Hoàng Hậu Vi Thượng Khuynh Phi Niệm
-
C68: Chương 68
Trong không gian có hơi thở chậm rãi lưu động. Tay lão phụ nhân cầm chén trà đột nhiên run run lên, cả người đều đắm chìm ở giữa bất khả tư nghị kinh ngạc. Nhiều năm làm bạn, lão phụ nhân cho tới bây giờ hiểu rõ con người Tố Hoà Thanh Dao. Nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo như vậy, lại không màng thế sự. Đứa nhỏ thanh tâm quả dục, chỉ sợ cuộc đời này khó có thể động tình. Ngay tại lúc nàng trở thành Hoàng hậu, trong lòng lão phụ nhân còn vì nàng mà cao hứng, một cô nương do chính tay bà chăm rốt cục có phu quân, còn lại quyền khuynh thiên hạ, cửu ngũ chí tôn. Nhưng mà hiện tại, Tố Hoà Thanh Dao nói cho bà nghe bí mật không thể bị người khác biết như vậy, lòng của bà nặng nề, tựa hồ không có biện pháp tiêu hoá sự thật trọng đại như thế.
"Thanh Dao, hai nữ nhân, như thế nào có thể nói chuyện yêu đương!" Vẻ mặt lão phụ nhân than khóc thương tiếc, so với khi mất đi trượng phu càng thêm bi thống.
"Nếu hai nữ nhân có thể tuân thủ lâu dài, ngược lại là duyên phận tam sinh khó cầu." Giọng Tố Hoà Thanh Dao mát lạnh, chẳng sợ đối mặt với biểu tình của lão phụ nhân như vậy, cũng chưa từng có chút dao động. Nàng thuỷ chung đều bình tĩnh như vậy, ánh mắt lạnh nhạt, tâm tình không hề gợn sóng. Có lẽ, trên thế gia này chỉ có Cơ Phi Yên mới có thể làm cho nàng sinh ra thất tình lục dục, cũng chỉ có lúc đối mặt Cơ Phi Yên, Tố Hoà Thanh Dao mới giống con người, mới có thể chớp động sủng nịch ôn nhu.
Cửa phòng khách vốn đang mở, một trận gió mát phất qua, giống như tình nhân nhẹ tay sờ má Tố Hoà Thanh Dao. Đó là Cơ Phi Yên, ẩn thân trong suốt, vung ống tay áo, thâm tình trào dâng. Có lẽ, nàng vĩnh viễn cũng không thể cùng Tố Hoà Thanh Dao giáp mặt nói một câu 'ta yêu ngươi', nhưng khi nàng nghe được Tố Hoà Thanh Dao cực kỳ kiên định nói với lão phụ nhân nàng yêu ngươi, Cơ Phi Yên thấy đủ, lần đầu tiên nàng có loại cảm giác thấy đủ này.
"Thanh Dao, sao ngươi có thể hồ đồ như vậy? Vậy Hoàng thượng, hai người các ngươi... Đây chính là phạm vào tội lớn a!" Lão phụ nhân bụm mặt, tựa hồ tưởng tượng được cảnh Tố Hoà Thanh Dao chọc giận Hoàng thượng, bị kéo ra ngoài chém đầu. "Thanh Dao, ai!" Một tiếng thở dài trầm trọng, lão phụ nhân thực tại không biết nên nói như thế nào. Có lẽ, hết thảy đều là số mệnh, bà là một lão bà sắp xuống lỗ còn phải nói nhiều làm gì đây?
"Vú nuôi, có biết vì sao ta không gạt ngươi không?" Tố Hoà Thanh Dao hơi hơi nâng mắt, chén trà đã muốn uống hết hơn phân nửa. Nàng rốt cục buông chén trà xuống, hai tay quy củ xếp chữ thập ở trên đùi, vừa cao quý vừa tao nhã: "Ta từ nhỏ đã do ngươi nuôi dưỡng, với ta mà nói, ngươi chính là mẫu thân của ta, tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng lại hơn cả thân thích. Nếu nói ở trong cung, vướng bận duy nhất của ta chính là vú nuôi. Vú nuôi đối với ta như nữ nhi ruột thịt, ta cũng xem vú nuôi như mẹ ruột thân sinh. Thử hỏi, có đạo lý nào nữ nhi lại lừa gạt mẫu thân? Cho nên vú nuôi, ngươi hẳn là hiểu ta, ta chọn người, nhất định là người xứng với ta. Trên đời này, trừ bỏ nàng, không ai có thể cùng ta nhấc lên quan hệ."
Nói xong mấy câu này, dĩ nhiên lão phụ nhân lệ rơi đầy mặt. Bà đem mặt xoay qua một bên, dắt ống tay áo lau lệ trào ra khỏi hốc mắt, hân hoan nói: "Có lời này của ngươi, lão bà ta còn có thể nói cái gì? Thanh Dao, thời gian cũng không còn sớm, quay về phòng nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, ngươi lần này xuất cung, coi như là thăm viếng đi? Vậy, dượng ngươi bên kia, có cần phải đi nhìn một cái không?"
"Người không quan hệ, không cần nhìn nhiều. Vú nuôi, lần này ta trở về vốn không muốn lộ ra, chỉ muốn ở cùng vú nuôi mấy ngày rồi trở về." Tố Hoà Thanh Dao nói. Nàng đứng dậy, nâng lão phụ nhân, kéo cánh tay của bà, tiễn bà trở về phòng trước. Cơ Phi Yên về trước ở trong phòng của các nàng, giả ngốc, đợi Tố Hoà Thanh Dao trở lại, nàng ra vẻ không biết chuyện gì, ăn bánh nướng rất ngon miệng. "Thanh Dao, ngươi cùng vú nuôi nói cái gì vậy?" Nàng nháy mắt, vừa quyến rũ vừa cười khẽ.
"Cũng không nói cái gì. Vú nuôi hỏi thân phận ngươi, ta cũng chỉ biết nói rõ." Tố Hoà Thanh Dao đại khái là quên Cơ Phi Yên đã thừa nhận bản thân là con hồ ly tinh, cho nên cũng không nghĩ tới nàng có thể ẩn thân nghe lén tình hình. Đương nhiên, Cơ Phi Yên tới bây giờ cũng không cho rằng bản thân ở đó nghe lén, nàng là quang minh chính đại nghe, phi thường phi thường quang minh chính đại.
"Vậy... Bà có hỏi ngươi quan hệ với ta là gì không? Người ta rất lo lắng, không biết vú nuôi hỏi ngươi thì ngươi nói như thế nào, mặc dù là lo lắng cũng vô dụng, ngươi đã đẩy người ta đến chỗ này, người ta không nghe không thấy, đều phải lo lắng suông thôi!" Cơ Phi Yên đại khái là ăn bánh nướng nhân thịt đủ rồi, đem bánh nướng bỏ lại trên bàn, ngón tay có chút dầu mỡ, trực tiếp xoa lên hai má sạch sẽ của Tố Hoà Thanh Dao.
Hai má sạch sẽ bị dính đầy dầu mỡ, Tố Hoà Thanh Dao cũng không giận không phiền, ánh mắt thuỷ chung đều mang theo một tia nhu tình ôn hoà. Nàng ho khan hai tiếng, cầm lấy tay Cơ Phi Yên, không cho nàng tiếp tục tác quái, nói: "Ngươi lớn như vậy, vẫn còn giống một đứa nhỏ. Tuy vú nuôi có hỏi thì cũng chỉ là nằm trong phạm vi kiểm soát được, ngươi cần gì phải sốt ruột? Lại nói, ngươi làm người của ngươi, người bên ngoài nhìn vào nói thì có liên quan gì?" Trong góc phòng có đặt sẵn một thau nước sạch và khăn mặt, Tố Hoà Thanh Dao lấy khăn nhúng nước rồi vắt sạch, dùng nó lau tay dính dầu mỡ của Cơ Phi Yên.
"Phải phải phải, người bên ngoài nói như thế nào tự nhiên là không có vấn đề gì, Thanh Dao làm cái gì, nói cái gì, cũng không phải chuyện lớn!" Cơ Phi Yên nhìn Tố Hoà Thanh Dao, dường như ám chỉ nàng thực ngạo kiều, dù như thế nào cũng không nguyện ý thừa nhận chút gì trước mặt bản thân.
"Đi đường vất vả, mau ngủ chút đi. Vú nuôi xưa nay đơn giản tiết kiệm, rất nhiều đồ vật không so với Hoàng cung được, nếu ngươi cần gì thì nói cho ta biết." Lau tay cho Cơ Phi Yên xong, lúc này Tố Hoà Thanh Dao mới rửa lớp dầu mỡ trên mặt mình sạch sẽ. Xiêm y có chút nếp nhăn rốt cục cũng bị cởi bỏ xuống, ở chỗ vú nuôi, Tố Hoà Thanh Dao có thể thả lỏng cảnh giác, chỉ mặc nội y rồi nằm xuống giường.
Cơ Phi Yên rất không an phận. Nàng rất chấp nhất với xiêm y trên người Tố Hoà Thanh Dao, tay duỗi ra, liền mạnh mẽ kéo nội y của nàng xuống: "Thanh Dao, ngươi đã đáp ứng ta." Nàng một bên cởi xiêm y của mình, một bên cởi nội y của Tố Hoà Thanh Dao xuống, nói: "Cách lớp vải dệt, người ta làm sao có thể hoàn toàn chạm đến Thanh Dao? Ai nha, chẳng lẽ Thanh Dao tính nuốt lời sao?"
"Ngươi!" Bị buộc cởi trong bất đắc dĩ, Tố Hoà Thanh Dao đành phải thoả hiệp. Nàng chưa bao giờ phải thoả hiệp với bất luận kẻ nào, trừ Cơ Phi Yên. Áo lót tiên diễm bị cởi ra, đặt trên ghế con cạnh giường, Cơ Phi Yên dán đến lòng ngực Tố Hoà Thanh Dao, vô cùng thân thiết ngửi mùi hương mát lạnh trên cổ nàng, Cơ Phi Yên đã không muốn chỉ giữ tình yêu mãnh liệt ở trong lòng nữa, ngẩng đầu, cánh môi đã chạm vào môi Tố Hoà Thanh Dao, mơ hồ nói: "Ta yêu ngươi, Thanh Dao. Rất yêu, rất yêu..."
Ngày mới tờ mờ sáng, hai người ôm nhau ngủ, hơi thở hoà quyện đều đều trong mộng đẹp. Mà lúc này trong Hoàng cung, tinh thần Đức phi đã muốn hỏng mất. Cả một đêm nàng đều không có nghỉ ngơi, lúc này nhìn gương mặt trắng xám, thân thể suy yếu rời khỏi tẩm cung. Nàng đi đến tẩm điện Hoàng đế, nhìn cửa điện rộng mở, tâm Đức phi lập tức như bị người đâm thủng. "Hoàng thượng có ở bên trong không?" Nàng hướng thái giám canh cửa hỏi.
"Hồi bẩm nương nương, tối qua Hoàng thượng qua đêm ở cỗ Lí Quý nhân, chưa từng trở về điện." Thái giám giữ cửa đáp.
"Cái gì?" Câu trả lời rõ ràng kia, nghe vào tai Đức phi lại giống như đất bằng nổi sóng. Nàng theo bản năng lui về phía sau hai bước, thân thể không tự chủ được run rẩy, "Như vậy, ngươi cũng biết... Ngươi cũng biết..." Không thể, Đức phi hỏi không nổi nữa. Nước mắt từ hốc mắt của nàng muốn trào ra, nhiều lần khắc chế, nàng cuối cùng cũng không làm cho mình thất thố, nói: "Ngươi cũng biết đêm qua Hoàng thượng có mang về một cung nữ nào hay không?"
"Hồi bẩm nương nương, chuyện này chúng nô tài cũng không rõ lắm. Chỉ biết là hôm qua Hoàng thượng qua chỗ Lí Quý nhân, về phần cung nữ ngài nói, không thấy có ai mang đến đây." Thái giám trả lời.
Sự tình tựa hồ là kết cục đã định từ sớm, chỉ là Đức phi không chịu thừa nhận mà thôi. Nàng rời khỏi tẩm điện Hoàng đế, mỗi một chỗ Hoàng đế đi qua đều chờ để gặp hắn. Suốt một đêm, từ lúc Thiển Thư bị bắt mang đi, tâm Đức phi liền bị vây trong lo lắng cực độ. Nàng hiểu rõ Hoàng đế sẽ đối xử với Thiển Thư như thế nào, nàng mâu thuẫn, một mặt hy vọng Thiển Thư thuận theo, miễn đi tai hoạ; một mặt lại không muốn nàng hầu hạ dưới thân Hoàng đế, mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng đó, lòng của nàng liền đau đớn vô cùng.
Cuối cùng công sức chờ đợi không phụ lòng người. Gần trưa, rốt cục Đức phi đã đợi được Hoàng đế đi qua. "Hoàng thượng! Hoàng thượng!" Không có tận lực khắc chế cảm xúc, lúc này Đức phi biểu hiện rất kích động. Nàng quỳ trên mặt đất, giọng run rẩy, nói: "Thiếp tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng, Thiển Thư đến hừng đông cũng chưa trở về, thiếp sợ nàng không hiểu quy củ, va chạm Hoàng thượng, nếu chọc Hoàng thượng giận, thiếp thay nàng thỉnh tội."
Một tiếng hừ lạnh thổi qua đầu Đức phi, Hoàng đế khinh thường nhìn nàng, phất tay áo đi ngang qua người Đức phi. Đi được hai bước, lại đột nhiên ngừng lại, nói: "Nàng quả thật chọc giận trẫm! Trẫm là Thiên tử, có thể hầu hạ trẫm là phúc của nàng ta. Ai ngờ nàng ta vậy mà không biết tốt xấu, lại đâm đầu tìm chết trong tẩm điện của trẫm, thật sự là xui! Đức phi, nô tài thị tì bên người về sau của ngươi, nên quản giáo lại cho tốt đi!!!" Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại mà bước đi tiếp. Chỉ để lại Đức phi một mình ngồi ngã trên mặt đất, trong ánh mắt là tuyệt vọng đau khổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook