Hoàng Hậu Nhát Gan
-
Chương 19
Tống Bảo không hề hay biết nguy cơ gì mà còn đang vui vẻ ăn mì.
Giờ một tô mì Dương Xuân y cũng có thể ăn ngon lành như heo con ủn ỉn.
Phải biết mì trắng này quý lắm, dân thường chỉ được ăn mì thô thôi.
Kiếp trước y sống lưu vong, ngay cả bánh bột thô cũng không nỡ ăn hết một lần mà độn thêm củ cải chua, cẩn thận từng li từng tí gặm cả ngày.
"Ngon thế cơ à?"
Đường Cảnh Hạo nhìn bộ dạng này của y cũng đói bụng theo.
"Bệ hạ đừng cười thần nữa." Tống Bảo đỏ mặt khẽ ợ một cái, "Trước kia đúng là thần xa xỉ vô độ, xưa nay không hiểu nỗi khổ trong nhân thế......"
Hưng thịnh, bách tính khổ; Suy vong, bách tính khổ.
Lầu son rượu thịt thối, ngoài đường dân chết cóng.
Ngày xưa y chỉ nghe câu này từ miệng phu tử chứ không hiểu ý nghĩa của nó.
Nhưng sau khi y không còn toàn thân phú quý, thành kẻ lưu vong còn thấp kém hơn cả dân thường thì mới hiểu được sống trên đời này khó cỡ nào.
Phía sau sơn hào hải vị, cẩm y ngọc thực của họ bây giờ e là mồ hôi nước mắt của hàng vạn dân chúng.
——————
"Giờ ngươi giác ngộ như vậy đúng là hiếm thấy mà." Đường Cảnh Hạo nhìn vẻ nghiêm túc của Tống Bảo, quả thực là kẻ sĩ ba ngày không gặp phải rửa mắt mà nhìn, dù muốn giả vờ giả vịt cũng rất khó. Nhưng Đường Cảnh Hạo vẫn trấn an, "Nhưng ngươi cũng đừng bạc đãi mình quá, dù sao giờ ngươi cũng đang có thai, phải bồi bổ mới được."
"Thần nhất định sẽ không bạc đãi mình đâu ạ." Tống Bảo bưng tô húp một hớp nước mì, canh gà thơm ngon làm y húp xì xụp, "Thần sẽ đối đãi mình và bé cưng thật tốt, bệ hạ cứ yên tâm lo việc nước đi ạ......"
Nói xong Tống Bảo dừng lại, nhớ tới gã họa sĩ ám quẻ kiếp trước thì lập tức tê cả da đầu.
"Sao lại thất thần rồi?"
Tống Bảo lấy khăn lau miệng rồi run run khoác tay rồng.
"Nếu bệ hạ làm xong quốc sự có thể ở cạnh thần và bé cưng thì quá tốt rồi, bé cưng cũng cần bệ hạ quan tâm nhiều hơn đấy ạ!"
Dù sao Tống Hoàng hậu cũng hiểu mình rất rõ.
Đầu óc y kém cỏi nhất định sẽ chẳng làm nên trò trống gì, phải có Hoàng thượng phu quân bảo bọc mới có thể sống tạm qua ngày.
Tống Bảo ôm tay rồng lắc lư.
"Bệ hạ có chịu không nè?"
Đường Cảnh Hạo bị ôm thì sửng sốt, một lát sau mới hắng giọng đáp ứng.
"Chịu."
Đúng là cha quý nhờ con mà.
Hì hì.
Giờ một tô mì Dương Xuân y cũng có thể ăn ngon lành như heo con ủn ỉn.
Phải biết mì trắng này quý lắm, dân thường chỉ được ăn mì thô thôi.
Kiếp trước y sống lưu vong, ngay cả bánh bột thô cũng không nỡ ăn hết một lần mà độn thêm củ cải chua, cẩn thận từng li từng tí gặm cả ngày.
"Ngon thế cơ à?"
Đường Cảnh Hạo nhìn bộ dạng này của y cũng đói bụng theo.
"Bệ hạ đừng cười thần nữa." Tống Bảo đỏ mặt khẽ ợ một cái, "Trước kia đúng là thần xa xỉ vô độ, xưa nay không hiểu nỗi khổ trong nhân thế......"
Hưng thịnh, bách tính khổ; Suy vong, bách tính khổ.
Lầu son rượu thịt thối, ngoài đường dân chết cóng.
Ngày xưa y chỉ nghe câu này từ miệng phu tử chứ không hiểu ý nghĩa của nó.
Nhưng sau khi y không còn toàn thân phú quý, thành kẻ lưu vong còn thấp kém hơn cả dân thường thì mới hiểu được sống trên đời này khó cỡ nào.
Phía sau sơn hào hải vị, cẩm y ngọc thực của họ bây giờ e là mồ hôi nước mắt của hàng vạn dân chúng.
——————
"Giờ ngươi giác ngộ như vậy đúng là hiếm thấy mà." Đường Cảnh Hạo nhìn vẻ nghiêm túc của Tống Bảo, quả thực là kẻ sĩ ba ngày không gặp phải rửa mắt mà nhìn, dù muốn giả vờ giả vịt cũng rất khó. Nhưng Đường Cảnh Hạo vẫn trấn an, "Nhưng ngươi cũng đừng bạc đãi mình quá, dù sao giờ ngươi cũng đang có thai, phải bồi bổ mới được."
"Thần nhất định sẽ không bạc đãi mình đâu ạ." Tống Bảo bưng tô húp một hớp nước mì, canh gà thơm ngon làm y húp xì xụp, "Thần sẽ đối đãi mình và bé cưng thật tốt, bệ hạ cứ yên tâm lo việc nước đi ạ......"
Nói xong Tống Bảo dừng lại, nhớ tới gã họa sĩ ám quẻ kiếp trước thì lập tức tê cả da đầu.
"Sao lại thất thần rồi?"
Tống Bảo lấy khăn lau miệng rồi run run khoác tay rồng.
"Nếu bệ hạ làm xong quốc sự có thể ở cạnh thần và bé cưng thì quá tốt rồi, bé cưng cũng cần bệ hạ quan tâm nhiều hơn đấy ạ!"
Dù sao Tống Hoàng hậu cũng hiểu mình rất rõ.
Đầu óc y kém cỏi nhất định sẽ chẳng làm nên trò trống gì, phải có Hoàng thượng phu quân bảo bọc mới có thể sống tạm qua ngày.
Tống Bảo ôm tay rồng lắc lư.
"Bệ hạ có chịu không nè?"
Đường Cảnh Hạo bị ôm thì sửng sốt, một lát sau mới hắng giọng đáp ứng.
"Chịu."
Đúng là cha quý nhờ con mà.
Hì hì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook