Chớp mắt Tống Bảo đã có thai gần năm tháng.

Lần này có tin mừng, mọi chuyện ăn ở của y đều có chuyên gia chăm nom, vì vậy tình trạng y chẳng những không kém đi mà còn tốt hơn cả lúc ở phủ Thái tử.

Quan hệ giữa Hoàng hậu và Hoàng đế cũng tốt đẹp hơn, hễ Đường Cảnh Hạo có thời gian rảnh rỗi thì lại đến tẩm cung Hoàng hậu ngồi một lát. Ăn cơm cũng được, ngồi chơi cũng được, tóm lại là rất quan tâm.

Tống Bảo cũng chẳng ở không, tiền triều hậu cung như cuốn sổ nợ rối tinh rối mù, đủ thứ chuyện phức tạp trên trời dưới đất, chỉ riêng việc thanh lý các mỹ nhân của tiên đế trong cung cũng đủ làm y mệt đến nỗi ngả đầu xuống là ngủ say, cũng không rảnh nghĩ chuyện kiếp trước kiếp này nữa.

Nói đến cũng buồn cười, từ lần trước được Hoàng đế hứa hẹn, cả người Tống Bảo đều nhẹ nhàng sảng khoái, ăn được ngủ ngon, cứ như uống linh đan diệu dược vậy.

——————

Hôm nay Đường Cảnh Hạo vừa mới hạ triều, trong đầu toàn là nước ngoài tiến cống, Nam Vực trồng trọt, Tây Dương yết kiến...... đủ thứ chuyện trộn lẫn vào nhau làm đầu hắn ong ong.

Kể ra cũng khổ, làm một Hoàng đế xứng chức quả thật chẳng phải điều đáng tự hào nhất đời.

Sau khi hắn lên ngôi, thế cục triều đình thay đổi rõ rệt, ngoài công việc ngoại giao hắn còn phải thận trọng cân nhắc bố cục thế lực hiện nay, mặc dù trước đây làm Thái tử đã từng tiếp xúc nhưng Thái tử đâu quản rộng bằng Hoàng đế.

Ví dụ như chuyện gần đây nhất, hai đệ đệ ruột của hắn năm ngoái xuất cung xây phủ rồi cùng nhận lệnh dẫn binh đánh trận, sau một năm ròng rã mấy ngày nữa sẽ khải hoàn.

Đây vốn là ngày đại hỉ nhưng cũng làm người ta hết sức đau đầu.

Tướng sĩ khải hoàn nhất định phải về cung nhận thưởng rồi mới về nhà.

Giờ hắn và hai đệ đệ này không chỉ là huynh đệ ruột mà còn là quân thần. Đối với quân công này nên thưởng thế nào, thưởng cái gì? Thưởng ra sao? Vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Thưởng nhiều thì người khác sẽ nghĩ hắn thiên vị, thưởng ít thì hắn lại xót đệ đệ.

Hắn lớn hơn Cảnh Văn và Cảnh Võ khá nhiều, khi họ ra đời thì Đường Cảnh Hạo đã mười hai tuổi nên rất hiểu chuyện, lúc đó trong cung hung hiểm, tình cảnh mẫu hậu và ba huynh đệ bọn họ hết sức gian nan, may mà mẹ con đồng lòng, hắn chăm sóc hai ấu đệ, nói là huynh trưởng như cha cũng không đủ.

Giờ hắn đăng cơ làm Hoàng đế, chẳng lẽ còn không thể khen ngợi các đệ đệ kiến công lập nghiệp hay sao.

Đường Cảnh Hạo buồn bực bước vào tẩm cung Hoàng hậu, mấy ngày nay hắn thoát thân không ra, đã ba ngày rồi chưa tới thăm Hoàng hậu nhà mình.

Hắn từ chối thông báo như thường lệ rồi bỏ lại tùy tùng để vào một mình.

Quả nhiên Hoàng hậu của hắn lại đem đến bất ngờ cho hắn như mọi lần.

Tống Bảo đang ngồi trên ghế nhỏ bằng ngọc thạch, vỗ tay bốp bốp với Ngự Miêu ngồi xổm trước mặt.

"Cật Hảo, Hát Hảo! Thưởng cho Bánh Bao của chúng ta một đôi giày mèo bằng ngọc dương chi đi!"

"Nương nương......" Cật Hảo do dự khuyên nhủ, "Bánh Bao công tử đã có tám đôi giày mèo rồi, hay là ngài thưởng miếng cá khô nhé?"

Tống Hoàng hậu lập tức cự tuyệt rồi nói với vẻ đương nhiên.

"Nên thưởng thì phải thưởng chứ, chưa từng nghe câu trọng người hiền chớ kiêng người thân hay sao!"

Quả là tràn ngập trí tuệ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương