Hoàng Hậu Siêu Quậy
-
Chương 14: Yến Tiệc
*********
Không khí náo nhiệt bỗng chốc thay đổi bằng sự im lặng họ đứng lên hướng mắt về phía cửa chẳng mấy chóc đã có 2thân ảnh xuất hiện:1yểu điệu thục nữ,thanh y thanh thoát,nhưng có vẻ lạnh lùng và hờ hửng/1hắc y thiêu hình rồng lượn khí thế bức người uy nghiêm làm vạn người nể sợ,vẻ mặt cũng lạnh lùng không biểu cảm,làm cho các vị khách mời mê đắm trước vẽ đẹp của 2người quên cả bái kiến.
Muốn phá vỡ không khí im lặng đó thái hậu ho khan vài tiếng và nói:
“Du nhi,Anh nhi các con đến rùi sao nào mau yên vị đi,Anh nhi con đến ngồi cạnh ta đi“.
Nghe được tiếng thái hậu họ bừng tỉnh:
«Hoàng thượng vạn tuế,vạn vạn tuế»
«Hoàng hậu thiên tuế,thiên thiên tuế»
«Bình thân chúng khanh ngồi xuống dự tiệc»hắn nói
Yến hội lại được típ tục diễn ra êm đẹp nếu không có giọng the thé của công công lại vang lên:
“Thái tử,công chúa Lưu Thanh quốc đến”
Lại 1đôi nam nữ nữa bước vào nam thanh lịch,nữ thang tú thước tha,họ cũng khá lộng lẫy đẹp nhưng thua xa nàng và hắn.Nữ mặt váy áo đỏ rực,tóc tay cầu kì cấm đầy trăm thân hình uyển chuyện tựa không sương.Nam bạch y tuấn lãng mắt phương,thân hình vạm vỡ khuôn mặt cũng khá yêu nghiệt có thể nói so với hắn kẽ10 người 9.
Họ bước vào chỉ khẽ cuối đầu với hắn rồi cũng vào bàn tiệc,còn nữ nhân kia cứ mãi nhìn hắn mê đắm không rời,hắn cảm thấy bực bội:
«Thanh lam công chúa không biết ngươi cần zì»lạnh lùng không cảm xúc hắn hỏi.«Ta đến đây hôm nay muốn xin hoàng thượng ban hôn».Thái tử lưu thanh quốc Lưu Kiên nghe muội muội nói zậy chỉ biết lắc đầu,muội muội được nuông chiều từ nhỏ mún zì phải có cái đó hắn không thể làm zì được với vị muội muội này.
«Chẳng hay công chúa mún ta ban hôn cho ai tam đệ đã có thê thất,tứ đệ thì còn ở phương xa,ngũ đệ thì không mún lập thê thất».
«Không ta không mún lấy họ ta mún được làm hoàng hậu Thiên Phong quốc ta mún lấy ngươi».
«Ta đã có hoàng hậu cớ sao lại bảo ta lập hậu»
«Ai chẳng biết hoàng hậu Thiên phong quốc là một phế vật cầm kì không biết,võ công không thông đâu xứng đáng với người».
Thấy muội muội càng ngày càng phá đáng lưu kiên khuyên ngăn nào ngờ nàng còn nói wá hơn«người phế nàng lập ta làm hậu để nàng làm sườn phi,cưới ta có thể thắt chật mối thâm giao giữa 2nước còn nàng chẳng làm được gì cho ngươi»
Đám đông bắt đầu ồn ào nghe danh công chúa Thanh Lam đã lâu giờ mới thấy rõ nàng chẳng có gia giáo,đếm đất nước của họ đòi tứ hôn còn xỉ nhục hoàng hậu của họ.Rồi đồng loạt đổ ánh mắt về nàng hoàng hậu của họ sau trận bệnh giờ khác xưa rất nhìu không biết nàng sẽ làm gì.Nhưng họ phải thất vọng vì nàng chẳng làm gì chỉ ngồi xem kịch.
«Công chúa nghĩ ta sẽ nghe lời người phế hậu sao thật quá ngây thơ»
«Z ta với hoàng hậu các ngươi so tài ta thắng phải lặp ta làm hậu,nàng phải làm nô lệ cho ta»
Hoàng muội càng ngày càng quá đáng Lưu Kiên gằn giọng «Lam nhi không được vô lễ mau xin lỗi hoàng thượng và hoàng hậu»
«Không ta không xin lỗi ta chẳng làm sai zì cả»
Thấy không thể đứng ngoài xem kịch được nữa,nàng cũng rất tức giận khi ả giám nói vậy trước mặt nàng nên nàng cất giọng lạnh lùng vô cảm«Giờ ngọ ngày mai,ta đợi ngươi».Không cho đối phương nói nàng nói mệt cáo từ ra về.
Không khí náo nhiệt bỗng chốc thay đổi bằng sự im lặng họ đứng lên hướng mắt về phía cửa chẳng mấy chóc đã có 2thân ảnh xuất hiện:1yểu điệu thục nữ,thanh y thanh thoát,nhưng có vẻ lạnh lùng và hờ hửng/1hắc y thiêu hình rồng lượn khí thế bức người uy nghiêm làm vạn người nể sợ,vẻ mặt cũng lạnh lùng không biểu cảm,làm cho các vị khách mời mê đắm trước vẽ đẹp của 2người quên cả bái kiến.
Muốn phá vỡ không khí im lặng đó thái hậu ho khan vài tiếng và nói:
“Du nhi,Anh nhi các con đến rùi sao nào mau yên vị đi,Anh nhi con đến ngồi cạnh ta đi“.
Nghe được tiếng thái hậu họ bừng tỉnh:
«Hoàng thượng vạn tuế,vạn vạn tuế»
«Hoàng hậu thiên tuế,thiên thiên tuế»
«Bình thân chúng khanh ngồi xuống dự tiệc»hắn nói
Yến hội lại được típ tục diễn ra êm đẹp nếu không có giọng the thé của công công lại vang lên:
“Thái tử,công chúa Lưu Thanh quốc đến”
Lại 1đôi nam nữ nữa bước vào nam thanh lịch,nữ thang tú thước tha,họ cũng khá lộng lẫy đẹp nhưng thua xa nàng và hắn.Nữ mặt váy áo đỏ rực,tóc tay cầu kì cấm đầy trăm thân hình uyển chuyện tựa không sương.Nam bạch y tuấn lãng mắt phương,thân hình vạm vỡ khuôn mặt cũng khá yêu nghiệt có thể nói so với hắn kẽ10 người 9.
Họ bước vào chỉ khẽ cuối đầu với hắn rồi cũng vào bàn tiệc,còn nữ nhân kia cứ mãi nhìn hắn mê đắm không rời,hắn cảm thấy bực bội:
«Thanh lam công chúa không biết ngươi cần zì»lạnh lùng không cảm xúc hắn hỏi.«Ta đến đây hôm nay muốn xin hoàng thượng ban hôn».Thái tử lưu thanh quốc Lưu Kiên nghe muội muội nói zậy chỉ biết lắc đầu,muội muội được nuông chiều từ nhỏ mún zì phải có cái đó hắn không thể làm zì được với vị muội muội này.
«Chẳng hay công chúa mún ta ban hôn cho ai tam đệ đã có thê thất,tứ đệ thì còn ở phương xa,ngũ đệ thì không mún lập thê thất».
«Không ta không mún lấy họ ta mún được làm hoàng hậu Thiên Phong quốc ta mún lấy ngươi».
«Ta đã có hoàng hậu cớ sao lại bảo ta lập hậu»
«Ai chẳng biết hoàng hậu Thiên phong quốc là một phế vật cầm kì không biết,võ công không thông đâu xứng đáng với người».
Thấy muội muội càng ngày càng phá đáng lưu kiên khuyên ngăn nào ngờ nàng còn nói wá hơn«người phế nàng lập ta làm hậu để nàng làm sườn phi,cưới ta có thể thắt chật mối thâm giao giữa 2nước còn nàng chẳng làm được gì cho ngươi»
Đám đông bắt đầu ồn ào nghe danh công chúa Thanh Lam đã lâu giờ mới thấy rõ nàng chẳng có gia giáo,đếm đất nước của họ đòi tứ hôn còn xỉ nhục hoàng hậu của họ.Rồi đồng loạt đổ ánh mắt về nàng hoàng hậu của họ sau trận bệnh giờ khác xưa rất nhìu không biết nàng sẽ làm gì.Nhưng họ phải thất vọng vì nàng chẳng làm gì chỉ ngồi xem kịch.
«Công chúa nghĩ ta sẽ nghe lời người phế hậu sao thật quá ngây thơ»
«Z ta với hoàng hậu các ngươi so tài ta thắng phải lặp ta làm hậu,nàng phải làm nô lệ cho ta»
Hoàng muội càng ngày càng quá đáng Lưu Kiên gằn giọng «Lam nhi không được vô lễ mau xin lỗi hoàng thượng và hoàng hậu»
«Không ta không xin lỗi ta chẳng làm sai zì cả»
Thấy không thể đứng ngoài xem kịch được nữa,nàng cũng rất tức giận khi ả giám nói vậy trước mặt nàng nên nàng cất giọng lạnh lùng vô cảm«Giờ ngọ ngày mai,ta đợi ngươi».Không cho đối phương nói nàng nói mệt cáo từ ra về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook