Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu
-
CHƯƠNG 9: THÀNH TỰU KHI DỄ NGÀY THƯỜNG
CHƯƠNG 9: THÀNH TỰU KHI DỄ NGÀY THƯỜNG
Editor: Luna Huang
Một đêm này không biết là ngủ thế nào, Vu Xá Nguyệt chỉ cảm thấy nhắm mắt lại còn chưa được bao lâu, đã bị Ngưng nhi gọi dậy.
Ngưng nhi phách cửa ba ba, có điểm cấp thiết hô “Tiểu thư, chúng ta thức dậy đi. Một hồi người đến thấy tiểu thư không túc trực bên linh cữu… Lại muốn tìm phiền toái.”
“Nga.” Vu Xá Nguyệt lên tiếng, đúng rồi, tam tiểu thư này là bị người phạt coi chừng linh đường. Ngày hôm qua nàng tắm xong ngủ luôn, Ngưng nhi cũng không qua đây gọi nàng.
Vu Xá Nguyệt trước trả hộp hoá trang về chỗ cũ, lúc này mới đứng lên mở cửa.
“Tiểu tiểu tiểu thư!” Mở cửa trong nháy mắt Ngưng nhi thiếu chút nữa tưới nước rửa mặt lên trên người nàng.
“Làm sao vậy?” Sáng sớm gọi hồn một dạng.
Tay của Ngưng nhi bưng bồn đều có chút run, hoảng sợ nói đều nói không rõ “Mặt, mặt! Thai ký!”
“A đúng rồi, ta tẩy đi rồi.” Vu Xá Nguyệt nhớ tới chuyện này, nàng từ trong tay Ngưng nhi đoạt lấy chậu nước mang tiến thất “Giúp ta tìm một cái gương đến.”
Trọng điểm của Ngưng nhi hoàn toàn ở nửa câu đầu “Người nói…là tẩy đi?”
“Ân, đêm qua tắm, hình như tẩy đi rồi.”
“Tiểu thư ngươi, ngươi thực sự… Là…” Ngưng nhi vừa tiếp thu sự thực tiểu thư không ngốc, chính mừng rỡ không biết có bao nhiêu tốt, mặt mũi này lại…
Vu Xá Nguyệt cảm thấy Ngưng nhi không có mao bệnh khác, chỉ là có chút ngạc nhiên. Nàng rửa mặt, chợt nghe bên ngoài có người hô một câu “Ai? Người của viện này đâu?”
Vu Xá Nguyệt không phát hiện, sau lưng nàng mặt của Ngưng nhi cà một chút trắng “Là, là Kim ma ma tới!”
“Kim ma ma là ai?” Vu Xá Nguyệt còn chưa có hỏi xong Ngưng nhi cũng đã trước một bước đi ra ngoài rồi. Vu Xá Nguyệt quay đầu lại tiếp tục rửa mặt, bất quá thanh âm bên ngoài lại đều nghe thấy được. . .
Trong viện một lão thái thái y phục đều rất đắt tiền, không biết còn tưởng rằng là lão tổ mẫu của gia đình đó, căn bản không giống ma ma. Lão thái thái bởi vì không ai tiếp đãi mà sắc mặt túc mục, cả người tản ra khí thế của không giận tự uy.
Ngưng nhi sỉ sỉ sách sách tiến lên trước “Kim ma ma nha, đây là gió gì thổi người tới nha.”
Kim ma ma là nãi ma ma của đại tiểu thư, trong ngày thường người của đại phòng căn bản khinh thường để ý tới những thứ xuất này như các nàng, Ngưng nhi không nghĩ ra Kim ma ma làm sao sẽ bỗng nhiên tìm tới cửa, hơn nữa tam tiểu thư vừa vặn thức rồi, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, nên trong lòng càng thêm lo lắng.
Kim ma ma nghiêm mặt vấn “Tam tiểu thư không có chuyện gì chứ?”
“Ân. . .A! Đúng rồi, tam tiểu thư chiều hôm qua mới tỉnh, vẫn mơ mơ màng màng, sáng sớm hôm nay nô tỳ để tiểu thư rửa mặt, thanh tỉnh một chút đến linh đường túc trực bên linh cữu.”
“A, như vậy a.” Kim ma ma liếc mắt gian nhà của Doãn Thu Minh “Đây không phải đúng sao, buổi tối có hôm qua người kinh qua tây viện, nói nghe được tam tiểu thư ở trong phòng vừa khóc lại kêu. Ai nha truyền tới trong lổ tai đại tiểu thư, sáng sớm dặn lão nô qua đây xem thử, tam tiểu thư này rốt cuộc là thương tâm, hay thân thể không thích hợp mà thôi?”
“Ma ma nha, có phải hay không là người nọ nghe lầm, tối hôm qua. . . Không ai kêu khóc a.”
“Đến cùng có người hay không không quan trọng.” Ý của Kim ma ma chỉ nói “Hai ngày này tứ tiểu thư cũng tới xem không ít.”
Trọng tâm câu chuyện chuyển cái trán của Ngưng nhi cũng bắt đầu đổ mồ hôi “Nô tỳ không rõ ràng lắm, tướng gia không cho người bồi tam tiểu thư, nên, nô tỳ phần lớn thời gian làm việc ở trù phòng.”
“Hiện tại không rõ ràng lắm không quan hệ, sau này rõ ràng thì tốt rồi.” Kim ma ma bỗng nhiên cười nói “Theo một chủ tử như thế cũng khó khăn cho ngươi. Ngươi làm thật tốt, nếu là nơi khác có ghế trống, ma ma ta thì sẽ nhớ đến ngươi.”‘
“A. . .” Ngưng nhi kinh ngạc, Kim ma ma đây ý là để cho nàng giám thị tam tiểu thư?
Kim ma ma xem xét linh đường “Được rồi, linh đường bày ba ngày là đủ rồi, dọn đi. Nếu không chọn người hư thúi, xui.”
Ngưng nhi vốn có muốn nói linh đường phải để bảy ngày, nhưng là nghĩ nghĩ dù cho nàng nói căn bản cũng không sửa đổi được cái gì, lời đến khóe miệng vòng vo đổi “Vâng, nô tỳ biết.”
Nhìn theo Kim ma ma đi ra viện tử, trong lòng Ngưng nhi nín một bụng ủy khuất —— hôm nay là ngày phát nguyệt lệ. Nhưng Kim ma ma tới một chữ cũng không nói. Ai, nàng cũng bao lâu chưa có nguyệt lệ rồi. Nhìn viện của các tỷ tỷ khác đều lĩnh nhiều lần. . .
Ngưng nhi một hồi thân, chính thấy Vu Xá Nguyệt dựa vào khuông cửa nhìn chằm chằm nàng, sợ đến Ngưng nhi run một cái “Tiểu, tiểu thư, Kim ma ma nàng là đến ——”
“Đã biết, lược gỗ ở nơi nào.”
“Nô tỳ đi lấy!” Tam tiểu thư người trở nên dễ nhìn, thế nào biểu tình luôn luôn lạnh như băng dọa người a!
Trong phòng, Vu Xá Nguyệt nhìn vào chậu nước tự chải tóc cho mình, làm một thợ trang điểm, các loại tạo hình cổ phong nàng thuận tay. Tay của Ngưng nhi không biết để như thế nào cho tốt. Bình thường đều là nàng chải đầu cho Vu Xá Nguyệt a.
Vu Xá Nguyệt dùng một cây mộc cố định búi tóc nhỏ, hỏi “Kim ma ma là ai.”
“Ai?” Tính tình diện mạo này của Tiểu thư đều thay đổi tốt hơn, thế nào trí nhớ lại không tốt “Kim ma ma là nãi ma ma của đại tiểu thư. Mỗi người đại phòng các nàng chỉ cao khí ngang, trong ngày thường ta cũng không thấy được, tiểu thư ngươi nhất định là đã quên.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook