Hoàng Hậu Rắc Rối
Chương 6: Nạp thiếp. .



Tối, tôi ngồi trên ghế luyện chữ viết, cũng có tiến bộ rõ rệt. Màn đêm yên tĩnh, bước chân ngoài hành lang vang lên mồn một. Tôi bặm môi, đảo mắt nhìn ra ngoài. Rõ ràng là Vi quý phi đến kiểm chứng xem hoàng thượng có đến thị tẩm tôi không. Sao tôi có thể để ả đắc ý được. Tôi đảo mắt, nở nụ cười:

- Hoàng thượng... hoàng thượng... đừng mà!- Giọng tôi mè nheo như chú mèo con.

- Đêm nào cũng hưởng lạc như thế sẽ mệt lắm. Ta biết là người mong sớm có hài nhi nhưng mà. . .- Tôi nhừa nhựa, đứng dậy chạy quanh phòng như thật.

- Hay hôm nay người sang phòng Vi quý phi đi. Dù sao, nàng ta cũng là gái lỡ thời, thiếp hiểu rõ nỗi khổ đó mà. . .- Tôi nén cười, tranh thủ chọc ngoáy Vi quý phi.

- Sao? Vi quý phi giống con gà mái đẻ mười lứa trứng rồi à? Ơ, nàng ta vẫn là trinh nữ kia mà... Bao nhiêu năm rồi có được thị tẩm đâu mà so với gà đẻ mười lứa?- Tôi phụt cười, nén hết được rồi. Khỏi phải nói, chỉ cần tưởng tượng đến dáng vẻ tức đến thổ huyết của Vi quý phi mà xem, bao vui luôn!

- Hoàng thượng... a... đừng mà... nhẹ tay một chút!

Đang trong lúc diễn sâu, cửa phòng đột nhiên bật mở, hoàng thượng đẩy cửa vào, mặt mày xám ngoét. Tôi hóa đá, ôm chăn trên giường. Cơ mặt cứng ngắc vì quê độ. Mày diễn cho ai coi vậy San? Lúc lâu sau đó, tôi mới thân thiện nở nụ cười thơ ngây:

- Hoàng thượng...

- Ngươi... ngươi...- Hắn lắp bắp không nói nên lời. Tôi bước xuống giường kéo hắn vào trong phòng, khóa cửa lại.

- Từ từ nào...- Tôi vuốt lưng hắn, nuốt giận nào hoàng thượng.

- Ngươi mắc bệnh tự luyến à?- Hắn trợn mắt nói. Tôi không nén được, ôm bụng cười. Hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tròn xoe mắt:

- Ngươi nói nhảm cái gì trong phòng vậy?

- Ta thấy Vi quý phi đến định chọc tức ả thôi mà!- Tôi chu môi phụng phịu, nghiêng cái đầu nở nụ cười. Hắn vẫn bàng hoàng, chưa hết ngạc nhiên:

- Gặp ta đến phòng đã sớm bỏ đi rồi. Chỉ có ta đứng nghe mấy lời ngươi nói nhảm!

- Đó là rên rỉ!- Tôi ám muội hí mắt. Mặt hắn thay đổi đủ màu, xanh đỏ tím vàng đều có đủ.

- Xằng bậy! Chuyện hôm nay mà bại lộ ngươi không thấy mất mặt à?

- Mất cũng mất rồi, sợ gì!- Tôi ngồi phịch xuống giường, tiện thể ngã lưng.

- Ta hết nói nổi ngươi rồi, suốt ngày chọc ngoáy Vi quý phi, mang phiền phức đến cho ta. . .-Hắn đưa tay xoa xoa mi tâm.- Đổng thừa tướng vừa đề cử tiểu muội của Vi quý phi cho ta sắc phong làm thiếp nữa kìa!

Cái gì? Rõ ràng ả ta muốn đem đồng minh vào để báo thù tôi đây mà. Tôi ngồi bật dậy xua tay:

- Đừng nạp là được!

- Đưa ra những lí do tỉ mỉ, hợp lí vô cùng như vậy ta không nạp cũng không được!- Hắn khẽ thở dài. Tên này bị “liệt dương” mà sao ai cũng muốn vào cung để làm bức bình phong vậy? Tôi bĩu môi:

- Nạp vào thì ngươi đau đầu hơn thôi!

- Đành vậy!

- Đừng lo, từ trước đến giờ, ta chưa ngán con nào, chỉ 2 ả nhà Đổng thừa tướng thôi mà!- Tôi nhếch mép, vuốt tóc. Đôi mắt phượng đẹp đẽ khẽ đảo. . .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương