến dì âu sầu cả.”

Hứa Đình Ưu: “…”

Hứa Nguyên Hạo: “…”

Lý Ngật Châu: “Dì ơi, nền tảng của hai em không quá kém cỏi, chỉ cần chăm chỉ học tập thì sẽ đậu đại học ngay thôi.”

“Vấn đề là chúng nó không được chăm chỉ, chỉ riêng sáng nay thôi, dì chưa thấy nó đọc sách hay học bài bao giờ.”


Hứa Nguyên Hạo bèn liếc mắt: “Con ở nhà thì có thể đọc sách gì, sách đều ở trường đại học hết!”

Vừa dứt lời, cậu ấy đã được thưởng một cuộc sỉ vả: “Cuối tuần là thời gian để con chơi à. Lớp mười không chịu dày công học tập, đợi khi lên mười hai sao theo kịp bạn bè!”

“Đâu phải con chơi suốt cuối tuần không đâu, con cũng có học mà, đúng không vậy anh?”

Lúc này Hứa Nguyên Hách mới lười biếng trả lời: “Anh không thấy gì hết.”

Hứa Nguyên Hạo: “Chậc! Hai người quả là…”

“Quả là cái gì? Mẹ nói con biết, mẹ đã quyết định tìm gia sư dạy kèm cho con tại nhà vào thứ bảy, các con đừng hòng chơi nữa.”

Hứa Nguyên Hạo nghe xong, gương mặt như chết lặng: “Làm thế làm gì ạ, con không cần gia sư!”

Hứa Đình Ưu: “Con cũng không cần.”

“Các con nhìn lại thành tích của mình xem, còn không biết xấu hổ bảo không cần gia sư nữa à?”

Hứa Nguyên Hạo: “Con, con không cần, con có anh Ngật Châu rồi! Đúng không anh Ngật Châu, cuối tuần em đến chỗ anh làm bài tập, anh hãy dạy em nhé!”

Lý Ngật Châu bị điểm danh bèn khẽ nhíu mày.

Hứa Nguyên Hạo và Hứa Đình Ưu điên cuồng nháy mắt với anh.

Lý Ngật Châu hờ hững, cho đến khi hai người họ điên cuồng dùng khẩu hình “cầu xin, cầu xin”, anh mới thoáng nhếch môi rồi trả lời: “Dì ơi, thật ra Nguyên Hạo nói thế cũng được, thứ bảy dì cho hai đứa này đến chỗ cháu đi, cháu phụ đạo thêm cho.”

Hoàng Ngữ Nhu nói: “Chẳng phải như vậy sẽ phiền cháu sao?”

“Không đâu ạ, kỳ này cháu không cần phải làm bài thi nên rảnh lắm, cuối tuần cũng rảnh.”

Thật ra lúc Hứa Nguyên Hạo và Hứa Đình Ưu còn học cấp hai, không ít lần hai người bảo Lý Ngật Châu phục đạo cho mình. Sau khi vào lớp mười, họ không cho anh tiếp tục nhúng tay vào việc học của họ nữa, vì chính anh cũng đã lên mười hai, khối lượng kiến thức cần học rất nặng. Hoàng Ngữ Nhu sợ làm phiền đến anh.

Còn về Hứa Nguyên Hách, thật ra thành tích học tập của anh ấy rất tốt, có điều anh ấy hoàn toàn không có kiên nhẫn khi dạy hai đứa em của mình. Còn Lý Ngật Châu rất kiên nhẫn, trước giờ lại xem hai đứa như em ruột của mình nên thường xuyên trông nom việc học của cả hai.

Hoàng Ngữ Nhu nhớ ra anh không cần phải thi đại học bèn vui vẻ nói: “Đúng đúng đúng, dì quên mất. Ngật Châu à, có cháu dạy kèm cho hai đứa nó là dì đã có thể yên tâm!”

“Vâng, có điều dì ơi, cháu sẽ thu một ít thù lao đấy nhé.”

“Thù lao gì, cháu cứ nói!”

Lý Ngật Châu đáp: “Sau này cháu sẽ thường xuyên đến đây dùng cơm, dì phải làm món sườn kho cho cháu.”

Hoàng Ngữ Nhu cười càng tươi hơn: “Ôi chỉ chuyện nhỏ thế này, dì sẽ làm cho cháu!”

Vốn dĩ mọi thứ không có liên quan gì đến Phương Nam Chi, cô ở một bên vừa im lặng lắng nghe vừa ăn bữa sáng của mình.

Ai ngờ khi mọi người đang trò chuyện, Hoàng Ngữ Nhu bỗng đề nghị: “Nếu cuối tuần cháu không bận gì thì có thể đến nhà anh Ngật Châu làm bài tập. Dì nghe mẹ cháu nói cháu hơi yếu môn tiếng Anh, mà trình độ tiếng Anh của anh Ngật Châu thì cừ lắm, vừa hay nếu cháu không hiểu gì thì có thể hỏi ngay.”

Phương Nam Chi bị sặc, vội vàng khoát tay: “Không không, không cần phiền thế đâu dì!”

“Cũng không phiền gì lắm, thành tích của cháu đã tốt sẵn nên không cần dạy thêm, chỉ là các cháu cùng làm bài tập với nhau thôi mà. Vả lại nếu cháu muốn hỏi vấn đề gì đó cũng tiện hỏi hơn, đúng không Ngật Châu.”

Phương Nam Chi căng thẳng đến mức mặt đỏ như gấc: “Cháu…”

“Cũng được ạ.” Lý Ngật Châu tùy ý dựa vào lưng ghế, sau đó cười khẽ và nói: “Hai nhóc này nghịch quá, lúc nào cháu không có mặt ở đó thì cần một người ngoan ngoãn nghe lời giám sát, trông chừng tụi nó.”




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương