Hoàng Hôn Phân Giới Bản Dịch
-
20: Tẩu Quỷ Nhân
Đáy lòng của Hồ Ma nhất thời phát lạnh, bọn chúng đem mình cùng bà bà đều cuốn lấy, trong lúc bất tri bất giác càng quấn càng chặt, là muốn làm gì?
"Đây là cháu trai của ta, mọi người nhận biết một chút, tương lai đừng để lũ lụt xông đến miếu Long Vương."
Đang trong lúc nghĩ ngợi, bà bà bỗng nhiên lạnh giọng mở miệng, sau đó cầm quải trượng trong tay đập mạnh xuống đất.
"Soạt" một tiếng, đột nhiên có một trận âm phong cuốn qua.
Những cành cây dây leo quấn xung quanh Hồ Ma cùng bà bà giống như bị đao sắc bén vô hình cắt đứt rơi xuống đầy đất.
Trong mơ hồ như có thanh âm đau đớn vang lên, mang theo tiếng rên rỉ thê thảm.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, sau khi cơn gió này thổi qua, những nhánh cây dây leo ở chung quanh dường như sợ hãi, nhao nhao lui qua một bên.
Phía trước Hồ Ma cùng bà bà hiện ra con đường rộng rãi rất nhiều.
"Thật là lợi hại.
.
."
Hồ Ma nhất thời tê cả da đầu.
Cũng không biết là sợ hãi thán phục uy phong của bà bà khi đập một gậy kia, hay là sợ hãi cánh rừng giống như thật sự có sinh mệnh này.
Trước đó nghe nói qua bên ngoài thôn vô cùng nguy hiểm, lại cũng không biết nguy hiểm đúng là nhiều như thế.
May mắn lúc trước mình không có thật sự chạy ra khỏi thôn, cũng may mắn lần này là theo chân bà bà đi ra.
Ở kiếp trước Hồ Ma không tin quỷ thần, hiện tại ở trong thế giới này đều đã không còn sót lại chút gì, hắn không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ có thể yên lặng đi theo bà bà, một đường đi vào bên trong núi rừng tĩnh mịch, cẩn thận từng li từng tí, không dám đụng vào bất kỳ vật gì.
Thế giới này làm cho hắn kính sợ, nhất là, ngay cả bà bà dường như cũng rất cẩn thận.
Trừ những nhánh cây lộ ra một cỗ tà tính, thì trong rừng tràn ngập quái dị.
Có một vũng nước nhỏ nhìn từ bề ngoài thì không thấy có gì quái dị, nhưng khi nó xuất hiện ở phía trước con đường nhỏ, thì bà bà liền nhíu mày, dẫn Hồ Ma đi vòng qua, kết quả đi không bao xa, lại nhìn thấy vũng nước nhỏ kia, cùng vũng nước lúc trước giống nhau như đúc.
Lần nữa lại đi đường vòng, vũng nước nhỏ này thế mà dị thường cố chấp, lại một lần nữa xuất hiện.
Bà bà cũng đành chịu thở dài, liền để Hồ Ma đưa con gà mà hắn mang theo trên người.
Móng tay rạch ở trên cổ gà một cái, cắt yết hầu con gà.
Sau đó ném con gà vào bên trong vũng nước
Bà bà nói Hồ Ma xoay người lại, không nên nhìn chuyện xảy ra ở trong vũng nước.
Không bao lâu, sau lưng liền vang lên âm thanh nhấm nuốt quái dị.
Sau mấy phút, bà bà nói: "Xoay người lại đi!"
Hồ Ma quay người nhìn lại, thì không còn thấy vũng nước nhỏ kia nữa, bọn họ lúc này mới tiếp tục đi tới.
Lại đi qua một gốc cây bị cháy xém như bị sét đánh qua.
Bà để Hồ Ma hành lễ với gốc cây kia, sau đó đi tới mười lăm bước, chờ bà ở phía trước.
Còn bà thì ở lại, thầm thầm thì thì, như cùng gốc cây kia trao đổi gì đó.
"Vật tà môn nhiều như vậy?"
Hồ Ma khó có thể lý giải được những hiện tượng quỷ dị này, mơ hồ có chút kinh dị, nhưng lại mang một chút cảm giác mới mẻ.
Hắn cũng không khỏi hỏi Tiểu Hồng Đường ở bên cạnh: "Người bên trong thôn chúng ta, bình thường làm sao dám ra khỏi thôi?"
Tiểu Hồng Đường đi vào mảnh rừng này, dường như cũng rất cẩn thận, không nói nhiều.
Nghe thấy Hồ Ma hỏi, nàng mới từ phía sau cái cây vươn cái đầu nhỏ ra nói: "Người khác đi ra thì không thấy nhiều như vậy, trên người bọn họ có dương khí nặng, còn mang theo tro ở bên trong Lão Hỏa Đường Tử."
"Hồ Ma ca ca khá thơm, cùng người khác không giống."
".
.
."
"?"
Trong lòng Hồ Ma không khỏi run lên, lại không nhịn được nói: "Bản sự của bà bà lớn như vậy mà không thể đuổi bọn chúng được sao?"
"Bà bà là Tẩu Quỷ Nhân."
Tiểu Hồng Đường nói: " Tẩu Quỷ Nhân không đuổi tà ma, mà là chỉ dẫn tà ma."
"Tẩu quỷ?"
Hồ Ma yên lặng nghĩ: "Đây là tên của một loại thân phận, hay là bản sự nào đó?"
Ở chỗ không xa, bà bà vẫn còn đang cùng gốc cây bị sét đánh qua kia nói chuyện phiếm, hắn cũng thừa dịp hỏi:
"Vậy bà bà muốn mang ta đi bái vị sư phụ nào, ngươi biết không?"
".
.
."
"Đi ra khỏi rừng, đi về phía nam.
.
."
Tiểu Hồng Đường nghĩ đến, nói: "Vậy bà bà nhất định là mang Hồ Ma ca đi tìm nhị gia á!"
Trong lòng Hồ Ma khẽ nhúc nhích, vị "Nhị gia" kia nếu như sinh sống ở bên ngoài thôn, như vậy bản sự cũng không nhỏ .
Hắn hiếu kì nói: "Vậy nhị gia này cùng bà bà, ai có bản lãnh lớn hơn?"
"Không biết."
Tiểu Hồng Đường thành thật mà nói: "Tiểu Hồng Đường cùng bà bà thân thiết, nhưng lại sợ nhị gia."
"Tiểu Hồng Đường giúp bà bà đưa đồ vật qua cho nhị gia, nhưng Tiểu Hồng Đường không dám vào phòng, ném ở cổng rồi liền chạy đi."
".
.
."
Hồ Ma yên lặng nghĩ: "Để Tiểu Hồng Đường sợ hãi như thế, xem bộ dáng là có chút bản sự a.
.
."
.
.
Trong lòng đột nhiên giật mình, bà bà nhìn không ra vấn đề của mình, giờ đổi qua người lợi hại hơn, có phải sẽ nhìn ra hay không?
"Đi thôi!"
Lúc này bà bà rốt cục đi trở về, nhìn phía trước nói: "Gặp người quen nên ôn chuyện một chút, chúng ta nhanh chóng lên đường đi!"
"Đi thêm một nén hương thời gian nữa là tới."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook