CHƯƠNG 12: BỘ LỘ

Editor: Luna Huang

Một bên xem náo nhiệt nở nụ cười, Tân Chỉ vừa nghe có người cười, liền cảm giác mình có thêm đồng minh, dương dương đắc ý ngẩng đầu lên.
Ngưng nhi nghe câu này mặt cũng đỏ lên vì tức, dĩ nhiên bảo tam tiểu thư nhà nàng gả cho gia nô, đây quá khi dễ người!
Vu Xá Nguyệt nheo mắt lại, trước hết để cho ngươi cười ngươi cười, nàng trước đưa cục diện rối rắm của tam tiểu thư này giải quyết xong mới nói “Bát hoàng tử nói từ hôn vậy liền từ đi, không biết từ hôn có cần thủ tục gì hay không?”

Thủ tục? Tân Chỉ sửng sốt một chút, sau đó kéo sai vặt bên cạnh qua vấn “Thiếp canh đâu?” Trước lão phu nhân tướng phủ vẫn không cho hối, hôm nay thối thân thuận lợi như vậy hắn không nghĩ tới a, cũng không lấy thiếp canh đến.,
Sai vặt vội vàng từ trên người lấy ra một cái thiệp. Ngưng nhi thấy thiếp canh của tiểu thư nhà mình để một sai vặt giữ, hầu như đều muốn khóc lên. Vu Xá Nguyệt tuy rằng không hiểu những quy củ này nhiều, thế nhưng nhìn thấy Ngưng nhi bên cạnh như vậy, nàng chỉ biết chuyện này không để yên.
Giọng nói của Vu Xá Nguyệt lạnh xuống “Cầm lại cái này, chúng ta không còn vướng mắt gì nữa?”
“Đúng, một chút một chút vướng mắt cũng không có ~” Tân Chỉ còn cố ý nhấn mạnh một lần “Ai còn dám nói chúng ta có vướng mắt, bổn hoàng tử cắt đầu lưỡi hắn!”
Vu Xá Nguyệt gật gật đầu nói “Ngưng nhi, mang về.”
Một bên bách tính nghị luận xì xào bàn tán “Không phải nói tam cô nương tướng phủ không riêng xấu, còn sỏa sao. Hãy nhìn nhân gia nói trật tự rõ ràng a.”
“Kẻ ngu si cũng không phải mỗi ngày sỏa a, thỉnh thoảng thôi.”
“Có thể…”
Ngưng nhi vừa xuống bặc, chợt nghe Kim ma ma phía sau ai thanh hô “Chờ một chút —— bát hoàng tử nha, ngươi nghe lão nô nói a ——”
Ngưng nhi bị người sai sử quen, nghe mệnh lệnh của Kim ma ma theo thói quen dừng bước lại, Vu Xá Nguyệt thấy vậy lớn tiếng quát lớn “Ngưng nhi!”
Ngưng nhi tâm thần chấn động, đối diện ánh mắt của Vu Xá Nguyệt. Trong lòng nàng lập tức chỉ biết, nếu tam tiểu thư đã thanh tỉnh, nàng hôm nay cũng chỉ có thể nghe một người. Ngưng nhi cắn răng một cái, bỗng nhiên một bước nhảy xuống bốn bậc thang, đưa tay đoạt thiếp canh Tân Chỉ đưa ra.
Kim ma ma bị thất tha thất thểu lao ra cửa, hai mắt nàng bốc hỏa, hận không thể hận ăn tươi nuốt sống Ngưng nhi. Ngưng nhi trong lòng sợ, lập tức chạy tới chỗ Vu Xá Nguyệt.

Kim ma ma không kịp giáo huấn người khác, cười theo khập khễnh xuống bậc thang nói “Bát hoàng tử a, chúng ta có chuyện hảo thương lượng a.”
Tân Chỉ vung tay lên nói “Thiếp canh của bổn hoàng tử vẫn còn trong tay đại tiểu thư, thiếp canh của tam tiểu thư cũng không ở chỗ này của ta, nên chúng ta là hảo hảo thương lượng một chút. Bổn hoàng tử đối với đại tiểu thư nhất vãng tình ——”
Lời của còn chưa nói hết, chỉ thấy Vu Xá Nguyệt sau lưng Kim ma ma buông tay áo che mặt xuống, chính đưa tay lấy đồ Ngưng nhi cầm. Cái nhìn này, hai mắt Tân Chỉ đăm đăm mất hồn.
Mọi người vây xem cũng là một mảnh ồ lên, Khải Nam thanh nổi danh tam mỹ tam sửu, tam tiểu thư tướng phủ là dẫn đầu trong tam sửu a! Trước gặp qua nàng cũng không ít, Vu Xá Nguyệt sớm ngồi chặt cái ghế sửu, vậy làm sao… Này rõ ràng mặt đẹp hơn hoa thơm cỏ lạ! Nếu không phải ngũ quan đó cùng thời gian có thai ký giống nhau như đúc, tất cả mọi người nghĩ là đổi người.
Kim ma ma vừa thấy Tân Chỉ biểu tình sai, bật người nhìn lại, thấy Vu Xá Nguyệt thiếu chút nữa không còn khí rồi.
Vu Xá Nguyệt thu thiếp canh về người, thầm nghĩ hôn ước lui rồi có thể yên tâm, kế tiếp có thể coi là tính sổ sách mạng người. Nàng vừa nhấc mắt, chính Tân Chỉ đã đẩy Kim ma ma ra nhanh tiến đến, chỉa về phía nàng khiếp sợ vấn “Ngươi chuyện gì xảy ra! Ngươi không phải là có thai ký sao!” Tân Chỉ xác định đây chính là hắn gặp qua Vu Xá Nguyệt kia, thế nào mất thai ký sẽ đẹp như vậy?
Nhưng Vu Xá Nguyệt đáp lại hắn bốn chữ, “Mắc mớ gì ngươi.”
Nếu như thưòng lui tới Tân Chỉ đã sớm kêu người động thủ, thế nhưng hắn đối mặt mỹ sắc cho tới bây giờ tính tình rất tốt. Tân Chỉ suy nghĩ một chút, thập phần trách cứ “Tam tiểu thư ngươi mất thai ký sao không nói sớm, bổn hoàng tử hà tất đại phí chu chương từ hôn, phản chính người tuy rằng sỏa chút, bất quá bổn hoàng tử còn có thể suy xét đem…”

“Ngươi đem hay không liên quan gì ta?” Vu Xá Nguyệt ôm cánh tay cười hỏi “Bát hoàng tử không phải là từ hôn sao, tại sao lại nhấc lên chuyện chấp nhận, bát hoàng tử là dự định đến cùng đại tỷ của ta đàm hôn sự đi ~”
“Ngươi ——” Xung quanh một mảnh cười vang, Tân Chỉ cảm giác trên mặt bốc lên một trận hồng nhiệt, thẹn quá thành giận liền muốn lên tay.
Kim ma ma không kịp đi truy cứu Vu Xá Nguyệt hôm nay đến cùng chuyện gì xảy ra, nàng chỉ biết bây giờ là trước mặt mọi người, hôn này cũng không thể lui.
Nghĩ đến chỗ này nàng lập tức đẩy hai nha hoàn đở mình ra, nhảy chân tiến lên trước, kéo cánh tay nâng lên của Tân Chỉ sốt ruột nói, “Bát hoàng tử nha, người không phải là ngại tam tiểu thư mặt xấu sao, thai ký của tam tiểu thư đã loại trừ, chuyện hôn ước này có đúng hay không…”
Tân Chỉ giận dữ hừ một tiếng “Được rồi, bổn hoàng tử không truy cứu ngươi nói năng lỗ mãng nữa!”
Kim ma ma thật to thở phào nhẹ nhõm, ngược lại dịu nói với Vu Xá Nguyệt “Tam tiểu thư, đàm thoả đáng rồi, mau trả lại thiếp canh đi.” Cuối cùng, nàng nhìn người vây xem một bên bỏ thêm một câu “Đây chính là bát hoàng tử người tâm tâm niệm niệm yêu!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương