Hoàng Hôn Huyết Sắc
-
Chương 13
Ngay trước khi mặt trời dâng lên, Penn mới về tới nhà, so với những thời điểm khác, sương mù càng dày hơn, quấn quanh nóc nhà màu đen, ngẫu nhiên lộ ra vách tường gạch xám, dây leo bám vào đã héo rũ cùng lan can sắt rỉ sét nhọn đầu, chung quy vẫn khiến người ta có một cảm giác lạnh lẽo khó hiểu, giống như cảnh cáo kẻ khác đừng tuỳ tiện tới gần nơi này.
Không ai có thể nghĩ rằng, trong một tòa nhà bề ngoài thoạt nhìn chính là một ngôi nhà ma lại có lò sưởi âm tường ấm áp cùng quản gia chu đáo, à, lúc này còn thêm một vị khách khiến người ta vui vẻ. Penn nghĩ vậy, khóe miệng nhịn không được cong lên, tối hôm qua y đã bổ sung đầy máu, cũng đủ cho cái thanh niên khó chịu kia giày vò một trận.
Penn bỏ áo măng tô đi, về tới phòng ngủ mình, dưới tia sáng màu than chì thấm vào ngoài cửa sổ, y thấy Ralph đang nằm trên giường mình, bên cạnh còn cuộn quản gia đã biến về hình mèo. Cảnh tượng này làm Penn không khỏi bật cười, đây là do Ralph quá mức tự nhiên, coi bản thân trở thành chủ nhà rồi? Hay là một ý mời nào đó? Y nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên giường, im ắng quan sát thanh niên hít thở vững vàng.
Tới cả tư thế ngủ của Ralph cũng nghiêm trang như vậy! Penn cảm thán trong lòng, bất quá hai má hắn lúc này trở nên nhu hòa đi rất nhiều, mày giãn ra, lông mi dài mảnh dày bất ngờ, đôi môi còn khẽ nhếch theo nhịp thở của cái mũi xinh xắn. Penn vừa xem xét vừa gật đầu không dứt, gương mặt Ralph khi ngủ dường như dùng từ xinh đẹp để hình dung lại càng thêm thích hợp. Penn nhích lại gần hơn, nghĩ thầm cảnh tượng bây giờ không phải hơi giống câu chuyện cổ tích kia sao? Bất quá, cần thay đổi bối cảnh một chút…
Hoàng tử đi vào phòng ngủ của mình, trông thấy công chúa đang nằm trên giường, hoàng tử sôi máu lúc này cần phải làm thế nào? Penn cười, chậm rãi cúi đầu, đúng vậy, trước tiên dùng một nụ hôn đánh thức người đẹp ngủ say… Khoảnh khắc môi hầu như sắp tiếp xúc, đôi mắt màu lam nhạt đối diện Penn, đối phương chỉ ngây ra một lúc liền lập tức tung đấm đánh về phía y. Penn tiếc nuối tặc lưỡi, công chúa trong cổ tích phải hôn mới có thể tỉnh, hơn nữa tỉnh lại cũng không dùng bạo lực đối xử với hoàng tử.
“ Công chúa, em tỉnh rồi?”
Tự nhiên nhập vai, Penn cúi người cười nói. Ralph nhíu mày với cách gọi lạ lùng đột ngột này, hắn cảnh giác xuống giường, Penn thấy hắn ngay cả nút áo ngủ cũng cài hết sạch, cười càng vui vẻ, kiểu quyến rũ này cũng thật không chuyên nghiệp, chẳng phải nên lộ ra nửa bên bả vai hoặc là thẳng thắn lộ ra cơ ngực hắn sao?
“…… Mùi vị trên người ngươi thật hôi thối!”
Ralph vẻ mặt nghiêm túc chằm chằm nhìn Penn, nói ra những lời này. Con mèo trên giường nghe tiếng người nói chuyện chỉ giật giật tai liền tiếp tục ngủ say.
“ Hả?”
Penn nâng tay lên ngửi ngửi, ngoại trừ mùi sương mù ẩm ướt, y cái gì cũng không ngửi được.
“ Thật hôi thối! Mùi vị thô bỉ, còn có mùi máu tươi!”
Mắt Ralph lóe lên tia sáng thông suốt, vẻ mặt đầy xem thường cùng chán ghét. Penn bật cười, cái mũi của Tử thần này quả thực có thể so sánh cùng chó săn! Y tối hôm qua đi tìm mấy callboy thoạt nhìn coi như ngon miệng. Bất quá trước khi về đã tắm sạch rồi.
“ Được rồi! Được rồi! Tôi đi tắm!”
Penn bất đắc dĩ nhún nhún vai, lúc xoay người đột ngột nghĩ đến hiện tại cùng tình huống bị tình nhân phát hiện mình lăng nhăng sau đó giận dỗi rất giống nhau. Ý nghĩ này làm y cười khanh khách, Penn liếc cái người mặt lạnh đi theo phía sau, đây đương nhiên chỉ là y vọng tưởng thôi.
“ Đúng rồi, sao cậu lại ngủ trên giường của tôi?”
“…………” Ralph trầm lặng, cũng không trả lời, một lát sau mới do dự mở miệng. “ Khách phòng kia, có phải cũng đặt cái đuổi tà gì đó?”
Câu hỏi này làm Penn dừng bước, y dường như có chút đăm chiêu nhìn Ralph.
“ Lúc đi khách phòng, cậu lại phát tác sao?”
“ Uhm.”
“ Đây hoàn toàn không có khả năng! Khách phòng kia lâu rồi không dùng, hơn nữa hoa tai cũng đặt trong ngăn kéo phòng ngủ, cậu không phải cũng không có việc gì sao?”
“…………” Suy nghĩ hàm ý trong lời Penn nói một chút, Ralph gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lúc Ralph muốn tiếp tục đi theo Penn, Penn buồn cười ngăn trở bước chân hắn.
“ Chẳng lẽ cậu muốn theo vào tắm với tôi?”
“ Không.” Ralph lùi về sau một bước, không định theo vào, nhưng cũng không chịu rời khỏi.
Penn cười một cái, nghĩ thầm Ralph bộ dạng này hình như có chuyện muốn nói với y. Không tiếp tục đề tài, Penn đi vào phòng tắm đốt lò lửa, còn cần thời gian rất lâu để đợi nước nóng lên. Y đứng dậy, mặt hướng về Ralph, gỡ nút áo rồi cởi ra, trong dự kiến của y, thanh niên cau mày dời mắt.
“ Thế nào, cậu muốn tiếp tục nhìn tôi cởi quần sao?”
Penn dùng giọng điệu ái muội nói, tay còn phối hợp đặt trên quần, khóe miệng Ralph kéo căng, lập tức biến mất ở cửa phòng tắm. Phản ứng thẳng thừng quá mức của Ralph làm Penn cảm thấy có chút không thú vị, ngay lúc y cúi người vươn tay khẩy nước còn lạnh, ngoài cửa truyền đến âm thanh Ralph mang chút khó chịu.
“ Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.”
Penn phẩy phẩy tay đi tới cửa, Ralph y cho rằng đã rời khỏi đang mang vẻ mặt nghiêm túc, khoanh tay đứng ở cửa. Penn một tay chống khung cửa tò mò cười nhìn thanh niên, quả nhiên có lời muốn nói với y.
“ Hỏi đi, nếu biết, nhất định tôi sẽ nói cho cậu.”
Đối mặt với sự ân cần của y, Ralph chỉ liếc mắt nhìn, suy nghĩ một chút mới mở miệng.
“ Ngươi ở tại ngôi nhà này bao lâu rồi?”
“ Ít nhất hai mươi năm!” Penn tính tính, sau đó trả lời. “ Cậu hỏi tôi cái này chẳng lẽ vì không hài lòng? À, vì cậu, tôi có thể chuyển chỗ khác, cậu thấy nhà như thế nào mới tốt?
“…………”
Ralph dường như trong hai ngày đã nhanh chóng quen với cái “tật xấu” nói mấy câu liền phải chọc hắn một câu của Penn, hắn chỉ nhíu mày xem nhẹ lời Penn nói, tiếp tục hỏi.
“ Vậy ngươi biết ngôi nhà này trước đây ai ở hay không?”
“ Không biết, trước khi được tôi mua, nơi này là ‘nhà ma’ bỏ hoang nhiều năm.” Penn nhún nhún vai, chằm chằm nhìn Ralph dường như đang suy tính cái gì.
“…. Vậy trong khách phòng đối diện phòng ngủ của ngươi có từng ở một….”
Câu hỏi của Ralph chỉ nói một nửa, trên mặt đột ngột xuất hiện biểu tình hỗn loạn cùng lúng túng, nhưng không quá mấy giây, vẻ mặt của hắn liền mờ mịt như đông lại, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, ngây ra nhìn lăng lăng phía trước. Bộ dạng này của Ralph làm Penn thấy hơi kỳ lạ, y vươn tay vẫy vẫy trước mắt hắn, đối phương mới như bừng tỉnh từ trong mộng quay đầu nhìn y.
“ Cậu muốn hỏi ai từng ở đó?” Penn giúp hắn tiếp tục câu hỏi.
“ Ơ? Uhm!” Ralph chần chờ gật nhẹ đầu.
“ Tôi nên biết tại sao cậu lại hỏi như vậy.”
Ngữ khí không phải yêu cầu mà là mệnh lệnh, giọng Penn nghiêm túc lên, bất kể là câu hỏi kỳ quái hay biểu tình biến hóa quái dị ban nãy của Ralph, đều làm y cảm thấy trong lúc mình vắng nhà dường như đã xảy ra chuyện gì, tiếc là y không đoán được, chỉ có thể bắt cái người khó chịu này chính miệng nói ra.
“…………” Qua một lúc lâu, Ralph mới khẽ thở dài. “ Được rồi, ta quả thật cần ngươi giúp đỡ.”
“ Có thể giúp được cậu là vinh hạnh của tôi.”
Penn kéo khóe miệng lộ ra nụ cười chân thành tha thiết, nhưng cũng không làm Ralph cảm động.
Ralph chuyển mắt sang chỗ khác, phảng phất như sợ đối diện với Penn, hắn dùng âm thanh hơi thấp nói ra nghi hoặc của bản thân.
“ Trước khi vào khách phòng, ta đột ngột cảm thấy rất khó chịu….. Đích thực khác với phát tác.”
Ralph chằm chằm nhìn khoảng không trước mắt, có lẽ là ảo giác, Penn lại cảm thấy sắc mặt hắn hơi tái nhợt.
“ Sau đó, một vài hình ảnh tiến vào đầu ta, làm ta thấy một số khung cảnh và những người chưa từng gặp qua. Đang trong lúc ngủ, ta dường như lại mơ thấy chúng, ha ha, Tử thần cần ngủ lại còn có thể nằm mơ, cái này nghe thật sự buồn cười.”
Giọng Ralph nghe ra là đang cười, nhưng trên mặt hắn ngay cả một chút nét cười cũng không có.
“ Cái cậu thấy là người và cảnh tượng gì?”
Penn đột ngột rất muốn vươn tay chạm đến khóe miệng kéo căng của thanh niên, nhưng y nhịn xuống.
“…. Ta không thể nhớ được, ta biết có chuyện này, nhưng lúc hồi tưởng chi tiết, những hình ảnh này sẽ vỡ vụn, cái loại cảm giác thật giống như có cái gì trong đầu ta ngăn cản.”
“ Trước kia chưa từng gặp phải tình trạng này?”
“ Đúng vậy…”
Ralph liếc Penn, Penn lập tức nhớ lại bộ dạng Ralph phát cuồng hôm qua. Ralph hạ giọng tiếp tục nói.
“ Hôm qua ta cũng thử nhớ lại rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vừa tổ hợp được một chút gì đó, liền lập tức nát vụn biến thành trống rỗng.”
Penn gật đầu như thông suốt, tuy y cảm thấy thú vị với việc Ralph dùng thủy tinh vỡ hình dung ký ức bản thân, nhưng bây giờ không phải lúc đề cập đến chuyện này. Penn chằm chằm nhìn đôi mắt lam nhạt phảng phất như thanh khiết trong vắt trước mắt, hồi tưởng nó và ánh mắt điên cuồng khát máu kia lại thuộc về cùng một người, e rằng Ralph cũng không biết một mặt khác của mình. Penn nở nụ cười có chút đăm chiêu, y càng lúc càng tò mò đối với cái người “hồi ức tan vỡ” này.
“ Những tình huống đó đều phát sinh trong căn nhà này, có lẽ ngươi có thể biết chuyện gì đó giúp ta tìm kiếm manh mối.” Ralph tiếp tục nói.
“ Cậu muốn nhớ lại?”
“….. Ta chỉ cảm thấy rất quan trọng.”
“ Vậy sao….?” Đó cũng khiến người ta thật ghen tị, Penn sờ cằm. “ Được rồi, tôi sẽ giúp cậu. Bất quá trước tiên tôi phải tẩy hết mùi hôi trên người cái đã!”
Hành vi đột ngột cắt chuyện của Penn làm Ralph lộ rõ ra vẻ mặt khó chịu, tựa như đang trách mắng Penn bỗng dưng lại nói lời không thích hợp. Nhưng Penn cười, tự nhiên trở vào phòng tắm, bồn nước đã nóng, hơi nước mờ mịt bốc lên, làm phòng tắm vốn lạnh lẽo trở nên ấm áp, y không để ý Ralph nhìn chằm chằm, ung dung cởi quần đi vào bồn nước. Penn thở phào một hơi, thấy Ralph đã biến mất ở sau cửa phòng tắm, liền bật cười khanh khách, nhắm mắt lại bắt đầu hưởng thụ cảm giác dễ chịu được nước ấm vây quanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook