Có thể giết chết y, cũng chỉ có tình yêu



“ Chủ nhân!”

Bastet xông vào phòng khách, tiếng kêu cũng kích động có chút run rẩy, Ralph thấy Bastet bổ nhào lên đùi Penn – đã khôi phục hình người, y nâng tay lên xoa xoa nó, hắn thở một hơi thả lỏng, dự cảm vô danh kia chỉ là ảo giác sao?

“ Anh biến lại rồi.”

Ralph đi qua, Penn cúi đầu cười, xoa xoa quản gia làm nũng, cũng không ngẩng đầu nhìn hắn.

“ Uhm.”

Penn cười gượng, y kỳ thực rất cố gắng muốn bảo trì hình sói, dù về sau lấy bộ dạng kia sống tiếp y cũng chấp nhận, nhưng sự việc cũng không được như y muốn. Y liếc đôi chân đã bắt đầu cứng lại và mất đi cảm giác, y thật sự muốn lặng lẽ chết ở một nơi không bị người phát hiện, nhưng hai chân không chịu hoạt động lại không thể dẫn y rời khỏi. Y hiện tại mất đi sức mạnh vốn có, giống như một nhân loại sắp chết già.

“ Bastet yêu dấu, ngươi ở cùng ta mười năm nhỉ?”

“ Đúng vậy chủ nhân, cám ơn chủ nhân lại cứu Bastet!” Bastet hít hít mũi, ghé sấp trên đùi Penn dùng sức cọ cọ.

“ Đừng quên cảm ơn Ralph, nếu không có cậu ấy, ngay cả đi tử thần giới như thế nào ta cũng không biết được.” Penn bức rức liếc Ralph, tiếp tục nói.

“ Ngươi đi tìm Edy đi, cậu ta đòi người, đã đòi một năm rồi, ta cũng nên buông tay.”

“….. Chủ nhân?” Bastet đứng thẳng người dậy, vẻ mặt không thể tin được. “ Chủ nhân không cần Bastet?”

Bastet nói xong, trong mắt ứ đầy nước mắt. Đối với câu hỏi của nó, Penn chỉ cười xoa đầu Bastet.

“ Ralph, căn nhà này vốn chính là nhà của em, tuy có rất nhiều hồi ức không tốt… Nhưng hy vọng em về sau có thể quay lại trông coi…”

Ralph nhíu mày, những lời Penn nói hắn nghe vào toàn là mê sảng! Về sau? Đây là ý gì? Tại sao Penn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn?

“ Uhm…. Ha ha, Ralph, em có thể giúp tôi một việc cuối cùng được không? Giúp tôi đưa Bastet đến chỗ Edy, sau đó em có thể về trả nhiệm vụ.”

“ Anh đây là ý gì?”

Ralph nắm chặt tay người đàn ông đang cúi đầu tự ý nói những lời hắn nghe không hiểu, nhưng vẻ mặt hỗn tạp giữa bi thương tự giễu và không cam lòng của đối phương lập tức làm chân tay hắn luống cuống, đây là Penn luôn tự cao tự đại sao? Ngay lúc Ralph đang nghi ngờ, tiếng thét chói tai của Bastet khiến hắn không khỏi rùng mình một cái.

“ Ahh… Chủ…. Chủ nhân…. Chân chủ nhân!”

Ralph cúi xuống, nháy mắt bất giác hít một hơi, chân Penn lại biến thành tro bụi trong lúc hắn lôi kéo.

Ralph cuống quít buông tay ra, hắn tưởng như lúc vừa mới tiến vào tử thần giới, Penn do sức mạnh nào đó làm thân thể tiêu vong, nhưng loại cảm giác từng chút sụp đổ phảng phất như cây cối già cỗi này…

“ Đây là sao? Tại sao từ tử thần giới trở về lại như vậy?” Hắn ngồi xổm xuống, đang lúc muốn chạm tới lại bị Penn ôm vào tay.

“ Ai, tôi cũng không phải không có nhược điểm.”

Thở một hơi, cố gắng làm giọng điệu cùng vẻ mặtmình khôi phục sự thoải mái, y khẽ hôn mu bàn tay Ralph một cái, lại phát hiện môi mình cũng đang run rẩy.

“ Ralph, anh yêu em.”

“ ….. Anh!”

Lời tỏ tình bất ngờ này làm Ralph hất mạnh tay ra. Ralph cảm thấy mình sinh ra một cơn giận dữ không thể nói rõ, cũng vô pháp trút ra, hắn oán hận nhìn chằm chằm người đàn ông cười khổ do bị mình cự tuyệt. Cái này tính là gì? Ý Penn là y “có nhược điểm” cho nên đây là đang nói y sẽ chết? Ralph đột ngột dâng lên xúc động muốn đánh người này một trận, nhưng hắn không làm được, hắn chỉ có thể tức giận ngập lòng, cắn răng nhìn ống quần dần mềm ra sụp vào cùng cát bụi tích tụ trên mặt đất.

“ Chủ.. Chủ nhân.. Chủ nhân mau nghĩ cách đi! Bastet không muốn chủ nhân chết!”

Bastet khóc xé lòng xé dạ. Y thở dài gục đầu xuống, có biện pháp, nhưng người kia ở tận Ai Cập xa xôi. Penn đột ngột nhớ tới lần đầu mình chết đi, thần Anubis trao cho y hai lựa chọn cho cuộc sống vĩnh cửu, “có tình cảm nhưng đồng thời cũng sẽ có nhược điểm” và ngược lại. Y chọn cái đầu, xem ra nhược điểm duy nhất của y chính là “tình yêu”, bất quá dùng sinh mệnh trả giá cho tình yêu có phải hơi ngốc đúng không? Penn ở trong lòng tự giễu.

“ Chẳng lẽ không còn cách nào sao?”

Ralph tối mặt, từ âm thanh của hắn có thể nghe ra hắn lúc này đang cố gắng áp chế gì đó.

“ Như vậy không tốt sao? Em cũng đáp ứng trưởng lão phải tiếp tục nhiệm vụ…”

Penn còn chưa nói xong lời cam chịu liền bị Ralph thô bạo hung hăng đánh cho một đấm, y ngã nghiêng trên sô pha, cát bụi rơi xuống phát ra tiếng sột soạt bi thương.

“ Đó chỉ là hình thức! Khế ước cũng không quy định thời hạn không phải sao?”

Ralph toàn thân run rẩy rống giận, sau đó tức giận trên người hắn nháy mắt thối lui, hắn nâng tay che mắt, thấp giọng nói.

“… Anh không phải nói yêu tôi sao? Anh không phải nói… Muốn ép tôi yêu anh sao?”

Làm hắn nhớ tới ký ức không chịu nổi kia, nhiễu loạn trái tim hắn rồi định bụng buông tay bất kể?… Rõ là một kẻ ích kỷ!

“ Ralph….”

Penn lau đi vết máu bên khóe miệng, y bây giờ ngay cả năng lực tự lành cũng mất đi. Không có hai chân, y chỉ có thể khó khăn xê dịch cơ thể về trước, ôm lấy thân người đang run rẩy kịch liệt. Y thấp giọng nói cho Ralph tình yêu của mình chân thật đến bao nhiêu, y không muốn thấy hắn khổ sở, nhưng người có thể cứu y ở xa xôi bên kia biển, với tình trạng bây giờ, y không chống đỡ được lâu như vậy.

Nghe Penn thầm thì ở eo bụng mình phảng phất như sám hối, Ralph ngẩng mạnh đầu lên, hắn ôm cánh tay Penn.

“ Người có thể cứu anh? Là ai? Ở đâu?”

Sau khi nghe thấy cái tên Penn trầm lặng nửa ngày mới phun ra, Ralph cố gắng tìm tòi trong đầu, thanh niên chụp ảnh cùng Penn?

Tuy hắn không rõ người kia làm sao cứu y được, nhưng nếu Penn đã nói như vậy…

“ Anh ta bây giờ ở đâu?”

“ Ai, dù biết cậu ấy ở đâu nhưng…”

“ Đừng dong dài! Nói mau!”

Thấy Ralph còn muốn nổi giận hơn trước, Penn cười khổ nói chỗ Chesil đang ở. Biết thì có thể làm gì? Y không thể ở nháy mắt… Đang lúc Penn nói như vậy, Ralph đẩy y ra, lại mở lối vào tử thần giới, nhảy vào.

Ánh dương chói mắt chiếu rọi Thung lũng các vị vua Ai Cập, ở hiện trường khai quật lăng mộ Hatshepsut, Chesil đang nghỉ ngơi trong lều, hắn vẫn liên tục bàn bạc phương án khai quật với Raymond.

“ Buổi chiều chúng ta tiến hành bước này… Wahhhh!!!!”

Raymond vung tay múa chân kêu to, trước mắt y lại xuất hiện một người từ hư không. Thanh niên vẻ mặt lo lắng, mặc sơ-mi vấy máu, đạp lên cái hòm đặt bản vẽ, nhìn thế nào cũng hết sức quỷ dị.

“ Cậu là…”

Chesil kéo Raymond qua bên cạnh, cẩn thận nhìn vị khách không mời đột ngột hiện thân, khí tức tử vong xung quanh người này cùng Tử thần trong ấn tượng của hắn giống y như đúc.

“ Anh chính là Chesil? Đi theo tôi!”

Thanh niên lo lắng, sau khi nói xong liền vươn tay kéo Chesil, lại hô đau một tiếng thu hồi đầu ngón tay trong khoảnh khắc đụng chạm, đầu ngón tay hắn như bị ăn mòn, cơ hồ thấy xương, nhưng không bao lâu sau liền khôi phục nguyên trạng.

“ Ahh, chẳng lẽ lại là quái vật? Bùa đâu?” Lúc Raymond chuẩn bị tìm bùa, bị Chesil ngăn lại.

“ Sao cậu biết tên tôi? Cậu là ai?”

Chesil hỏi, chạm đến mình liền bị thương, đây này là người đầu tiên, không khỏi làm hắn có chút tò mò. Nhưng thanh niên lại nôn nóng hận hắn không thể hỏi ít hơn mấy câu, trong câu nói hỗn độn trước sau lộn xộn của thanh niên, Chesil cau chặt mày.

“ Cậu là nói Penn sắp chết?”

“ Đúng vậy, đừng nhiều lời! Tôi muốn đưa anh từ tử thần giới qua bên kia!”

“…. Tử thần giới?”

Là thế giới của người chết sao? Chesil miết miết cằm, suy nghĩ lời nói cơ hồ là lời điên câu loạn của thanh niên trước mắt, nhưng người kia lại lo lắng bắt lấy tay hắn, bộ dạng cắn răng nhịn đau, thà bị thương cũng phải kéo hắn đi làm hắn lập tức sáng tỏ.

“ Tôi hiểu rồi, tôi đi theo cậu!”

“ Em cũng phải đi!”

Raymond vẫn bị vây ở trạng thái mờ mịt tỉnh táo lại, y vội vàng gấp rút ném bản vẽ.

Ngay lúc Ralph chuẩn bị kéo họ vào cửa vào, đột ngột dừng bước.

“ Sao thế?” Hai người theo phía sau hắn khó hiểu hỏi.

“ Tôi quên người bình thường tiến vào tử thần giới sẽ tiêu vong… Chết tiệt!”

Hồi tưởng cảnh tượng Penn bị xé thành mảnh vụn biến mất, Ralph phẫn nộ giậm chân trên đất, khi đó Penn có thể sống lại, nhưng hai người này sẽ biến thành tro bụi! Hắn chỉ có thể chờ Penn hoàn toàn biến mất sao?

Ngay lúc Ralph lâm vào tâm trạng không thể tự kiềm chế, không biết ai lại vươn tay đẩy hắn vào.

Ralph quay mạnh đầu lại, hắn thấy hai người không chút vội vã cùng nhau nhảy vào, trong phông nền bóng tối, quanh người họ đều bao phủ một tầng sương mù màu vàng kim.

“ Hê hê, Chesil không phải người bình thường.” Raymond tự hào khoát khoát tay, nhẫn trên tay y phát ra từng đợt sáng.

“ Đây là thế giới của người chết?”

“ Chúng ta đang rơi xuống sao?”

Hai người nhàn nhã trò chuyện, thể nghiệm này khó có thể trải qua, sức mạnh thuộc về bóng tối dường như không có biện pháp với họ, Ralph ở một bên trầm lặng không nói, hắn không quan tâm đây rốt cuộc tại sao, hắn chỉ biết là Penn sẽ không tan biến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương