Một ngày trước khi Nguyễn Âm muốn gặp các quan đại thần, Bạch Sơ Nguyệt đã vời vài vị đại thần đến Ngự thư phòng.

Đây là lần đầu tiên hoàng đế chủ động triệu kiến bọn họ, bốn người bước vào ngự thư phòng với vẻ bất an.

Vẫn là Lý đại nhân lên tiếng trước: “Hôm nay thánh thượng triệu bốn người hạ thần đến đây là có việc gì?”

Bạch Sơ Nguyệt ngồi trên long ỷ, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn bốn người phía dưới, “Bốn người các ngươi nghĩ như thế nào về tuyển tú?”

“Cuối cùng thánh thượng cũng nguyện ý tuyển tú?” Lý đại nhân nhìn Bạch Sơ Nguyệt đầy kích động.

Ba người khác cũng ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, vẻ mặt kích động không thôi. Nếu cuối cùng hoàng đế cũng nghĩ thông suốt rồi thì coi như bọn họ đã cho dân chúng Đại Tề một lời giải thích.

Sắc mặt Bạch Sơ Nguyệt lập tức lạnh đi, “Ai nói trẫm muốn tuyển tú?”

“Vậy vừa rồi hoàng thượng có ý gì …” Lý đại nhân nghi ngờ hỏi.

“Ý của trẫm là việc tuyển tú này không thể và mãi mãi cũng không thể.” Bạch Sơ Nguyệt lạnh giọng, “Trầm vời các người đến đây là để báo cho các người một tiếng. Nếu Hoàng hậu có nhắc đến việc tuyển tú thì các ngươi không được đồng ý.”

“Ngài ngự! Tuyển tú chính là việc kéo dài huyết mạch Đại Tề, làm sao có thể bãi bỏ được!” Một vị đại phần lập tức phản bác.

“Ồ? Vương đại nhân coi trọng huyết mạch như vậy sao lại để đứa bé do tiểu thiếp sinh ra bị bỏ rơi bên ngoài?” Bạch Sơ Nguyệt nhướng mày cười hỏi.

Sắc mặt Vương đại nhân nhất thời tái xanh rồi trắng bệch, cuối cùng đỏ bừng như màu huyết lợn, “Bẩm ngài ngự, hạ thần…”

“Thế nào? Chẳng lẽ trẫm nói sai?” Bạch Sơ Nguyệt nhìn ông ta cười.

Vương đại nhân há miệng thở dốc, cuối cùng im lặng không nói lời nào.

Diêu đại nhân bên cạnh thấy vậy cũng đứng ra nói: “Thánh thượng dĩ nhiên khác với dám người chúng thần. Hoàng đế là con trời, là bầu trời của Đại Tề, huyết mạch của ngài liên quan đến sự hưng thịnh của Đại Tề, dĩ nhiên không thể so sánh. Thần hi vọng thánh thượng suy sét lại.”

Bạch Sơ Nguyệt hừ nhẹ: “Ngài xưa Văn đế có hai mươi tám hoàng tử, cuối cùng lại vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà chém giết lẫn nhau, tranh đến người chết ta sống, cũng vì vậy mà làm cho kẻ thù ngoại bang xâm lược, suýt thì làm cho Đại Tề bị diệt vong. Không biết Diêu đại nhân thấy thế nào về việc này?”

“Hạ thần…” Diêu đại nhân nghẹn lời, không biết nên trả lời như thế nào.

Lý đại nhân thấy vậy vội vàng nói: “Bệ hạ quyết tâm không muốn tuyển tú?”

“Ừ!” Bạch Sơ Nguyệt kiên định gật đầu, “Ta chỉ cần một mình hoàng hậu, vậy là đủ.”

Lý đại nhân nhìn Bạch Sơ Nguyệt đang ngồi trên kia, mơ hồ có thể nhìn thấy được bóng dáng của đức tiên đế, trong lòng khẽ thở dài. Không hổ là cha con, đến cả si tình cũng giống nhau.

“Nếu Lý đại nhân sẵn lòng giúp trẫm, lần lên triều tiếp theo lúc Lý đại nhân nói chuyện ta cam đoan có thể giúp Lý đại nhân thắng Tạ tướng quân, thế nào?” Đột nhiên Bạch Sơ Nguyệt cười xấu xa.

Lý đại nhân vội ho hai tiếng che dấu: “Lời này của thánh thượng là có ý gì chứ, quan hệ của thần và Tạ tướng quân rất tốt.”

“Được, vậy trẫm sẽ không giúp.” Bạch Sơ Nguyệt gật đầu cười.

Lý đại nhân vội nâng tay lên: “Vậy tại đây hạ thần xin cảm tạ thánh thượng trước.” Nếu có thể nhìn thấy vẻ mặt bực bội của lão già Tạ Diệu kia thì nhất định lúc về có thể ăn nhiều hơn mấy chén cơm.

“Vậy các ngươi có còn ý kiến gì với chuyện tuyển tú không?” Bạch Sơ Nguyệt kéo chủ đề về.

Vương đại nhân và Diêu đại nhân đều không lên tiếng nhưng Lý đại nhân đã lo lắng mở miệng: “Không biết thái phó và Dương thừa tướng sẽ nghĩ gì.”

“Lý đại nhân không cần lo lắng, trẫm sẽ tự xử lý.” Bạch Sơ Nguyệt nở nụ cười tự tin.

Từ đại nhân im lặng đã lâu cuối cùng cũng lên tiếng: “Nhưng cho tới nay bụng của hoàng hậu vẫn chưa có động tĩnh, có phải hoàng thượng nên cố gắng hơn không?”

Vừa lên tiếng đã mang đến một vấn đề trí mạng.

Bạch Sơ Nguyệt xấu hổ liếc nhìn Từ đại nhân, “Chuyện này trẫm sẽ tự mình xử lý, ngươi không cần lo lắng.”

“Hạ thần cũng nghe nói mấy ngày trước hình như hoàng đế bị hoàng hậu đuổi ra khỏi Phượng thanh cung, có phải vậy hay không…”

“Đó là do trẫm tự đi ra, sao có thể bị hoàng hậu đuổi ra được. Các ngươi toàn nghe tin xạo xự ở đâu ra thôi!” Bạch Sơ Nguyệt lớn tiếng mắng họ, “Nếu các ngươi còn dám nói hươu nói vượn thì giảm bổng lộc đi một nửa!”

Nhắc đến bổng lộc họ tự khắc im miệng, hoàng đế đã dùng chiêu nay uy hiếp họ rất nhiều lần nhưng lần nào cũng trúng, bởi vì họ còn cần phải nuôi sống gia đình nữa.

“Thần không nói là được.”

“Còn nữa, mấy ngày sau trẫm sẽ ra ngoài du sơn ngoạn thủy với hoàng hậu, các ngươi để ý lo liệu chuyện chính sự, đừng gây thêm phiền phức cho trẫm.” Bạch Sơ Nguyệt nói.

“Quả thật thánh thượng nên bồi dưỡng tình cảm với hoàng hậu nhiều hơn.”

Bạch Sơ Nguyệt trừng mắt nhìn ông: “Câm miệng!”

Y cho bọn họ nói sao?

***

Nguyễn Âm nhìn bốn vị đại thần phía dưới, trong lòng cảm thấy khá mệt mỏi, nàng xua tay ý bảo bọn họ rời đi.

Trong lòng nàng không thể phân biệt được đó là buồn hay vui, đủ loại cảm xúc phức tạp khiến nàng không thể phân biệt được.

Lăng Hương bước tới đỡ Nguyễn Âm xuống, thấy trong mắt nàng mang theo mệt mỏi bèn lo lắng hỏi: “Sao bà lại cau mày?”

“Lăng Hương, ta làm vậy có sai không?” Nguyễn Âm bối rối nhìn Lăng Hương.

Lăng Hương cụp mắt xuống và đáp: “Về tình thì sai nhưng về lý lại đúng.”

“Có ý gì?”

“Ngài ngự đối xử với bà rất tốt, lần trước đã trực tiếp bác bỏ ý kiến của các đại thần yêu cầu nhét con của mình vào hậu cung. Qua việc này có thể thấy được ngài ngự thật sự không có hứng thú với việc này. Nhưng xét về lý thì tuyển tú là việc do bà chủ trì, cho nên bà cũng không làm sai.” Lăng Hương nói.

Nguyễn Âm xoa thái dương, nàng cũng đau đầu.

Lúc này Tiểu Hà bước nhanh vào nói: “Thưa bà, ngài ngự đến rồi.”

Trái tim của Nguyễn Âm lỡ nhịp, nàng biết Bạch Sơ Nguyệt chắc chắn đã nhận được tin tức, vậy nên mới đến Phượng thanh cung để hỏi tội nàng. Đột nhiên nàng cảm thấy như thể mình đã làm sai điều gì đó, căng thẳng không thôi.

Bạch Sơ Nguyệt vừa mới vào cửa đã lạnh lùng nói với Tiểu Hà và Lăng Hương, “Lui ra ngoài.”

Tiểu Hà và Lăng Hương vội vàng cúi đầu vâng dạ.

Nguyễn Âm nhìn theo bóng lưng của hai người, lại cảm nhận được khí lạnh quanh người Bạch Sơ Nguyệt, trong lòng càng thêm bất ổn.

Cửa lớn chính điện đóng chặt, ánh sáng trong phòng đột nhiên giảm đi.

“Hôm nay tìm bọn Lý đại nhân làm gì?” Giọng điệu của Bạch Sơ Nguyệt vẫn như cũ, vẫn có chút lạnh lùng.

Nguyễn Âm không nhìn y mà nhìn về phía cây cột trước mặt, chống cằm nói: “Đã biết rồi còn hỏi.”

Dù biết trước nhưng khi biết tin Bạch Sơ Nguyệt vẫn rất tức giận.

“Nàng muốn tìm nữ nhân khác cho trẫm sao?” Bạch Sơ Nguyệt nghiến răng hỏi, “Nếu mỗi ngày trẫm đều nướng cá cho người phụ nữ khác, đọc sách cho những người phụ nụ khác thì có phải nàng cũng sẽ rất vui không?”

Nguyễn Âm khựng lại, nghĩ tới cảnh này làm nàng cảm thấy khó chịu, nàng cau mày, thành thật lắc đầu: “Không vui.”

Bạch Sơ Nguyệt vui mừng khôn xiết, chỉ cần nàng không vô tâm như vậy là sự tức giận trong lòng của y cũng đã tiêu tan.

“Vậy nàng thu dọn đồ đạc đi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ rời cung.” Bạch Sơ Nguyệt cười nói.

“Hả?” Nguyễn Âm nhìn y đầy khó hiểu, vừa nãy còn mang vẻ mặt hỏi tội, sao bây giờ đã thay đổi rồi.

“Chẳng phải nàng luôn muốn ra ngoài cung chơi sao? Trẫm đã nói với các đại thần việc chúng ta sẽ xuất cung rồi.” Bạch Sơ Nguyệt nói.

Hai mắt Nguyễn Âm sáng lên, nàng vẫn luôn ở trong cung, đi tới đi lui nhiều nhất cũng chỉ là trong Đông Đô mà thôi, nếu có thể ra ngoài Đông Đô xem một chút quả thật là một chuyện vô cùng tuyệt vời.

“Được, được rồi, đi đâu vậy?” Nguyễn Âm lập tức đồng ý.

“Không phải nàng thích đọc Lưu Đại Xuyên du ký sao? Chúng ta đi đến những nơi như trong sách xem thử.” Thấy Nguyễn Âm đồng ý, mắt Bạch Sơ Nguyệt càng cong như hình lưỡi liềm.

Nguyễn Âm nhớ lại phong cảnh đẹp như tranh được ghi lại trong Lưu Đại Xuyên du ký, trái tim nàng cũng bay ra như thể đã nhìn thấy những cảnh đẹp đó vậy.

“Vậy chúng ta đến đó bằng cách nào?” Nguyễn Âm nén sự kích động trong lòng hỏi.

“Chúng ta mặc thường phục đi chơi, không dẫn theo cung nga thái giám, chỉ có hai chúng ta thôi.” Bạch Sơ Nguyệt đang suy nghĩ về thế giới hai người, không muốn cso thêm vài người gây rắc rối cho mình.

Nguyễn Âm cau mày không đồng ý: “Hai người chúng ta không an toàn lắm đâu? Thân là hoàng đế nếu xảy ra chuyện gì làm sao có thể giải thích với các đại thần?”

“Giác Túc và Quỷ Túc sẽ âm thầm bảo vệ chúng ta.” Bạch Sơ Nguyệt nhanh chóng nói, “Nếu nàng vẫn không yên tâm thì mang anh trai Nguyễn Thư Ýđi cùng.”

“Anh trai ta?”

“Anh trai nàng chính là cao thủ trẻ tuổi tuấn tú hiếm có ở Đông Đô, cũng là tiểu thống lĩnh của Cấm vệ quân, nếu mang anh ấy theo phỏng chừng các đại thần cũng yên tâm hơn.” Bạch Sơ Nguyệt giải thích với Nguyễn Âm.

Nguyễn Âm ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy lời nói của Bạch Sơ Nguyệt có lý nên đồng ý.

“Vậy thì khi nào chúng ta khởi hành? Ta cần mang theo những gì?”  Lần đầu tiên xa nhà, tim Nguyễn Âm đập nhanh hơn, vui vẻ hoa chân múa tay.

“Ngày mai, càng sớm càng tốt, chỉ cần mang theo vài bộ quần áo đơn giản để thay là được, không cần lo lắng chuyện tiền bạc, Giác Túc và Quỷ Túc sẽ chuẩn bị, hơn nữa trẫm cũng sẽ mang theo.” Bạch Sơ Nguyệt cười nói, “Muốn mua gì thì cứ để lúc đi mua là được.”

Nguyễn Âm gật đầu, đang suy nghĩ về những thứ cần mang theo. “Vậy giờ ta quay lại thu dọn đồ đạc đây!”

***

Nguyễn Âm thu dọn đồ đạc suốt một buổi chiều, chọn này chọn kia nhưng nàng không biết nên mang theo thứ nào thì tốt hơn.

Lăng Hương và Tiểu Hà không khỏi đau đầu khi nhìn quần áo vứt khắp nơi trên mặt đất, “Sao bà không để bọn nô tì giúp.”

“Các ngươi nói xem nên mang mấy bộ quần áo? Cái nào thì tốt hơn?” Nguyễn Âm gãi tai, hỏi đầy rối rắm.

Lăng Hương đưa ra ý kiến ​​của mình: “Khi ra ngoài đương nhiên phải chú trọng đến sự tiện lợi. Hoàng hậu có thể mang theo một số quần áo thuận tiện cho việc di chuyển.”

“Ngươi nói gì cũng có lý.” Nguyễn Âm gật đầu, nhanh chóng nhờ Tiểu Hà chọn giúp vài bộ.

Tiểu Hà vừa giúp đỡ vừa nói: “Bà chỉ cần mang theo hai ba bộ là được, nếu trên đường có cần thì có thể mua thêm.”

Nguyễn Âm quyết định phủ tay làm ông chủ, nàng ngồi xuống ghế nói: “Vậy thì giúp ta thu dọn đi.”

“Ngài ngự đối xử với bà tốt thật, còn dẫn bà ra ngoài du sơn ngoạn thủy. Người bình thường không có đãi ngộ như vậy đâu.” Lăng Hương thở dài.

Tiểu Hà cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, nghe nói ngài ngự đặc biệt xuất cung là vì bà đấy. Vốn việc chính sự khá bận rộn, có thể rút ra chút thời gian cũng không dễ dàng.”

“Vậy thì ngài ngự thật sự rất êu hoàng hậu, nếu không thì làm sao có thể làm được chuyện này.”

“…”

Hai người ngươi một lời ta một lời, tuy Nguyễn Âm không nói gì nhưng mặt nàng cũng đã đỏ hết cả lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương