Hoàng Hậu Tiểu Hồ Ly
-
Chương 29
Hiểu Tuyết trở về cung Diên Hỉ gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ảm đạm thất sắc. Quế Nhi lo lắng hỏi nàng cũng chỉ lắc đầu nói không sao.
Vừa bước vào trong tẩm thì thấy Trần Ngự Phong ngồi trên giường, hình như hắn đã đợi nàng rất lâu.
– Mấy ngày qua chàng bận đại sự gì lại không đến tìm ta?
Trần Ngự Phong cười cười, cánh tay dài vươn ra ôm lấy nàng, khiến nàng ngã vào lòng hắn. Hắn nhéo mũi nàng, trách yêu:
– Đi đâu bây giờ mới về? Có biết ta đợi nàng rất lâu không?
– Phong, chàng nhéo đỏ mũi ta rồi! – Hiểu Tuyết bất mãn giữ lấy tay hắn
Lúc này Trần Ngự Phong mới buông tay, hung hắng cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Hiểu Tuyết cũng đáp lại hắn, trên mặt vẫn cười nhưng đáy mắt có chút bất an. Nàng đẩy hắn ra, muốn tìm kiếm câu trả lời:
– Phong! Chàng nói cho ta biết, gần đây đã xảy ra chuyện gì?
– Chỉ có chuyện của Ngọc Nhi thôi mà! – Hắn hơi ngây người
– Nói thật cho ta biết, mọi người ho rằng ta là hung thủ đúng không? Chàng đang cố giấu ta – Sắc mặt Hiểu Tuyết âm trầm nhìn thẳng hắn, nàng nhất định phải đối mặt với chuyện này. Nếu hung thủ là oan hồn Nhiếp Tiểu Thiện, nàng nhất định ngăn hồn ma điên cuồng đó lại.
Đôi mắt của Trần Ngự Phong tràn ngập đau đớn, hắn nhìn nàng bình tĩnh nói:
– Ta biết không phải do nàng làm! Ta sẽ tìm ra hung thủ trả lại sự trong sạch cho nàng!
Nàng giữ chặt tay hắn, vội vàng nói:
– Chuyện này thực ra rất khó tin nhưng Phong, chàng phải tin ta, hung thủ là Nhiếp Tiểu Thiện
– Nhiếp Phu Nhân đã chết rồi sao có thể hạ thủ, hơn nữa bà ấy với Ngọc Nhi không thù không oán sao lại hại Ngọc Nhi, nếu bà ấy thực sự hiển linh, người bà ấy hại phải là mẫu hậu mới đúng!
– Không! Phong, hãy tin ta, thực sự là do Nhiếp Tiểu Thiện làm, nguyên nhân tại sao thì ta không biết! – Nàng biết hắn sẽ không tin, ngay cả nàng lúc mới đầu cũng khó chấp nhận chuyện này.
Trần Ngự Phong ôm lấy nàng trấn an:
– Nàng nghĩ nhiều rồi! Mọi chuyện ta sẽ giải quyết, không để nàng chịu ủy khuất!
– Nhưng…
Hiểu Tuyết chưa nói dứt lời môi đã bị phủ lấy, nhưng lòng nàng lại tràn ngập sợ hãi, không biết Nhiếp Tiểu Thiện lại muốn làm gì đây…
Đêm đó, nàng lại bị cơn ác mộng dày vò…
Nàng thấy gương mặt giận dữ của Nhiếp Tiểu Thiện, dáng bộ thê thảm thương tâm của hoàng quý phi…
Nhiếp Tiểu Thiện hung dữ nắm lấy tay nàng nói thời cơ sắp tới, nàng sẽ là hoàng hậu, Nam triều sẽ đại loạn. Tất cả những kẻ đáng chết sẽ phải chết! Đáng sợ hơn nữa, trong số những người phải chết có Trần Ngự Phong…
Nàng bừng tỉnh toát mồ hôi lạnh, nghiêng người ôm Trần Ngự Phong nhận ra hơi thở đều đều của hắn. Chỉ là ác mộng thôi, hắn vẫn ở bên nàng, hơi thở vẫn còn, nhịp tim vẫn đập, chỉ là ác mộng!
Nàng lấy lại bình tĩnh nhẹ nhàng xuống giường thay y phục, ra ngoài cho người gọi Tiểu Mạnh Tử – tâm phúc của Trần Ngự Phong.
– Nô tài tham kiến nương nương!
– Miễn lễ! Tiểu Mạnh tử, có chuyện này bổn cung muốn hỏi ngươi, hãy ngoan ngoãn trả lời cho thành thật!
– Xin nương nương chỉ giáo! – Tiểu Mạnh Tử lờ mờ đoán được nàng sẽ hỏi gì, tay đầy mồ hôi lạnh, đắc tội với nàng ta Hoàng thượng nhất định không tha cho hắn, mà nói ra e sẽ khiến Hoàng thượng nổi giận.
– Tốt lắm! Nói thực cho ta nghe, gần đây Hoàng thượng vì chuyện gì không tới cung Diên Hỉ?
– Hoàng thượng bận chuyện quốc gia đại sự, mỗi ngày đều phê chuẩn tấu chương trong Ngự thư phòng tới tận sáng a! Từ khi nương nương nhập cung, Hoàng thượng chưa hề gần nữ sắc, trong lòng chỉ có mình nương nương! – Tiểu Mạnh Tử uốn ba tấc lưỡi nịnh nọt
– Tiểu Mạnh Tử ngươi xem ra cũng thực biết điều, có điều đây không phải chuyện bổn cung muốn hỏi – Hiểu Tuyết cười nhạt – Ngươi cũng biết tâm ý của hoàng thượng với bổn cung, chỉ cần bổn cung nói một tiếng cái mạng nhỏ của ngươi… ai da thật khó nói nha!
– Nương nương tha mạng!
– Còn không thành thật bẩm báo!
– Gần đây loạn dân nổi lên khắp nơi đòi trừng trị nương nương, không rõ từ đâu có lồi đồn nương nương là…
– Là hồ ly tinh? Là yêu nữ mê hoặc thánh thượng? Là hiện thế của Nhiếp Phu Nhân? – Nàng cười lạnh, gương mặt âm trầm thật muốn hù chết người
– Đúng là như vậy! Hoàng thượng vì vừa muốn trán áp loạn dân vừa muốn bảo vệ nương nương cho nên… cho nên….
– Đủ rồi, lui xuống đi! – Nàng khoát tay bảo Tiểu Mạnh Tử lui xuống, sau đó day day trán ngẫm nghĩ một hồi.
Ông Trời ơi! Quan Âm đại tỉ! Bồ tát đại ca! Các người mau hiển linh giúp nàng đi! Nàng phải làm sao bây giờ, nàng thực không muốn làm “Đát Kỷ” của thời đại này, hại nam nhân nàng yêu thành “Trụ Vương” hôn quân vô đạo a!
Nàng phải làm sao đây? Ai có thể trả lời câu hỏi này của nàng?
Vừa bước vào trong tẩm thì thấy Trần Ngự Phong ngồi trên giường, hình như hắn đã đợi nàng rất lâu.
– Mấy ngày qua chàng bận đại sự gì lại không đến tìm ta?
Trần Ngự Phong cười cười, cánh tay dài vươn ra ôm lấy nàng, khiến nàng ngã vào lòng hắn. Hắn nhéo mũi nàng, trách yêu:
– Đi đâu bây giờ mới về? Có biết ta đợi nàng rất lâu không?
– Phong, chàng nhéo đỏ mũi ta rồi! – Hiểu Tuyết bất mãn giữ lấy tay hắn
Lúc này Trần Ngự Phong mới buông tay, hung hắng cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Hiểu Tuyết cũng đáp lại hắn, trên mặt vẫn cười nhưng đáy mắt có chút bất an. Nàng đẩy hắn ra, muốn tìm kiếm câu trả lời:
– Phong! Chàng nói cho ta biết, gần đây đã xảy ra chuyện gì?
– Chỉ có chuyện của Ngọc Nhi thôi mà! – Hắn hơi ngây người
– Nói thật cho ta biết, mọi người ho rằng ta là hung thủ đúng không? Chàng đang cố giấu ta – Sắc mặt Hiểu Tuyết âm trầm nhìn thẳng hắn, nàng nhất định phải đối mặt với chuyện này. Nếu hung thủ là oan hồn Nhiếp Tiểu Thiện, nàng nhất định ngăn hồn ma điên cuồng đó lại.
Đôi mắt của Trần Ngự Phong tràn ngập đau đớn, hắn nhìn nàng bình tĩnh nói:
– Ta biết không phải do nàng làm! Ta sẽ tìm ra hung thủ trả lại sự trong sạch cho nàng!
Nàng giữ chặt tay hắn, vội vàng nói:
– Chuyện này thực ra rất khó tin nhưng Phong, chàng phải tin ta, hung thủ là Nhiếp Tiểu Thiện
– Nhiếp Phu Nhân đã chết rồi sao có thể hạ thủ, hơn nữa bà ấy với Ngọc Nhi không thù không oán sao lại hại Ngọc Nhi, nếu bà ấy thực sự hiển linh, người bà ấy hại phải là mẫu hậu mới đúng!
– Không! Phong, hãy tin ta, thực sự là do Nhiếp Tiểu Thiện làm, nguyên nhân tại sao thì ta không biết! – Nàng biết hắn sẽ không tin, ngay cả nàng lúc mới đầu cũng khó chấp nhận chuyện này.
Trần Ngự Phong ôm lấy nàng trấn an:
– Nàng nghĩ nhiều rồi! Mọi chuyện ta sẽ giải quyết, không để nàng chịu ủy khuất!
– Nhưng…
Hiểu Tuyết chưa nói dứt lời môi đã bị phủ lấy, nhưng lòng nàng lại tràn ngập sợ hãi, không biết Nhiếp Tiểu Thiện lại muốn làm gì đây…
Đêm đó, nàng lại bị cơn ác mộng dày vò…
Nàng thấy gương mặt giận dữ của Nhiếp Tiểu Thiện, dáng bộ thê thảm thương tâm của hoàng quý phi…
Nhiếp Tiểu Thiện hung dữ nắm lấy tay nàng nói thời cơ sắp tới, nàng sẽ là hoàng hậu, Nam triều sẽ đại loạn. Tất cả những kẻ đáng chết sẽ phải chết! Đáng sợ hơn nữa, trong số những người phải chết có Trần Ngự Phong…
Nàng bừng tỉnh toát mồ hôi lạnh, nghiêng người ôm Trần Ngự Phong nhận ra hơi thở đều đều của hắn. Chỉ là ác mộng thôi, hắn vẫn ở bên nàng, hơi thở vẫn còn, nhịp tim vẫn đập, chỉ là ác mộng!
Nàng lấy lại bình tĩnh nhẹ nhàng xuống giường thay y phục, ra ngoài cho người gọi Tiểu Mạnh Tử – tâm phúc của Trần Ngự Phong.
– Nô tài tham kiến nương nương!
– Miễn lễ! Tiểu Mạnh tử, có chuyện này bổn cung muốn hỏi ngươi, hãy ngoan ngoãn trả lời cho thành thật!
– Xin nương nương chỉ giáo! – Tiểu Mạnh Tử lờ mờ đoán được nàng sẽ hỏi gì, tay đầy mồ hôi lạnh, đắc tội với nàng ta Hoàng thượng nhất định không tha cho hắn, mà nói ra e sẽ khiến Hoàng thượng nổi giận.
– Tốt lắm! Nói thực cho ta nghe, gần đây Hoàng thượng vì chuyện gì không tới cung Diên Hỉ?
– Hoàng thượng bận chuyện quốc gia đại sự, mỗi ngày đều phê chuẩn tấu chương trong Ngự thư phòng tới tận sáng a! Từ khi nương nương nhập cung, Hoàng thượng chưa hề gần nữ sắc, trong lòng chỉ có mình nương nương! – Tiểu Mạnh Tử uốn ba tấc lưỡi nịnh nọt
– Tiểu Mạnh Tử ngươi xem ra cũng thực biết điều, có điều đây không phải chuyện bổn cung muốn hỏi – Hiểu Tuyết cười nhạt – Ngươi cũng biết tâm ý của hoàng thượng với bổn cung, chỉ cần bổn cung nói một tiếng cái mạng nhỏ của ngươi… ai da thật khó nói nha!
– Nương nương tha mạng!
– Còn không thành thật bẩm báo!
– Gần đây loạn dân nổi lên khắp nơi đòi trừng trị nương nương, không rõ từ đâu có lồi đồn nương nương là…
– Là hồ ly tinh? Là yêu nữ mê hoặc thánh thượng? Là hiện thế của Nhiếp Phu Nhân? – Nàng cười lạnh, gương mặt âm trầm thật muốn hù chết người
– Đúng là như vậy! Hoàng thượng vì vừa muốn trán áp loạn dân vừa muốn bảo vệ nương nương cho nên… cho nên….
– Đủ rồi, lui xuống đi! – Nàng khoát tay bảo Tiểu Mạnh Tử lui xuống, sau đó day day trán ngẫm nghĩ một hồi.
Ông Trời ơi! Quan Âm đại tỉ! Bồ tát đại ca! Các người mau hiển linh giúp nàng đi! Nàng phải làm sao bây giờ, nàng thực không muốn làm “Đát Kỷ” của thời đại này, hại nam nhân nàng yêu thành “Trụ Vương” hôn quân vô đạo a!
Nàng phải làm sao đây? Ai có thể trả lời câu hỏi này của nàng?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook