Hoàng Hậu Ư? Cao Lắm Muội Không Với Tới
-
Chương 15: Bài Tỏ Chân Tình
Tiểu Nhi ngã mặt vào lòng bàn tay hắn, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay hắn, từ khi nàng bị bệnh đến nay, nàng dần cảm nhận được tình cảm của hắn dành cho nàng.
Khi cảm nhận được tình cảm kia trong lòng nàng có chút gì đó, lưu luyến với hắn nhưng việc nàng ép hắn lâm hạnh phi tần, là điều mà nàng nàng nên làm.
Hắn là vua một nước sao có thể chỉ có mình nàng? Với lại nàng là chủ hậu cung, sao có thể ích kỷ giữ riêng hắn cho mình, nàng càng không phải là người chanh chua đá thích gây hứng trong cung.
Tử Long nhìn nàng với đôi mắt trìu mến: "Nàng phải hiểu trẫm chứ, chuyện quốc sự mới là quan trọng."
Tiểu Nhi nhìn vào đôi mắt nhu tình của hắn, nàng thật sự đã động lòng nhưng nàng không thể chiều hắn được: "Hoàng thượng tất nhiên thần thiếp hiểu ngài mà, nhưng chuyện sanh hoàng nhi không thể kéo dài."
Tử Long nhìn nàng mang ý đùa: "Thì chẳng phải có nàng sao?"
Tiểu Nhi nghe như vậy, liền hít một hơi sâu: "Hoàng thượng, thần thiếp và ngài không phải là phu thê bình thường, ngài biết rõ nếu ngài cứ như vậy, thì thật không hay."
Tử Long thở dài: "Nàng thật ghét trẫm đến vậy sao?"
Tiểu Nhi nghe hắn hỏi như vậy, nàng liền hiểu rằng hắn đang nói đến điều gì: "Hoàng thượng.."
Nàng nhìn thấy được hắn bắt đầu không vui, trái tim nàng nhói đau một cái: "Ngài có biết, từ lúc thần thiếp bệnh thì thiếp nghĩ gì không?"
Tử Long nhìn Tiểu Trương Tử: "Người và những người khác lui ra đi."
Hắn có ý đuổi các cung nữ thái giám ra ngoài, vì hắn không muốn những tâm sự của nàng cho họ biết, hắn chỉ muốn tâm tư của nàng chỉ mình hắn biết.
Hắn yêu chiều nói với nàng: "Nói trẫm biết, trẫm muốn nghe tâm sự của nàng."
Tiểu Nhi buông tay hắn đi vài bước: "Thần thiếp nói thật trước khi nhập cung, thiếp vôn cũng có ý với ngài."
Nói đến đó mặt nàng bỗng dưng đỏ ửng lên, e thẹn mà nói tiếp: "Nhưng thiếp biết ở hậu cung, không thể tồn tại tình yêu, nhưng cho đến ngày hôm nay thiếp thật sự.."
Tiểu Nhi xoay lại nhìn hắn: "Thiếp thật sự động lòng vì ngài."
Tử Long nghe xong những lời từ đáy lòng của nàng, trong lòng hắn cảm thấy vui vô cùng, hắn đi đến ôm lấy nàng vào lòng. Nàng không biết được trong lòng hắn có bao nhiêu vui sướng, hắn thật sự luôn luôn chờ nàng nói câu này với hắn đã rất lâu.
Từ lúc hắn yêu nàng hắn luôn chờ nàng, chờ đợi nàng nói với hắn những nay đã lâu, hắn luôn mong có ngày nàng sẽ chịu thừa nhận sẽ yêu hắn. Nhưng hôm nay cuối cùng hắn cũng chờ được rồi, hoàn toàn đã chờ đợi được rồi.
Tiểu Nhi nắm trong vòng tay của hắn, mà cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim, nàng biết bây giờ hắn trong hắn rất hạnh phúc, nàng cũng biết chính nàng cũng vui vẻ không kém.
Nhưng nàng lại không ngờ rằng những mà nàng nói với hắn, chẳng những không ép hắn được lâm hạnh phi tần khác, mà còn làm hắn thêm quyến luyến nàng.
Tiểu Nhi nằm trong lòng hắn khẽ nói: "Thần Thiếp đã nói ra hết nỗi lòng mình, vậy ngài có chịu nghe thiếp lâm hạnh các muội muội không?"
Tử Long vuốt nhẹ lên vai nàng: "Đồ ngốc, nàng nghĩ khi trẫm biết tâm tư của nàng rồi, còn thể lâm hạnh người khác?"
Tiểu Nhi nghe như vậy liền từ trong lòng hắn chuôi ra: "Thần thiếp nói ra là để ngài không cần e ngại, chứ không phải là để ngài như vậy."
Tử Long thở dài rồi buông nàng ra, chỉ về long án: "Tiểu Nhi nàng xem."
Nàng cũng nhìn theo hướng hẳn chỉ, trên đó có rất tấu chương hắn vẫn chưa xem xong, nàng nhìn là biết hắn đang có ý gì rồi.
Hắn đi đến bàn long án ngồi xuống: "Nàng cũng thấy đó trẫm thật sự phải quyết chính vụ, nếu không phải vì yêu nàng không thì chẳng có thời gian cho nàng nữa.":
Tiểu Nhi nhìn hắn ngồi trên long ỷ, xem tấu chương một cách thoải mái như vậy, nàng nhìn mà hối hận vì sao lại nói cho hắn nghe, nàng thấy hắn như vậy thì hiểu được là hắn sẽ không lâm hạnh Phi tư.
Thấy như vậy nàng không nói gì nữa, nàng chỉ nhúng người hành lễ một cái rồi rời đi.
* * *
Hỏa thật y như lời hắn nói hắn hoàn toàn không truyền bất cứ ai, sáng thì hắn giải quyết việc chính vụ, tối đến thì lại đến chỗ nàng.
Cho nàng đang bệnh không thể hầu hạ hắn, nhưng hắn vẫn đến cùng ăn với nàng, cùng nàng đối ẩm làm thơ như lúc nàng chưa tiên cung.
Có khi hắn lại chỉ cho nàng cách để chơi đàn, hắn vốn cầm kỳ thi họa điều tin thông, nhưng nàng lại trái ngược hoàn toàn với hắn, nàng ngoài võ nghệ và một ít may vái thì chẳng biết gì.
Khi nàng biết đàn rồi khi ở bên bên cạnh nàng, hắn thường múa kiếm còn nành khải đàn cho hắn nghe, có khi hắn chỉ thưởng trà nghe nàng đàn với hắn như vậy đã hạnh phúc rồi.
Tiếng đàn của nàng nàng vừa cất lên. Thì bao nhiêu muộn phiền mệt của chuyện triều chính điều tán hết.
Khi cảm nhận được tình cảm kia trong lòng nàng có chút gì đó, lưu luyến với hắn nhưng việc nàng ép hắn lâm hạnh phi tần, là điều mà nàng nàng nên làm.
Hắn là vua một nước sao có thể chỉ có mình nàng? Với lại nàng là chủ hậu cung, sao có thể ích kỷ giữ riêng hắn cho mình, nàng càng không phải là người chanh chua đá thích gây hứng trong cung.
Tử Long nhìn nàng với đôi mắt trìu mến: "Nàng phải hiểu trẫm chứ, chuyện quốc sự mới là quan trọng."
Tiểu Nhi nhìn vào đôi mắt nhu tình của hắn, nàng thật sự đã động lòng nhưng nàng không thể chiều hắn được: "Hoàng thượng tất nhiên thần thiếp hiểu ngài mà, nhưng chuyện sanh hoàng nhi không thể kéo dài."
Tử Long nhìn nàng mang ý đùa: "Thì chẳng phải có nàng sao?"
Tiểu Nhi nghe như vậy, liền hít một hơi sâu: "Hoàng thượng, thần thiếp và ngài không phải là phu thê bình thường, ngài biết rõ nếu ngài cứ như vậy, thì thật không hay."
Tử Long thở dài: "Nàng thật ghét trẫm đến vậy sao?"
Tiểu Nhi nghe hắn hỏi như vậy, nàng liền hiểu rằng hắn đang nói đến điều gì: "Hoàng thượng.."
Nàng nhìn thấy được hắn bắt đầu không vui, trái tim nàng nhói đau một cái: "Ngài có biết, từ lúc thần thiếp bệnh thì thiếp nghĩ gì không?"
Tử Long nhìn Tiểu Trương Tử: "Người và những người khác lui ra đi."
Hắn có ý đuổi các cung nữ thái giám ra ngoài, vì hắn không muốn những tâm sự của nàng cho họ biết, hắn chỉ muốn tâm tư của nàng chỉ mình hắn biết.
Hắn yêu chiều nói với nàng: "Nói trẫm biết, trẫm muốn nghe tâm sự của nàng."
Tiểu Nhi buông tay hắn đi vài bước: "Thần thiếp nói thật trước khi nhập cung, thiếp vôn cũng có ý với ngài."
Nói đến đó mặt nàng bỗng dưng đỏ ửng lên, e thẹn mà nói tiếp: "Nhưng thiếp biết ở hậu cung, không thể tồn tại tình yêu, nhưng cho đến ngày hôm nay thiếp thật sự.."
Tiểu Nhi xoay lại nhìn hắn: "Thiếp thật sự động lòng vì ngài."
Tử Long nghe xong những lời từ đáy lòng của nàng, trong lòng hắn cảm thấy vui vô cùng, hắn đi đến ôm lấy nàng vào lòng. Nàng không biết được trong lòng hắn có bao nhiêu vui sướng, hắn thật sự luôn luôn chờ nàng nói câu này với hắn đã rất lâu.
Từ lúc hắn yêu nàng hắn luôn chờ nàng, chờ đợi nàng nói với hắn những nay đã lâu, hắn luôn mong có ngày nàng sẽ chịu thừa nhận sẽ yêu hắn. Nhưng hôm nay cuối cùng hắn cũng chờ được rồi, hoàn toàn đã chờ đợi được rồi.
Tiểu Nhi nắm trong vòng tay của hắn, mà cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim, nàng biết bây giờ hắn trong hắn rất hạnh phúc, nàng cũng biết chính nàng cũng vui vẻ không kém.
Nhưng nàng lại không ngờ rằng những mà nàng nói với hắn, chẳng những không ép hắn được lâm hạnh phi tần khác, mà còn làm hắn thêm quyến luyến nàng.
Tiểu Nhi nằm trong lòng hắn khẽ nói: "Thần Thiếp đã nói ra hết nỗi lòng mình, vậy ngài có chịu nghe thiếp lâm hạnh các muội muội không?"
Tử Long vuốt nhẹ lên vai nàng: "Đồ ngốc, nàng nghĩ khi trẫm biết tâm tư của nàng rồi, còn thể lâm hạnh người khác?"
Tiểu Nhi nghe như vậy liền từ trong lòng hắn chuôi ra: "Thần thiếp nói ra là để ngài không cần e ngại, chứ không phải là để ngài như vậy."
Tử Long thở dài rồi buông nàng ra, chỉ về long án: "Tiểu Nhi nàng xem."
Nàng cũng nhìn theo hướng hẳn chỉ, trên đó có rất tấu chương hắn vẫn chưa xem xong, nàng nhìn là biết hắn đang có ý gì rồi.
Hắn đi đến bàn long án ngồi xuống: "Nàng cũng thấy đó trẫm thật sự phải quyết chính vụ, nếu không phải vì yêu nàng không thì chẳng có thời gian cho nàng nữa.":
Tiểu Nhi nhìn hắn ngồi trên long ỷ, xem tấu chương một cách thoải mái như vậy, nàng nhìn mà hối hận vì sao lại nói cho hắn nghe, nàng thấy hắn như vậy thì hiểu được là hắn sẽ không lâm hạnh Phi tư.
Thấy như vậy nàng không nói gì nữa, nàng chỉ nhúng người hành lễ một cái rồi rời đi.
* * *
Hỏa thật y như lời hắn nói hắn hoàn toàn không truyền bất cứ ai, sáng thì hắn giải quyết việc chính vụ, tối đến thì lại đến chỗ nàng.
Cho nàng đang bệnh không thể hầu hạ hắn, nhưng hắn vẫn đến cùng ăn với nàng, cùng nàng đối ẩm làm thơ như lúc nàng chưa tiên cung.
Có khi hắn lại chỉ cho nàng cách để chơi đàn, hắn vốn cầm kỳ thi họa điều tin thông, nhưng nàng lại trái ngược hoàn toàn với hắn, nàng ngoài võ nghệ và một ít may vái thì chẳng biết gì.
Khi nàng biết đàn rồi khi ở bên bên cạnh nàng, hắn thường múa kiếm còn nành khải đàn cho hắn nghe, có khi hắn chỉ thưởng trà nghe nàng đàn với hắn như vậy đã hạnh phúc rồi.
Tiếng đàn của nàng nàng vừa cất lên. Thì bao nhiêu muộn phiền mệt của chuyện triều chính điều tán hết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook