Hoàng Hậu Siêu Quậy
-
Chương 67
''Các ngươi nói xem đây là xảy ra chuyện gì, ai có thể nói rõ ràng cho ta biết” hắn sau hồi lâu lạnh lùng nhìn cảnh trước mắt thì mới phát ra giọng nói, tựa như nói cho có lại chẳng có tia quan tâm nào.
Lúc hắn phát ra tiếng nói thì chị em họ Lam đã bị chỉnh đến không nhìn ra rồi, hai người lúc vào khí phách ngang ngược mĩ lệ bao nhiêu thì bây giờ tồi tàn rách rới bấy nhiêu, bây giờ chắc hai chị em kia đã hối hận muốn chết rồi.
Một cung nữ bước lên dùng giọng điệu rất tôn kính nói:“Khởi bẩm hoàng thượng, bọn nô tì đang tiếp đón hoàng hậu vừa ở bên ngoài về ạ'' cung nữ này tuy giọng điệu tỏ ra cung kính nhưng nghe kĩ lại có một tia trêu đùa trong đó, chính là lúc đó hai người kia bị làm cho thảm như vậy hơi đâu quan tâm mấy chuyện này nên họ không có nhận ra chỉ lo oai oán kêu gào mách tội với hắn.
“Hoàng thượng cứu thần thiếp, cứu thần thiếp với..... bọn họ ức hiếp chúng ta.. người hãy bắt bọn họ lại” Lam uyển và Lam Nguyệt vừa khóc lóc vừa muốn tiến đến bên cạnh hắn.
“ Hoàng thượng người cứu chúng ta với bọn họ rất đáng sợ.... huhu....”
Hắn nhẹ nhàng tránh né bàn tay của Lam Uyển và Lam Nguyệt dùng một giọng điệu rất lạnh nhạt nói:'' dơ bẩn”, nói xong hắn lướt qua bọn họ nhưng lại thoáng đưa mắt liếc nhìn nô tì nói chuyện lúc nãy trong mắt thoáng một tia cưng chiều đến vô pháp vô thiên.
Bấy giờ trong mắt Lam Nguyệt cùng Lam Uyển là một mảng tuyệt vọng, vốn họ đã làm tưởng cuộc sống của hoàng hậu là rất sung sướng nên hai nàng mới nghe theo kế hoạch của Bác vào cung nào ngờ mọi chuyện lại tồi tệ như vậy. Lúc các nàng chưa đến kinh thành đã dò la rất nhiều tin tức trong cung,'nào là trong cung hoàng thượng rất thương yêu hoàng hậu sủng đến vô pháp vô thiên'....' nào là hoàng hậu nương nương được xem là một viên ngọc trong tay hoàng thượng, cuộc sống rất an nhàn có thể đắc tội với hoàng thượng nhưng tuyệt đừng đụng đến hoàng hậu vì đắc tội với hoàng hậu là một tội lớn không thể tha thứ'......
Lam Nguyệt kêu khóc đến thảm thương bọn họ chỉ là những cô nương chưa nếm trải mùi đời, trong phủ lại được thương yêu vô độ, vốn dĩ là muốn tận hưởng cuộc sống an nhàn trong cung giờ sao lại thế này...
Lam Uyển một bên thì suy nghĩ đến thất thần đau khổ nghĩ:“ đó là hoàng thượng sao người nàng luôn ngưỡng mộ nhưng sao lại đối xử lạnh nhạt với nàng như vậy, không phải mình xinh đẹp như vậy hắn sao không thích mình được..... đúng chính là khuôn mặt này làm hắn chán ghét, có khi nào mình lộ khuôn mặt thật hắn sẽ thích mình không..... đúng khi hắn biết mình không phải nàng ta hắn sẽ không chán ghét mình“.
Lam Nguyệt tuy không tốt tính nhưng bị hành hạ lại rất hoảng sợ, còn Lam Uyển thì khác nàng ta mưu mô không như Lam Nguyệt..... đây là kết luận Lam Anh rút ra được khi nhìn biểu cảm khuôn mặt của hai người bọn họ.
“ Được rồi đừng có ở đó kêu khóc nữa, người đâu đỡ họ đứng lên trong phủ còn nhiều việc để làm” chủ nhân giọng nói này là Lệ Nhi, Lệ Nhi vừa dứt lời đã có 4 người đến lôi hai người xuống. Lệ Nhi thấy có trò để chơi bèn quay sang tinh nghịch nhìn nàng nhỏ giọng nói:“ Chuyện còn lại giao cho tỷ đó muội đi chơi với hai người kia đây”, vừa nói xong chân vừa định nhắc lên thì lại có ba vị khách đồng loạt xuất hiện sư huynh muội Liễu Ninh và tên dẵng hơn cả đỉa Hàn Tiêu.
'' Các người có thấy hoàng hậu ở đâu không, lúc nãy trong phòng ta nghe tin người đã về nhưng lúc đó có người ngăn cản không cho chúng ta ra ngoài” Liễu Ninh kì lạ nói
“ À Các người đi theo ta ta dẫn các ngươi đi'' Lam Anh trong bộ dạng nô tì nói với Liễu Ninh rồi dẫn bọn họ rời khỏi, chỉ còn Lệ Nhi cùng Hàn Tiêu đứng đó..
Không biết từ đâu tuyết nhi thực hiện xong nhiệm vụ trở về, Tuyết Nhi chưa kịp dịch dung trở lại nên vẫn còn trong hình dáng của nô tì kia.
Lệ Nhi rất thức thời chuồn êm chỉ để lại tuyết nhi cùng Hàn Tiêu.
Tuyết Nhi trong bộ dạng nô tì giả vờ không biết Hàn Tiêu hỏi:“ Không biết vị đại nhân này là đến đây tìm ai ta có thể giúp gì không'', nói là thế nhưng trong đầu thầm nghĩ cách nào để đuổi tên phiền phức này về.
Hàn Tiêu thâm thúy nhìn Tuyết Nhi một lúc mới cười nói:“ Ta đến đây tìm Tuyết Nhi chẳng biết tiểu cô nương có thể nói cho ta biết nàng ấy ở đâu”tuyết Nhi trưng ra bộ mặt đau khổ thêm chút khó xử mà trong lòng thầm nghĩ:“ ta biết ngay mà, mai mắn đang trong bộ dạng nô tì hắn không nhận“.
“ À Tuyết Nhi còn chưa trở về rất tiếc không thể giúp cho công tử''. Tuyết Nhi một bộ dạng thành thành thật thật...
'' Vậy sao nàng ấy chưa về à'' Hàn Tiêu làm ra vẻ tiếc nuối sau đó nói thêm:“ cô nương chắc chắn chứ“..
Tuyết Nhi không do dự gật đầu...
'' Lúc nãy trên đường đến đây ta tình cờ xem một quẻ bối quẻ nói rằng một nữa kia của ta đã xuất hiện, chỉ cần trên đường đi gặp cô nương nào đó hỏi họ một câu nếu họ nói dối thì chính là người cần tìm''.
Tuyết Nhi chẳng biết hắn nói gì nhưng cảm giác có gì đo không đúng lại nghe hắn hỏi:“ cô nương đây là không có nói dối ta đi''.
Tuyết Nhi đến giờ vẫn ngây thơ gật đầu, lúc này Hàn Tiêu lại nói:“ ai nói dối phải làm nương tử ta đấy ta muốn cô nương xác nhận mình là nói thật hay nói dối, còn nữa dám nói phải dám chịu “..
Tuyết Nhi chắc nịch gật đầu nàng ngu gì nói là mình nói dối chứ, Hàn Tiêu nhận được cái gật đầu của tuyết Nhi thì cười ha hả nói:“ được vậy tiểu cô nương đợi ta rước người về làm nương tử của ta đi”
Tuyết Nhi nghe thế giật mình nhìn vào Hàn Tiêu:“ Người nói gì vậy ta không hiểu, thần kinh à ta đâu có nói dối ai muốn làm nương tử ngươi chứ”
“ Tuyết Nhi có chơi có chịu đều do nàng đồng ý nha, ta sẽ đến đón nàng sớm” Hàn Tiêu nói xong rồi chạy đi không cho Tuyết Nhi cơ hội nói gì, cứ thế tuyết Nhi bị lừa làm Nương tử của Hàn Tiêu.
Nhưng Tuyết Nhi cũng không quan tâm chuyện này lắm, nhanh chóng đi theo hướng hai người kia bị kéo đi, cùng Lệ nhi chơi với bọn họ.
Trước khu tiểu viện hoang tàn đổ nát hai chị em Lam Uyển bị lôi đến có một cái sân nhỏ hai chị em bọn họ bị đẩy té xuống đất, Lệ Nhi bổng dưng xuất hiện sau đó Tuyết Nhi cũng theo sau tuy nàng mới về không biết chuyện gì xảy ra nhưng chơi đã rồi tính. Lệ Nhi nhìn thoáng qua TuyếtNhi cười gian trá sau đó gọi người đến: “Ngươi đâu mau đến mang thứ ta chuẩn bị cho họ vào đây“...
Lập tức có người đến tầng tầng lớp lớp mang một gối lớn chăn mền đến, điều đặc biệt là những thứ đồ này dơ không chịu nổi.
“ Mau giặc hết đi giặt không sạch không được ăn cơm'' lệ nhi giọng rất nhẹ nhàng lại rất từ tốn.
'” KHÔNG TA KHÔNG LÀM”
Không làm hả.... người đâu đánh cho ta....
Bọn họ bị đánh đến thảm thương sau đó nhìn đến Tuyết Nhi mắt lóe lên một tia hy vọng có người cứu bọn họ rồi.
Lúc hắn phát ra tiếng nói thì chị em họ Lam đã bị chỉnh đến không nhìn ra rồi, hai người lúc vào khí phách ngang ngược mĩ lệ bao nhiêu thì bây giờ tồi tàn rách rới bấy nhiêu, bây giờ chắc hai chị em kia đã hối hận muốn chết rồi.
Một cung nữ bước lên dùng giọng điệu rất tôn kính nói:“Khởi bẩm hoàng thượng, bọn nô tì đang tiếp đón hoàng hậu vừa ở bên ngoài về ạ'' cung nữ này tuy giọng điệu tỏ ra cung kính nhưng nghe kĩ lại có một tia trêu đùa trong đó, chính là lúc đó hai người kia bị làm cho thảm như vậy hơi đâu quan tâm mấy chuyện này nên họ không có nhận ra chỉ lo oai oán kêu gào mách tội với hắn.
“Hoàng thượng cứu thần thiếp, cứu thần thiếp với..... bọn họ ức hiếp chúng ta.. người hãy bắt bọn họ lại” Lam uyển và Lam Nguyệt vừa khóc lóc vừa muốn tiến đến bên cạnh hắn.
“ Hoàng thượng người cứu chúng ta với bọn họ rất đáng sợ.... huhu....”
Hắn nhẹ nhàng tránh né bàn tay của Lam Uyển và Lam Nguyệt dùng một giọng điệu rất lạnh nhạt nói:'' dơ bẩn”, nói xong hắn lướt qua bọn họ nhưng lại thoáng đưa mắt liếc nhìn nô tì nói chuyện lúc nãy trong mắt thoáng một tia cưng chiều đến vô pháp vô thiên.
Bấy giờ trong mắt Lam Nguyệt cùng Lam Uyển là một mảng tuyệt vọng, vốn họ đã làm tưởng cuộc sống của hoàng hậu là rất sung sướng nên hai nàng mới nghe theo kế hoạch của Bác vào cung nào ngờ mọi chuyện lại tồi tệ như vậy. Lúc các nàng chưa đến kinh thành đã dò la rất nhiều tin tức trong cung,'nào là trong cung hoàng thượng rất thương yêu hoàng hậu sủng đến vô pháp vô thiên'....' nào là hoàng hậu nương nương được xem là một viên ngọc trong tay hoàng thượng, cuộc sống rất an nhàn có thể đắc tội với hoàng thượng nhưng tuyệt đừng đụng đến hoàng hậu vì đắc tội với hoàng hậu là một tội lớn không thể tha thứ'......
Lam Nguyệt kêu khóc đến thảm thương bọn họ chỉ là những cô nương chưa nếm trải mùi đời, trong phủ lại được thương yêu vô độ, vốn dĩ là muốn tận hưởng cuộc sống an nhàn trong cung giờ sao lại thế này...
Lam Uyển một bên thì suy nghĩ đến thất thần đau khổ nghĩ:“ đó là hoàng thượng sao người nàng luôn ngưỡng mộ nhưng sao lại đối xử lạnh nhạt với nàng như vậy, không phải mình xinh đẹp như vậy hắn sao không thích mình được..... đúng chính là khuôn mặt này làm hắn chán ghét, có khi nào mình lộ khuôn mặt thật hắn sẽ thích mình không..... đúng khi hắn biết mình không phải nàng ta hắn sẽ không chán ghét mình“.
Lam Nguyệt tuy không tốt tính nhưng bị hành hạ lại rất hoảng sợ, còn Lam Uyển thì khác nàng ta mưu mô không như Lam Nguyệt..... đây là kết luận Lam Anh rút ra được khi nhìn biểu cảm khuôn mặt của hai người bọn họ.
“ Được rồi đừng có ở đó kêu khóc nữa, người đâu đỡ họ đứng lên trong phủ còn nhiều việc để làm” chủ nhân giọng nói này là Lệ Nhi, Lệ Nhi vừa dứt lời đã có 4 người đến lôi hai người xuống. Lệ Nhi thấy có trò để chơi bèn quay sang tinh nghịch nhìn nàng nhỏ giọng nói:“ Chuyện còn lại giao cho tỷ đó muội đi chơi với hai người kia đây”, vừa nói xong chân vừa định nhắc lên thì lại có ba vị khách đồng loạt xuất hiện sư huynh muội Liễu Ninh và tên dẵng hơn cả đỉa Hàn Tiêu.
'' Các người có thấy hoàng hậu ở đâu không, lúc nãy trong phòng ta nghe tin người đã về nhưng lúc đó có người ngăn cản không cho chúng ta ra ngoài” Liễu Ninh kì lạ nói
“ À Các người đi theo ta ta dẫn các ngươi đi'' Lam Anh trong bộ dạng nô tì nói với Liễu Ninh rồi dẫn bọn họ rời khỏi, chỉ còn Lệ Nhi cùng Hàn Tiêu đứng đó..
Không biết từ đâu tuyết nhi thực hiện xong nhiệm vụ trở về, Tuyết Nhi chưa kịp dịch dung trở lại nên vẫn còn trong hình dáng của nô tì kia.
Lệ Nhi rất thức thời chuồn êm chỉ để lại tuyết nhi cùng Hàn Tiêu.
Tuyết Nhi trong bộ dạng nô tì giả vờ không biết Hàn Tiêu hỏi:“ Không biết vị đại nhân này là đến đây tìm ai ta có thể giúp gì không'', nói là thế nhưng trong đầu thầm nghĩ cách nào để đuổi tên phiền phức này về.
Hàn Tiêu thâm thúy nhìn Tuyết Nhi một lúc mới cười nói:“ Ta đến đây tìm Tuyết Nhi chẳng biết tiểu cô nương có thể nói cho ta biết nàng ấy ở đâu”tuyết Nhi trưng ra bộ mặt đau khổ thêm chút khó xử mà trong lòng thầm nghĩ:“ ta biết ngay mà, mai mắn đang trong bộ dạng nô tì hắn không nhận“.
“ À Tuyết Nhi còn chưa trở về rất tiếc không thể giúp cho công tử''. Tuyết Nhi một bộ dạng thành thành thật thật...
'' Vậy sao nàng ấy chưa về à'' Hàn Tiêu làm ra vẻ tiếc nuối sau đó nói thêm:“ cô nương chắc chắn chứ“..
Tuyết Nhi không do dự gật đầu...
'' Lúc nãy trên đường đến đây ta tình cờ xem một quẻ bối quẻ nói rằng một nữa kia của ta đã xuất hiện, chỉ cần trên đường đi gặp cô nương nào đó hỏi họ một câu nếu họ nói dối thì chính là người cần tìm''.
Tuyết Nhi chẳng biết hắn nói gì nhưng cảm giác có gì đo không đúng lại nghe hắn hỏi:“ cô nương đây là không có nói dối ta đi''.
Tuyết Nhi đến giờ vẫn ngây thơ gật đầu, lúc này Hàn Tiêu lại nói:“ ai nói dối phải làm nương tử ta đấy ta muốn cô nương xác nhận mình là nói thật hay nói dối, còn nữa dám nói phải dám chịu “..
Tuyết Nhi chắc nịch gật đầu nàng ngu gì nói là mình nói dối chứ, Hàn Tiêu nhận được cái gật đầu của tuyết Nhi thì cười ha hả nói:“ được vậy tiểu cô nương đợi ta rước người về làm nương tử của ta đi”
Tuyết Nhi nghe thế giật mình nhìn vào Hàn Tiêu:“ Người nói gì vậy ta không hiểu, thần kinh à ta đâu có nói dối ai muốn làm nương tử ngươi chứ”
“ Tuyết Nhi có chơi có chịu đều do nàng đồng ý nha, ta sẽ đến đón nàng sớm” Hàn Tiêu nói xong rồi chạy đi không cho Tuyết Nhi cơ hội nói gì, cứ thế tuyết Nhi bị lừa làm Nương tử của Hàn Tiêu.
Nhưng Tuyết Nhi cũng không quan tâm chuyện này lắm, nhanh chóng đi theo hướng hai người kia bị kéo đi, cùng Lệ nhi chơi với bọn họ.
Trước khu tiểu viện hoang tàn đổ nát hai chị em Lam Uyển bị lôi đến có một cái sân nhỏ hai chị em bọn họ bị đẩy té xuống đất, Lệ Nhi bổng dưng xuất hiện sau đó Tuyết Nhi cũng theo sau tuy nàng mới về không biết chuyện gì xảy ra nhưng chơi đã rồi tính. Lệ Nhi nhìn thoáng qua TuyếtNhi cười gian trá sau đó gọi người đến: “Ngươi đâu mau đến mang thứ ta chuẩn bị cho họ vào đây“...
Lập tức có người đến tầng tầng lớp lớp mang một gối lớn chăn mền đến, điều đặc biệt là những thứ đồ này dơ không chịu nổi.
“ Mau giặc hết đi giặt không sạch không được ăn cơm'' lệ nhi giọng rất nhẹ nhàng lại rất từ tốn.
'” KHÔNG TA KHÔNG LÀM”
Không làm hả.... người đâu đánh cho ta....
Bọn họ bị đánh đến thảm thương sau đó nhìn đến Tuyết Nhi mắt lóe lên một tia hy vọng có người cứu bọn họ rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook