Lương công công hầu hạ Cố Song Huyền đã nhiều năm, từ lúc hắn còn là hoàng tử đang thể hiện năng lực, đến lúc phong làm thái thử, sau đó thành người tôn quý nhất thiên hạ, hiểu biết tính tình của hắn còn sâu sắc hơn hoàng hậu, cũng hiểu rõ ràng hơn bất cứ ai yêu hận tình thù của đôi vợ chồng chí tôn này, không dám nói đến chí khí ngút trời của hoàng đế, chỉ thấp giọng trả lời một câu: “Nỗi khổ của hoàng thượng lão nô hiểu được, nhưng hoàng hậu khổ sở, ai sẽ hiểu.” Lắc đầu, lui ra sau vài bước.

Bên ngoài rèm che, tiểu thái giám đã giương giọng gọi to.

Trong lòng Cố Song Huyền chấn động, theo dòng người đi lên ngai vàng một lần nữa.

Ngai vàng cứng rắn, lạnh lẽo, như một chiếc thuyền cô đơn rời ra xa xa nơi biển lớn, phiêu bạt ở đường chân trời. Các đại thần đứng trên bờ biển chỉ thấy mấy cái đầu, la lên vạn tuế, lại không có người nào dám thật sự tới gần hắn. Các sứ thần yết kiến giống như sóng trên mặt biển, hoặc nhẹ hoặc nặng, hoặc cao hoặc thấp gõ lên mạn thuyền, có đôi khi dâng lên con sóng thật cao, đẩy hắn càng thêm xa bờ; đôi khi nổi lên phong ba cuồn cuộn, lao đầu đến, thiếu chút nữa đánh nghiêng thuyền của hắn. Một mình hắn dùng hai tay giữ chặt mạn thuyền, giữa lúc bấp bênh, chỉ thấy mái chèo rơi “tõm” vào trong nước, từ từ không còn thấy tăm hơi. Đột nhiên hắn cảm thấy hoảng sợ, chính mình không hề do dự cách xa bờ, có phải rất cẩu thả không? Hắn một mình vào biển, có phải quá to gan không? Một mình hắn ở trên thuyền, có bị cắn nuốt không? Sau khi biến mất, các đại thần sẽ quay đầu nịnh hót tân đế, các phi tần đều ra khỏi hoàng cung, sau đó chỉ còn hoàng hậu chôn cùng hắn trong huyệt mộ, một trăm năm, một ngàn năm.

Mặc kệ, dù nàng có cam lòng hay không.

Đột nhiên hắn lạnh run người, chợt nhớ tới đám cháy lớn đêm tuyết năm trước, sự tuyệt tình của nàng.

Nữ tử kia, nếu hắn đuổi tận giết tuyệt Hạ gia, nàng có giết hắn không? Nghĩ như vậy, hắn chỉ thấy đầu mình như bị chụp một chậu băng, cả người đều ướt lạnh

Giữa lúc hỗn loạn, chợt nghe thấy tiếng một đứa nhỏ dập đầu nói: “Thần khẩn cầu hoàng đế bệ hạ ban tên.” Cả triều chấn động.

“Ngươi nói Hứa quốc đưa tới một hoàng tử, làm con tin cho Đại Nhạn?” Ngồi ở trong cung, Thái hậu vừa nghe được tin báo trên triều, khiếp sợ tột đỉnh. Thái giám cúi đầu, đáp “Dạ”.

Hoàng hậu ngồi ngay ngắn bên người Thái hậu, bên cạnh nàng là Triệu vương phi Hạ Lệnh Ngọa.

Hạ Lệnh Ngọa theo Triệu vương đi đất phong, đối với các quốc gia xung quanh Đại Nhạn cũng biết ít nhiều, liền nói ngay: “Nghe nói Hứa quốc chủ tuổi tác đã cao, phần lớn các hoàng tử đang chém giết lẫn nhau. Vị này là hoàng tử thứ mười một, tên Khang, là đứa con Triều Quý phi thương yêu nhất. Mục đích đưa tới đây thật ra là muốn tìm nơi che chở. Dù sao bất kì ai cũng biết thư viện Bạch Lộ của Đại Nhạn không phân địa vị, chiêu mộ hiền tài bốn phương.”

Hạ Lệnh Thù cười nói: “Hoàng thượng cho Hứa Khang đổi tên thành Hứa Hành, tử là Thừa Ân, phong làm Khánh Ân vương. Có lẽ, về sau sẽ trọng dụng.” Hắn là hạt nhân của quốc gia, hoặc là chết ở nơi tha hương, hoặc là về đảo loạn triều chính, vì Đại Nhạn mà sử dụng. Hạ Lệnh Thù còn chưa dứt lời, mọi người đã hiểu được tầng ý tứ bên trong, líu ríu nói lời chúc mừng cùng hoàng đế và Thái hậu, chúc mừng hoàng hậu đã nhận được một đứa con có lợi.

Thái hậu đột nhiên thở dài: “Mười một hoàng tử, mà Đại Nhạn chúng ta mới chỉ có ba vị hoàng tử. Ai.., vì sao con nối dõi của hoàng thượng lại ít như vậy.”

Các phi tần ngồi bên dưới che miệng mừng thầm, xuân tâm động đậy. Ai da, Thái hậu đã lên tiếng rồi, hoàng hậu cũng xuất cung, sách thừa ân nhất định sẽ phải viết thêm tên, hoàng đế cũng phải theo quy củ của tổ tông mà chọn người thị tẩm thôi.

Đầu tiên có người khẽ cười, nói: “Nghĩ đến mọi người trong hậu cung đều già đi, hoàng thượng đã chán, nên không có hứng thú. Nghe nói nước láng giềng có đưa tới công chúa hòa thân, quốc sắc thiên hương, cố gắng muốn hoàng thượng chú ý, vì hoàng gia khai chi tán diệp.”

Vừa dứt lời, quanh thân nàng ta vô số ánh mắt như dao nhỏ lao đến. Được lắm, ngươi nói công chúa gì chứ! Một hoàng đế vốn dĩ không đủ để chia, còn ba con ranh từ quốc gia khác tới tranh tình, có muốn để người ta sống hay không.

Hạ Lệnh Thù liếc mắt, thì ra là Đức phi, hiện tại là Chu mỹ nhân, thản nhiên nói: “Vậy thì tuyên ba vị công chúa tiến cung để nhìn xem, đợi hoàng thượng xem qua, sẽ ban danh, chọn một người thị tẩm.”

Các phi tần khó khăn lắm nét mặt mới tỏa sáng liền nhất thời sụp xuống, âm thầm tính toán bao nhiêu ngày hoàng đế mới bò xuống được từ trên người ba vị công chúa mê hồn này, sau đó mới nhớ tới các mỹ nhân cũ của hắn.

An Di sợ hãi hỏi: “Nếu hoàng thượng không hài lòng thì sao?”

Hạ Lệnh Thù cười nói: “Vậy để hoàng thượng theo quy củ của tổ tông, sách thừa ân viết đến ai thì là người đó.”

Phần lớn các oán phụ liền phát ra tinh quang, làm cho cả hành cung sáng ngời, thiếu chút nữa làm lấp lánh cả khuôn mặt bình tĩnh của Hạ Lệnh Thù.

Có người bắt đầu lặng lẽ sửa sang lại mái tóc, có người chỉnh trang xiêm y trang sức, có người đã ưỡn ngực hóp bụng theo bản năng, ừ, không biết hoàng thượng có thích mỹ nhân ngực to không. Cũng có người bắt đầu phỏng đoán sách thừa ân đề tên mình ngày nào, mưa móc ấy à, bình thường các phi tần một tháng mới được hưởng một lần, thật sự là … Chết đói (= =)

Hạ Lệnh Ngọa nhìn Hạ Lệnh Thù chỉ dùng mấy câu nói ngắn ngủn đã khiến một đám người phía dưới biểu lộ đủ kiểu hỉ nộ sầu bi, bỗng nhiên buồn cười. Sau khi cười xong, lại ảm đạm. Nàng làm Triệu vương phi, còn có thể cùng Triệu vương sống hai người cả đời. Nhưng em gái Lệnh Thù làm hoàng hậu, cho dù có bao nhiêu thủ đoạn cũng không thể ngăn cản hoàng đế đi tam cung lục viện, càng không thể ngăn được việc một đám hoàng tử hoàng tôn mọc lên như măng mọc sau mưa. Nỗi khổ của nàng, nước mắt của nàng, quả nhiên không có ai hiểu được, không có ai an ủi.

Qua nửa canh giờ, bên ngoài nghe được tiếng “đinh đinh đang đang”, thái giám báo lại: “An Quốc công chúa của Hứa quốc, Thánh công chúa của Tuyết quốc, Vô Song công chúa của Khải quốc đến!”

Các vị phi tần đứng dậy, nhìn ra bên ngoài.

Nơi cửa hiên khắc phượng, ánh nắng chói chang từ bầu trời màu lam càng trở nên chói mắt, bóng càng tối. Cung đình ngói hồng xen bạc u sầu, cùng sắc vàng óng trộn lẫn, đỏ như máu, vàng như nước mắt. Ba thân ảnh di chuyển đến, ngay dưới ánh sáng lạnh bước tới, mỗi bước đều vang lên tiếng giòn tan chui vào tai người, như thúc giục tâm ma, gõ vào chỗ sâu nhất trong lòng đang cố gắng kiềm chế ghen tỵ.

Hạ Lệnh Thù không chịu nổi sự chói lọi này, hơi hơi dựa ra sau. Ghế phượng quá sâu, nàng lui thêm nữa lại cảm thấy giống như đã chìm sâu vào, không thể ra được.

Cần phải mở miệng, lại phát hiện trong giọng nói bình tĩnh như có dây đàn xé rách cổ họng, làm cho nàng im lặng.

Ngoài điện, vang lên tiếng: “Hoàng thượng giá…” Tiếng hô còn chưa xong, hoàng đế đã vội vã chạy vào, nói với Hạ Lệnh Thù sắp cúi người hành lễ: “Hoàng hậu đợi đã.” Một câu không đầu không đuôi, làm cho người ta khó hiểu.

Hạ Lệnh Thù tránh khỏi tay hắn, bình tĩnh hỏi: “Hoàng thượng muốn thần thiếp chờ gì? Thần thiếp có thể chờ, nhưng người khác thì không chờ được.”

Hoàng đế sửng sốt, xoay người nhìn lại, xung quanh một đám nữ tử đang đói bụng nhìn hắn chằm chằm, đồng thời cùng bị nhìn như thế, hắn sợ tới mức lui vội về phía sau mấy bước.

Trời ạ, hắn đã lọt vào hang thỏ sao? Hơn nữa lại còn là một cái hang toàn những con thỏ đã đói hơn nửa năm. Một đám thiên kiều bá mị, mở to mắt đến nỗi con ngươi cũng chuyển màu hồng, vội vàng vây quanh hắn.Hạ Lệnh Ngọa không nhịn được cười ra tiếng, Cố Song Huyền giống như tìm được người cứu thoát, vội chạy ra khỏi vòng vây rồi hô to: “Thì ra là Triệu vương phi, Triệu vương sao không tới?” Hắn khoát tay, giống như đuổi dã thú để mở đường, khom người trước Thái hậu, hoàng hậu cùng các phi tần khác đứng sau hắn.

Cố Song Huyền kéo tay Hạ Lệnh Thù ngồi bên cạnh Thái hậu, nói với Hạ Lệnh Ngọa: “Đánh xong Hải quốc, bảo hắn đến một chuyến, trẫm có lời thân mật muốn nói với hắn.”

Hạ Lệnh Thù giãy tay ra, dưới váy dài hai người âm thầm tranh đấu, ánh mắt Hạ Lệnh Ngọa làm như vô ý không thấy, cười nói: “Thần thiếp sẽ chuyển lời, một chữ cũng không thiếu.”

Thái hậu cười: “Hai huynh đệ các ngươi chưa từng nói chuyện đứng đắn, nhưng lại đánh nhau rất nhiều lần. Lần sau Triệu vương tới đây, nếu ngươi giận thì đánh hắn một chút là được, gân cốt đau nhức một trăm ngày lại khỏe. Nay ta hướng về trăm phương, về sau lúc cần đến huynh đệ còn nhiều.” Một người là con ruột Thái hậu, một người là hoàng đế Đại Nhạn, cũng coi như là con của Thái hậu, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt. Ra trận thì cha con đều là quân nhân, Thái hậu cũng không thể thiên vị cho con ruột, trong hoàng triều, quốc gia so với tình cảm cha mẹ anh em đương nhiên là quan trọng hơn.

Thái hậu hiểu cách tỏ thái độ, hoàng đế lập tức gật đầu cười: “Nhi thần đánh hắn xong, sẽ cho hắn đi chém người khác, vì Đại Nhạn mà tiêu diệt nghịch tặc, thể hiện uy thế của quốc gia.” Những lời này là cố ý nói cho chị em Hạ gia, nghe thế hoàng hậu cũng âm thầm thả lỏng tay, để mặc hắn quấy nhiễu tay nàng. Móng tay cạo nhẹ những chỗ non mềm trong lòng bàn tay, ngứa ngáy, giống như trêu chọc lòng của nàng, đẩy một chút, ngực liền đập nhanh hơn. Trước mặt mọi người Hạ Lệnh Thù phải giữ lễ nghi của hoàng hậu, âm thầm nhẫn nại không nhúc nhích, như thế càng làm hoàng đế có hứng, hận không thể đòi một cái lễ báo thật to vì đêm qua.

Trong lòng nàng hận hắn, hắn biết. Hắn cũng để nàng tùy ý phát tiết, chỉ cần không ảnh hưởng đến quốc gia, không để người ngoài nhìn thấy chê cười là tốt rồi. Bên ngoài, hai người vẫn là đôi vợ chồng tôn quý nhất, còn về trong, làm ầm ỹ thế nào hắn cũng nhịn được.

Làm hoàng đế, hắn luôn luôn phải biết cái gì là quan trọng nhất, lại phải dựa vào đâu là tốt nhất.

Quyền thế, có nó, hắn chính là quân vương; hoàng gia chính thống, lợi dụng nó, hắn chính là hoàng đế được công nhận của Đại Nhạn.

Hôm nay trăm quốc chầu triều tán thưởng hắn, cùng tin tưởng vô tận. Hắn tin rằng, Hạ gia sớm hay muộn cũng có thể đè xuống, đương nhiên như thế hoàng hậu cũng không thể thoát khỏi khống chế của hắn, thần tử tiên hoàng để lại sớm hay muộn cũng sẽ thành tâm phúc của hắn. Triệu vương, hắn có thể phòng bị, càng có thể vì mình mà sử dụng. Chỉ cần kề trên cổ hắn một cây đao, dùng tốt lắm, trở mình cũng không thể thoát khỏi “Ngũ Chỉ sơn”. Nay Đại Nhạn cần dùng Triệu vương, Cố Song Huyền nhất định phải chịu đựng việc quân đội của đối phương ngày càng nhiều. Cũng không thể nghĩ tới việc hại người ích ta, đợt tấn công hải tặc này, Triệu vương có thể làm tốt hay không.

“Hôm nay Hoàng thượng lâm triều về sớm như vậy, vội vàng tới đây là có chuyện quan trọng sao?”

“Đúng vậy, có chính sự.” Cố Song Huyền chỉ vào ba vị công chúa bị mọi người bỏ qua, cười nói: “Ba vị này, trẫm chuẩn bị chỉ hôn cho vài vị huynh đệ chưa thành thân. Thái hậu nghĩ thế nào?”

Thái hậu ngẩn ra: “Hoàng thượng không giữ lại ai sao?”

Cố Song Huyền khẳng định: “Không giữ.” Hoàng đế đáp rất rõ ràng, sống nơi thâm cung đã lâu, Thái hậu cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra, liền cười nói: “Vậy thì cứ theo ý của hoàng thượng. Hiện tại trong các vương gia, Nhị vương gia Định Sơn vương, Bát vương gia Định Hưng vương cùng Cửu vương gia Định Đương vương, vị nào cũng chưa có chính phi, ngày khác mời bọn họ vào cung nói chuyện.” Trước mặt ba vị công chúa chưa xuất giá thảo luận giống như các nàng là nha hoàn không có chủ quyền, đúng là vô lễ. Các phi tần từ khi vào cung đã đối mặt với chuyện này nhiều, cũng chẳng còn cảm xúc gì, nhưng công chúa địa vi phi phàm, nhất là Thánh công chúa của Tuyết quốc, sắc mặt đã thay đổi.

Hạ Lệnh Thù chú ý một chút, cười nói: “Một khi đã vậy, thần thiếp sẽ an bài trước mấy vị công chúa đến tẩm cung, đợi tới lúc các vương gia đón dâu, thần thiếp còn có thể có được vài bao lì xì.” Thái hậu liền trêu chọc nàng, “Ngươi đúng là thích trêu ghẹo người khác. Trước hết không cần chú ý các vương gia vội, chuyện của hoàng thượng nên làm trước.” Nói nửa ngày, lại tới chuyện thị tẩm.

Lúc này Cố Song Huyền không ngẩng đầu lên, trực giác nói cho hắn biết mình là con vịt mập trong chảo nóng, có chắp cánh cũng không thể bay được, chỉ còn chờ các phi tần cầm đũa gắp. Loại cảm giác này thật không tốt, trước kia chỉ có hắn như hổ rình mồi với mỹ nhân, không có người khác theo dõi chiếc đũa của hắn. Nay các mỹ nhân, à, phải là lão nhân, thuốc bổ, dược liệu thêm vào rất mãnh liệt, không khéo xương cốt của hắn cũng không còn. Ấy, hưởng thụ mỹ nhân phải giống như uống canh loãng, nấu thật cẩn thận, nhấm nháp từng ngụm mới được. Nước canh quá nóng, đầu lưỡi sẽ bị bỏng, bổ đến hỏng cả người.

Tròng mắt hắn chuyển động một vòng, đột nhiên nắm chặt tay Hạ Lệnh Thù, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Đêm qua, trẫm bị phong hàn, hôm nay còn chưa khỏe hẳn. Việc này hoàng hậu cũng biết, đúng không.”

Phía dưới, phần lớn con ngươi màu đỏ của bầy thỏ đồng loạt nhìn hoàng hậu nghi vấn. Khí thế như thế…

Hạ Lệnh Thù thản nhiên trả lời: “Buổi sáng người của Thái Y viện đã kê đơn thuốc, thoạt nhìn tinh thần của Hoàng thượng cũng không tệ…”

“Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ.” Hoàng đế cắt ngang lời nàng, một tay chống lên trán: “Hay là cứ chờ trẫm hết bệnh rồi bàn bạc tiếp.” Hắn dừng một chút, lập tức cười nói: “Hơn nữa, trẫm và hoàng hậu đã hơn nửa năm không gặp, còn có rất nhiều chuyện cần ‘thương thảo’.”

Thương thảo sẽ từ từ lăn lên trên giường rồng đi. Đây là hoàng đế cố ý châm ngòi mâu thuẫn giữa hoàng hậu và các phi tần sao? Hoặc là hoàng đế trực tiếp tuyên bố chuyên sủng hoàng hậu?

Nếu chuyên sủng thì cũng đúng thời điểm. Dù sao chị gái Hạ Lệnh Thù là Triệu vương phi Hạ Lệnh Ngọa, sủng hoàng hậu chính là sủng Triệu vương, chuyện tình sắp tới chẳng phải sẽ thuận lợi?

Hạ Lệnh Thù, nói đến cùng cũng chỉ là một mối ràng buộc giữa gia tộc và hoàng tộc mà thôi. Nàng không thể phản kháng, cũng không thể phản bác, chỉ có thể yên lặng thừa nhận.

Trên vai của nàng là gánh nặng vinh hoa phú quý của gia tộc, cũng là gánh nặng tính mạng của thái tử.

Ban đêm, giờ hợi một khắc.

Xem xong tấu chương, bàn bạc cùng các vị đại thần, hoàng đế đứng ở cửa chính điện Tốn Vĩ.

Dạo quanh lòng vòng trong nội viện, cứ mười bước lại có một chiếc đèn ngọc lưu ly. Ánh sáng của ngọc làm khung cảnh xung quanh đều có màu óng ánh trong suốt, có cảm giác vừa chạm vào một thứ gì đó rất yếu ớt, giống như lúc Hạ Lệnh Thù mờ mịt vì bị gia tộc bỏ rơi.

Lúc ấy, là hắn ép buộc Hạ gia bỏ rơi nàng; sau đó, lại là hắn dùng Hạ gia áp chế nàng. Ép nàng tới mức nàng ngày càng trẫm tĩnh, cũng ép nàng phải bỏ đi sự kiêu ngạo của mình, cúi đầu trước hoàng đế, tỏ vẻ thần phục.

Một lần nữa hắn nâng tay nàng, mở ra lòng bàn tay bị hắn giữ chặt, trên đó đã xuất hiện một vết dài màu đỏ, giống như tơ hồng quấn quanh hai người, bỏ đi không được, để ý lại phiền lòng.

Hắn cởi bỏ mặt nạ dịu dàng gần gũi ban ngày, nhìn nàng vẻ kiêu ngạo, mỉm cười hỏi: “Tối nay, nàng chuẩn bị đùa giỡn trẫm như thế nào?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương