‘Rào….’

‘Cạch…’

Oxandre bước ra khỏi phòng tắm, làn gió nhè nhẹ lướt vào phòng qua cửa sổ rồi dừng lại bên người hắn. Cơ bắp săn chắc, thân hình tam giác ngược đẹp đẽ. Hắn cầm khăn lau đi những giọt nước còn đọng lại trên mái tóc ngắn. Hắn ngửa cổ lên, quả táo Adam lên lên xuống xuống kèm theo đó là tiếng thở dài.

“Cốc cốc, xin hỏi Oxandre có trong phòng không đây?” Tiếng Lancercor vang lên ngoài cánh cửa.

“Lại đi uống sao?”

“Phải, cậu đi không? Sẽ rất vui nếu vương tử nhà hàng của chúng ta cũng đến đấy, cậu biết đấy, các cô gái đặc biệt yêu mến cậu mà và các cậu trai cũng vậy!” Hắn ta nhếch môi cười, nhan sắc của Lancercor cũng không vừa, nếu so với Oxandre chính là kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng chàng nào chịu nhường chàng nào.

Một kẻ như hoa anh túc, chỉ nhìn thôi đã nghiện. Một người như hoa hải đường trên cao, có vẻ là thân thiện dễ gần nhưng tâm như sắt, tim như băng.

Lancercor đứng đợi mãi không thấy Oxandre trả lời lại, anh ta nắm thử vào tay cầm, thấy không khoá liền mở ra. Cứ nghĩ người đã đột quỵ, tay đã chuẩn bị bấm cấp cứu ngừng lại.


Người anh ta lo lắng thì đứng đực ra nhìn chăm chú vào cái gương. Lancercor lại gần, khoác tay lên vai hắn “Hả?? Gì đây? Ngất ngây vì sự đẹp trai của chính mình sao?” Liếc qua gương vẫn thấy hắn không trả lời mình, Lancercor lấy làm lạ, đấm mạnh vào bắp tay Oxandre “Này, cậu sao thế?”

Oxandre như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, hắn há hốc miệng, thở phì phò như trâu, có khi vận động viên sau khi hoàn thành xong phần thi cũng không so được với hắn.

Lancercor dìu hắn ngồi lên giường, mình thì ngồi lên chiếc ghế gỗ đối diện, “Nếu cậu không khỏe thì nghỉ ngơi đi, tôi sẽ nói lại với đám người kia, sức khỏe quan trọng nhất mà. À còn nữa, cậu vừa tắm xong mà đứng ở gần cửa sổ là trúng gió độc, đột quỵ lăn quay ra nằm bất động ở đấy thì ông Amald biết đi đâu tìm được một người bếp phó tài sắc vẹn toàn bây giờ? Hử?”

Hắn ta nhếch môi, rút gói thuốc lá ra khỏi túi áo, giơ ra trước mặt Oxandre, hất cằm.

Oxandre lấy một điếu ngâm lên miệng, với tay bật lửa.

‘Phụt’

Cả căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng chập chờn của đôi điếu thuốc lá.

Từng làn khói lượn lờ trong không trung, mờ mờ ảo ảo.

Oxandre thắp một ngọn nến đặt đầu giường, Lancercor thở ra một hơi khói, ngọn lửa lung lay một chút rồi lại đứng thẳng, kiên cường không để bị dập tắt.

“Hôm nay ngắt điện sớm à? Sao tôi không nghe chủ nhà nói gì nhỉ?” Lancercor kẹp thuốc vào ngón trỏ và ngón giữa, khàn khàn hỏi chuyện.

Thị trấn phía Đông hắn sống và làm việc này thường hay cắt điện vào ban đêm với lý do bảo vệ người dân khỏi cháy nổ vào những lúc đang ngủ. Và người hưởng ứng chuyện này nhất là quý bà Smith, chủ của dãy phòng trọ mà hắn đang thuê này. 80% nhân viên ở nhà hàng đều thuê nhà của bà ấy. Ai ở thị trấn cũng rõ bà ta là một người keo kiệt. Mỗi tháng đều đồng một giá tiền điện, nếu tiền điện tăng giá dù chỉ một xu thôi thì y như rằng cả thị trấn sẽ nghe thấy tiếng gào ầm ĩ của bà ta. Đó cũng là lý do tại sao mà Lancercor cũng biết về vấn đề này, dù sao hắn ta cũng thuê ở đây nhưng là ở tầng 5. Tầng cao nhất, tầng rẻ nhất cũng là tầng dễ gặp nhiều rủi ro nhất.

Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía giường “Có lẽ là do cầu giao điện, sáng mai tôi sẽ kiểm tra sau.”

Lancercor đứng dậy, tiếng bước chân vang lên khắp căn phòng, sàn gỗ đã sống rất lâu rồi, từng bước dẫm đều nghe thấy tiếng kẽo kẹt, vang lên trong bóng đêm đáng sợ đến nhường nào. Đến trước cửa sổ thì dừng lại, hắn ta vứt điếu thuốc đang cháy dở trong tay ra ngoài, lại cười khẽ một tiếng “Phòng này của cậu không tệ đâu, tầm nhìn thẳng ra vùng đá ngầm của bãi biển cơ mà! Đây có phải lý do cậu đã từng hỏi người cá có tồn tại không đúng chứ? Cậu gặp rồi à?”


Oxandre quay lưng lại với Lancercor, sống lưng hắn cứng đờ khi nghe thấy người kia nhắc đến người cá. Đối phương không thấy hắn đáp lời liền hỏi lại.

Hắn trả lời.

“Mơ thôi. Cậu cũng biết còn gì, người cá làm gì có thật.”

“Hừm… Tôi cũng từng có suy nghĩ nhân ngư có tồn tại đấy.” Nói rồi hắn ta liếc Oxandre một cái, chân dài bước nhanh ra khỏi phòng, không quên vẫy tay chào tạm biệt “Đi đây, nghỉ ngơi sớm đi, lấy sức ngày mai lại chiến đấu thôi.”

Người đã đi rồi, tiếng bước chân ngoài hành lang cũng biến mất, Oxandre như được thoát khỏi xiềng xích mà dang hai tay nằm vật ra giường.

Khi nãy hắn đứng trước gương, vốn định soi lại tóc của mình thì hắn nhìn thấy một người đàn ông tương tự hắn đến tám chín phần.

Người đàn ông kia cao lớn, khoác lên mình một bộ áo giáp bạc dính đầy máu tươi, từng viền kẻ bằng vàng của bộ giáp sáng lấp lánh. Mái tóc ngắn bồng bềnh màu hoàng kim rực rỡ, tựa như đứa con trai của thần mặt trời, đầy đẹp đẽ và vinh hiển. Đầu gã đội vòng nguyệt quế, tay phải cầm gươm đã bị mẻ, từng giọt máu rơi tí tách xuống đất, tay trái gã cầm khiên bạc, trên đó có nhiều vết chém ngang dọc nông sâu khác nhau.

Gã nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt như hai viên Topaz hoàng kim trống rỗng. Không có một chút cảm xúc gì, như một con rối.

Hắn cố nhấc tay lên nhưng không được, cả người như đóng băng tại chỗ, chân tay không thể di chuyển được, kể cả đầu hay giọng nói của cậu, thể như tượng sáp.


Hắn có thể cảm nhận được Lancercor khoác tay lên người mình nhưng hắn không tài nào nói chuyện được, may thay Lancercor đã cứu hắn một mạng bằng cách đẩy hắn một cái. Sức lực cả người như bị rụt sạch, hắn ngồi đấy, thở hổn hển, lưng chảy đầy mồ hôi lạnh.

Như trải qua ác mộng vậy, khi đứng ở đó, hắn có thể cảm nhận được gã kia đang dần hút đi sinh lực của hắn, hành động như ma quỷ nhưng mang vẻ đẹp và hình dáng của một vị thần.

Tựa như một vị thần ngã khỏi thần đàn, tự nguyện đầu nhập ma quỷ.

Mà thứ khiến hắn khiếp sợ hơn nữa chính là ngũ quan của gã cũng hắn.

Chúng quá giống nhau, nếu nói hiện tại có gì khác thì chính là đôi mắt kia, chúng quá vô hồn.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương