Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời
-
Chương 99: Say rượu
Lý Khôi Vĩ nhìn người con gái ngồi bên đường trên tay cầm theo chai bia đang ngẩn người nhìn lên trời, miệng lẩm nhẩm đếm sao thì khoé môi giật giật.
Lâm Thiên Ân thấy anh đến thì liền mừng rỡ nhanh chóng đá trái banh nóng này sang:
- Cậu mà không đến thì tối nay tôi chỉ có thể ở đây điên với con bé này thôi.
Không hiểu con bé này lấy đâu ra sức lực lớn đến thế, làm thế nào cũng không nhét vào xe được miệng thì gào thét tên anh khiến người đi đường chú ý đến khiến Lâm Thiên Ân không thể không kêu người đến.
Nhìn bộ dạng này chắc là say rồi? Lý Khôi Vĩ nghĩ.
Đại Ngọc đang đếm sao thì bầu trời bị che mất, ai đó cản tầm nhìn cô. Hơi híp mắt lại nhìn xem là ai, đến khi nhìn kĩ rồi thì cơn tức khi nãy lại trỗi dậy.
Lý Khôi Vĩ nhìn con mèo này trừng mắt hung dữ với anh thì miệng cong lên, cảm thấy rất đáng yêu. Anh hỏi:
- Sao lại ngồi ở đây?
Đại Ngọc hừ lạnh một tiếng, loạng choạng chống tay muốn đứng dậy. Nhìn thấy kẻ say này lảo đảo theo bản năng anh đưa tay ra đỡ. Không nghĩ đến cô lại hất tay anh ra sau đó tự mình ngã phịch xuống đất.
Cô nhìn lòng bàn tay mình bị trầy chảy máu, không hiểu sao trong lòng lại uất ức khiến hai mắt đỏ lên.
Lý Khôi Vĩ nhìn thấy cô như đứa trẻ bị bỏ rơi vừa buồn cười vừa thấy đau lòng. Ngồi xuống trước mặt cô, cầm lấy tay bị thương thổi phù phù lên, phủi đi đất cát dính trên đó.
Đại Ngọc cắn môi dưới, không muốn anh chạm vào mình rụt tay về sau đó đẩy anh ngã, còn mình thì lại loạng choạng đứng dậy. Từ trên cao, cô nhìn anh bị đẩy ngã ngồi trên mặt đất nói:
- Thiên Ân, đưa tôi về
Sau đó quay lại thì mới phát hiện, cái tên trời đánh đó đã chạy mất dép từ khi nào rồi. Cô cau mày bước đi muốn đi tìm hắn nhưng chưa bước được mấy bước đã bị người ta kéo lại.
- Không phải em muốn gặp anh sao?
Đại Ngọc giật tay về nhưng không được, anh nắm rất chặt. Cô tức giật quát:
- Anh mau cút cho tôi
Lý Khôi Vĩ mặc kệ cô có tức giận đưa tay muốn lấy chai bia trên tay còn lại của cô. Đại Ngọc thấy anh muốn cướp thì liền liều mạng hơn, Lý Khôi Vĩ sợ cô bị thương thì khẽ quát:
- Em ngoan ngoãn xem.
Đại Ngọc khi say còn bướng hơn bình thường, Lý Khôi Vĩ thấy vậy chỉ có thể buông cô ra. Hành động tiếp theo của cô khiến tim anh giật thót.
Cô đập chai bia vào tường, tiếng thuỷ tinh vỡ vang lên cùng với bia còn dư chảy xuống mặt đất. Lý Khôi Vĩ giật mình hoảng hốt:
- Đại Ngọc em muốn làm cái gì?
- Muốn làm cái gì ư...
Đại Ngọc lẩm bẩm, đầu óc mơ hồ tay cầm chai bia bị vỡ một nửa cũng run lên. Cô hung dữ hai mắt đỏ hoe rống lên với anh:
- Tôi hỏi anh muốn làm cái gì mới đúng!
Lý Khôi Vĩ sợ cô xúc động nhất thời làm chính mình bị thương nên chỉ đứng im, hai mắt không rời khỏi khuôn mặt đó giây phút nào. Cô đang hoảng sợ, đúng vậy. Sau đó anh thấy trên hai gò má ửng hồng do men rượu đó những giọt nước mắt lăn xuống.
Giống như một con thú nhỏ, vừa run sợ vừa xù lông bảo vệ chính mình. Đại Ngọc chỉ có thể nức nở:
- Tôi trêu chọc anh lúc nào, tại sao suốt ngày anh cứ làm phiền tôi mãi thế..
Anh không có, anh thật sự đã cho em một khoảng trời rồi mà. Em mới là người suốt ngày trêu chọc anh đấy chứ..
Lý Khôi Vĩ im lặng không nói ra những suy nghĩ trong đầu mình.
Đại Ngọc cũng không rõ mình đang làm gì nữa, chỉ là trong lòng rất đau buồn nước mắt muốn dừng lại cũng không được. Sau đó cô ngồi sụp xuống đất, không quan tâm tay mình đang bị thương đưa lên che lấy đôi mắt của mình. Như một đứa nhỏ bị người ta vứt bỏ, muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu. Cô vừa khóc vừa nói:
- Anh lấy tư cách gì mà xen vào cuộc sống tôi chứ..
Ánh đèn đường chiếu xuống bóng lưng cô, tim anh quặn thắt lại. Đại Ngọc chùi mãi vẫn không hết nước mắt trên mặt, chỉ có thể đưa đôi mắt đỏ hoe đó nhìn anh, hung dữ rống lên:
- Tại sao anh cướp con tôi đi rồi cưới người khác chứ? Anh lấy tư cách gì, hả?
Sau đó lại ỉu xìu, nói:
- Tôi sẽ không làm phiền anh mà, sẽ không để người ta biết đứa nhỏ là con anh, sẽ không ảnh hưởng đến gia đình của anh. Anh không thương nó cũng được nhưng tại sao lại không để tôi thương nó chứ..
Từng câu từng chữ như đâm vào tim anh, thì ra cô vẫn còn cắn rứt chuyện đấy. Cơn say này khiến cô không kiểm soát được chính mình nữa, những suy nghĩ trong đầu liền bộc bạch ra bên ngoài:
- Nhiều năm như vậy rồi tại sao cuối cùng tôi vẫn thua trên tay anh chứ? Một tên khốn khiếp như anh...
- Không phải, em chưa bao giờ thua cả. Anh thua mới đúng..
Từng bước đi tới, Lý Khôi Vĩ ngồi xuống trước mặt cô. Đại Ngọc hô hấp khó khăn, nhìn thấy anh muốn cướp đồ trên tay mình thì vùng vẫy, trong lúc đó thì đã cứa vào tay anh.
Chất lỏng màu đỏ từng giọt rơi xuống đất, cô căn bản không biết mình vừa gây ra tội gì. Nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn không kêu rên một tiếng nào chỉ có chân mày hơi nhíu lại, nhân lúc cô ngẩn người thì cướp lấy rồi quăng ra xa.
- Ngoan nào.
Lý Khôi Vĩ dùng tay còn lại vuốt ve mặt cô, lau đi những giọt nước mắt trên đó. Đại Ngọc căn bản đã say đến phát ngốc, càng khóc càng hăng.
Cô nói:
- Vĩ, anh có biết em yêu anh đến mức nào không? Tại sao anh lại cưới người khác chứ?
Lý Khôi Vĩ còn không biết mình cưới người khác từ khi nào, từ đầu đến cuối người anh muốn cưới chỉ có cô.
Còn chưa kịp đợi anh phản ứng, cô đã bổ nhào lên ôm chặt lấy anh khóc lấy khóc để:
- Anh đừng cưới người khác được không? Em biết mình sai rồi, là em không tốt nên mới để mất con. Nhưng anh đừng cưới người khác được hay không?
- Được, ngoan đừng khóc nữa
Lý Khôi Vĩ cũng ôm lấy cô, mặc kệ cơn đau từ trên tay truyền đến mà ôm cô thật chặt. Người trong lòng nói:
- Em không muốn chia tay nữa, anh có thể trở về được không? Những người nói xấu anh em đều trả thù hết rồi, anh đừng sợ nữa. Em giúp anh xử lí bọn họ được không? Vĩ, có được không?
Được, được mà.
Nhìn người trong lòng ngất đi, lúc này anh mới ra hiệu để Keith đi đến gần. Nhìn bàn tay của Lý Khôi Vĩ thấm đẫm màu đỏ thì Keith mới giật mình:
- Lý tổng, tay của ngài...
- Trở về thôi, lái xe đi.
Ngồi trên xe, tay đã được Keith dùng vải áo băng lại chặn máu không chảy nữa, anh vẫn ôm lấy cô trong lòng. Đi được nửa đường thì cô tỉnh dậy, đầu óc không tỉnh táo níu lấy áo anh, giọng run rẩy:
- Có thể đưa tôi đi tìm anh ấy được không?
- Em muốn tìm ai?
- Lý Khôi Vĩ
Anh biết lúc này đầu óc cô không hoạt động nổi, chỉ có thể cầm lấy tay cô đặt lên môi mình. Anh còn lờ mờ nghe thấy cô nói, giọng nhỏ rất đáng thương:
- Bảo anh ấy trở về, tôi không muốn chia tay nữa, anh ấy thích cái khăn choàng đó còn bảo tôi là người trong lòng cơ mà, tại sao lại đi cưới người khác kia chứ? Hức hức
Nhìn cô tủi thân như thế, trong cơn mê mà nước mắt vẫn không ngừng chảy. Xem ra lần này anh đã làm tổn thương con mèo nhỏ này thật rồi
Nhưng mà qua những lời này, anh có thể đoán được đêm nay đã xảy ra chuyện rồi.
Hừ, tên họ Lâm đáng chết kia đúng là không thể tin tưởng được mà.
Lâm Thiên Ân thấy anh đến thì liền mừng rỡ nhanh chóng đá trái banh nóng này sang:
- Cậu mà không đến thì tối nay tôi chỉ có thể ở đây điên với con bé này thôi.
Không hiểu con bé này lấy đâu ra sức lực lớn đến thế, làm thế nào cũng không nhét vào xe được miệng thì gào thét tên anh khiến người đi đường chú ý đến khiến Lâm Thiên Ân không thể không kêu người đến.
Nhìn bộ dạng này chắc là say rồi? Lý Khôi Vĩ nghĩ.
Đại Ngọc đang đếm sao thì bầu trời bị che mất, ai đó cản tầm nhìn cô. Hơi híp mắt lại nhìn xem là ai, đến khi nhìn kĩ rồi thì cơn tức khi nãy lại trỗi dậy.
Lý Khôi Vĩ nhìn con mèo này trừng mắt hung dữ với anh thì miệng cong lên, cảm thấy rất đáng yêu. Anh hỏi:
- Sao lại ngồi ở đây?
Đại Ngọc hừ lạnh một tiếng, loạng choạng chống tay muốn đứng dậy. Nhìn thấy kẻ say này lảo đảo theo bản năng anh đưa tay ra đỡ. Không nghĩ đến cô lại hất tay anh ra sau đó tự mình ngã phịch xuống đất.
Cô nhìn lòng bàn tay mình bị trầy chảy máu, không hiểu sao trong lòng lại uất ức khiến hai mắt đỏ lên.
Lý Khôi Vĩ nhìn thấy cô như đứa trẻ bị bỏ rơi vừa buồn cười vừa thấy đau lòng. Ngồi xuống trước mặt cô, cầm lấy tay bị thương thổi phù phù lên, phủi đi đất cát dính trên đó.
Đại Ngọc cắn môi dưới, không muốn anh chạm vào mình rụt tay về sau đó đẩy anh ngã, còn mình thì lại loạng choạng đứng dậy. Từ trên cao, cô nhìn anh bị đẩy ngã ngồi trên mặt đất nói:
- Thiên Ân, đưa tôi về
Sau đó quay lại thì mới phát hiện, cái tên trời đánh đó đã chạy mất dép từ khi nào rồi. Cô cau mày bước đi muốn đi tìm hắn nhưng chưa bước được mấy bước đã bị người ta kéo lại.
- Không phải em muốn gặp anh sao?
Đại Ngọc giật tay về nhưng không được, anh nắm rất chặt. Cô tức giật quát:
- Anh mau cút cho tôi
Lý Khôi Vĩ mặc kệ cô có tức giận đưa tay muốn lấy chai bia trên tay còn lại của cô. Đại Ngọc thấy anh muốn cướp thì liền liều mạng hơn, Lý Khôi Vĩ sợ cô bị thương thì khẽ quát:
- Em ngoan ngoãn xem.
Đại Ngọc khi say còn bướng hơn bình thường, Lý Khôi Vĩ thấy vậy chỉ có thể buông cô ra. Hành động tiếp theo của cô khiến tim anh giật thót.
Cô đập chai bia vào tường, tiếng thuỷ tinh vỡ vang lên cùng với bia còn dư chảy xuống mặt đất. Lý Khôi Vĩ giật mình hoảng hốt:
- Đại Ngọc em muốn làm cái gì?
- Muốn làm cái gì ư...
Đại Ngọc lẩm bẩm, đầu óc mơ hồ tay cầm chai bia bị vỡ một nửa cũng run lên. Cô hung dữ hai mắt đỏ hoe rống lên với anh:
- Tôi hỏi anh muốn làm cái gì mới đúng!
Lý Khôi Vĩ sợ cô xúc động nhất thời làm chính mình bị thương nên chỉ đứng im, hai mắt không rời khỏi khuôn mặt đó giây phút nào. Cô đang hoảng sợ, đúng vậy. Sau đó anh thấy trên hai gò má ửng hồng do men rượu đó những giọt nước mắt lăn xuống.
Giống như một con thú nhỏ, vừa run sợ vừa xù lông bảo vệ chính mình. Đại Ngọc chỉ có thể nức nở:
- Tôi trêu chọc anh lúc nào, tại sao suốt ngày anh cứ làm phiền tôi mãi thế..
Anh không có, anh thật sự đã cho em một khoảng trời rồi mà. Em mới là người suốt ngày trêu chọc anh đấy chứ..
Lý Khôi Vĩ im lặng không nói ra những suy nghĩ trong đầu mình.
Đại Ngọc cũng không rõ mình đang làm gì nữa, chỉ là trong lòng rất đau buồn nước mắt muốn dừng lại cũng không được. Sau đó cô ngồi sụp xuống đất, không quan tâm tay mình đang bị thương đưa lên che lấy đôi mắt của mình. Như một đứa nhỏ bị người ta vứt bỏ, muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu. Cô vừa khóc vừa nói:
- Anh lấy tư cách gì mà xen vào cuộc sống tôi chứ..
Ánh đèn đường chiếu xuống bóng lưng cô, tim anh quặn thắt lại. Đại Ngọc chùi mãi vẫn không hết nước mắt trên mặt, chỉ có thể đưa đôi mắt đỏ hoe đó nhìn anh, hung dữ rống lên:
- Tại sao anh cướp con tôi đi rồi cưới người khác chứ? Anh lấy tư cách gì, hả?
Sau đó lại ỉu xìu, nói:
- Tôi sẽ không làm phiền anh mà, sẽ không để người ta biết đứa nhỏ là con anh, sẽ không ảnh hưởng đến gia đình của anh. Anh không thương nó cũng được nhưng tại sao lại không để tôi thương nó chứ..
Từng câu từng chữ như đâm vào tim anh, thì ra cô vẫn còn cắn rứt chuyện đấy. Cơn say này khiến cô không kiểm soát được chính mình nữa, những suy nghĩ trong đầu liền bộc bạch ra bên ngoài:
- Nhiều năm như vậy rồi tại sao cuối cùng tôi vẫn thua trên tay anh chứ? Một tên khốn khiếp như anh...
- Không phải, em chưa bao giờ thua cả. Anh thua mới đúng..
Từng bước đi tới, Lý Khôi Vĩ ngồi xuống trước mặt cô. Đại Ngọc hô hấp khó khăn, nhìn thấy anh muốn cướp đồ trên tay mình thì vùng vẫy, trong lúc đó thì đã cứa vào tay anh.
Chất lỏng màu đỏ từng giọt rơi xuống đất, cô căn bản không biết mình vừa gây ra tội gì. Nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn không kêu rên một tiếng nào chỉ có chân mày hơi nhíu lại, nhân lúc cô ngẩn người thì cướp lấy rồi quăng ra xa.
- Ngoan nào.
Lý Khôi Vĩ dùng tay còn lại vuốt ve mặt cô, lau đi những giọt nước mắt trên đó. Đại Ngọc căn bản đã say đến phát ngốc, càng khóc càng hăng.
Cô nói:
- Vĩ, anh có biết em yêu anh đến mức nào không? Tại sao anh lại cưới người khác chứ?
Lý Khôi Vĩ còn không biết mình cưới người khác từ khi nào, từ đầu đến cuối người anh muốn cưới chỉ có cô.
Còn chưa kịp đợi anh phản ứng, cô đã bổ nhào lên ôm chặt lấy anh khóc lấy khóc để:
- Anh đừng cưới người khác được không? Em biết mình sai rồi, là em không tốt nên mới để mất con. Nhưng anh đừng cưới người khác được hay không?
- Được, ngoan đừng khóc nữa
Lý Khôi Vĩ cũng ôm lấy cô, mặc kệ cơn đau từ trên tay truyền đến mà ôm cô thật chặt. Người trong lòng nói:
- Em không muốn chia tay nữa, anh có thể trở về được không? Những người nói xấu anh em đều trả thù hết rồi, anh đừng sợ nữa. Em giúp anh xử lí bọn họ được không? Vĩ, có được không?
Được, được mà.
Nhìn người trong lòng ngất đi, lúc này anh mới ra hiệu để Keith đi đến gần. Nhìn bàn tay của Lý Khôi Vĩ thấm đẫm màu đỏ thì Keith mới giật mình:
- Lý tổng, tay của ngài...
- Trở về thôi, lái xe đi.
Ngồi trên xe, tay đã được Keith dùng vải áo băng lại chặn máu không chảy nữa, anh vẫn ôm lấy cô trong lòng. Đi được nửa đường thì cô tỉnh dậy, đầu óc không tỉnh táo níu lấy áo anh, giọng run rẩy:
- Có thể đưa tôi đi tìm anh ấy được không?
- Em muốn tìm ai?
- Lý Khôi Vĩ
Anh biết lúc này đầu óc cô không hoạt động nổi, chỉ có thể cầm lấy tay cô đặt lên môi mình. Anh còn lờ mờ nghe thấy cô nói, giọng nhỏ rất đáng thương:
- Bảo anh ấy trở về, tôi không muốn chia tay nữa, anh ấy thích cái khăn choàng đó còn bảo tôi là người trong lòng cơ mà, tại sao lại đi cưới người khác kia chứ? Hức hức
Nhìn cô tủi thân như thế, trong cơn mê mà nước mắt vẫn không ngừng chảy. Xem ra lần này anh đã làm tổn thương con mèo nhỏ này thật rồi
Nhưng mà qua những lời này, anh có thể đoán được đêm nay đã xảy ra chuyện rồi.
Hừ, tên họ Lâm đáng chết kia đúng là không thể tin tưởng được mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook