Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời
Chương 30: Cô giở trò , anh lật ngửa ván bài

Thời gian như ngưng lại, Đại Ngọc bóp chặt cây súng trên tay đến cả hít thở cũng quên. Lý Khôi Vĩ ngồi dựa vào tường, một chân co lên chân còn lại duỗi thẳng ra, đôi giày tây đen hàng hiệu bóng loáng trên sàn. Anh cởi áo khoác và khăn choàng để sang một bên, mặc bộ vest đen trên tay cầm điếu thuốc, đầu tóc có chút rối, dưới mắt xuất hiện quầng thâm mờ.

Đại Ngọc nhìn sang cái núi nhỏ bằng đầu lọc thuốc lá, rồi ánh mắt di chuyển tới chai Vodka trên tay anh vừa uống được một phần ba chai..

- Làm gì ở đây?

Cô không chịu nổi đành hỏi, chân trái chỉ dám đặt hờ trên sàn nhà. Lý Khôi Vĩ nhìn cô rồi nhìn xuống chân cô rồi lại nhìn cô, y hệt tên ngốc vậy.

- Em hỏi anh đấy, làm quái gì ngồi ở đây?

Cô cau mày quát khẽ, cái người này thật là!

Lý Khôi Vĩ " À " một tiếng rồi cười cười, đứng lên rồi đi qua đứng đối diện cô, cười cười nói:

- Anh không kiếm được phòng ngủ, Tuấn Kiệt không cho anh vào, cậu ta chỉ cho anh chai này!

Anh đưa chai Vodka lên lắc lắc trước mặt cô.

- Tại sao không kiếm được phòng? Cả dãy này chỉ có em với Tuấn Kiệt thôi, những người khác đều đã đi làm nhiệm vụ rồi!

Đại Ngọc nghe lý do của anh xong càng tức giận, dù biết không phải lỗi của anh nhưng vẫn muốn trút hết lên anh. Cô quát:

- Nếu đã không kiếm được phòng thì không biết trở về nhà? Anh là người vô gia cư à?

Cô nhìn bộ dạng thất thểu của anh, nửa đêm nửa hôm ngồi ngoài này, dù biết khu nghỉ dưỡng này đều có lò sưởi nhưng giờ đã là nửa đêm lại còn là mùa đông nữa. Cái tên này rõ ràng là tự hành xác mà!

- Đại Ngọc...

Lý Khôi Vĩ kêu khẽ

- Làm sao?

Đại Ngọc nghe anh gọi tên mình, hơi mềm lòng nhưng giọng vẫn gắt.

- Anh nhức đầu quá

-........

Cô ngơ vài giây, động tác thuần thục giắt cây súng ra phía sau lưng quần rồi lại nhìn anh. Mím chặt môi rồi đưa tay lên chạm vào mặt anh, Lý Khôi Vĩ cảm nhận nhiệt độ từ bàn tay cô, dụi dụi mặt vào đấy như con mèo vậy.

- Người toàn mùi rượu với thuốc không, mau cút vào trong không thì người ta lại nói em ác độc hại chết anh!

Đại Ngọc rụt tay về đồng thời cướp chai Vodka trên tay anh, lườm anh một cái. Lý Khôi Vĩ nghe thế liền cười gượng đi vào trong, Đại Ngọc đi ra ngoài lấy áo khoác lẫn khăn choàng anh vào. Lúc cầm áo khoác lên thì nghe tiếng lộp cộp như tiếng hộp thuốc liền lục trong túi áo anh. Cô cầm ra một hộp thuốc, là thuốc tiêu hoá. Tâm tình liền phức tạp, chẳng lẽ anh đợi ở đây để đưa cho cô?

Đại Ngọc mím môi để lại chỗ cũ rồi chậm chạp vào trong. Vừa vào đã thấy anh nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền lại. Cô đặt đồ trên tay sang một bên, nhẹ nhàng đi vào xả nước nóng cho anh.

Lý Khôi Vĩ vừa nghe tiếng nước chảy thì hai mắt mở to ra, chẳng giống vẻ người uống rượu bị nhức đầu gì cả, khoé miệng cũng hơi nhếch lên, vẻ mặt đắc ý. Thật ra anh không nhức đầu, nhiêu đấy rượu mà khiến Lý Khôi Vĩ say thì thật không ra gì. Nhưng đúng là anh ngồi ở đó vì bị bạn Tuấn Kiệt nhà ta cự tuyệt và tặng thêm chai Vodka cho anh để giải sầu.

Anh nghe tiếng cô trở về liền nhắm mắt lại, tỏ vẻ đã ngủ rồi.

Đại Ngọc đi tới cạnh anh, vỗ vỗ lên mặt:

- Lý Khôi Vĩ, có nước nóng sẵn rồi anh mau đi tắm đi

Lý Khôi Vĩ mở mắt ra, lơ đãng nhìn cô. Đại Ngọc thấy anh tỉnh liền kéo kéo tay anh:

- Mau đi khai trừ mùi rượu với thuốc lá, không thì em đem anh chôn xuống tuyết đấy

Anh bật cười ngồi dậy, bình thản đi vào nhà tắm. Cô nhíu mày nhìn tướng đi bình thản của anh, vừa nãy còn loạng choạng sao giờ đi vững thế?

Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều vì cô biết anh có uống, mùi rượu nồng nặc như vậy cộng thêm ban nãy ở nhà hàng anh uống không ít. Đại Ngọc chưa từng uống rượu cùng anh nên không biết rõ tửu lượng, vì vậy nghe anh nói nhức đầu liền tin ngay.

Đại Ngọc đi tới tủ lạnh tìm ra được chai mật ong, đi tới cái bếp nhỏ nấu nước pha nước mật ong cho anh. Thật ra căn phòng này không khác gì một căn hộ nhỏ, có phòng tắm, có bếp nấu ăn, có giường ngủ và cả một gian phòng khách nhỏ ở cạnh nữa.

Khi mà cô đang pha nước mật ong thì nghe tiếng anh bước ra liền quay sang. Động tác đang khuấy cho mật ong tan ra ngưng lại, cô đơ ra. Lý Khôi Vĩ quấn khăn tấm ngang thắt lưng, mái tóc ướt, vài giọt nước rơi xuống chảy dài trên cơ thể rắn chắc khiến anh trông rất quyến rũ. Cô đỏ mặt quay đi chỗ khác, mẹ nó quả nhiên là rất đẹp trai mà!

- Sao...sao không mặc đồ vào?

Đại Ngọc quát nhưng không dám nhìn anh. Lý Khôi Vĩ nhìn bộ dạng lúng túng của cô liền nhếch môi nói:

- Quần áo của anh đâu?

- Ở trên ghế

Cô thầm rủa bản thân, ngượng cái gì mà ngượng bộ chưa thấy trai đẹp lần nào à?! Mà khi cô đang tự làm công tác tư tưởng cho bản thân bỗng từ phía sau đã xuất hiện một hơi thở nóng bỏng khiến cô giật mình:

- Em mà khuấy nữa thì đến cả anh cũng phải tan ra đấy cô bé

- Anh...anh làm cái gì đấy?

Đại Ngọc quát quay đầu nhìn anh. Lý Khôi Vĩ đã thay đồ, dĩ nhiên là lại không mặc áo. Anh mặc quần thể thao màu xám tôn lên đôi chân dài như người mẫu của mình. Cô đưa ly nước mật ong cho anh, giọng có chút tức giận vì bị anh chọc:

- Mau uống đi!

Lý Khôi Vĩ nhận lấy, mặc dù nóng nhưng anh không buông ra. Anh nhìn cô giận dỗi thì khẽ đưa tay kéo cô ôm vào lòng.

- Đừng có quấy rối nữa, mau uống đi

Đại Ngọc quát khẽ rồi hất tay anh nhảy lò cò đi chỗ khác. Anh nhướng mày, ánh mắt hiện lên sự vui vẻ rồi bắt đầu uống. Vị ngọt chảy qua cổ họng xua đi vị cay nồng của rượu mạnh, khiến cả người anh cảm thấy dễ chịu không ít. Ly nước mật ong giúp anh tỉnh tảo thêm phần nào, đặt ly rỗng xuống bàn ăn rồi đi về phía cô.

- Còn giận anh sao?

Cô đang cầm trên tay áo khoác của anh định đi tìm chỗ để ngay ngắn thì đã bị anh ôm chặt từ phía sau. Dù đã tắm nhưng mùi rượu vẫn còn trên người anh, vài giọt nước trên tóc rơi xuống bàn tay cô. Đại Ngọc cựa quậy, khó chịu nói:

- Mau buông ra, đợi khi nào anh tỉnh táo rồi nói chuyện

- Anh đang rất tỉnh táo!

- Ừ, nhìn là biết rồi

- Vẫn còn giận?

- Người tỉnh táo không ai hỏi một vấn đề hai lần!

-.......

Đại Ngọc hất tay anh ra định đi tới ghế sofa để áo khoác và khăn choàng lên, chưa kịp đi đã bị anh ôm chặt lại một lần nữa. Mà cái ôm này của anh đụng vào vết thương sau lưng khiến cô hít một hơi lạnh. Lý Khôi Vĩ nhận ra liền buông cô ra, xoay người cô lại lo lắng hỏi:

- Đụng trúng rồi? Anh xin lỗi, ở chỗ nào có làm sao không?

- Không sao, anh sấy tóc đi rồi ngủ không thì mai sẽ nhức đầu đó

- Anh sấy tóc sẽ bị đau đầu

-......vậy em lau khô giúp anh?!

- Được

Nói rồi Lý Khôi Vĩ cúi người ẳm cô lên một cách nhẹ nhàng, đi tới đặt cô ngồi lên giường rồi cầm lấy đồ trên tay cô đi cất sau đó quay lại cùng với cái khăn bông mềm. Nhìn anh ngồi đối diện mình, vẻ mặt mong chờ khiến cô bật cười. Vì anh cao nên cô phải quỳ lên hoặc đứng nhưng mà chưa kịp quỳ lên thì anh đã hơi cúi đầu xuống.

- Được chưa em?

Lý Khôi Vĩ vuốt ngược tóc lên, lúc này mặt anh đang đối diện với cô, ánh mắt vừa vặn ngang tầm nhau. Đại Ngọc hắng giọng, không đáp lại mà lau tóc cho anh. Động tác cô nhẹ nhàng hết mức có thể vì sợ làm anh đau đầu thêm. Cô không nhắc đến việc vết thương bị nứt vì không muốn anh lo lắng, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh mà vẫn cố cười khiến cô hơi khó chịu trong lòng.

Anh chăm chú nhìn cô, khoảng cách giữa hai người rất gần chỉ cần anh rướn người tới là đã hôn được cô. Lý Khôi Vĩ vui vẻ tận hưởng sự chăm sóc từ Đại Ngọc, mắt cứ dán vào khuôn mặt xinh đẹp của cô. Anh thuận theo động tác của cô, hồi lâu mới khẽ nói:

- Đại Ngọc

- Làm sao? - Cô tiếp tục lau mà không nhìn anh

- Anh với cô ta không có gì hết, bằng không ngày mai trực tiếp mua vé anh và em về Việt Nam nói chuyện với cô ta!

Đại Ngọc khựng người lại, nhìn anh một cái rồi tiếp tục lau không nói gì. Lý Khôi Vĩ tưởng cô còn giận liền bắt đầu chứng minh bản thân trong sạch:

- Không phải là em chưa từng gặp cô ta, hôm đó anh cũng đã nói với em rồi còn gì? Đại Ngọc mặc dù anh không còn là khụ...khụ xử nam nữa nhưng từ khi xác nhận tình cảm với em anh đã một bước đi thẳng làm hoà thượng đợi ngày em tới đem anh đi thôi. Đã mấy năm rồi anh không đụng vào ai nữa, Đại Ngọc điểm này em phải tin anh! Con anh chỉ có thể gọi em là mẹ, ngoài ra đều là dì ghẻ!

- Lắm mồm, ngồi im!

Cô quát, anh đành im lặng. Đại Ngọc nhìn vẻ mặt oan ức của anh, không nhịn được nói:

- Em không quan tâm dư luận nói gì, em quan tâm tình cảm của anh chân thành đến đâu mà thôi!

- Anh yêu em!

Bị Lý Khôi Vĩ tấn công bất ngờ như vậy khiến bộ óc cô đình trệ một hồi. Đại Ngọc cảm giác mặt mình như bị lửa đốt, liền quăng cái khăn vào mặt anh quát:

- Tình cảm của anh như rau củ bán ngoài chợ ý, vừa ra giá đã mua được 10 cân!

Anh bật cười để khăn sang một bên, chồm tới thuận thế đè cô xuống. Đại Ngọc bị đè liền hốt hoảng tìm đường lui nhưng bị anh chặn mất.

- Làm cái gì đấy? Lý Khôi Vĩ, anh lộn xộn thì đừng trách! - Cô trợn mắt

- Cô nhóc này ngày càng hung dữ nhỉ?!

Câu nói mang theo chút cưng chiều, anh ôm lấy cô ngồi dậy, để cô ngồi lên đùi mình, hai người đối mặt với nhau. Mà tư thế này quá gần gũi khiến cô càng thêm ngại ngùng, không thể ngồi yên được đành nhích tới nhích lui. Nhưng cô đâu biết rằng hành động của cô đã sớm đánh thức vật gì đó dưới mông mình. Bị Đại Ngọc làm cho khó chịu, anh giữ chặt lấy eo cô, lên tiếng cảnh cáo:

- Đại Ngọc, em mà nhích nữa thì anh không đảm bảo có thể làm hoà thượng nữa được đâu!

Cô đương nhiên hiểu là chuyện gì, cứng đờ không dám nhúc nhích. Lúc này mới cảm nhận được vật kia đã thức tỉnh dưới mông mình khiến mặt cô càng thêm đỏ. Nhịn không được đành mắng:

- Đồ lưu manh, háo sắc!

- Ai bảo em lộn xộn làm gì - Anh khẽ quát

Đại Ngọc bị anh quát đành im lặng không cãi nữa, ngồi như pho tượng sợ động đậy thì sẽ có chuyện không hay xảy ra. Lý Khôi Vĩ bị bộ dạng của cô chọc cười, đưa tay sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng:

- Hình như " nó " rất thích em

- Nói bậy gì đấy!

Cô liếc ánh, định leo xuống thì lại bị anh giữ chặt lại. Lý Khôi Vĩ kéo cô sát lại dính chặt vào người mình, tay giữ gáy cô đè xuống cướp đi đôi môi mềm. Đại Ngọc không kịp phản ứng, lắc đầu phản kháng lại nhưng càng lắc thì bàn tay anh càng ghì chặt gáy cô hơn. Cô bắt đầu đánh vào ngực anh, hết đánh rồi đẩy nhưng anh như bức tường đá không hề lung lay.

Vừa mở miệng định mắng thì anh đã nhân cơ hội chiếm lấy khoảng khắc công phá cô. Lưỡi anh như con rắn hút hết mật ngọt của cô, chơi đùa dẫn dắt cô. Bị anh hôn đến không còn ý thức, cô như cục bột dính chặt vào anh. Lý Khôi Vĩ cắn môi dưới cô, rồi lại đưa lưỡi liếm xung quanh môi hồng, rồi lại công phá. Lặp đi lặp lại, cả người cô đã mềm nhũn ra rồi.

Lý Khôi Vĩ buông tha cho cô, hai tay vòng ra phía sau lưng ôm chặt, đầu vùi vào hõm vai cô.

- Đại Ngọc, anh yêu em!

Mà người được anh tỏ tình thì lại đang mê man không biết đây là đâu, tôi là ai cả. Đại Ngọc dựa vào vai anh thở hổn hển trong lòng không ngừng mắng. Hai tay cô buông thỏng xuống, mặt dính sát vào cổ anh phà hơi thở nóng bỏng vào đấy khiến anh kích động không thôi. Lý Khôi Vĩ hít một hơi thật sâu, hai tay đang giữ gáy và eo bỗng tăng thêm lực. Đại Ngọc sau khi lấy lại nhịp thở bình thường, liền bắt đầu trêu chọc anh.

Đừng nghĩ Đại Ngọc nhát cấy, lầm rồi. Cô không phải là người từng trải, lăn lộn thành thạo trên giường nhưng kỹ năng quyến rũ người khác thì có thừa. Mà Lý Khôi Vĩ lại không hề biết điều này.

- Vĩ..

Đại Ngọc kề sát tai anh dùng giọng mê hoặc gọi tên anh thật khẽ. Lý Khôi Vĩ cứng người lại, tim đập thịch mạnh một tiếng. Cô cảm giác được anh đang bị bất ngờ, hai tay đang buông thỏng lắc nhẹ vài cái rồi uyển chuyển chạm vào da thịt anh. Anh nhíu mày trong lòng tự hỏi cô nhóc ranh ma này định giở trò gì?

- Vĩ, nhìn em...

Cô ngồi thẳng lại, tay đặt trên khuôn ngực rắn chắc đẩy ra kéo dài khoảng cách hai người. Anh thuận theo, nhướn mày hai tay dời xuống đặt ở eo cô, ánh mắt lộ vẻ hứng thú muốn xem cô làm gì tiếp theo.

- Ừm, nhìn em

Lý Khôi Vĩ đáp, thanh âm dịu dàng không giống thường ngày. Cười khẽ, một tay cô vòng qua cổ anh một tay vuốt khuôn mặt góc cạnh điển trai. Ngón tay di chuyển vẽ theo từng đường nét trên khuôn mặt, từ hàng chân mày đậm đến đôi mắt hẹp dài, sóng mũi cao và cả bờ môi đang nhếch lên của anh.

- Có phải...

Nói đến đây cô dừng lại, kéo anh sát về phía mình, mông phía dưới khẽ dịch tới khiến hai cơ thể không còn một kẻ hở. Cô cảm nhận được làn da nóng bỏng của anh qua lớp áo, hơi thở đang dần nặng nề hơn của anh..

-...những người phụ nữ trước đây cũng làm như thế này, cùng anh phong tình một đêm không?

Đại Ngọc vừa nói môi nở nụ cười xảo quyệt, nhìn thẳng vào đôi mắt đã sớm tràn đầy dục vọng của anh. Cô nhìn xuống thân thể rắn chắc của anh, mở rộng khoảng cách của hai người, bàn tay lướt nhẹ từ trên xuống, cảm nhận từng thớ thịt rắn chắc trên người anh.

- Lý Khôi Vĩ....muốn cùng em không?

Cô đột ngột tiến tới, cười khẽ một tiếng rồi hôn nhẹ lên môi anh cùng giọng nói dụ dỗ. Lý Khôi Vĩ nuốt nước bọt đầy khó khăn, giọng khàn khàn nói:

- Trần Đại Ngọc, em...

- Anh yêu em sao?

Đại Ngọc cướp lời, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi. Lý Khôi Vĩ dứt khoát trả lời:

- Yêu!

Cô vòng hai tay ra sau lưng anh, vuốt dọc theo xương sống khiến anh rùng mình. Đại Ngọc dùng đôi mắt sắc bén nhìn anh, kề sát vào tai anh nói thật khẽ:

- Lý Khôi Vĩ, muốn em sao?

- Trần Đại Ngọc, em đừng có giở trò!

- Em thì....rất muốn cùng anh làm.....

Còn chưa đợi cô nói hết câu anh đã giữ chặt cằm cô, cướp đi cái miệng nhỏ. Đại Ngọc bất ngờ, sau đó rất nhanh đã bị anh lật ngược tình thế. Cô chưa từng thực hành, không có kinh nghiệm lăn lộn trên giường, hôn cũng rất tệ. Mà Lý Khôi Vĩ lại nhanh chóng lật ngửa ván bài, làm chủ cuộc chơi.

Tay luồn vào bên trong áo, cô bị nhiệt độ của anh làm cho giật mình. Anh mở mắt nhìn cô, trong mắt ngập tràn ý cười. Hai tay anh không ngừng lộn xộn, vuốt ve cái eo mảnh khảnh rồi bắt đầu đi lên trên. Cô lập tức hoảng hốt muốn đẩy anh ra nhưng anh rút một tay ra kiềm chặt cô lại. Tay còn lại như con rắn bò loạn khắp nơi, anh vuốt ve cái bụng phẳng phiu rồi từ từ đi lên đụng trúng một vật cản đường. Anh buông tha cho cái miệng nhỏ, cô lập tức thở hổn hển nói:

- Lý Khôi Vĩ...anh...không được...

- Hửm? Không được cái gì? Trần Đại Ngọc, là em quyến rũ tôi trước...

Anh đặt tay lên một bên ngực khiến cô hét lên một tiếng, qua lớp vải không ngừng đùa giỡn vuốt ve. Lý Khôi Vĩ nở nụ cười xấu xa, hôn lên cổ cô:

- Dậy thì rất tốt!

- Bỏ cái tay chết tiệt của anh ra...hah...hah

Cô bị anh chơi đùa cả người đỏ ửng lên, nhất là khuôn mặt giờ đã nóng hổi. Lý Khôi Vĩ bóp mạnh một cái, cô hét lên trừng mắt nhìn anh

- Lý Khôi Vĩ, lưu manh!

- Nhỏ tiếng nào, người ta nghe thấy bây giờ...

Anh cười nói, cô hung hăng đẩy tay anh ra nhưng không thành. Lý Khôi Vĩ càng ghì chặt cô thêm, trong lúc cô vùng vẫy thì anh thuận thế lột áo len của cô ra.

- Chó chết, tên khốn này!

Đại Ngọc không phản ứng kịp, đỏ hết mặt thôi không giằng co nữa mà ôm chặt lấy anh. Cô vừa giận vừa ngượng quát khẽ:

- Không được nhìn, mau nhắm mắt lại!

- Em đẹp lắm....

Lý Khôi Vĩ cười khẽ, tiếng cười nhỏ bên tai mê hoặc lòng người. Cô nghe thế liền đập mạnh vài phát vào lưng anh mà anh thì thuộc dạng mình đồng da sắt nên không hề hấn gì, ngược lại đang hưởng thụ cảm giác thân thể cô.

- Mau đưa áo, Lý Khôi Vĩ anh mau đưa áo đây - Cô hét

- Bé cưng, em học mấy cái trò quyến rũ đàn ông này ở đâu ra?

Anh mặc kệ cô đánh, bàn tay nghịch ngợm luồn vào bên trong vật cản cuối cùng.

- Anh...Lý Khôi Vĩ, anh không được làm vậy!

- Bé cưng, trả lời mau. Em học mấy cái trò này ở đâu ra?

- Tích luỹ kinh nghiệm mà có

- Đại Ngọc, cho em một cơ hội nữa suy nghĩ kĩ trước khi trả lời!

Lý Khôi Vĩ quát, tức giận tay cầm chặt cái bralette động tác chuẩn bị xé rách. Đại Ngọc vừa hốt hoảng vừa tức giận, liền không khách khí hét:

- Tôi cùng người khác lăn lộn, được người ta dạy cho!

- Điên rồ, mẹ kiếp, anh cho em một lần cuối cùng nữa

Anh giữ chặt cằm cô, ánh mắt sắc lạnh. Đại Ngọc biết anh đã bị chọc giận thật rồi nhưng cô cũng giận, không suy nghĩ nhiều liền hét lại:

- Bà đây cùng thằng khác ngủ, được nó dạy cho! Sao, còn muốn tôi nhắc lại đến khi nào nữa? Anh cùng người khác triền miên được lại không cho phép tôi cùng đàn ông lên giường?!

- Quả nhiên là cứng đầu mà! Được, để anh xem thằng đó chỉ dạy em tốt như thế nào. Không tốt thì mẹ nó, anh chỉnh em tới chết!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương