Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời
-
Chương 2: Mọi thứ bắt đầu
Từ ngày gặp lại Khôi Vĩ, mọi chuyện dường như đi theo chiều hướng tiêu cực hơn. Lại nói đến người đàn ông gọi hôm đó, anh ta là Hồng Quân, giám đốc một công ty nhỏ thuộc về công nghệ. Hai người tình cờ biết nhau qua một người bạn của anh ta và cũng là người bạn từ thời đại học của Đại Ngọc. Hồng Quân không thuộc dạng đẹp trai như tài tử, bề ngoài nhìn tạm ổn và miệng rất dẻo, dễ làm rung động các cô gái bằng lời ngon tiếng ngọt.
Đại Ngọc và Hồng Quân qua lại được vài tháng, anh ta tỏ tình và bị cô từ chối. Lý do là vì cô biết Hồng Quân không phải là người đàn ông tốt, rất nhiều người nói anh ta dụ dỗ biết bao cô gái lên giường rồi bỏ mặc mà theo đuổi người khác, một tên đểu. Dù vậy Đại Ngọc chưa từng nói thẳng mặt, chỉ giữ khoảng cách và việc này khiến anh ta theo đuổi càng mãnh liệt hơn.
Hôm nay là cuối tuần, cô quyết định ở nhà cả ngày. Giữa trưa cơn đói kéo đến, cô xuống bếp mở tủ lạnh tìm thứ gì đó lót bụng. Thế nhưng cái tủ lạnh trống trơn kia như đang trêu tức cô, rồi quay sang tìm mì gói.. Chẳng còn cái gì cả. Trong nhà chẳng có gì để cô ăn được. Ra ngoài sống được hai năm, Đại Ngọc chẳng có thời gian để chăm chút về việc ăn uống. Khi đến cuối tuần đi siêu thị mua mì gói, những thứ có thể ăn liền về nhà, vừa tiện vừa nhanh, mặc dù chẳng tốt cho sức khoẻ.
Thở dài rồi đi thay đồ chuẩn bị đi ra siêu thị, vừa đóng cửa thì có người gọi đến:
- Em đang ở đâu vậy?
Nhìn vào màn hình, dãy số lạ khiến Ngọc nhíu mày, có điều cô biết giọng nói này.
- Ở nhà
Cô vừa trả lời vừa bước về phía siêu thị, bỗng có chiếc xe chạy lên sát cô:
- Vừa vặn tôi đi ngang đây lại gặp em, tôi mời em ăn trưa.
Đại Ngọc quay sang, Khôi Vĩ nhìn cô rồi tắt điện thoại. Cô nhìn anh ta, chần chừ rồi nói:
- Sao anh lại ở đây?
- Chẳng phải nói rồi sao, là tình cờ
Khôi Vĩ cười, rồi nói tiếp:
- Lên xe đi, đi ăn trưa với tôi. Ăn một mình chán lắm!
Đại Ngọc suy nghĩ rồi bước vào xe. Dù gì cô cũng đang đói, mặc kệ là tình cờ hay không, miễn phí thì tại sao không tận hưởng.
Xe lăn bánh, anh quay sang nhìn cô rồi bảo:
- Hôm nay không đi chơi sao?
- Cả tuần làm việc vất vả, ở nhà nghỉ ngơi chẳng phải khoẻ hơn sao?
Cô đáp, mắt nhìn ra ngoài ngắm cảnh vật trên đường. Bỗng chợt nhớ ra, hình như cô ăn mặc rất tuỳ tiện, nhìn xuống chân là đôi dép..
Được rồi, dù gì Lý Khôi Vĩ cũng không phải người yêu, bộ dạng này anh ta thấy cũng không sao. Cô tự nhủ như vậy.
Anh chở cô tới một nhà hàng, cô chần chừ không xuống xe.
- Sao vậy? Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, đừng nói em đổi ý kêu tôi chở về nhé?
Khôi Vĩ thấy cô không chịu xuống, liền thở dài. Cô nàng này tính cách nắng mưa, lại thêm việc hình như không vừa mắt với anh. Anh không sợ cô đòi về hay gì cả, chỉ là hôm nay trời đẹp muốn cùng cô ăn bữa cơm thôi.
- Hay là đi chỗ khác, bộ dạng của tôi hôm nay không thích hợp để vào những nơi thế này!
Dù gì thể diện vẫn phải giữ cho anh ta lẫn cô, cô nghiêm túc nói. Khôi Vĩ nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, rồi phì cười bảo:
- Tôi không sợ mất mặt thì em sợ cái gì. Đi vào thôi!
Được rồi, nếu anh ta không sợ thì tại sao cô lại sợ. Bước vào trong, thì ra anh đã đặt phòng riêng, cả quá trình từ trong xe đến khi bước vào trong phòng ai nấy đều nhìn cô rồi nhìn anh.
- Em thích gì thì gọi đi.
Khôi Vĩ đưa menu cho cô, cô cũng không khách sáo mà gọi món.
Cả hai im lặng, cô biết anh nhìn chăm chăm vào mình từ lúc vừa ngồi xuống. Tên chết tiệt này, không biết lại có mưu đồ gì đây.
- Ban nãy em định đi đâu vậy?
Anh bắt chuyện xoá bỏ không khí ngượng ngùng giữa hai người. Cô trả lời:
- Ra siêu thị
- Vậy chút ăn xong, tôi đi cùng em
- Không cần phiền phức như vậy đâu
- Không sao, vừa đúng lúc tôi cũng cần mua vài thứ
Được rồi, người ta đã nói như vậy rồi, cứ coi như là vô tình đi. Cô cũng không nói gì thêm, từ lời nói đến cử chỉ đến rất khách sáo..
Thức ăn dọn lên, cả hai không nói gì tập trung vào ăn. Đang ăn thì có người gọi đến, cô bắt máy:
- Alo
- Em đang ở đâu vậy, anh đang ở trước nhà em nên cùng ăn trưa đi!
Lại là Hồng Quân, không biết dạo này lại dở thói gì cứ bám riết lấy cô. Có lẽ vừa chia tay cô gái nào đó, rảnh rỗi nên tìm người mới sao? Mà chẳng phải cô đã từ chối sao, thật là phiền phức!
- Tôi đang ăn cùng bạn rồi
Ngọc trả lời, Khôi Vĩ nhìn cô không nói gì
- Bạn? Nam hay nữ?
Hồng Quân hình như khó chịu khi nghe cô nói thế. Cô nhíu mày
- Anh hỏi làm gì?
- Ai vậy? - Khôi Vĩ hỏi
Khôi Vĩ lúc này mới chú ý, anh nghĩ là người đàn ông lần trước, cô dường như rất khó chịu với tên này. Đại Ngọc nhìn anh, ra hiệu đợi cô một chút.
- Anh nghe giọng đàn ông, em đang ở cùng ai?
Hồng Quân vừa nghe giọng Khôi Vĩ liền tra hỏi, Đại Ngọc thở hắt ra:
- Ở cùng ai là việc của tôi, không liên quan đến anh!
- Em nói vậy là sao, anh là bạn trai của em đấy Đại Ngọc - Hồng Quân gắt gỏng
- Anh từ khi nào mà trở thành bạn trai của tôi? Gặp mặt nhau vài lần đã trở thành bạn trai sao? Hồng Quân, anh đừng ảo tưởng nữa!
Bạn trai? Lý Khôi Vĩ chọn cách im lặng lắng nghe
- Đừng có gọi tôi nữa.
Đại Ngọc cúp máy, tâm tình trở nên không tốt. Thật điên rồ, bạn trai sao? Chỉ qua vài lời ong bướm, vài bó hoa thì đã trở thành bạn trai của cô?! Quả nhiên tên này đánh giá cô quá thấp rồi.
- Ai vậy?
Khôi Vĩ lúc này nhận ra sắc mặt, anh cũng đã đoán được phần nào. Cô lắc đầu rồi đáp:
- Bạn thôi, không gì cả, có lẽ anh ta uống say rồi
Anh hiểu ý tứ, anh không nên hỏi nhiều quá. Bữa ăn cũng nhanh chóng kết thúc sau đó, cô cùng anh đi siêu thị rồi trở về nhà. Nhìn thấy thức ăn mà cô mua để dự trữ, anh không hài lòng liền nói:
- Em nên ăn những món có dinh dưỡng một chút.
- Thế này không dinh dưỡng à? - Cô hỏi
- Mì gói, thức ăn nhanh, dinh dưỡng chỗ nào? - Anh nhíu mày
- Không sao, no là được không cần cầu kì!
Cô vẫn hài lòng với chế độ ăn uống của mình, không quan tâm đến khuôn mặt tức tối của anh. Về đến nhà, vừa bước xuống xe đã gặp người không nên gặp.
Hồng Quân đứng đợi trước nhà cô, vừa thấy cô khuôn mặt đã hớn hở nhưng đến khi thấy Khôi Vĩ bước xuống liền biến dạng. Hồng Quân nhìn người đàn ông này, dường như đã gặp ở đâu đó rồi. Ngược lại Khôi Vĩ không để ý đến anh ta, xách đồ xuống cho cô.
- Đại Ngọc!
Hồng Quân đi đến trước mặt hai người, nhìn cô rồi nhìn Khôi Vĩ.
- Đây là...
Khôi Vĩ nhìn anh ta, rồi nhìn cô hỏi.
- Xin chào, tôi là Hồng Quân, bạn trai tương lai của Ngọc.
Đại Ngọc và Hồng Quân qua lại được vài tháng, anh ta tỏ tình và bị cô từ chối. Lý do là vì cô biết Hồng Quân không phải là người đàn ông tốt, rất nhiều người nói anh ta dụ dỗ biết bao cô gái lên giường rồi bỏ mặc mà theo đuổi người khác, một tên đểu. Dù vậy Đại Ngọc chưa từng nói thẳng mặt, chỉ giữ khoảng cách và việc này khiến anh ta theo đuổi càng mãnh liệt hơn.
Hôm nay là cuối tuần, cô quyết định ở nhà cả ngày. Giữa trưa cơn đói kéo đến, cô xuống bếp mở tủ lạnh tìm thứ gì đó lót bụng. Thế nhưng cái tủ lạnh trống trơn kia như đang trêu tức cô, rồi quay sang tìm mì gói.. Chẳng còn cái gì cả. Trong nhà chẳng có gì để cô ăn được. Ra ngoài sống được hai năm, Đại Ngọc chẳng có thời gian để chăm chút về việc ăn uống. Khi đến cuối tuần đi siêu thị mua mì gói, những thứ có thể ăn liền về nhà, vừa tiện vừa nhanh, mặc dù chẳng tốt cho sức khoẻ.
Thở dài rồi đi thay đồ chuẩn bị đi ra siêu thị, vừa đóng cửa thì có người gọi đến:
- Em đang ở đâu vậy?
Nhìn vào màn hình, dãy số lạ khiến Ngọc nhíu mày, có điều cô biết giọng nói này.
- Ở nhà
Cô vừa trả lời vừa bước về phía siêu thị, bỗng có chiếc xe chạy lên sát cô:
- Vừa vặn tôi đi ngang đây lại gặp em, tôi mời em ăn trưa.
Đại Ngọc quay sang, Khôi Vĩ nhìn cô rồi tắt điện thoại. Cô nhìn anh ta, chần chừ rồi nói:
- Sao anh lại ở đây?
- Chẳng phải nói rồi sao, là tình cờ
Khôi Vĩ cười, rồi nói tiếp:
- Lên xe đi, đi ăn trưa với tôi. Ăn một mình chán lắm!
Đại Ngọc suy nghĩ rồi bước vào xe. Dù gì cô cũng đang đói, mặc kệ là tình cờ hay không, miễn phí thì tại sao không tận hưởng.
Xe lăn bánh, anh quay sang nhìn cô rồi bảo:
- Hôm nay không đi chơi sao?
- Cả tuần làm việc vất vả, ở nhà nghỉ ngơi chẳng phải khoẻ hơn sao?
Cô đáp, mắt nhìn ra ngoài ngắm cảnh vật trên đường. Bỗng chợt nhớ ra, hình như cô ăn mặc rất tuỳ tiện, nhìn xuống chân là đôi dép..
Được rồi, dù gì Lý Khôi Vĩ cũng không phải người yêu, bộ dạng này anh ta thấy cũng không sao. Cô tự nhủ như vậy.
Anh chở cô tới một nhà hàng, cô chần chừ không xuống xe.
- Sao vậy? Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, đừng nói em đổi ý kêu tôi chở về nhé?
Khôi Vĩ thấy cô không chịu xuống, liền thở dài. Cô nàng này tính cách nắng mưa, lại thêm việc hình như không vừa mắt với anh. Anh không sợ cô đòi về hay gì cả, chỉ là hôm nay trời đẹp muốn cùng cô ăn bữa cơm thôi.
- Hay là đi chỗ khác, bộ dạng của tôi hôm nay không thích hợp để vào những nơi thế này!
Dù gì thể diện vẫn phải giữ cho anh ta lẫn cô, cô nghiêm túc nói. Khôi Vĩ nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, rồi phì cười bảo:
- Tôi không sợ mất mặt thì em sợ cái gì. Đi vào thôi!
Được rồi, nếu anh ta không sợ thì tại sao cô lại sợ. Bước vào trong, thì ra anh đã đặt phòng riêng, cả quá trình từ trong xe đến khi bước vào trong phòng ai nấy đều nhìn cô rồi nhìn anh.
- Em thích gì thì gọi đi.
Khôi Vĩ đưa menu cho cô, cô cũng không khách sáo mà gọi món.
Cả hai im lặng, cô biết anh nhìn chăm chăm vào mình từ lúc vừa ngồi xuống. Tên chết tiệt này, không biết lại có mưu đồ gì đây.
- Ban nãy em định đi đâu vậy?
Anh bắt chuyện xoá bỏ không khí ngượng ngùng giữa hai người. Cô trả lời:
- Ra siêu thị
- Vậy chút ăn xong, tôi đi cùng em
- Không cần phiền phức như vậy đâu
- Không sao, vừa đúng lúc tôi cũng cần mua vài thứ
Được rồi, người ta đã nói như vậy rồi, cứ coi như là vô tình đi. Cô cũng không nói gì thêm, từ lời nói đến cử chỉ đến rất khách sáo..
Thức ăn dọn lên, cả hai không nói gì tập trung vào ăn. Đang ăn thì có người gọi đến, cô bắt máy:
- Alo
- Em đang ở đâu vậy, anh đang ở trước nhà em nên cùng ăn trưa đi!
Lại là Hồng Quân, không biết dạo này lại dở thói gì cứ bám riết lấy cô. Có lẽ vừa chia tay cô gái nào đó, rảnh rỗi nên tìm người mới sao? Mà chẳng phải cô đã từ chối sao, thật là phiền phức!
- Tôi đang ăn cùng bạn rồi
Ngọc trả lời, Khôi Vĩ nhìn cô không nói gì
- Bạn? Nam hay nữ?
Hồng Quân hình như khó chịu khi nghe cô nói thế. Cô nhíu mày
- Anh hỏi làm gì?
- Ai vậy? - Khôi Vĩ hỏi
Khôi Vĩ lúc này mới chú ý, anh nghĩ là người đàn ông lần trước, cô dường như rất khó chịu với tên này. Đại Ngọc nhìn anh, ra hiệu đợi cô một chút.
- Anh nghe giọng đàn ông, em đang ở cùng ai?
Hồng Quân vừa nghe giọng Khôi Vĩ liền tra hỏi, Đại Ngọc thở hắt ra:
- Ở cùng ai là việc của tôi, không liên quan đến anh!
- Em nói vậy là sao, anh là bạn trai của em đấy Đại Ngọc - Hồng Quân gắt gỏng
- Anh từ khi nào mà trở thành bạn trai của tôi? Gặp mặt nhau vài lần đã trở thành bạn trai sao? Hồng Quân, anh đừng ảo tưởng nữa!
Bạn trai? Lý Khôi Vĩ chọn cách im lặng lắng nghe
- Đừng có gọi tôi nữa.
Đại Ngọc cúp máy, tâm tình trở nên không tốt. Thật điên rồ, bạn trai sao? Chỉ qua vài lời ong bướm, vài bó hoa thì đã trở thành bạn trai của cô?! Quả nhiên tên này đánh giá cô quá thấp rồi.
- Ai vậy?
Khôi Vĩ lúc này nhận ra sắc mặt, anh cũng đã đoán được phần nào. Cô lắc đầu rồi đáp:
- Bạn thôi, không gì cả, có lẽ anh ta uống say rồi
Anh hiểu ý tứ, anh không nên hỏi nhiều quá. Bữa ăn cũng nhanh chóng kết thúc sau đó, cô cùng anh đi siêu thị rồi trở về nhà. Nhìn thấy thức ăn mà cô mua để dự trữ, anh không hài lòng liền nói:
- Em nên ăn những món có dinh dưỡng một chút.
- Thế này không dinh dưỡng à? - Cô hỏi
- Mì gói, thức ăn nhanh, dinh dưỡng chỗ nào? - Anh nhíu mày
- Không sao, no là được không cần cầu kì!
Cô vẫn hài lòng với chế độ ăn uống của mình, không quan tâm đến khuôn mặt tức tối của anh. Về đến nhà, vừa bước xuống xe đã gặp người không nên gặp.
Hồng Quân đứng đợi trước nhà cô, vừa thấy cô khuôn mặt đã hớn hở nhưng đến khi thấy Khôi Vĩ bước xuống liền biến dạng. Hồng Quân nhìn người đàn ông này, dường như đã gặp ở đâu đó rồi. Ngược lại Khôi Vĩ không để ý đến anh ta, xách đồ xuống cho cô.
- Đại Ngọc!
Hồng Quân đi đến trước mặt hai người, nhìn cô rồi nhìn Khôi Vĩ.
- Đây là...
Khôi Vĩ nhìn anh ta, rồi nhìn cô hỏi.
- Xin chào, tôi là Hồng Quân, bạn trai tương lai của Ngọc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook