"Muội vào trong trước đi, ta hứa sẽ giữ mạng sống cho Từ thái y."

Nha đầu kia là người Diệp Tú rõ hơn ai hết, nếu không đồng ý muội ấy sẽ cứng đầu một bước chẳng dịch chuyển. Hiện tại trùng trùng hiểm nguy, tên đại học sĩ đã về đến, để tên ấy thấy em gái hắn ở đây thế nào cũng bẩm báo lại vì thế hắn liền gật đầu ưng thuận.

"Đa tạ huynh."

"Mau mau, tên đại học sĩ là người của quý phi nương nương."

Tình hình đã rất cấp bách, Diệp Tú bắt buộc phải nói ra thân thế phía sau của người đang chờ hầu phía ngoài cửa, hối thúc Diệp Ân Thy tìm một thứ phòng nào đó ẩn nấu.

"Muội đã hiểu."

Nâng gót đứng lên, Diệp Ân Thy cùng người hầu kẻ hạ hối hả di chuyển vào trong gia trang, chọn một căn phòng to và cùng nhau yên vị ở đấy.

"Ngươi trở lại tìm ta vào đêm tối có việc gì?"


Sau khi ban lệnh cho tên đại học sĩ vào, Diệp Tú nhàn hạ thả mình trên chiếc ghế bằng gỗ quý, bộ dạng trông rất đỗi điềm tĩnh chẳng giống một kẻ vừa mới sợ sệt cách đây vài phút trước.

"Quý phi nương nương ra lệnh trong đêm nay phải gϊếŧ Từ thái y, ta đến đây để trao lệnh lại cho ngài, thưa hòa thân vương."

Bước vào ngang nhiên không chút lễ nghi, đại học sĩ xem chính mình ngang hàng với Diệp Tú vì thế cách luyến láy giọng điệu cũng khó nghe vô cùng.

"Từ bao giờ ngươi dám ra lệnh cho ta vậy, Sơ học sĩ?!"

Nén lòng căm giận, Diệp Tú siết chặt đôi bàn tay vào phần tựa ghế.

"Ngài nghĩ ngài còn giá trị trong mắt Tô Đoan quý phi à?"

Tên đại học sĩ cười đểu giả, chắp tay sau lưng ngông cuồng tiếp lời:

"Ta nói cho ngài biết, ngoan ngoãn vâng lời đi, khi mọi việc hoàn thành rồi thì ít ra cũng còn được giữ lại chức vị hiện tại, ngài hết thời rồi. Tô Đoan đã nói với ta, sau này ta và ngài hai bên ngang hàng, ngài Đông thì ta Tây."


Diệp Tú dường như hiểu ra tất cả, những lời nói Tô Đoan đường mật thúc đẩy hắn phản quốc đều là lựa gạt, hiển nhiên cái ngôi vàng trên cao kia không đến lượt hắn chạm vào, nghĩ đến đây cả thân thể Diệp Tú như lửa dầu châm lửa, đứng bật dậy, trợn trừng mắt, lạnh giọng nói.

"Các người lợi dụng ta?"

"Quá muộn rồi, hòa thân vương. Ngài nghĩ ngài còn có thể quay đầu lại à? Ngài làm đi, cứ đi mà nói với hoàng thượng, người ấy tin ngài sao? Ngài nên nhớ vụ việc cách đây một mùa trăng, ngài ấn ký việc làm đê bờ bằng gạch đất vụn, hiện tại bão đã ập đến ở các vùng miền quê, nhà cửa đổ nát, con cái họ bị nước cuốn trôi, họ đang hành trang lũ lượt kéo đến kinh thành, ngài không qua khỏi đâu."

Lần nữa Sơ học sĩ thốt lên nụ cười ngạo mạn, nòng súng đã được lên đạn thì hắn còn sợ gì mà không nói rõ:


"Nay mai nữa thôi, sau khi xử lý nốt ả hoàng hậu và hoàng thái hậu, binh lính ngoại bang sẽ tràn vào, Diệp Lập, hoàng thái hậu, hoàng hậu, hoàng thượng và ngài cùng chung một nắm mồ, hahahahahahaha."

Diệp Tú nghe xong liền bàng hoàng, chân đứng không vững ngã mạnh xuống nền nhà, cánh tay dùng chút sức lực cuối cùng chỉ thẳng vào mặt hắn, quát tháo.

"Các người đã có kế hoạch sẵn, muốn chiếm Diệp quốc bằng cách bảo ta đi bòn rút tiền bá tánh gây phật lòng họ khiến họ gây bạo loạn, không còn niềm tin với quan thần và nhanh chóng chiếm gọn tất cả mà không cần tốn sức lực, ta quả thật nhìn không ra mặt sau của các người!"

"Ngài định làm gì ta? Không phải chính ngài là người cho quân ngoại bang tràn vào phát lương thực cứu tế cho bá tánh à? Dân chúng bây giờ đều tin tưởng nơi Lục quốc đều là công sức của ngài nên giờ họ mới muốn Diệp triều thoái ngôi."
Hắn trưng vẻ mặt đáng ghét ra nhìn Diệp Tú tỏ ý thách thức.

"Người đâu, lấy mạng hắn cho ta."

Diệp Tú quát lớn nhưng người hầu kẻ hạ chỉ đứng im nhìn lấy hắn bằng ánh mắt lạnh lùng:

"Các ngươi không nghe rõ à? Mau gϊếŧ hắn!"

Tất cả họ từ tỳ nữ cho đến thị vệ đều xếp hàng ngay ngắn sau lưng Sơ học sĩ trong sự ngỡ ngàng của Diệp Tú. Không còn cách nào, Diệp Tú quyết định tự thân hành động, lao thẳng đến Sơ học sĩ trao đòn. Ngay lúc đấy, bốn thị vệ nhanh chóng lên gươm áp thẳng vào hõm cổ Diệp Tú mà kề, vào thế bị động khiến hắn phải dừng bước.

"Đừng quá sức vậy, ngài nên giữ hơi sức để còn lên đoàn đầu đài. Có trách thì trách lúc trước ngài không đối đãi tốt với họ thành ra họ chỉ muốn nghe lời ta thôi."

Lòng dạ hả hê khi nhìn thấy Diệp Tú yếu thế trước mắt hắn, ngày này hắn đã chờ quá lâu rồi, những ngày tháng bị Diệp Tú đè đầu cưỡi cổ đã không còn nữa, đây là lúc hắn rửa hận.
"Các người..."

Diệp Tú nói không thành lời khi tất cả bọn họ vây quanh hắn thành một vòng tròn, nét mắt đằng đằng sát khí.

"Mỗi người một cước, đánh đâu thì đánh miễn giữ mạng hắn lại cho đến vài ngày."

Sơ học sĩ thông thả ngồi xuống chiếc ghế nơi uy nghiêm nhất, nâng lấy tách trà đang uống dở dang của Diệp Tú mà uống lấy một ngụm, thưởng thức mà kịch trước mắt.

Xoẹt!

Yết hầu của tên đại học sĩ hằn lên một vết đỏ dài, sau đó máu tiết ra không ngừng, hắn gục đầu tại chỗ.

"Tên nào không đầu hàng, gϊếŧ hết cho ta."

Diệp Ân Thy lớn giọng ra lệnh, vệ binh của Lâm quốc liền động thủ, áp đảo tất cả vào một hướng đến khi chúng buông kiếm quy phục.

Người trong bộ hắc phục nhanh chóng cùng Diệp Ân Thy nâng Diệp Tú đứng vững trở lại, hắn vẫn chưa hoàn hồn lại sau vụ việc vừa diễn ra trước mắt.
"Làm tốt lắm, Hạ tướng quân."

Diệp Ân Thy thở ra, nhìn lấy người mặc hắc phục nở một nụ cười. Người thường mặc hắc phục, âm thầm làm việc theo lệnh nàng chính là tướng quân hùng mạnh nhất nhì Lâm quốc, là người lẻn vào phòng nàng đang ẩn náu báo tin, nếu không thì nàng đã không hề hay biết bên ngoài người anh trai yếu quý của nàng đang bị người khác uy hiếp ra sao.

"Đó là bổn phận của thần, thưa thái tử phi. Tướng binh của Lâm quốc cùng với Thái tử đã có mặt đã đều quân khắp bốn hướng lãnh thổ Diệp quốc, chỉ đợi Lục quốc cùng Mã quốc tiến quân đến thôi.

"Phu quân ta cũng đến góp sức à?" Nghe đến thái tử Lâm quốc, Ân Thy không khỏi vui mừng.

"Thái tử bảo việc của Thái tử phi là việc của ngài ấy." Hạ tướng quân thuật lại lời Thái tử gửi đến vợ.
"Muội đã chuẩn bị trước mọi thứ nên mới đến đây tìm ta, kết quả đã rõ thế rồi, nếu bây giờ ta quay đầu lại chắc hẳn muội sẽ nghĩ ta tham sống sợ chết, gϊếŧ ta đi!"

Diệp Tú buông lời dằn vặt chính mình, hắn đã nhận ra sai lầm nhưng đã quá muộn để làm lại.

"Không, muội không bao giờ có ý nghĩ ấy. Hiện tại huynh lấy công chuộc tội, cho người đóng hết cửa thành Đông, Nam nơi ranh giới lãnh thổ, cho quân đến trừ khử quân ngoại bang đang ẩn náu, giữ vững thành trì. Lâm quốc sẽ lo liệu ở phía ngoài ranh giới. Như vậy có thể làm lại từ đầu, hoàng thượng sẽ tha tội cũ cho huynh mà."

Diệp Ân Thy lau đi những giọt nước mắt hối hận đang lăn dài trên đôi má của Diệp Tú, nàng vui mừng khi anh trai nàng đã hiểu ra đúng sai kịp thời.

"Sau tất cả mọi chuyện, muội nghĩ hoàng thượng tha mạng là phúc sao? Huynh sẽ dùng cả tính mạng này bảo vệ thành lũy, một khi cả đất nước thái bình, huynh sẽ tự ban cái chết cho bản thân mình."
Chí hùng đã trỗi dậy, Diệp Tú lau đi hàng nước đang lưng trừng trên khóe mắt, nhìn Diệp Ân Thy bằng ánh mắt đầy trìu mến, sau đó lạnh giọng nói cùng Hạ tướng quân:

"Ngài có thể hộ tống ta đến phía Đông thành không? Quân binh đông đảo và mạnh khỏe nhất đều ở đấy, hiện tại ta tay không tấc sắc e là không đủ sức một mình chống lại những tên sát thủ."

Nhìn tia mắt có sự chần chừ nơi Hạ tướng quân, Diệp Ân Thy hiểu là ngài ấy đang chờ lệnh ở phía nàng nên nàng liền lên giọng.

"Hạ tướng quân, mau tập hợp người của Lâm quốc bên ngoài cung hộ tống Diệp Tú hòa thân vương."

"Thần sẽ phái những người duệ binh xuất sắc nhất hộ tống hòa thân vương đến nơi an toàn."

Nói xong, Hạ tướng quân phi thân lên mái ngói, trong tích tắc rời khỏi phủ Diệp Tú.

"Muội phải trở về cung canh chừng Tô Đoan có động tĩnh gì, huynh bảo trọng."
Đôi mày lá liễu nhíu lại, trong đáy mắt ánh lên phần đau xót, nếu như khi xưa nàng không theo chồng rời khỏi hoàng cung, anh trai nàng không mất đi một người bầu bạn, người sẻ chia thì đã không đến nỗi lún sâu vào tội ác.

"Muội mãi là muội muội tốt của Diệp Tú hoàng tử, khi xưa muội luôn khuyên bảo ta là làm hoàng đế không có gì tốt, bảo ta đừng quá xem trọng tước quyền phải đặt bá tánh làm đầu nhưng sau khi muội rời đi, ta lại liền bỏ ngoài tai. Danh lợi đã che đi đôi mắt này một cách mù quáng, ta được làm hoàng đế đi nữa thì cùng chỉ vị vua thất bại mà thôi. Muội về cung đi, trời đã tối rồi, bảo trọng."

Chạm vào đôi má hồng của Diệp Ân Thy rồi nhẹ nhàng vỗ về chúng, Diệp Tú vẫn nhớ cách hắn xoa dịu nàng mỗi lần nàng rơi nước mắt vì chuyện không vui, ngay lúc này ý của hắn cũng chính là như thế.
"Muội muốn huynh trở về phải mua cho muội bánh nhân mặn ngoài cung, đã lâu rồi muội không được ăn, thật sự rất nhớ."

Bánh chỉ là lí do, ý chính vẫn là không muốn Diệp Tú bỏ phế tích bản thân mình, nhất định phải quay về cung và làm lại cuộc đời.

"Nhất định!"

"Huynh thề đi."

"Ta thề."

"Muội đi trước."

Nụ cười liền hiện rõ trên môi Diệp Ân Thy, anh trai nàng đã hứa nhất định sẽ làm được, nàng có thể an tâm trở lại cung rồi.

.

Giai Kỳ đã quay trở lại Ninh Hinh cung, cô nhanh chóng lẻn vào nhà bếp, hòa chung việc với bọn tỳ nữ như chưa có việc gì xảy ra.

"Hứa Giai Kỳ, quý phi nương nương tìm ngươi."

Nữ tỳ cận thân đã tìm Giai Kỳ khắp nơi trong cung nhưng mãi không thấy, trong lòng mắng thầm vì cô mà ả phải đi đến rã rời đôi chân.

"Ta rửa tay rồi theo sau, ngươi cứ đi trước."
Giả giờ phủi tay, Giai Kỳ bước lại giếng sâu dùng sức kéo dây thừng đem lên một gáo nước, rửa sạch đôi bàn tay rồi rải bước theo nữ tỳ.

"Giai Kỳ đã ở nhà bếp cùng với mọi người dọn rửa chén đĩa, thưa quý phi."

Nữ tỳ báo cáo lại, xong thì di chuyển đến vị trí cánh phải Tô Đoan đứng hầu.

"Người gọi ta có việc gì vậy, nương nương?" Giai Kỳ vội vàng hành lễ, mặt mũi tỏ ra ngờ nghệch mở lời hỏi.

"Còn vài canh giờ nữa là qua đủ thời gian ta cho ngươi rồi, ngươi định thế nào?"

Thời cơ đã chín muồi, Tô Đoan không có hứng giữ một người vô dụng và đầy nguy hiểm này bên cạnh, chỉ mong mau chóng biết cách sử dụng báu vật, sau đó hạ thủ với cô ta cho xong chuyện.

"Vào ngày mai ta sẽ chỉ dẫn người, giờ đã khuya rồi ta còn phải kiểm tra xem báu vật đã hồi phục chưa, người có thể đưa nó lại cho ta không?"
"Không, ngày mai hãy tính đến chuyện đấy. Ta cho ngươi lui."

Tô Đoan đăm chiêu suy tính chuyện gì không rõ, ra lệnh cho Giai Kỳ ra ngoài. Một mình nàng cầm lấy chiếc điện thoại và lướt sơ qua một lượt, thanh ngắn bên hông nó có phần nhô ra, nàng tò mò ấn vào. Bỗng màn hình cảm ứng bừng sáng, quá bất ngờ, theo phản xạ nàng buông tay khiến nó rớt xuống nền nhà. Nhanh chóng nhặt lại, hình ảnh một quả táo bị cắn dở xuất hiện một lúc lâu thì đã chuyển đổi, bấy giờ là bức ảnh của Tiểu Đường đang có mặt trên màn hình cùng những giờ giấc đồng hồ, Tô Đoan không hiểu chúng là gì, lâu lâu chúng lại nâng lên một số, vài canh giờ trôi qua hiện lên một hình sấm sét đỏ rồi tắt ngủm.

"Chết tiệt thật, sử dụng thế nào đây?"

Tô Đoan tỏ ra bực dọc, nhấn liên tục vào thanh ngăn nhưng màn hình chẳng sáng lên lần nào nữa. Cho chiếc điện thoại vào tay áo, nàng ta trở về phòng, bước đến chiếc tủ gỗ nơi khuê phòng lấy ra cây súng đã được nàng cất giấu, nhìn lấy hoàng thượng đang còn say giấc trên giường, nàng ta rón rén rời khỏi.
"Thế nào rồi, có chắc là sẽ không phát ra tiếng động chứ?"

Tô Đoan hỏi tên nô tài đang đứng cạnh một tảng đá lớn, nàng đã cho lệnh tạo một mật thất hòng để thử nghiệm các vũ khí lạ từ các nước lân cận, hiện tại nàng muốn thử nghiệm chiếc súng này mà không bị phát hiện, vì theo tên công công tường thuật lại, khi sử dụng nó phát ra âm thanh rất lớn.

"Nô tài đã cho người đóng thêm gỗ và đá vào phía trên, còn cho người cùng lúc đem búa đến đập nát nhiều tảng đá xanh nhưng đều không nghe thấy gì, đã thành công trong việc cách âm rồi, thưa quý phi."

Người của Tô Đoan bắt đầu dời mảng đá to sang một bên tạo ra một lối đi dẫn vào lòng đất, nàng ung dung bước xuống, cầm lấy chiếc súng trên tay hướng thẳng vào tên người rơm ở trước mắt mà bóp cò. Viên đạn lao đến và tạo một lỗ nhỏ trên thân thể người rơm, nàng di chuyển đến gần quan sát cho tường tận, chiếc áo giáp sắt thật sự đã bị xuyên qua đủ sâu. Cầm lấy đầu đạn còn vướng lại trên áo giáp, nàng thầm trầm trồ về uy lực của báu vật tên tay, nếu có thể sản xuất ra những chiếc báu vật tương tự thì mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh hơn rất nhiều.
"Các ngươi có thể chế tạo được cung tên có lực mạnh đến xuyên giáp thế này không?"

Tô Đoan hỏi những tên thợ rèn và chuyên về vũ khí được nàng bí mật đưa đến mật thất, sau khi thị phạm thì để bọn họ đến xem xét và chiêm ngưỡng món báu vật trên tay nàng.

"Trừ phi mổ xẻ xem bên trong cấu tạo ra sao, lúc ấy còn có thể có cơ hội, nếu để tự thân bọn thần tự làm ra, e là không thể. Món báu vật này, có sức đẩy gấp trăm lần cung tên, lại không có sự dẫn sức từ dây co giãn, thật rất lạ lẫm."

Bọn họ sau khi bàn bạc riêng thì để tên thợ làm cung tiễn ra trình bày, họ không thể tìm ra nguyên lý nào khiến chiếc báu vật nhỏ gọn này lại có thể có uy lực lớn đến vậy.

"Các ngươi là một lũ vô dụng, những vũ khí của các người bảo là thiên hạ đệ nhất lại chẳng bằng một báu vật bé xíu, đưa cho các ngươi mổ xẻ rồi thất bại thì ta mất cả chì lẫn chài à? Ta cho các người một tuần trăng nữa, không tìm ra cách thì cả dòng họ các người sẽ tuyệt tổ tuyệt tông."
Đặt cây súng vào thắt lưng, nàng hâm hực rời khỏi mật thất.

"Quý phi nương nương, Nhâm pháp sư đã tỉnh lại rồi!" Một tiểu công công từ xa chạy đến, giọng nói vô cùng gấp gáp, quỳ xuống thưa chuyện.

"Tốt lắm, mau đưa ta đến gặp."

Môi nhếch lên một chút, tâm trạng cũng thư thả hơn, Tô Đoan bỏ mặt sự giận dữ khi nãy một cách phũ phàng, nhanh chân cùng bọn nô tài rời khỏi Ninh Hinh cung.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương