Luyện công xong, Hiểu Tuyết lười biếng nằm dài trên ghế, hai mắt vô thần nhìn lư hương được đặt bên cạnh, tầm mắt chuyển động theo làn khói trắng lượn lờ tản mát, dần dần mất tiêu điểm.

– Tiểu sư muội, đến giờ học độc thuật rồi! – Độc thánh hớn hở bước vào lôi kéo nàng dậy. Bây giờ thì nàng cũng chẳng lạ gì tính tình của quái nhân này, lúc vui vẻ hồ hởi như đứa trẻ lúc ủy khuất ủ rũ rất đáng thương, nguyên lai đều do nàng trong tiền kiếp hại hắn a!

– Ôi đau quá, đau quá! – Đưa tay ôm bụng, kêu đau ầm ĩ, nàng bắt đầu lăn lộn rồi nằm mềm oặt trên mặt đất.

Độc lão quái nhân hoảng sợ, lo lắng đưa tay cố gắng lay kéo nàng:

– Sư muội sao thế? Sư muội…

– Ta… bụng ta rất đau rất đau, ôi…- Nàng nhất định bám dính trên mặt đất không cho quái nhân kéo, sau đó càng lớn tiếng kêu la, chỉ là, đuôi mắt lại liếc về phía cửa động – Ta ngã bệnh rồi!

– Sư muội đang yên đang lành sao lại ngã bệnh? Không phải muội giả vờ chứ?

Nhận thấy Độc thánh nghi ngờ, Bối Bối hơi cụp măt xuống, che dấu đáy mắt giảo hoạt, sau đó, bắt đầu thở hổn hển:

– Ôi, đau chết mà, đau quá… Ôi ôi ôi… Ta đau muốn chết, ôi…

Độc Thánh ngẩn ra, móc trong người một viên dược đưa nàng uống rồi nói:

– Ta đi tìm La đại phu, muội uống cái này rồi nằm nghỉ ngơi đợi ta về biết không?

Một trận gió tốc độ xẹt qua đã không thấy bóng dáng lão quái nhân.

Rốt cục trong thạch động chỉ còn lại mình nàng, Hiểu Tuyết hớn hở đứng dậy, âm mưu trốn ra ngoài chơi của nàng đúng là thành công mĩ mãn nha!

– Độc thánh ơi là Độc thánh, ngươi chẳng qua là lão già cổ đại thôi, pháp lực còn kém bổn tiểu thư ta ngàn năm tiến hóa!! Nếu ngươi không phải Độc thánh mà là Y tiên hay Dược vương thì ta tiêu tùng rồi haha!!

Nàng lập tức thi triển khinh công bay ra ngoài, môi xinh cong lên thành một đường cong tuyệt mĩ vì lừa được Độc thánh.

– Lão sư huynh thứ lỗi nha! Ta đi chơi chốc lát rồi về! – Nàng quay đầu hướng cửa động la to

Ngờ đâu, nàng mới xoay người đã đụng vào một bức tường, không, chính xác mà nói là đụng vào trong một bộ ngực rộng lớn, vững chãi.

Không có khả năng là Độc thánh đi, lão quái nhân ấy gầy như bộ xương khô thế thì là ai??

Nàng ngẩng đầu lên nhìn, mặt cắt không còn hột máu!!!

Trần Ngự Phong khuôn mặt âm trầm, dày đặc yêu dị, ánh mắt bình tĩnh từ trên cao nhìn xuống nàng, giọng nói có vẻ ôn hòa mà khiến người ta phát run:

– Tiểu Tuyết Nhi, nàng chạy cũng nhanh thật!

– Ngươi… ngươi…

– Ta làm sao? – Đôi mắt phượng hẹp dài kiều mị nheo lại, tiếng nói của hắn càng trầm trầm mang theo khí lạnh buốt như muốn ập thẳng vào mặt nàng.

Trong đầu Hiểu Tuyết lập tức xẹt qua tia cảnh giác, nàng theo bản năng lùi lại, bộ dáng của hắn thoạt nhìn giống như Diêm vương đòi mạng, khiến cho người khác kinh hồn bạt vía :

– Ngươi làm thế nào lại ở đây?

– Ta thế nào lại không thể ở đây? Nàng nghĩ có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta sao? – Trần Ngự Phong hừ lạnh, tay vươn nắm lấy eo nàng kéo lại, sau đó cúi xuống, hung hăng hôn môi nàng.

Điên cuồng dùng sức mà cắn mút đôi môi phấn nộn của nàng, hắn gián tiếp dùng lực, lực đạo khí thế rất mạnh, làm nàng cảm nhận được sâu sắc đây là sự trừng phạt dành cho mình!

– Buông ta ra! – Nàng lắc lư đầu, muốn né tránh nụ hôn cuồng dã của hắn. Không, phải nói là cắn, hắn nhất định đang cắn nàng, cắn đến mức môi của nàng cảm thấy đau.

Hắn mạnh mẽ cưỡng chế tất cả những phản ứng của nàng, thông qua cái hôn nồng nhiệt mà đem lửa giận đang ngập tràn truyền qua cho nàng, làm nàng cảm nhận được hắn giờ phút này phi thường tức giận.

Hiểu Tuyết oán hận tay thuận tiện ra một chiêu Trung Thổ Trấn Ma, Trần Ngự Phong không chút phòng bị không ngờ nàng biết võ công, buông nàng ra mà thối lui vài bước.

– Trung Thổ Trấn Ma chưởng? – Trần Ngự Phong ngạc nhiên nhìn nàng

– Không sai! Chiêu này đối phó với ngươi chính là rất thích hợp – Ma vương!! – Nàng cười lạnh, nhảy xa vài bước – Ta sẽ không yếu đuối như trước kia để ngươi tùy ý khi dễ đâu!

– Vậy để ta lĩnh giáo thử võ công của nàng xem sao! – Trần Ngự Phong chỉ cười nhạt, tự ngạo nói, tay phải khoát nhẹ phát chưởng đánh ra thật chậm.

Hiểu Tuyết thấy đối phương phát chưởng nhẹ nhàng, kình lực nhu nhược nhưng không dám khinh địch, biết bên trong tất nhiên có biến ảo gì đây. Bấy giờ nghĩ, nếu mình vội phát chưởng mạnh tiếp chiêu, nhỡ đối phương chỉ là hư chiêu, thì chẳng phải là thất thủ hay sao? Thế nhưng nếu phát chưởng yếu, nhỡ đối phương phát chưởng nhu trung tiềm cương, kình lực nội tàng, thì mình trở tay chẳng kịp. Khi ấy tính nhanh trong đầu, nàng ngầm vận khí tám thành công lực chuẩn bị, nhưng phát chưởng cũng chỉ hai thành công lực, ngầm dọ thám thử đối phương hư thật thế nào.

Trần Ngự Phong thấy nàng đã phát chưởng, hai chưởng chuẩn bị tiếp nhau, bỗng hóa chiêu, chỉ vòng cổ tay một cái thành thế trảo bất chợt chộp mạnh vào uyển mạch của nàng.Hiểu Tuyết mắt không rời mặt đối phương, nhưng đuôi mắt chẳng rời tay chưởng của hắn, thấy hắn biến chiêu, liền thâu nhẹ tay rồi tức tốc đánh tới tiếp công lực ngầm vận thêm sáu thành.

Trần Ngự Phong là đệ tử chân truyền của Bạch Cốt Ma Quân danh trấn thiên hạ nhiều năm trước, tự nhiên không thể bị thất chiêu này. Chưởng biến trảo, trảo lại hóa chưởng, một cỗ kình cực lực mạnh đẩy ra. Hắn thật sự muốn thử xem bản lĩnh của nàng đến đâu.

Binh một tiếng, hai chưởng đối nhau nhưng người đấu với Trần Ngự Phong không phải nàng mà là một lão quái nhân hình như bộ xương khô, hai hố mắt sau thẳm phát ra hai tia hàn quanh xanh lè, đến mái tóc bạc khô chừng như cũng pha sắc xanh.

Chỉ thấy lão quái nhân chao đảo ngã xuống, Hiểu Tuyết ở phía sau vội tới xem xét. Thoạt nhìn dường như rất ổn nhưng sắc mặt lão thoáng chút kinh động gắt lên hỏi:

– Huyết Ma chưởng? Ngươi là gì của Bạch Cốt Ma Quân?

Trần Ngự Phong ngầm cảm phục chưởng lực thâm hậu của lão ta có thể đỡ nổi chưởng nàynhưng thấy lão mặt hiện nét kinh hoảng, Hiểu Tuyết lại ở bên lo lắng, chỉ cười nhạt nói:

– Há phải hỏi nhiều, phát chiêu thứ hai đi!

Độc lão quái nhân là cao thủ dụng độc không phải cao thủ võ công, đối với nam nhân trước mặt hàn khí bức người đủ biết là cao thủ võ công, liền thức thời vung tay tung Huyễn Ảnh phấn che mắt đối phương mang theo Hiểu Tuyết tháo chạy.

– Lão già giảo hoạt chết tiệt! – Trần Ngự Phong đưa tay che mũi ngăn khí độc, lập tức vận khinh công đuổi theo.

Độc thánh xoay người lại, tay vung liền ba viên Cửu Dao Châu. Nguyên Cửu Dao Châu là môn ám khí bá đạo, chế tác tinh xảo, dụng pháp đặc dị, năm xưa sư phụ lão là Nam Cung Trường Bạch thành danh trên giang hồ chính là nhờ độc môn ám khí lợi hại này. Trần Ngự Phong nhìn sơ qua cũng đoán đây là độc môn ám khí Cửu Dao Châu liền vội vã thi triển hết công phu tránh né, may mắn không chúng châm độc bên trong nhưng lại để Độc thánh mang theo Hiểu Tuyết trốn thoát liền giận dữ quay về khách điếm.

– Lão già chết tiệt thì ra là Độc thánh, lần sau gặp lại ta nhất định cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Ma Quân!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương