_ Hoàng cung???

– Phải, là hoàng cung, ngươi không nghe lầm đâu – Họ Triệu mỉm cười – Ta là Triệu mama của Hoa Xuân Các, một trong bốn nơi tuyển chọn mĩ nữ tiến cung dâng lên Hoàng đế. Nha đầu ngươi nếu lọt vào mắt xanh của người thì đúng là phúc phận mười đời tích đức đó nha…

– Khoan… Hoàng cung?? Hoàng đế?? Lẽ nào… cánh cửa đó…

– Tiểu nha đầu, ngươi lảm nhảm gì vậy? – Triệu mama nheo mắt khó hiểu

– Không có gì! – Hiểu Tuyết xua tay lắc đầu quầy quậy – Xem ra ngày tháng sau này sẽ thú vị đây… – Khóe miệng vẽ lên một nụ cười khuynh quốc khuynh thành

– Vậy ngươi theo ta về Hoa Xuân Các, các mama và tỉ muội ở đó sẽ dạy bảo ngươi… Mà.. Ngươi tên gì??

– Ta là Hàn Hiểu Tuyết, Triệu mama hãy ghi nhớ tên ta vì sau này ta nhất định sẽ là mẫu nghi thiên hạ đó – Nàng vui vẻ đáp

Triệu mama khẽ cười lắc đầu nhìn nha đầu trước mặt, câu này nguyên lai họ Triệu đã nghe rất nhiều. chốn hậu cung hiểm ác với cuộc chiến của các mĩ nhân, nha đầu này liệu có thể sống sót? Họ Triệu nhớ lại mình năm xưa cũng là một mĩ nhân tiến cung tiên đế, tiếc là không chịu nổi thị phi đầy đọa nơi này, vì bị người ta vu oan mà phải ròi cung. Chủ tử của Hoa Xuân Các ngày ấy là Tiêu mama đã thương tình cưu mang, dìu dắt thành một mama như người. Aiii dza, nha đầu này nhan sắc hơn người, khí chất cũng hơn người, hơn nữa mới gặp mà cũng lưu lại chút cảm tình cho Triệu mama, mong sao nàng ta sẽ bình an trong cuộc chiến chốn thâm cung hiểm ác…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cuối cùng sau bao ngày lặn lội đường sá xa xôi, lại ngồi xe ngựa xóc lên xóc xuống khiến nàng mệt muốn đứt hơi cũng tới kinh thành. Hoa Xuân Các nằm phía đông nam của kinh thành, là một trong bốn nơi tuyển chọn mĩ nữ khắp thiên hạ tiến cung, tương truyền có tới sáu vị hoàng hậu đời trước đều xuất thân từ đây. Do đó mĩ nhân khắp thiên hạ đều tìm tới chốn này những mong ngày lọt vào mắt xanh của thiên tử…

– Triệu tỉ! – Hiểu Tuyết cất tiếng gọi Triệu mama giọng uể oải – Rốt cuộc còn bao xa nữa? Ta vừa đói vừa mệt nè!

– Ta đã nói không được gọi ta là Triệu tỉ mà, ngươi thật chẳng có phép tắc gì cả, gọi ta là Triệu mama biết không?

– Tỉ đâu có hơn ta là mấy! – Nàng trề môi nhõng nhẹo – Rốt cuộc đã tới chưa…

Điệu bộ trẻ con của nàng khiến Triệu mama không khỏi phì cười, nha đầu này thật dễ khiến người ta bị thu hút. Đôi lúc hồn nhiên ngây ngô như một đứa trẻ, đôi lúc lại lộ rõ sự thông minh sắc sảo khiến người ta không khỏi tò mò muốn tìm hiểu thêm về nàng. Mà càng tiếp xúc với nàng lâu ngày lại càng yêu mến nàng thêm. Nàng đúng là tiểu hồ ly mà!

– Triệu mama, đến nơi rồi! – Bên ngoài tiếng nói vọng vào đầy cung kính của phu xe khiến dòng suy nghĩ của Triệu mama bị cắt đứt. Họ Triệu nhẹ nhàng vén tấm vải lụa trong xe nhìn ra ngoài vui vẻ quay sang nói với Hiểu Tuyết:

– Hiểu Tuyết tới nơi rồi!

Nhưng Hiểu Tuyết đâu còn ở trong xe, nàng nhưcon sóc nhỏ nhanh chóng nhảy ra khỏi xe nhìn ngám mọi thứ:

– Woa, đây chính là Hoa Xuân Các sao? Đẹp thật đó nha! Trông nó giống hệt Lệ Xuân Viện trong phim Lộc Đỉnh Kí mà ta vẫn thường coi trên tivi.

– Lệ Xuân Viện? Lộc Đỉnh Kí? Ngươi nói linh tinh gì vậy? – Triệu mama ngẩn người nhìn nàng không hiểu

– Ai da không có gì đâu! – Nàng xua tay, nhận ra mình nói hớ – Triệu tỉ, chúng ta vào thôi còn chờ gì nữa!

Nói dứt lời nàng liền kéo tay Triệu Thị xông thẳng vào bên trong không chút câu nệ. Một cô nương dung mạo xinh đẹp dịu dàng lại hành xử hấp tấp vội vàng như vậy không khỏi khiến mọi người ngạc nhiên. Nàng thậm chí không tuân theo bất kì phép tắc nào, tự mình chạy khắp nơi khám phá Hoa Xuân Các. Quy định ở đây là: khi có một người mới đến sẽ phải tới tham kiến các mĩ nhân, mong họ giúp đỡ chỉ bảo sau này. Vậy mà cô nương này….

– Không biết con nha đầu đó dung mạo thế nào mà dám không tới thỉnh an chúng ta? – Tiêu mĩ nhân bực tức nói

– Tiêu tỉ, con nha đầu đó nghe nói từ quê mới lên không biết phép tắc, tỉ chấp nhạt ả làm gì. – Liễu mĩ nhân cười nhạt, tay phe phẩy quạt lông- Ả đã không biết, vậy tỉ muội chúng ta cũng lên dạy dỗ ả một chút có đúng không mọi người?

– Tiêu muội nói đúng lắm! Chẳng hay muội có cao kiến gì? – Đám đông nhao nhao hưởng ứng

Khẽ phẩy quạt ra dấu im lặng, Liễu Phi Dương hạ giọng:

– Chúng ta sẽ làm như vậy… như vậy…..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương