Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu
CHƯƠNG 17: SƠ THỨ KIẾN DIỆN THỈNH ĐA QUAN CHIẾU

CHƯƠNG 17: SƠ THỨ KIẾN DIỆN THỈNH ĐA QUAN CHIẾU
(Luna: Nghĩa là lần đầu gặp mặt thỉnh chỉ giáo nhiều)

Editor: Luna Huang

Lão phu nhân thở ra một hơi dài, sắc mặt hòa hoãn không hề băng lãnh “Ai nha, đây thật đúng là di nương di nương phù hộ a.”
Trong lòng Liễu thị tức giận bất bình, vừa nhìn biểu tình của lão thái bà kia nàng liền biết! Lão thái bà này thích tôn tử tôn nữ có thể sử dụng, nhất định là nhìn trúng túi da của Vu Xá Nguyệt rồi, sau này có thể gả quan cao. Đích xuất có một Vu Lưu Vân không đè ép được coi như thôi, thứ xuất còn có một Vu Tịnh Hoa so với nữ nhi nàng đẹp hơn ba phần, đây đủ để cho nàng cùng Lệ Hương thường ngày thụ không ít. Hiện tại có thêm một Vu Xá Nguyệt thay cho Vu Tịnh Hoa…Đây, cuộc sống này không có cách sống nào khác!

Trái lại đại phu nhân đạm nhiên rất nhiều, dù sao cũng là chính thất, vẫn là phải thể hiện thái độ.
Mạnh di nương vốn là oán hận Doãn Thu Minh, nàng còn chặt chẽ nhìn chằm chằm gương mặt đó của Vu Xá Nguyệt mở miệng “Lão phu nhân a, ta xem đây có chút kỳ quái a. Nếu là Doãn muội muội báo mộng cho nàng vậy cũng không nên là đêm qua a. Buổi chiều hôm qua tam tiểu thư làm ra cử động không giống ngày thường.”
“Thật không?” Lão phu nhân chỉ là nhìn một mắt, chỉ biết Mạnh thị là muốn cáo trạng với nàng.
Mạnh di nương lôi kéo Vu Tịnh Hoa, Vu Tịnh Hoa hợp thời xê dịch lên trước. Lão phu nhân một chút đã nhìn thấy trang phục “Bắt mắt” Của Vu Tịnh Hoa. Lão thái thái thở dài một tiếng “Ai nha, Tịnh Hoa thế nào tiều tụy như vậy? Qua đây để tổ mẫu nhìn nhìn.”
Trong lòng Vu Tịnh Hoa rốt cục cân đối một chút, chậm rãi đến lão phu bên người thân đến lão phu nhân. Vu Lệ Hương vẫn không có thể chen vào nói nhịn không được liếc mắt, không phải là làm xấu để tôt mẫu đồng tình sao, thực sự là bỉ ổi.
Không đợi lão phu nhân hỏi, Vu Xá Nguyệt dằng dặc cắt đứt miệng cáo trạng của Vu Tịnh Hoa “Nhị tỷ tỷ hôm qua đến linh đường thăm ta, nghĩ đến cũng là thương tâm thay ta khổ sở?”
“Ngươi ——” Vu Tịnh Hoa thiếu chút nữa mắng lại.
Vu Hàn Thiên quả nhiên không để Vu Xá Nguyệt thất vọng, hắn một chút bắt được trọng điểm, lạnh mặt nói “Ta không phải đã nói không chuẩn bất luận kẻ nào đến linh đường sao.”
Vu Tịnh Hoa run run một cái, Mạnh di nương nhanh lên đứng ra “Đây không phải là Tịnh Hoa hảo tâm sao, lo lắng tam tiểu thư. Người đừng nóng giận.”
Đại phu nhân ở một bên nhàn nhạt khuyên bảo “Đúng vậy tướng gia, cũng không phải đại sự gì.”
Vu Hàn Thiên hừ một tiếng không nói nữa.
Vu Tịnh Hoa nhanh tội nghiệp cầm tay của lão phu nhân, vạn phần ủy khuất nói “Đúng vậy, Doãn di nương cứ đi như vậy, ta cũng tội nghiệp tam muội muội a. Đối với tam muội muội không vâng lời phụ thân, tam muội muội nàng ngày hôm qua còn đối với ta như vậy, hơi quá đáng.”

“Nàng đối với ngươi thế nào?” Lão phu nhân tuy rằng nhìn ra được Mạnh di nương nhỏ mọn, thế nhưng đối với tôn bối hài tử của mình thập phần bảo vệ. Vu Xá Nguyệt này chẳng lẽ là. . .
“Ô ô ô tổ mẫu a, trong lòng Tịnh Hoa ủy khuất ~ tam muội muội hôm qua đánh cả người Xuân Đào đều là thương, ta đến vấn tam muội muội vì sao đánh người, nhưng nàng. . .” Vu Tịnh Hoa quay đầu lại, sợ hãi nhìn Vu Xá Nguyệt một chút nói “Nàng đè ta xuống đất đánh a!”
“Có việc này?” Lão phu nhân vừa mới mừng rỡ Vu Xá Nguyệt liền tiêu tán không ít. Vu Lưu Vân là hài tử nàng ký thác kỳ vọng lớn, còn lại mấy thứ xuất này vậy cũng mỗi người đều là bảo bối thịnh vượng gia tộc, tổn thất một nàng cũng đau.
Lúc này nàng một chút không ngẫm lại, vậy chân chính của tam cô nương, nếu như không phải là thay đổi cái linh hồn, làm sao có thể đánh thắng được Xuân Đào du quang thủy hoạt.
Vu Xá Nguyệt đang muốn há mồm chuyện này, nhưng Vu Tịnh Hoa hiện tại biết rõ Vu Xá Nguyệt nói không nên lời lời hữu ích, cướp tiếp tục khóc lóc kể lể “Nàng còn mang ruồi cùng cơm gắp vào trong miệng ta, bảo ăn đi ——”
“Nôn ——”
Lúc này Vu Tịnh Hoa đình chỉ, thế nhưng lão phu nhân không đình chỉ, nàng hướng hai bên trái phải dựa vào một chút, thuận thế rút tay bị Vu Tịnh Hoa lôi kéo ra vỗ ngực. Vu Tịnh Hoa sửng sốt bị ghét bỏ.
Vu Hàn Thiên thấy vậy, từ trên ghế đứng dậy vì lão phu nhân vỗ phía sau lưng thuận khí. Luôn luôn lười quản gia sự Vu Lưu Vân cũng cau mi, nhất phó chán ghét.
Liễu thị thấy lão phu nhân ghét bỏ như vậy, cũng vỗ vỗ ngực quay đầu hướng Vu Lệ Hương thấp giọng nói “Ai nha, may là sáng sớm hôm nay không có khẩu vị chưa ăn cơm.”

Thanh âm của đại phu nhân u lãnh “Tịnh Hoa, chớ mang chuyện ác tâm gì kể với tổ mẫu ngươi.”
Vu Xá Nguyệt sờ mũi một cái, nghe Ngưng nhi nói nguyên lai đều là cùng một chiến tuyến khi dễ tây viện các nàng, bây giờ còn biến thành đánh lẫn nhau ~
Lão phu nhân bình phục, quay đầu lại nhìn Vu Tịnh Hoa, luôn cảm thấy có vị đạo tự đắc.
Sắc mặt Mạnh di nương trắng bệch, nàng trăm triệu không nghĩ tới lão phu nhân dĩ nhiên ghét bỏ Tịnh Hoa. Nhưng là bây giờ đổi ý cũng vô ích, nói xong rồi. Lần này nếu là không xử lý Vu Xá Nguyệt, vậy mẫu nữ nàng coi như không công! Nghĩ, Mạnh di nương khóc lên “Tịnh Hoa của ta a, thực sự là đáng thương, từ đêm qua đến bây giờ chưa có cơm nước gì a. . .”
Vu Hàn Thiên một bên vỗ lưng lão phu nhân, quay đầu lại nộ xích Vu Xá Nguyệt “Đây là ngươi làm?”
“Chuyện ngày hôm qua, Nguyệt nhi không còn nhớ rõ, chỉ nhớ rõ chuyện sau khi tỉnh lại.” Vu Xá Nguyệt sợ hãi ngẩng đầu lên nói “Bất quá. . . Nhị tỷ tỷ a, linh đường tại sao có thể có cơm thiêu? Ngưng nhi cùng ta nói cha ra lệnh, cơm gì cũng không thể có. Nguyệt nhi vẫn chịu đựng, đến bây giờ cũng chưa ăn ~ bằng không gọi Ngưng nhi tiến đến hỏi?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương