Hoàng Hôn Huyết Sắc
-
Chương 9
“ Ralph?”
Penn nhìn thanh niên vẫn không phản ứng, nhẹ giọng gọi. Mắt Ralph chớp chớp mấy cái đáp lại, lúc này khí tức hung ác trên người hắn đã biến mất không thấy tăm hơi, trừ bỏ diện mạo chật vật bây giờ, hắn dường như lại khôi phục thành kẻ trí thức lãnh đạm trước đó.
“ Sao lại thế này?”
Ralph ngồi dậy, giọng nói bình tĩnh cùng câu hỏi tựa như hoàn toàn không nhớ chuyện đã xảy ra ban nãy, hắn thấy mình nằm trên mặt đất, toàn thân đều đẫm máu, khó hiểu nhíu mày.
Phát triển bất ngờ này làm Penn trầm lặng, y dường như có chút đăm chiêu, hỏi.
“ Cậu không nhớ sao?”
“ Nhớ cái gì?” Ralph nhanh chóng đứng dậy, dường như không thể chịu đựng bản thân nằm trên mặt đất như vậy. “ Máu này là sao?”
Lúc này, Penn đi đến bên giường, cầm lấy sổ tay đưa cho hắn.
“ Cậu không ghi lại thực nghiệm ban nãy sao?”
Trong mắt Ralph quét qua một chút khó hiểu, nhưng Penn không phân trần mở sổ tay ra thúc giục hắn viết.
Ralph chằm chằm nhìn dòng chữ chỉ viết một nửa, mày cau chặt hơn.
“ Ghi cái gì?”
Penn cười, một người kỹ tính lại nói như vậy, xem ra Ralph thật sự không nhớ chuyện đâm nát bụng mình ban nãy, đây cũng thật thú vị.
“ Quên đi, quên đi, không phải thực nghiệm gì ghê gớm. Bastet đã chuẩn bị xong bữa trưa, chúng ta xuống đi!”
Penn khoát tay, biến hóa kia của Ralph rốt cuộc là sao, về sau y có rất nhiều cơ hội để biết.
Ánh mắt Ralph tối xuống, hắn không tự chủ nhìn sàn nhà bị máu nhuộm đỏ. Giữa mảng đen đỏ kia dường như còn có thể thấy một vài miếng nội tạng vụn. Hắn nhớ Penn ôm lấy hắn, hắn lấy dao mổ cắm vào tim y từ sau lưng…
Ralph nhìn bản ghi chép của mình, cũng chưa viết xong, đây không phải chuyện hắn hay làm, có cái gì cắt ngang hành động của hắn. Nhưng cái gì đây? Vết máu gần như thấm đẫm thảm trải làm sao sinh ra? Hắn một chút ấn tượng cũng không có.
Ralph đóng sổ tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Penn. Nhưng người nọ lại cười điềm nhiêm đi đến trước tủ quần áo, lấy hai cái áo sơ-mi ra.
“ Dùng nước rửa, sau đó thay đi!”
“ Không cần.”
“ Nếu chúng ta xuống ăn trưa với bộ dạng này, sẽ dọa Bastet sợ.”
Penn chỉ chỉ gương. Ralph nhìn lại gương, mày cau chặt hơn. Hắn gần như là một người máu.
Ralph không còn do dự, nhận sơ-mi, đi đến chậu nước rửa tay. Máu đỏ lan thành quầng trong nước, không tới một khắc, nước trong vắt liền đổi màu. Penn mới ra ngoài liền trở lại, bưng một chậu nước đặt trước mặt Ralph, còn ân cần đưa cho hắn một cái khăn mặt.
“ Cám ơn.”
Ralph nhanh chóng lau đi vết máu trên cổ, đang bắt đầu cởi áo lại phát hiện Penn cười nhìn hắn đăm đăm.
“ Có vấn đề gì sao?”
“ À, không, không có vấn đề gì, cậu tiếp tục thay đi!”
Lười suy nghĩ về thái độ quái dị của Penn, Ralph bây giờ chỉ muốn nhanh chóng làm bản thân sạch sẽ hơn một chút, hoàn toàn không chú ý tới lúc hắn cởi áo, Penn dùng ánh mắt mang ý cười thưởng thức trọn vẹn hắn.
Tuy áo của Penn trên người hắn hơi rộng, nhưng thay áo sạch làm lòng Ralph thoải mái rất nhiều. Đang lúc hắn cài nút, Penn đi đến trước tủ cầm hoa tai trên đó đến, ý vị sâu xa nhìn hắn một cái.
“ Từ thực nghiệm ban nãy, thứ làm cậu phát tác chính là cái hoa tai này… Thật là kỳ quái, nó tại sao lại có tác dụng với cậu nhỉ?”
Ralph ngừng động tác, chằm chằm nhìn cái hoa tai thỉnh thoảng lóe lên hào quang vàng, cũng không trả lời. Đây quả thực là một chuyện quái lạ, đáp án không thể tưởng tượng được, nhưng cái này thật sự đã xảy ra, hắn cũng muốn biết rốt cuộc là vì sao.
“ Đây là một cái hoa tai có bùa chúc phúc, theo lý mà nói quả thực có công dụng đuổi tà, lại có tác dụng với cậu như thế…”
“…………” Ralph suy nghĩ một chút nói với Penn. “ Không cần đoán, ta là Tử thần.”
Tử thần là tà ác? Ralph cũng không biết định nghĩa này có đúng hay không.
“ Hả?”
Penn nhếch mày, vẻ mặt vui sướng chằm chằm nhìn Ralph, phảng phất như đáp án này là một tin tốt lành.
“ Hóa ra là thế.”
“ Đúng vậy, dù ngươi có bùa hộ mệnh này cũng không sao, ta chắc chắn sẽ tìm được nhược điểm của ngươi.”
Ralph thả tay, hơi mất tự nhiên sửa lại cổ áo, hắn theo bản năng tìm nơ, tiếc là nơ của hắn cùng dây đeo đều dính đầy máu.
“ Ha ha, yên tâm đi!”
Penn cười to mấy tiếng, sau đó kéo ngăn kéo ra, dưới ánh nhìn lom lom nghi hoặc của Ralph, cẩn thận bỏ hoa tai vào cái hộp nhung nhỏ, sau đó nói.
“ Tôi sẽ đem hết toàn lực phối hợp với cậu…”
“…………” Ralph chằm chằm nhìn Penn, muốn nói gì đó lại thôi.
“ Cậu đang nghĩ tôi là một quái nhân đúng không?”
“…………” Ralph ngầm thừa nhận câu này, suy nghĩ một chút rồi mở miệng. “ Ngươi không hỏi ta lý do?”
“ Dù sao cũng là chuyện vặt vãnh nhàm chán. Tóm lại, cậu muốn giết tôi, tôi liền ngoan ngoãn bị giết là được rồi, phải không?”
“ Ngươi nói không sai!”
Ralph nhún vai, không thể phủ nhận ở phương diện nào đó đó quả thực là một lý do nhàm chán.
“ Cậu xem, tôi phối hợp như vậy, cậu cũng nên đáp ứng tôi một chuyện không phải sao?”
Penn dùng âm thanh đầy thành ý nói, trong lúc Ralph gật đầu, Penn đưa ra yêu cầu của y.
“ Một ngày chỉ giết tôi một lần, bất luận phương pháp gì tôi đều ngoan ngoãn phối hợp, thế nào?”
“…………”
Ralph thật sự cảm thấy Vampire trước mắt này rất quái, cực kỳ quái đản. Chưa tính tới chuyện chủ động đề xuất với kẻ muốn lấy mạng y, bây giờ lại còn nói sẽ ngoan ngoãn phối hợp! Như vậy tức là y rất tự tin, biết rõ những thử nghiệm của hắn đều phí công vô dụng? Đây sao có thể là đề nghị, căn bản là khiêu khích! Ralph hơi cong khóe miệng, hắn sẽ làm Vampire tự cao tự đại này hối hận.
“ Được!”
“ Vậy một lời đã định, không thể đổi ý.”
Penn vươn tay, nếu muốn thử một trăm kiểu chết kia, Ralph phải đợi một trăm ngày, mấy ngày đó có đủ để cướp lấy trái tim một người hay không?
“ Một lời đã định.”
Ralph vươn tay, chỉ nắm nhẹ một chút liền buông.
Penn buồn cười liếc lòng bàn tay dính máu của mình, coi như có tiến bộ. Penn chuyển ánh mắt về lại người Ralph, y nhịn không được che miệng cười trộm, người trước mắt ngay cả cái nút trên cùng của áo sơ mi cũng phải cài lại, kiểu ăn mặc nghiêm túc như thế lúc này không hiểu sao lại quá nực cười. Penn tiến lên phía trước, đưa tay cởi hai cái nút áo cho đối phương, thân thể Ralph chợt cứng ngắt, sau đó lui về phía sau, vẻ mặt sốt ruột muốn cài lại cúc áo.
“ Cái kiểu ăn mặc bảo thủ cổ lỗ sĩ này sẽ bị Bastet cười nhạo.”
Penn chớp chớp mắt, quả nhiên lời y khiến Ralph hạ tay. Điều này làm y nhịn không được ngầm thở dài một hơi, nghĩ thầm sức quyến rũ bản thân lại còn không bằng nổi quản gia.
“ Đi thôi, Bastet chắc chờ sốt ruột rồi.”
“ Ngươi không lau vết máu, cúc áo cũng không cài lại!” Ralph đột ngột lên tiếng.
“ Hả?”
Penn quay đầu, thấy Ralph lộ ra vẻ mặt bất mãn. Y cúi đầu nhìn bộ dạng mình, áo sơ mi tùy tiện mặc vào chỉ cài một nút, không che được vết máu khô loáng thoáng, bộ dạng lôi thôi lếch thếch này của y lại khiến Ralph bất mãn sao?
“ Ha ha, không sao, dù sao cũng chỉ là bản thân tôi thôi. Hơn nữa, cậu không cảm thấy dáng người tôi rất đẹp sao?”
Ralph không muốn để ý tới kẻ không hợp với tiêu chuẩn sạch sẽ của hắn nữa, hắn tỏ vẻ chán ghét hừ một tiếng, sau đó băng qua Penn đi ra khỏi phòng, không thấy Penn phía sau lộ ra nụ cười càng thêm vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook