Hoàng Hôn Cuối Chân Trời
-
Chương 14: Đối phó với vị tiểu thư danh giá
- Nhóc! Tên Hưng baby từ đâu nhảy ra đứng chắn trc mặt Thiên Ân. Nó cau mày. Quyết định lờ anh ta, rẽ đi hướng khác.
- Ôi nhóc, đừng như vậy mà.
Anh ta vừa lẽo đẽo theo sau vừa lải nhải:
- Nhóc ko biết khi tức giận trông đáng sợ lắm à? Mặc dù nhóc giận tôi trông vẫn cực đáng yêu nhưng...
"Bộp"
1 cái khăn lau kính đáp ngay ngắn giữa mặt anh ta. Nó nhàn nhạt nói:
- Lau cửa sổ đi.
- Đc đc. - Anh chàng vui vẻ nghe lời.
Nó nhếch môi hỏi:
- Ai sẽ ghé thăm thế?
Hưng quay lại, cười cười:
- Nhóc hết giận rồi à?
- Trả lời câu hỏi của tôi đi.
- Ko, nhóc nói trước.
Nó bĩu môi nhìn vẻ mặt hớn hở của anh ta, nói nhanh:
- Ko biết!
- Thế là hết giận rồi! - Hưng phán, hôn 1 cái lên trán nó rồi quay đi lau cửa. Nó ngẩn người, 2 má bỗng nóng bừng. Nó đá vào chân anh ta, nghiến răng:
- Đáng ghét!!
Hưng phá lên cười, dường như rất vui vẻ mà ngâm nga bài hát nào đó. Lúc sau mới nói:
- Vị khách tới nhà ta là 1 cô gái, hơn nhóc 1 tuổi. sẽ qua đêm ở đây.
- Ai vậy?
- À, là con gái đối tác của ba 01. 1 vị tiểu thư danh giá. Nhưng ko xinh đẹp bằng nhóc.
Anh nháy mắt 1 cái. Nó hừ 1 tiếng:
- Nghiêm túc đi. Bạn gái 01 sao?
- Ko. Chỉ là.... ừm..... khó nói quá...... như kiểu xem mặt ấy.
- Ồ....
- Tôi ko thích cô ấy.
- Why?
- Because she is very very trouble.
Lúc cô tiểu thư đến thì nó đang bận rộn trong bếp. Nó chỉ loáng thoáng nghe thấy 1 giọng nói trong trẻo. Và giọng của Hưng baby vọng vào:
- Thiên Ân, em ra đây chào hỏi đi!
Nó lật đật chạy ra, trên người vẫn là chiếc tạp dề trắng tinh dính chút bẩn. Trước mặt nó là 1 cô gái vô cùng xinh đẹp. Điều chắc chắn là đẹp hơn nó. Cô gái nhìn nó với nụ cười khinh miệt, cất tiếng:
-Chà! Đây là người giúp việc nhà anh à? Vậy cô bé, cho tôi ly nước, khát quá!
Nó nhướn mày. Thực sự muốn phá lên cười. Giúp việc? Nó giống người giúp việc lắm à?
- Em ấy ko phải người giúp việc! - Quân lạnh lùng nói- Em ấy sống cùng bọn tôi.
Nụ cười trên môi cô tiểu thư cứng lại. Ánh mắt đầy vẻ đề phòng.
- À.... ờ.... vậy.... xin chào. Tôi là Đinh Như Ngọc. Còn cô?
- Hoàng Thiên Ân.- Nó cười nhạt.
- Đc rồi. - Hưng đứng lên- Vào ăn thôi, tôi đói muốn chết.
Cậu vòng tay qua cổ Thiên Ân, lôi 1 mạch nó vào bếp. Cậu ghé sát tai nó thì thầm:
- Tôi cũng thấy nhóc giống người giúp việc.
Nó tức tối dậm chân anh chàng 1 cái, làm anh ta hét toáng lên:
- Ôi chúa! Nhóc thật tàn nhẫn.
- Bớt cái miệng đi Zero. - Nguyên nghiến răng cảnh cáo.
Nó cư nhiên bị kẹp giữa 3 anh chàng, còn cô tiểu thư kia bị bỏ mặc ngồi đơn độc 1 chỗ. Tình huống thật sự dở khóc dở cười. Quân gắp 1 miếng thịt to đùng nhét vào cái miệng đang há to chuẩn bị phản bác của nó, ra lệnh:
- Ăn đi!
Mọi việc chưa dừng lại ở đó. Nó phải tham gia diễn kịch cùng 3 anh chàng mà ko hề đc biết kịch bản thế nào. Nó bị lôi xềnh xệch khắp căn biệt thự. Diễn ý như 1 con thú cưng. Ôi trời!-_- Mà chưa kể cái cô tiểu thư đó nha,nhìn nó như thể muốn ăn tươi nuốt sống luôn ấy. Tuyệt!
- Rốt cuộc cô có quan hệ gì vs 3 người kia?
Ồ,cuối cùng cô tiểu thư cũng ko chịu nổi được rồi. Chậc chậc.:3
- Tôi à? Bạn bè thôi.
- Bạn bè mà sống chung 1 nhà?
- Thì 3 người đó cũng sống chung đấy thôi.
- Nhưng cô là con gái!
- Con gái thì sao? Mà con trai thì sao? Họ quý tôi,mến tôi,thì có vấn đề gì đâu. Chứ đâu có như cô. Kẻ ngu cũng biết họ ko hề thích cô. Còn cố bám vào làm gì? Tiểu thư à,tôi khuyên cô nên tự trọng 1 chút.
Như Ngọc há hốc miệng
- Cô....
3 anh chàng đứng sau họ dở trò nghệ lén. ko giấu nổi nụ cười đắc ý. Hưng nói như muốn khóc:
- Ôi chúa,tại sao Thiên Ân của chúng con lại vĩ đại như thế? T^T
Thế nhưng câu sau của Thiên Ân khiến họ muốn khóc thật:
- Cô xinh đẹp như vậy đâu khó tìm bạn trai,cần gì những tên vô sỉ như thế chứ.
3 anh chàng đứng hình.
-Mâý tên đó có vấn đề về thần kinh. Kẻ ngủ ms thích chúng. Cô thông minh như vậy sẽ ko thích đâu chứ?
Cô tiểu thư vẫn đang trố mắt nhìn nó.
- Ôi nghe tôi đi. Tôi có mắt nhìn người lắm. Chậc,thật tội nghiệp họ.
Vâng,"họ" thật sự muốn ra bóp chết nó. Cái con bé này,dám nói năng bừa bãi như vậy.
- Vậy...- Cô tiểu thư ngập ngừng- Họ...bị bệnh thật à?
Ôi mẹ ơi!3 anh chàng thật muốn Khóc. Cái cô tiểu thư này đúng là chả có tí thông minh nào cả. Bị con bé nhà đầu lừa mà cũng ko biết.
- Tất nhiên. - Nó ra sức gật đầu- Rời xa họ nếu cô ko muốn điểm đến tiếp theo của mik là bệnh viện tâm thần.
Và ngày ngày hôm đó,ko chào hỏi 1 lời,cô tiểu thư danh giá tự động cuốn xéo. Thiên Ân bò lăn ra ghế sofa cười đau cả ruột.
- Ha Ha...tôi...tôi...chưa thấy ai ngốc như cô ta....Ha Ha Ha Ha...
3 anh chàng mặt đen thui. Cười ko nổi. Thật ko để cho họ tí mặt mũi nào.
- Ôi nhóc, đừng như vậy mà.
Anh ta vừa lẽo đẽo theo sau vừa lải nhải:
- Nhóc ko biết khi tức giận trông đáng sợ lắm à? Mặc dù nhóc giận tôi trông vẫn cực đáng yêu nhưng...
"Bộp"
1 cái khăn lau kính đáp ngay ngắn giữa mặt anh ta. Nó nhàn nhạt nói:
- Lau cửa sổ đi.
- Đc đc. - Anh chàng vui vẻ nghe lời.
Nó nhếch môi hỏi:
- Ai sẽ ghé thăm thế?
Hưng quay lại, cười cười:
- Nhóc hết giận rồi à?
- Trả lời câu hỏi của tôi đi.
- Ko, nhóc nói trước.
Nó bĩu môi nhìn vẻ mặt hớn hở của anh ta, nói nhanh:
- Ko biết!
- Thế là hết giận rồi! - Hưng phán, hôn 1 cái lên trán nó rồi quay đi lau cửa. Nó ngẩn người, 2 má bỗng nóng bừng. Nó đá vào chân anh ta, nghiến răng:
- Đáng ghét!!
Hưng phá lên cười, dường như rất vui vẻ mà ngâm nga bài hát nào đó. Lúc sau mới nói:
- Vị khách tới nhà ta là 1 cô gái, hơn nhóc 1 tuổi. sẽ qua đêm ở đây.
- Ai vậy?
- À, là con gái đối tác của ba 01. 1 vị tiểu thư danh giá. Nhưng ko xinh đẹp bằng nhóc.
Anh nháy mắt 1 cái. Nó hừ 1 tiếng:
- Nghiêm túc đi. Bạn gái 01 sao?
- Ko. Chỉ là.... ừm..... khó nói quá...... như kiểu xem mặt ấy.
- Ồ....
- Tôi ko thích cô ấy.
- Why?
- Because she is very very trouble.
Lúc cô tiểu thư đến thì nó đang bận rộn trong bếp. Nó chỉ loáng thoáng nghe thấy 1 giọng nói trong trẻo. Và giọng của Hưng baby vọng vào:
- Thiên Ân, em ra đây chào hỏi đi!
Nó lật đật chạy ra, trên người vẫn là chiếc tạp dề trắng tinh dính chút bẩn. Trước mặt nó là 1 cô gái vô cùng xinh đẹp. Điều chắc chắn là đẹp hơn nó. Cô gái nhìn nó với nụ cười khinh miệt, cất tiếng:
-Chà! Đây là người giúp việc nhà anh à? Vậy cô bé, cho tôi ly nước, khát quá!
Nó nhướn mày. Thực sự muốn phá lên cười. Giúp việc? Nó giống người giúp việc lắm à?
- Em ấy ko phải người giúp việc! - Quân lạnh lùng nói- Em ấy sống cùng bọn tôi.
Nụ cười trên môi cô tiểu thư cứng lại. Ánh mắt đầy vẻ đề phòng.
- À.... ờ.... vậy.... xin chào. Tôi là Đinh Như Ngọc. Còn cô?
- Hoàng Thiên Ân.- Nó cười nhạt.
- Đc rồi. - Hưng đứng lên- Vào ăn thôi, tôi đói muốn chết.
Cậu vòng tay qua cổ Thiên Ân, lôi 1 mạch nó vào bếp. Cậu ghé sát tai nó thì thầm:
- Tôi cũng thấy nhóc giống người giúp việc.
Nó tức tối dậm chân anh chàng 1 cái, làm anh ta hét toáng lên:
- Ôi chúa! Nhóc thật tàn nhẫn.
- Bớt cái miệng đi Zero. - Nguyên nghiến răng cảnh cáo.
Nó cư nhiên bị kẹp giữa 3 anh chàng, còn cô tiểu thư kia bị bỏ mặc ngồi đơn độc 1 chỗ. Tình huống thật sự dở khóc dở cười. Quân gắp 1 miếng thịt to đùng nhét vào cái miệng đang há to chuẩn bị phản bác của nó, ra lệnh:
- Ăn đi!
Mọi việc chưa dừng lại ở đó. Nó phải tham gia diễn kịch cùng 3 anh chàng mà ko hề đc biết kịch bản thế nào. Nó bị lôi xềnh xệch khắp căn biệt thự. Diễn ý như 1 con thú cưng. Ôi trời!-_- Mà chưa kể cái cô tiểu thư đó nha,nhìn nó như thể muốn ăn tươi nuốt sống luôn ấy. Tuyệt!
- Rốt cuộc cô có quan hệ gì vs 3 người kia?
Ồ,cuối cùng cô tiểu thư cũng ko chịu nổi được rồi. Chậc chậc.:3
- Tôi à? Bạn bè thôi.
- Bạn bè mà sống chung 1 nhà?
- Thì 3 người đó cũng sống chung đấy thôi.
- Nhưng cô là con gái!
- Con gái thì sao? Mà con trai thì sao? Họ quý tôi,mến tôi,thì có vấn đề gì đâu. Chứ đâu có như cô. Kẻ ngu cũng biết họ ko hề thích cô. Còn cố bám vào làm gì? Tiểu thư à,tôi khuyên cô nên tự trọng 1 chút.
Như Ngọc há hốc miệng
- Cô....
3 anh chàng đứng sau họ dở trò nghệ lén. ko giấu nổi nụ cười đắc ý. Hưng nói như muốn khóc:
- Ôi chúa,tại sao Thiên Ân của chúng con lại vĩ đại như thế? T^T
Thế nhưng câu sau của Thiên Ân khiến họ muốn khóc thật:
- Cô xinh đẹp như vậy đâu khó tìm bạn trai,cần gì những tên vô sỉ như thế chứ.
3 anh chàng đứng hình.
-Mâý tên đó có vấn đề về thần kinh. Kẻ ngủ ms thích chúng. Cô thông minh như vậy sẽ ko thích đâu chứ?
Cô tiểu thư vẫn đang trố mắt nhìn nó.
- Ôi nghe tôi đi. Tôi có mắt nhìn người lắm. Chậc,thật tội nghiệp họ.
Vâng,"họ" thật sự muốn ra bóp chết nó. Cái con bé này,dám nói năng bừa bãi như vậy.
- Vậy...- Cô tiểu thư ngập ngừng- Họ...bị bệnh thật à?
Ôi mẹ ơi!3 anh chàng thật muốn Khóc. Cái cô tiểu thư này đúng là chả có tí thông minh nào cả. Bị con bé nhà đầu lừa mà cũng ko biết.
- Tất nhiên. - Nó ra sức gật đầu- Rời xa họ nếu cô ko muốn điểm đến tiếp theo của mik là bệnh viện tâm thần.
Và ngày ngày hôm đó,ko chào hỏi 1 lời,cô tiểu thư danh giá tự động cuốn xéo. Thiên Ân bò lăn ra ghế sofa cười đau cả ruột.
- Ha Ha...tôi...tôi...chưa thấy ai ngốc như cô ta....Ha Ha Ha Ha...
3 anh chàng mặt đen thui. Cười ko nổi. Thật ko để cho họ tí mặt mũi nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook