Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu
-
Chương 9: Di vật của Doãn Thu Minh
-Có chuyện gì?
Vu Xá Nguyệt nhìn Nghi Nhi. Như thế nào lại hét lên như vậy chứ!?
-Nhị tiểu thư với Mạnh di nương, bọn... bọn họ sẽ tới đây tìm ngươi gây chuyện đó! -Nghi Nhi luống cuống cùng hoảng hốt nói.
Vụ Xả Nguyệt làm ra bộ mặt như không có gì to tát.
-Ta không chọc bọn họ, bọn họ cũng sẽ tới tìm ta mà thôi.
Tuy Vu Xá nguyệt đã nói vậy, Nghi Nhi vẫn rất lo lắng.
-Doãn di nương mới đi, người trong tướng phủ sợ đen đủi sẽ không qua đây. Chỉ có nhị tiểu thư không biết cấm kị mới chạy tới đây gây chuyện.
Nghi nhi thở dài, nhìn tam tiểu thư cười ranh mãnh.
-Chẳng qua, tiểu thư giờ không ngốc nữa, bọn họ tới kiếm chuyện thì cũng có thể ứng phó được.
Vu Xá Nguyệt mỉm cười. Nha đầu nhút nhát này còn đưa ra bộ mặt ranh mãnh, xem ra với tam tiểu thư thập phần trung thành, tuyệt tin tưởng nàng. Nếu không nàng ta cũng sẽ không vui vẻ như vậy khi chủ tử không còn ngốc.
Vu Xá Nguyệt ăn bánh bao, nghĩ ngợi. Hiện tại nàng là tam tiểu thư, nhưng lại không biết chuyện trong tướng phủ. Lúc nào rảnh rỗi nên tìm hiểu một chút.
Vu Xá Nguyệt nghĩ vu vơ, ánh mắt đụng trúng Nghi Nhi, mới nhớ ra còn có thể hỏi nàng ta. Nàng thôi ăn bánh bao, nhìn Nghi Nhi hỏi:
-Nghi Nhi, trong tướng phủ có mấy công tử mấy tiểu thư?
Nghi Nhi hơi thắc mắc tại sao tam tiểu thư lại không nhớ, song vẫn trả lời. Nàng giơ ngón tay, đếm lại cho tam tiểu thư thấy.
-Ngoại trừ tiểu thư, tướng phủ có ba công tử, năm tiểu thư nữa.
-Ồ!
Vu Xá Nguyệt gật đầu, trong lòng thầm kinh hô. Nhiều dữ tợn! Đúng là hậu trạch của xã hội cũ!
Nghi Nhi nhìn tam tiểu thư ngồi ăn bánh bao ngon lành, trong lòng bất giác dấy lên chút cảm giác nghi ngờ cùng lo lắng. Tam tiểu thư không còn ngốc đã đủ lạ rồi, với Doãn di nương xem chừng tình cảm không còn tha thiết, hơn nữa cái gì cũng không nhớ. Tiểu thư hình như quên sạch quá khứ, biến thành một người khác!
Vu Xá Mục tuy đang ăn nhưng không phải không biết Nghi Nhi đang nhìn mình. Không phải nàng ta đang nghi ngờ nàng đấy chứ? Mà có nhìn thì cũng đừng nhìn lúc đang ăn chứ. Như vậy sao ăn ngon được?
-Nghi Nhi, ngươi sắp nhìn thủng người ta ra rồi đấy.
Nghi Nhi nghe tam tiểu thư nói mới giật mình. Cái này là vô lễ a! Không hiểu từ lúc nào nàng lại nhìn chằm chằm tam tiểu thư. Chắc là do mải suy nghĩ.
Vu Xá Nguyệt ăn xong cái bánh bao thì ngáp dài. Cũng đã trễ rồi, cảm thấy buồn ngủ rồi a. Nàng vươn vai, giọng nhẹ bâng tự nhiên nói:
-Ta buồn ngủ rồi, ngươi mang ta về phòng đi thôi.
-Được thôi!
Nghi Nhi bất đắc dĩ cười. Tiểu thư bây giờ đến phòng ở đâu cũng quên. Đúng thật là kỳ lạ...!
Trăng hôm nay rất tròn và sáng. Đứng tại hành lang mà ánh trăng chiếu sáng đến nỗi không cần đèn vẫn nhìn rất rõ. Nghi Nhi chỉ qua phía bên trái, nói:
-Tiểu thư, phòng ngươi ở bên này!
Nói rồi Nghi Nhi lại chỉ qua phía bên phải.
-Bên phải lúc trước của Doãn di nương, tiểu thư vào trước đi, Nghi Nhi đi lấy nước nóng cho ngươi.
Vu Xá Nguyệt gật đầu, Nghi Nhi liền chạy đi. Vũ Xá Nguyệt nhìn theo nàng ta rồi bước về phòng của mình. Nàng đẩy cửa, thấy bên trong không khỏi thất vọng.
-Ầy! Bốn phía tường trống...
Đúng là trống thật. Trong phòng ngoại trừ một chiếc giường cùng bàn ghế thì không có gì nữa. Mà nhìn lại, trong phòng đồ vật xem chừng đều rất cũ kỹ. Chỗ này đúng là thê thảm. Vu Xá Nguyệt cảm thán. Hai mẹ con nhà này không giống chủ nhân trong tướng phủ.
Vu Xá Nguyệt thở dài, cầm lấy cây đèn quay người ra ngoài. Nàng đến phòng của Doãn di nương.
Vu Xá Nguyệt bước vào, có cảm giác không nói nên lời. Chỗ này quá tuềnh toàng!
Trên bàn giữa phòng của Doãn di nương, ngoại trừ bộ chén trà thì có nhiều thêm một quyển sách và một tấm vải đặt trong khung thêu đang thêu dở đóa hoa màu đỏ. Nhìn những thứ này, đoán chừng trước khi xảy ra chuyện, Doãn di nương hẳn là còn đang làm những chuyện thường ngày!
Vu Xá Nguyệt càng là đau lòng. Nàng thấy trong lòng thật khó chịu, nhưng cảm giác khó chịu này không thuộc về nàng... Hẳn là, của tam tiểu thư đi...
Vu Xá Nguyệt đặt cây đèn xuống bàn, bắt đầu lục lọi khắp phòng. Có thể làm một phần da giả dán lên mặt nữ nhi thì Doãn di nương không phải người thường, hẳn là còn để lại thứ gì đó.
-Tìm thấy rồi!
Lục lọi một lúc, cuối cùng Vu Xá Nguyệt cũng tìm thấy thứ nàng muốn. Đó là một chiếc hộp gỗ, không khóa, và bám bụi. Vu Xá Mục hít vào một hơi rồi thổi bay những hạt bụi. Trên nắp chiếc hộp gỗ có ghi A3. Vu Xá Nguyệt mở nắp.
-Cái này... -Vu Xá Nguyệt ngạc nhiên nhìn vào trong hộp, nói thầm -...da giả!
Trong chiếc hộp có chứa da giả. Điều kỳ lạ là chiếc hộp nhìn từ bên ngoài thì rất cao nhưng bên trong thì không giống vậy. Da giả được đặt trên một lớp vải đỏ, nhưng không thể nào lại dùng hết diện tích cái hộp để lót vải.
Vu Xá Nguyệt thử chạm vào. Nàng nhíu mày. Cái cảm giác này càng giống với mũi người thật, có khi nào là da người thật?
-Tiểu thư? Tiểu thư?
Nghe được giọng của Nghi Nhi, Vu Xá Nguyệt vội đóng chiếc hộp gỗ lại. Nghi Nhi đứng ở cửa, tay cầm một xô nước bằng gỗ.
-Làm sao ngươi lại ở trong này?
Bị phát hiện, Vu Xa Nguyệt lúng túng, vội giấu hộp đồ ra sau lưng gượng cười nói:
-Ta tới phòng Doãn di nương xem.
Nghi Nhi nhìn tam tiểu thư, không biết nghĩ gì. Ánh mắt nàng ánh lên sự cảm thông và buồn bã.
-Tiểu thư... Đừng buồn nữa. Doãn di nương đi rồi có khi còn thoải mái hơn...
-Ừm, ta biết rồi.
Ánh mắt Vu Xá Nguyệt dịu đi. Nghi Nhi là đang nghĩ cho nàng. Có một người quan tâm mình, xuyên không cũng tốt.
-Nghi Nhi đun nước xong rồi, tiểu thư về phòng tắm thôi -Nghi Nhi vội chuyển chủ đề, vui vẻ nói.
Vu Xá Nguyệt nghĩ ngợi. Nếu như bây giờ đi thì sẽ lộ thứ đồ nàng giấu sau lưng mất.
-Ta tắm ở đây là được, ngươi để nước lại đi.
-Vâng.
Nghi Nhi vội mang nước tới phòng của Doãn di nương. Nhìn xô nước quá khổ so với người nàng ta, Vu Xá Nguyệt chỉ đứng nhìn thôi không được. Nàng cắn môi. Thôi vậy, nếu giấu dưới lớp chăn chắc nàng ta cũng không để ý.
-Vẫn để ta mang cùng đi!
Nghi Nhi vô cùng ngạc nhiên khi thấy tam tiểu thư giúp mình. Đây là chuyện của hạ nhân, làm sao có thể để chủ tử của mình đụng vào được? Vì vậy, Nghi Nhi liền ngăn tam tiểu thư.
-Tiểu thư, không cần đâu, một mình Nghi Nhi làm được rồi.
Vu Xá Nguyệt cười xòa. Nàng vốn không để tâm cái gì là chủ tớ với Nghi Nhi. Dù sao thì ở đây chỉ có Nghi Nhi là thân thiết với nàng nhất, và cũng lo cho nàng, yêu thương nàng nhất.
-Được rồi! Được rồi! Ta ngứa ngáy lắm rồi, muốn được tắm nhanh.
Nghe tam tiểu thư nói vậy, Nghi Nhi đành im lặng, bất giác đối với chủ tử thêm một tầng yêu mến. Hai người xách nước một lúc lâu, cuối cùng cũng đầy thùng (xl các nàng, ta chẳng biết dùng từ thế nào. Nếu các nàng biết thì bình luận nhắc nhở để ta sửa lại nha!). Nghi Nhi nhìn tâm tiểu thư.
-Tiểu thư, tắm được rồi đó, ta qua thủ linh cho Doãn di nương.
Vu Xá Nguyệt gật đầu.
-Cám ơn ngươi.
Vu Xá Nguyệt nhìn Nghi Nhi. Như thế nào lại hét lên như vậy chứ!?
-Nhị tiểu thư với Mạnh di nương, bọn... bọn họ sẽ tới đây tìm ngươi gây chuyện đó! -Nghi Nhi luống cuống cùng hoảng hốt nói.
Vụ Xả Nguyệt làm ra bộ mặt như không có gì to tát.
-Ta không chọc bọn họ, bọn họ cũng sẽ tới tìm ta mà thôi.
Tuy Vu Xá nguyệt đã nói vậy, Nghi Nhi vẫn rất lo lắng.
-Doãn di nương mới đi, người trong tướng phủ sợ đen đủi sẽ không qua đây. Chỉ có nhị tiểu thư không biết cấm kị mới chạy tới đây gây chuyện.
Nghi nhi thở dài, nhìn tam tiểu thư cười ranh mãnh.
-Chẳng qua, tiểu thư giờ không ngốc nữa, bọn họ tới kiếm chuyện thì cũng có thể ứng phó được.
Vu Xá Nguyệt mỉm cười. Nha đầu nhút nhát này còn đưa ra bộ mặt ranh mãnh, xem ra với tam tiểu thư thập phần trung thành, tuyệt tin tưởng nàng. Nếu không nàng ta cũng sẽ không vui vẻ như vậy khi chủ tử không còn ngốc.
Vu Xá Nguyệt ăn bánh bao, nghĩ ngợi. Hiện tại nàng là tam tiểu thư, nhưng lại không biết chuyện trong tướng phủ. Lúc nào rảnh rỗi nên tìm hiểu một chút.
Vu Xá Nguyệt nghĩ vu vơ, ánh mắt đụng trúng Nghi Nhi, mới nhớ ra còn có thể hỏi nàng ta. Nàng thôi ăn bánh bao, nhìn Nghi Nhi hỏi:
-Nghi Nhi, trong tướng phủ có mấy công tử mấy tiểu thư?
Nghi Nhi hơi thắc mắc tại sao tam tiểu thư lại không nhớ, song vẫn trả lời. Nàng giơ ngón tay, đếm lại cho tam tiểu thư thấy.
-Ngoại trừ tiểu thư, tướng phủ có ba công tử, năm tiểu thư nữa.
-Ồ!
Vu Xá Nguyệt gật đầu, trong lòng thầm kinh hô. Nhiều dữ tợn! Đúng là hậu trạch của xã hội cũ!
Nghi Nhi nhìn tam tiểu thư ngồi ăn bánh bao ngon lành, trong lòng bất giác dấy lên chút cảm giác nghi ngờ cùng lo lắng. Tam tiểu thư không còn ngốc đã đủ lạ rồi, với Doãn di nương xem chừng tình cảm không còn tha thiết, hơn nữa cái gì cũng không nhớ. Tiểu thư hình như quên sạch quá khứ, biến thành một người khác!
Vu Xá Mục tuy đang ăn nhưng không phải không biết Nghi Nhi đang nhìn mình. Không phải nàng ta đang nghi ngờ nàng đấy chứ? Mà có nhìn thì cũng đừng nhìn lúc đang ăn chứ. Như vậy sao ăn ngon được?
-Nghi Nhi, ngươi sắp nhìn thủng người ta ra rồi đấy.
Nghi Nhi nghe tam tiểu thư nói mới giật mình. Cái này là vô lễ a! Không hiểu từ lúc nào nàng lại nhìn chằm chằm tam tiểu thư. Chắc là do mải suy nghĩ.
Vu Xá Nguyệt ăn xong cái bánh bao thì ngáp dài. Cũng đã trễ rồi, cảm thấy buồn ngủ rồi a. Nàng vươn vai, giọng nhẹ bâng tự nhiên nói:
-Ta buồn ngủ rồi, ngươi mang ta về phòng đi thôi.
-Được thôi!
Nghi Nhi bất đắc dĩ cười. Tiểu thư bây giờ đến phòng ở đâu cũng quên. Đúng thật là kỳ lạ...!
Trăng hôm nay rất tròn và sáng. Đứng tại hành lang mà ánh trăng chiếu sáng đến nỗi không cần đèn vẫn nhìn rất rõ. Nghi Nhi chỉ qua phía bên trái, nói:
-Tiểu thư, phòng ngươi ở bên này!
Nói rồi Nghi Nhi lại chỉ qua phía bên phải.
-Bên phải lúc trước của Doãn di nương, tiểu thư vào trước đi, Nghi Nhi đi lấy nước nóng cho ngươi.
Vu Xá Nguyệt gật đầu, Nghi Nhi liền chạy đi. Vũ Xá Nguyệt nhìn theo nàng ta rồi bước về phòng của mình. Nàng đẩy cửa, thấy bên trong không khỏi thất vọng.
-Ầy! Bốn phía tường trống...
Đúng là trống thật. Trong phòng ngoại trừ một chiếc giường cùng bàn ghế thì không có gì nữa. Mà nhìn lại, trong phòng đồ vật xem chừng đều rất cũ kỹ. Chỗ này đúng là thê thảm. Vu Xá Nguyệt cảm thán. Hai mẹ con nhà này không giống chủ nhân trong tướng phủ.
Vu Xá Nguyệt thở dài, cầm lấy cây đèn quay người ra ngoài. Nàng đến phòng của Doãn di nương.
Vu Xá Nguyệt bước vào, có cảm giác không nói nên lời. Chỗ này quá tuềnh toàng!
Trên bàn giữa phòng của Doãn di nương, ngoại trừ bộ chén trà thì có nhiều thêm một quyển sách và một tấm vải đặt trong khung thêu đang thêu dở đóa hoa màu đỏ. Nhìn những thứ này, đoán chừng trước khi xảy ra chuyện, Doãn di nương hẳn là còn đang làm những chuyện thường ngày!
Vu Xá Nguyệt càng là đau lòng. Nàng thấy trong lòng thật khó chịu, nhưng cảm giác khó chịu này không thuộc về nàng... Hẳn là, của tam tiểu thư đi...
Vu Xá Nguyệt đặt cây đèn xuống bàn, bắt đầu lục lọi khắp phòng. Có thể làm một phần da giả dán lên mặt nữ nhi thì Doãn di nương không phải người thường, hẳn là còn để lại thứ gì đó.
-Tìm thấy rồi!
Lục lọi một lúc, cuối cùng Vu Xá Nguyệt cũng tìm thấy thứ nàng muốn. Đó là một chiếc hộp gỗ, không khóa, và bám bụi. Vu Xá Mục hít vào một hơi rồi thổi bay những hạt bụi. Trên nắp chiếc hộp gỗ có ghi A3. Vu Xá Nguyệt mở nắp.
-Cái này... -Vu Xá Nguyệt ngạc nhiên nhìn vào trong hộp, nói thầm -...da giả!
Trong chiếc hộp có chứa da giả. Điều kỳ lạ là chiếc hộp nhìn từ bên ngoài thì rất cao nhưng bên trong thì không giống vậy. Da giả được đặt trên một lớp vải đỏ, nhưng không thể nào lại dùng hết diện tích cái hộp để lót vải.
Vu Xá Nguyệt thử chạm vào. Nàng nhíu mày. Cái cảm giác này càng giống với mũi người thật, có khi nào là da người thật?
-Tiểu thư? Tiểu thư?
Nghe được giọng của Nghi Nhi, Vu Xá Nguyệt vội đóng chiếc hộp gỗ lại. Nghi Nhi đứng ở cửa, tay cầm một xô nước bằng gỗ.
-Làm sao ngươi lại ở trong này?
Bị phát hiện, Vu Xa Nguyệt lúng túng, vội giấu hộp đồ ra sau lưng gượng cười nói:
-Ta tới phòng Doãn di nương xem.
Nghi Nhi nhìn tam tiểu thư, không biết nghĩ gì. Ánh mắt nàng ánh lên sự cảm thông và buồn bã.
-Tiểu thư... Đừng buồn nữa. Doãn di nương đi rồi có khi còn thoải mái hơn...
-Ừm, ta biết rồi.
Ánh mắt Vu Xá Nguyệt dịu đi. Nghi Nhi là đang nghĩ cho nàng. Có một người quan tâm mình, xuyên không cũng tốt.
-Nghi Nhi đun nước xong rồi, tiểu thư về phòng tắm thôi -Nghi Nhi vội chuyển chủ đề, vui vẻ nói.
Vu Xá Nguyệt nghĩ ngợi. Nếu như bây giờ đi thì sẽ lộ thứ đồ nàng giấu sau lưng mất.
-Ta tắm ở đây là được, ngươi để nước lại đi.
-Vâng.
Nghi Nhi vội mang nước tới phòng của Doãn di nương. Nhìn xô nước quá khổ so với người nàng ta, Vu Xá Nguyệt chỉ đứng nhìn thôi không được. Nàng cắn môi. Thôi vậy, nếu giấu dưới lớp chăn chắc nàng ta cũng không để ý.
-Vẫn để ta mang cùng đi!
Nghi Nhi vô cùng ngạc nhiên khi thấy tam tiểu thư giúp mình. Đây là chuyện của hạ nhân, làm sao có thể để chủ tử của mình đụng vào được? Vì vậy, Nghi Nhi liền ngăn tam tiểu thư.
-Tiểu thư, không cần đâu, một mình Nghi Nhi làm được rồi.
Vu Xá Nguyệt cười xòa. Nàng vốn không để tâm cái gì là chủ tớ với Nghi Nhi. Dù sao thì ở đây chỉ có Nghi Nhi là thân thiết với nàng nhất, và cũng lo cho nàng, yêu thương nàng nhất.
-Được rồi! Được rồi! Ta ngứa ngáy lắm rồi, muốn được tắm nhanh.
Nghe tam tiểu thư nói vậy, Nghi Nhi đành im lặng, bất giác đối với chủ tử thêm một tầng yêu mến. Hai người xách nước một lúc lâu, cuối cùng cũng đầy thùng (xl các nàng, ta chẳng biết dùng từ thế nào. Nếu các nàng biết thì bình luận nhắc nhở để ta sửa lại nha!). Nghi Nhi nhìn tâm tiểu thư.
-Tiểu thư, tắm được rồi đó, ta qua thủ linh cho Doãn di nương.
Vu Xá Nguyệt gật đầu.
-Cám ơn ngươi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook