Hoàng Hậu Tào Khang
Chương 64: Chương 64:

Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com

Chương 64:

Người khác hiểu lí lẽ, muội giữ hòa khí với người ta đương nhiên là chuyện tốt, nhưng đằng này người ta đã leo lên tận đầu muội mà cưỡi rồi, còn giữ hòa khí cái gì.

Tần Ninh chau mày: “Muội ra ở riêng đi, hôm khác ta kêu người tới xem tình hình bên đó, em dâu tìm giúp một căn nhà, cách phủ Thừa Ân hầu gần một chút, ta chi tiền mua.”

Nàng thực sự vô cùng lo lắng cho cái tính cách này của Tần Mông, người muội muội này, nếu để mặc nàng trong ổ sói, chẳng phải sẽ bị người ta ăn sạch sao.

Tần Mông cúi thấp đầu không dám nói gì.

“Nếu muội lanh lẹ được bằng một nửa em dâu, ta còn có thể giúp muội những thứ khác, hiện giờ muội như thế này, cho dù ta giúp bao nhiêu cũng toàn vào tay kẻ khác hết, lần trước cuộn vải ta cho muội, có phải lại bị người ta cướp mất rồi không, ta thấy bộ muội đang mặc vẫn là bộ từ lần trước.”

Một chút ít đồ mà thôi, cho dù Tiền Nguyên Hằng có túng thiếu hơn nữa cũng không thiếu mấy thứ này, đồ các nơi tiến cúng thì vẫn phải tiến cúng, hơn nữa trong cung chỉ có mình nàng là nữ chủ nhân, tất nhiên mọi lễ vật đều đưa tới cho nàng, một mình nàng dùng mãi cũng không hết.

Nhưng nàng không muốn để cho một số kẻ nào đó được lợi.

Thà rằng nàng đem những thứ này ra phân phát cho bách tính, chứ nhất quyết không cho đám người này âm thầm cướp đoạt.

Tần Mông nhìn xiêm y còn mới của mình, lần đó tham gia yến hội trở về, mẹ chồng lấy đủ mọi lí do tới xin vải chỗ nàng, nói cái gì mà tiểu cô (em chồng) sắp xuất giá, bà muốn làm vài chiếc áo lót, mỗi lần xin chút một chút một, nàng cũng không thể không cho.

Dần dà liền hết sạch.

Cũng may đám người đó không dám bị ma ma trong cung gõ đầu, không dám động vào trang sức Tần Ninh cho nàng, sợ bị người ngoài nhận ra thì to chuyện.

Tần Ninh đành nói: “Đợi sau khi muội ra ở riêng, ta lại cho muội chút đồ, bây giờ thì bỏ đi, để hôm đó ta kêu Triệu ma ma tới xem tình hình thế nào, nhất định sẽ không để phu thê hai người chịu thiệt thòi.”

Lý thị ngồi bên cạnh, cất lời khuyên: “Nương nương thân thể người quan trọng hơn, cứ ngồi xuống trước đã, không cần phải tức giận, chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt mà thôi.”

Thân thể Tần Ninh quý tựa ngàn vàng, không thể vì chút chuyện nhỏ mà khiến nàng tức giận, ngộ nhỡ nàng có chỗ nào không thoải mái, lấy đầu bọn họ cũng không đền nổi.

Tần Ninh ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh, nhìn Tần Mông ủ rũ cúi thấp đầu, bất đắc dĩ nguôi giận, “Được rồi, đừng cúi đầu nữa, ta không giận muội.”

Tần Mông đứng dậy đi tới bên người nàng, quỳ xuống trước gối nàng, cúi đầu nói: “Tỷ tỷ, muội biết tỷ thương muội, muội sẽ sống thật tốt, nhất định không để tỷ phải lo lắng.”

Tần Ninh xoa đầu nàng, vỗ vai nàng giống như hồi còn nhỏ, cảm thán: “Mông Mông, tỷ tỷ mong chúng ta có thể vẫn như khi còn bé, hiện tại mặc dù có khác biệt, nhưng muội mãi mãi là muội muội của ta, là tỷ tỷ của A Mạt, không kẻ nào có gan đắc tội muội.”

Chỉ cần muội kiên cường lên.

Điều kiện của Tần Mông tốt hơn Lý thị rất nhiều, Lý thị là phu nhân của Thừa Ân hầu, là em dâu của hoàng hậu nương nương, nhưng địa vị của nàng sao có thể so được với Tần Mông thân là muội muội ruột thịt của hoàng hậu nương nương, nghĩ lại tỷ muội của các sủng phi thời cổ đại, có ai mà không nổi tiếng khắp chốn, còn về em dâu, nào có người nào có tiếng tăm.

Sự khác biệt to lớn có thể thấy rõ.

Trong lòng Tần Ninh đã có tính toán, chỉ là chưa nói ra, đợi bàn bạc lại với Tiền Nguyên Hằng, tốt xấu gì cũng giúp muội muội một phen.

Việc hôn sự của Tiền Chính Hiên, dòng dõi như Lưu gia cũng dám tơ tưởng đến, những kẻ khác e là sẽ không dễ dàng nhắm mắt làm ngơ.

Tần Ninh nhắm mắt lại, cũng phải cảm ơn chuyện ngày hôm nay đã nhắc nhở nàng, phải phòng những kẻ khác muốn tính kế Chu Đồng và Tiền Chính Hiên.

Chu Đồng tuy có Chu gia bảo vệ, nhưng trên dưới Chu gia không đồng tâm một lòng, người muốn hãm hại Chu Đồng cũng không phải ít, không cho nàng một đao đã là tốt lắm rồi, nhờ bọn họ bảo vệ Chu Đồng, như vậy Chu Đồng mới là nguy hiểm trùng trùng.

Tần Ninh suy nghĩ, bèn ban Tôn ma ma đang hầu hạ trong cung Thừa Càn cho Chu Đồng làm ma ma giáo dẫn, dặn dò bà phải chú ý Chu Đồng mọi lúc mọi nơi, nhất định phải bảo đảm nàng bình yên vô sự.

Nếu có kẻ có thể chọc thủng phòng tuyến của Tôn ma ma, vậy coi như hắn có bản lĩnh, Tần Ninh cũng hết cách.

Hoàn toàn phải trông vào phúc đức của Chu Đồng thôi.


Còn về phần Tiền Chính Hiên, hiện tại y đang ở trong Đông cung, phòng vệ nghiêm ngặt, dám chắc không có ai có thể lọt vào Đông cung mà ra tay, Tần Ninh rất hài lòng.

Nàng mở tay nhìn đường chỉ tay trong lòng bàn tay, sắc mặt lạnh lẽo, nói: “Mông Mông, hôm nay cũng phải cảm ơn muội.”

Không ngoài dự tính của Tần Ninh, trước kia Tiền Chính Hiên là đại hoàng tử, nhị hoàng tử bệnh nặng đã chết, nhưng tam hoàng tử dù đã bị đưa đi làm con nuôi nhưng vẫn là con trai bệ hạ, biết đâu có một ngày bệ hạ chán ghét đại hoàng tử, muốn đón tam hoàng tử trở về thì sao?

Suy cho cùng bệ hạ cứ chậm trễ mãi không lập đứa con trai trưởng này làm thái tử, có thể thấy người vẫn đang quan sát.

Cho nên các vị phu nhân thế gia không mấy mặn nồng với ngôi vị đại hoàng tử phi.

Kết quả điện hạ vừa đính hôn, bệ hạ liền sắc phong thái tử ngay.

Làm thái tử, cho dù bệ hạ không thích thì cũng không dễ dàng phế truất, chỉ cần bản thân không mưu phản, phía hậu cung có mẫu thân là hoàng hậu chuyên sủng, địa vị của thái tử điện hạ vững chắc không có gì phải lo lắng, trong mắt các phu nhân tiểu thư thế gia, lợi ích mà thái tử mang lại hoàn toàn không giống với đại hoàng tử khi xưa.

Tất nhiên sẽ có người mưu cầu ngôi vị này.

Tần Ninh chỉ nắm tay muội muội an ủi, cho dù tương lai ra sao, nàng cũng không cho phép có kẻ đánh chủ ý lên tận đầu mình.

Lý thị thấy tình hình có chút kì lạ, bèn gượng cười nói: “Hoàng hậu nương nương, khi muội tới, thấy hoa cúc trong vườn nở rộ rất đẹp, chúng ta đi ngắm đi.”

Tháng tám, tiết trời đã dần chuyển lạnh, ngẫu nhiên có ngày nắng cuối thu gay gắt, nhưng cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, dưới thời tiết này, cúc đỏ cúc vàng trong ngự hoa viên lần lượt nở rộ thành từng khóm.

Tần Ninh cũng cười nói: “Được đấy, Viên công công, kêu người bày trà nước hoa quả ở Thu Sương tạ, một lát nữa ta tới ngắm hoa.”

Nàng nhìn bộ xiêm y rộng rãi đang mặc trên người, cười bảo: “Hai muội đợi ta một lát, ta đi thay bộ y phục khác.”

Đi ngắm hoa cũng coi như xuất môn, trong cung không có người khác, mà ngự hoa viên thì có cung nữ thị vệ, thân là hoàng hậu, nàng nên ăn mặc đoan trang quý khí một chút.

Khi Tần Ninh bước ra lần nữa, nàng mặc bộ cung trang màu hồng nhạt, cung trang cổ áo hơi cao, cài kín cổ, lại mang vẻ đẹp cấm dục hiếm thấy.

Lý thị cảm thán: “Hoàng hậu nương nương thật xinh đẹp, nếu muội là nam nhân, với sắc đẹp tựa tiên nữ hạ phàm của tỷ, cũng không thể không ngoái đầu lại nhìn.”

Chỉ tiếc nàng dung mạo tầm thường, không sánh được với hai tỷ tỷ bên nhà chồng.

Ngay cả cháu dâu cũng là mỹ nhân tuyệt sắc, một mình nàng ở giữa, quả thực là không chốn dung thân.

Ngược lại Tần Mông không có cảm giác gì lớn, bản thân nàng lớn lên cũng xinh đẹp, vả lại bình thường cũng không thấy mình xinh đẹp hơn người khác chỗ nào, mọi người đều là người bình thường, cho nên lúc này cũng không hiểu Lý thị đang ca ngợi cái gì, chỉ dịu dàng đỡ Tần Ninh, cười nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đi chậm thôi.”

Ngự hoa viên quả thực không tính là xa, thái y cũng nói ngày thường Tần Ninh nên đi lại nhiều một chút, cho nên nàng cũng không kêu kiệu liễn, chỉ tự mình chậm rãi đi tới ngự hoa viên.

Xưa nay Viên Hoàn làm việc đều rất chỉn chu, hiện tại bên trong Thu Sương tạ đã bày sẵn mấy loại hoa quả mùa thu như nho, lại bắc thêm một hỏa lò nhỏ, đun nước sôi pha trà.

Khi Tần Ninh tới, hỏa lò đang cháy phát ra tàn lửa lách tách.

Viên Hoàn cười nói: “Nương nương ngồi đi, nô tài pha trà cho mấy vị quý nhân.”

Bệ hạ chính miệng căn dặn, bất luận thời điểm nào cũng không được để nương nương uống nước lạnh trà lạnh, thân thể nương nương không khỏe.

Tiết trời mùa thu đã có chút se lạnh, nếu pha trà rồi mang từ nơi khác tới, nước trà chắc chắn sẽ nguội hết, cho nên hắn đã nghĩ ra cách này.

Bốn phía Thu Sương tạ trồng đầy hoa cúc, vì thế mới có cái tên này. Tần Ninh tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống, mỉm cười nói: “Chủ ý này thực vừa khéo, lục kiến tân phôi tửu, hồng nê tiểu hỏa lò, trông ra lại mang vài phần ý thơ.”

Nàng nhận lấy chén trà Viên Hoàn đưa tới, thấy có chút nóng, bèn đặt lên bàn để nguội một chút.

Tần Mông ngây người, nửa ngày sau mới nói: “Muội nhớ khi cha còn sống, vào mùa đông rét mướt mặt đất đóng băng, ông cũng thường ngồi trong nhà pha chum trà, cùng chúng ta ngâm thơ đối chữ.”

Nàng nói xong, trong lòng khó tránh khỏi có chút thương tâm.

Phụ thân qua đời đã nhiều năm, bao lâu nay lăn lộn giữa trần thế, không có thời gian nhớ về thuở phong hoa tuyết nguyệt năm xưa, bây giờ trông thấy cảnh này, chợt cảm thấy khó chịu tới rơi lệ.

Tần Ninh cũng trầm mặc chốc lát, nàng khe khẽ thở dài, vỗ về tay Tần Mông.


Viên Hoàn thấy thế thì muốn làm bầu không khí sôi nổi lên: “Ôi ôi, là nô tài không tốt, khơi dậy chuyện đau lòng của phu nhân, nô tài...nô tài không biết làm gì cả, cũng không biết chọc cười phu nhân.”

Ông khổ sở đầy mặt, Tần Ninh lắc đầu mỉm cười: “Được rồi, Mông Mông đừng buồn nữa, cha trên trời có linh, nếu thấy hiện giờ mọi người đều vui vẻ hạnh phúc, ông cũng sẽ vui mừng.”

Tần Mông gật đầu.

Lý thị ban đầu cũng chỉ là muốn ra ngoài, bây giờ đứng trước khóm hoa cúc nở rộ, nàng vươn tay ngắt xuống một đóa, cài lên búi tóc của Tần Mông, cười nói: “Hoàng hậu nương nương, người xem nhị tỷ có phải còn đẹp hơn cả hoa không.”

“Muội muội ta, hoa cỏ có thể sánh bằng sao.”

Tần Ninh cười tươi, “Con gái Tần gia chúng ta là đẹp nhất cả thành Cô Tô, không ai sánh được.”

Nàng nói nghe có vẻ kiêu ngạo, nhưng cho dù là khi còn nhỏ cũng không ai phản bác lời này, cô nương Tần gia của làng Đại Diệp mỹ mạo tuyệt sắc, người thường khó có thể với tới.

Không phải chưa từng có thổ hào thân sĩ muốn ngỏ lời với bọn họ, nhưng Tần cử nhân cả đời dạy học, quê nhà ai cũng chịu ơn ông, tất sẽ không có người dám mạo hiểm làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng.

Lý thị với Tần Mông nghe vậy cũng bật cười.

Lý thị bèn nhân cơ hội nói: “Ban nãy muội đang nghĩ, cạnh nhà muội có một ngôi nhà, là của vị đại nhân nào đó để lại, hai bước tới sân, không tính là quá lớn, nhưng nhị tỷ cùng tỷ phu ở là đủ, hoàng hậu nương nương thấy thế nào?”

Tần Ninh gật đầu: “Vậy để A Mạt đến mua, đợi một chút ta kêu người mang tiền ra.”

Chuyện nhà Tần Mông, đương nhiên không thể lại để Tiền Nguyên Hằng trực tiếp ban thưởng, mặc dù là thân thích, nhưng dù sao cùng là người ngoài, ngược lại Tần Ninh quan tâm muội muội thì lại không ai nói được gì.

Mấy người nói cười thưởng hoa, không nhắc tới mấy chuyện linh tinh nữa, bầu không khí thoải mái hơn nhiều, thời gian trôi qua cũng nhanh hơn.

Một lát sau, chợt có một thái giám đi tới rỉ tai Viên Hoàn nói chuyện, sau đó cúi đầu đứng sang một bên.

Tần Ninh nhận ra đó là tiểu thái giám đứng trực trước cửa ngự thư phòng.

Viên Hoàn nghe xong, cười nói: “Nương nương, bệ hạ đang tìm nô tài, nô tài đi qua đó trước, ngươi ở lại hầu hạ nương nương cùng hai vị quý nhân.”

“Đi đi, chuyện của bệ hạ quan trọng hơn.” Tần Ninh ôn hòa nói.

Đợi Viên Hoàn đi rồi, tiểu thái giám nọ mới bước lên trước nói, “Nương nương, nô tài tên Tiểu Đỗ Tử, để nô tài giúp nương nương pha trà.”

Hắn cầm chén trà của Tần Ninh lên, mở nắp chum trà, rót nước vào chén.

Tiếng nước rót vào chén xa xôi văng vẳng, tựa như rót thẳng vào trong tim, trong lòng Tần Ninh bỗng dưng giật thót.

Tần Mông đang cười nói vui vẻ trò chuyện cùng Tần Ninh, góc mắt chợt liếc, trông thấy động tác tay của tiểu thái giám kia, nghĩ cũng không kịp nghĩ đã vươn tay che trước mặt Tần Ninh, gần như đồng thời, nước sôi vốn hất về phía mặt Tần Ninh tất cả đều hắt lên người nàng.

Tần Mông cố gắng nhịn đau, hô lên: “Bắt thích khách!”

Sau đó mới rời khỏi Tần Ninh, ngã nghiêng về một bên.

Biến cố xảy ra quá đột ngột, Tần Ninh ngây người, thị vệ bốn phía cũng ào ạt xông lên, bắt giữ tiểu thái giám kia lại, trưởng thị vệ bước lên trước nói: “Nương nương, tên gian tặc này phải xử lí thế nào?”

“Mặc kệ hắn, đi gọi thái y cho bổn cung.” Tần Ninh nắm chặt tay Tần Mông, nhìn sang Lý thị đang sững sờ một bên, “Đi lấy nước lạnh trong hồ tới đây, nhanh!”

Tần Mông đã đau đến cuộn thành một đoàn, Tần Ninh không dám chạm vào nàng, chỉ cắn răng cố gắng an ủi: “Mông Mông đừng sợ, tỷ tỷ ở đây, rất nhanh sẽ không sao nữa.”

Lý thị bê thùng gỗ ban nãy dùng để đựng nước, một thùng nước đầy hất hết lên người Tần Mông, nhiệt độ dần tản đi, cảm giác bỏng rát đỡ đi một chút, Tần Mông lúc này mới tỉnh táo mà mở miệng nói chuyện.

“Tỷ tỷ, muội đau quá...”


Tần Ninh chỉ có thể hét lên: “Thái y đâu, mau đưa thái y tới đây.”

Lý thị kéo Tần Ninh dậy, “Nương nương còn đang mang thai, người cứ ngồi đi, để muội trông tỷ tỷ.”

Nàng quay người chạy ra hồ múc thêm một thùng nước nữa, cầm chiếc gáo nhỏ từng chút một rưới lên, cố gắng để không làm Tần Mông quá đau.

Trong ngự thư phòng, Tiền Nguyên Hằng đang cùng người nghị sự, trông thấy Viên Hoàn bước vào, hắn thấy lạ hỏi: “Sao ngươi lại tới, hoàng hậu có chuyện gì sao?”

Không phải hắn đã nói ông ở lại hầu hạ Tần Ninh sao?

Viên Hoàn mở lớn mắt: “Không phải bệ hạ kêu nô tài tới sao, là tiểu thái giám trực trước cửa ngự thư phòng nói...”

Ông nhìn vẻ mặt Tiền Nguyên Hằng không giống đang giả vờ, giọng nói nhỏ dần, hai người hai mặt nhìn nhau.

Tiền Nguyên Hằng đập bàn, “Chết rồi, các ngươi trở về trước đi.”

Hắn quay người cấp tốc đi tới ngự hoa viên, bàn tay gần như nắm chặt thành nắm đấm, có thể thấy lòng như lửa đốt.

Viên Hoàn cũng vội vã theo sau, trong lòng không khỏi sợ hãi, kẻ đó dụ hắn rời khỏi, là muốn hãm hại hoàng hậu nương nương sao?

Nếu hắn ta đạt được mục đích, Viên Hoàn hắn chỉ có thể lấy cái chết tạ tội mà thôi.

Khi Tiền Nguyên Hằng tới ngự hoa viên, tất cả mọi người đã tản đi, theo lời thái y phân phó, Tần Mông đã được đưa tới cách gian bên cạnh, Tần Ninh đang ở bên trong chăm sóc nàng.

Bên ngoài, Lý thị sốt ruột đi qua đi lại, trông thấy Tiền Nguyên Hằng thì hai mắt sáng rỡ: “Bệ hạ, ngài khuyên hoàng hậu nương nương ra đi, người cứ như vậy, ta thực sự rất lo lắng.”

Tiền Nguyên Hằng vừa rồi đã nghe người bên ngoài thuật lại sự việc, hắn lắc đầu: “Để nàng ấy ở trong đó đi, nếu không nàng ấy sẽ càng khó chịu.”

Hắn tin A Ninh đủ mạnh mẽ, sẽ không vì vết thương mà sợ hãi.

Tiền Nguyên Hằng lúc này vẫn có chút hoảng hồn, không dám tưởng tượng, nếu không phải có Tần Mông che chắn, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

A Ninh đang mang thai, nếu bị nước sôi hất trúng, chắc chắn sẽ không chịu nổi đau đớn mà ngã xuống đất, như vậy đứa nhỏ trong bụng khẳng định sẽ có chuyện, mà bản thân A Ninh, cũng sẽ rất nguy hiểm.

Tiền Nguyên Hằng thử nghĩ mà trái tim lạnh run, trên người đổ mồ hôi lạnh.

Tần Mông không chỉ cứu mạng Tần Ninh, còn cứu cả mạng của Tiền Nguyên Hằng hắn nữa.

Sắc mặt hắn lạnh lùng nghiêm túc nói: “Người đâu, truyền chỉ, Tần thị có công cứu giá hoàng hậu, sắc phong chính nhất phẩm Trần Quốc phu nhân, ban một tòa trạch đệ, vàng bạc châu báu.”

Viên Hoàn cẩn thận dè dặt nói: “Nô tài tuân chỉ.”

Trong lòng hắn tràn đầy tự trách, sao bản thân có thể sơ sót bất cẩn như vậy, để người ta lừa dụ đi, nếu hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện thật, nếu trên người tên gian tặc đó có mang hung khí, nương nương không thể phòng vệ, bị thương, vậy phải làm sao.

Viên Hoàn quỳ xuống trước mặt Tiền Nguyên Hằng: “Bệ hạ, nô tài làm việc không chu đáo, xin bệ hạ trách tội.”

Lý thị không dám nói gì, chỉ vặn vặn tay, có thể thấy nàng vô cùng lo lắng.

Tiền Nguyên Hằng liếc nhìn Viên Hoàn: “Đứng lên đi, không phải lỗi của ngươi, nhưng quả thực ngươi cũng quá sơ ý, phạt ngươi hai năm bổng lộc, sau này còn tái phạm, gộp hai tội vào phạt chung.”

“Đa tạ bệ hạ, sau này nô tài nhất định cẩn thận làm việc, không dám sơ suất.”

Trong phòng, Tần Ninh nắm tay muội muội, nhìn y nữ vén áo nàng lên. Chum trà nóng kia vốn hắt lên mặt Tần Ninh, Tần Mông đứng hắn dậy, cho nên toàn bộ đều hất hết lên bụng nàng, phần da thịt dưới lớp áo đã đỏ rực một mảng.

Nước mắt Tần Ninh trào ra, nàng cắn chặt môi dưới không dám phát ra tiếng.

Y nữ thở phào một tiếng, nói: “Nương nương đừng lo lắng, may mà hôm nay phu nhân mặc đồ dày, mặc dù bị bỏng, nhìn trông đáng sợ, nhưng thực chất không có vấn đề gì, bôi thuốc rồi nghỉ ngơi vài ngài là khỏi, đảm bảo không để lại sẹo.”

Sau đó bà thành thục bôi thuốc cho Tần Mông, từng chút từng chút một, động tác vô cùng nhẹ nhàng, Tần Mông nhìn vẫn hơi đau nhưng đã đỡ hơn nhiều rồi.

Nàng thấp giọng nói: “Tỷ tỷ đừng sợ, muội không sao đâu.”

Tần Ninh cố gắng mỉm cười: “Nha đầu ngốc, tỷ tỷ không sợ, tỷ tỷ chỉ đau lòng cho muội, sao muội lại ngốc như thế, đau lắm đó.”

“Không đau, trong bụng tỷ tỷ còn có cháu ngoại, muội là dì nó, đương nhiên phải bảo vệ nó.” Nàng vươn tay lau nước mắt của Tần Ninh, “Tỷ tỷ, muội không phải người lúc nào cũng chỉ khiến tỷ lo lắng.”

Tần Ninh nắm tay nàng, khen ngợi: “Đúng, muội muội của ta dũng cảm nhất.”

Tần Mông lộ ra một nụ cười ấm áp.


Tiền Nguyên Hằng ở bên ngoài nghe hai người nói chuyện, cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Lý thị nói: “Trẫm nhớ là, nhị muội có một đứa con trai? Năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Bệ hạ, nó năm nay tám tuổi...” Lý thị ngây ngốc nhìn, không hiểu hắn định làm gì.

Tiền Nguyên Hằng trầm ngâm, “Tám tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nếu là cháu trai A Ninh, trẫm cũng là dượng nó, hôm khác dẫn nó vào cung đi, trẫm cũng nên cho nó chút quà gặp mặt.”

Lý thị khiếp sợ gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, y nữ mang hòm thuốc ra ngoài, “Tham kiến bệ hạ.”

“Tình hình thế nào?” Tiền Nguyên Hằng chỉ hỏi, cũng không vội vã tiến vào.

“Không đáng ngại, chỉ cần tịnh dưỡng mấy ngày, chỗ bị thương không nên cử động.”

Tiền Nguyên Hằng gật đầu: “Vậy thì tốt, Viên Hoàn, tới dọn dẹp lại Trường Lạc cung, để Trần Quốc phu nhân và Thừa Ân hầu phu nhân ở.”

Hắn nói xong liền đi vào trong, Tần Mông nằm trên giường, xiêm y đã mặc lại gọn gàng, chỉ là sắc mặt vẫn trắng nhợt.

Tiền Nguyên Hằng đi tới, nắm bàn tay Tần Ninh, khe khẽ sờ đầu nàng, nói với Tần Mông: “Trẫm vừa hạ chỉ, phong muội làm nhất phẩm cáo mệnh, muội có ơn lớn đối với A Ninh, trẫm suốt đời khó quên.”

Tần Mông cười đáp: “Bệ hạ, đó là tỷ tỷ của ta, ta đương nhiên nên làm vậy.”

Cho dù Tần Ninh không phải hoàng hậu, chỉ là người tỷ tỷ thân đang hoài thai, lúc cần phải cứu, nàng cũng sẽ không chậm trễ.

“Dù sao thì, đây đều là những thứ muội nên có, cứu mạng hoàng hậu cùng hoàng tử chính là lập công lớn, trẫm quyết định, ban tước vị tử tước cho con trai muội, tuy không tính là chức quan cao, nhưng nó vẫn còn nhỏ, trẫm không dám quá phận.”

Tử tước gần như không đáng là gì, cho dù Tiền Nguyên Hằng tiếc rẻ một cái tước vị, không như tiền triều quốc công hầu gia nhan nhản, nhưng hắn cũng đã phong rất nhiều bá tước, tỷ như Châu thượng thư Hạ thượng thư đều là bá tước, chỉ là tước vị này so với quan vị của họ thực không tính là gì, cho nên mới đều lấy quan vị để xưng hô.

Mấy tử tước phía dưới, cũng chỉ có được bổng lộc, còn lại không có chút thực quyền gì.

Văn võ bá quan trong triều căn bản sẽ không để ý tới chút chuyện này.

Tần Mông không từ chối, bản thân nàng thế nào cũng được, nhưng chuyện liên quan tới tiền đồ của con cháu, tất nhiên chức quan càng cao thì càng tốt.

Nàng đáp: “Đa tạ ân điển của bệ hạ.”

Nói rồi lại muốn xuống giường hành lễ, Tần Ninh ấn nàng xuống, “Đừng cử động, đều là người trong nhà, khách khí cái gì, bệ hạ đã sắp xếp chỗ ở cho hai muội ấy chưa?”

“Ở Trường Lạc cung, trẫm đã kêu Viên Hoàn tới dọn dẹp rồi, nơi đó cách Thừa Càn cung gần, muội cũng dễ tới thăm muội ấy.”

Đợi Viên Hoàn trở lại, dẫn theo vài tiểu thái giám thân thể cường tráng khiêng kiệu đưa Tần Mông tới Trường Lạc cung, Tần Ninh sắp xếp thỏa đáng cho Tần Mông và Lý thị rồi mới trở về Thừa Càn cung.

Chuyện xảy ra hôm nay không thể đơn giản mà cho qua được, kẻ kia nhắm vào tính mạng nàng và đứa con trong bụng nàng, tất sẽ không dễ dàng buông tha.

Tiền Nguyên Hằng ở ngoài cửa đợi nàng, thấy nàng vẻ mặt nghiêm túc, hắn không hỏi gì, chỉ nói: “A Ninh, hôm nay nàng cũng bị dọa sợ rồi, trở về Thừa Càn cung nghỉ ngơi đã, những chuyện khác để ta xử lý.”

Tần Ninh níu cánh tay hắn lại, toàn thân mềm oặt giống như không xương dựa lên người hắn, cảm thán: “Thật là, chẳng có ngày nào được yên ổn cả.”

Tiền Nguyên Hằng ôm nàng vào trong lòng, “Là ta không tốt, không ngờ ngự thư phòng còn có loại người này, sau này sẽ không, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Thế lực tiền triều rốt cục lớn tới mức nào, hắn dám đảm bảo, người hầu hạ tại ngự thư phòng, toàn bộ đều là người chọn tới sau này, nhưng tay của công chúa Sơ Vân cũng đã vươn tới, vậy những nơi khác thì sao, sợ rằng càng đáng sợ hơn.

Trong mắt Tiền Nguyên Hằng xẹt qua một tia sắc bén, tên hoàng tử nhu nhược kia mặc dù cái gì cũng không biết, nhưng vẫn có chút giá trị lợi dụng.

Trở về Thừa Càn cung, Bạch lão tiên sinh đang đợi sẵn, “Nương nương, để thần bắt mạch cho người, hôm nay bị dọa sợ, đừng để đứa nhỏ bị thương.”

Tần Ninh ngồi xuống, vươn tay ra, lo lắng hỏi: “Sẽ không có chuyện gì chứ.”

Bạch lão tiên sinh bắt mạch một lát rồi mới thu tay về: “Nương nương yên tâm, không có chuyện gì, may mà thai nhi khỏe mạnh, sau này người nhất định phải chú ý, dù đứa nhỏ có khỏe mạnh hơn nữa cũng chịu không nổi giày vò, thần kê cho nương nương một ít thuốc an thai, uống xong có thể ngủ ngon không mộng mị.”

Tiền Nguyên Hằng nói: “Viên Hoàn, ngươi đi sắc thuốc, lát nữa tự mình bưng lên, Bạch lão tiên sinh vất vả rồi, hôm nay cứ như vậy đi.”

Hắn kéo Tần Ninh vào phòng, để nàng nằm xuống giường, xót xa nói: “May mà...may mà người bị thương không phải nàng.”

Lời này nói ra tựa hồ như vô tâm vô phế, lại có chút ích kỷ, nhưng Tiền Nguyên Hằng không thể không nghĩ như vậy, cho dù là hắn bị thương, hắn cũng không muốn nhìn thấy Tần Ninh bị thương, dù là chỉ mất một tầng da.

Hắn không nỡ, hắn sẵn sàng dùng tất thảy để đổi lấy Tần Ninh đời này bình yên vô lo vô nghĩ.

Tần Ninh vỗ phần giường bên cạnh, “Lên ngủ cùng ta, mình ta không ngủ được, hôm nay chàng đừng bận rộn làm gì nữa, ngày mai hẵng giải quyết.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương