Hoàng Hậu Mất Trí Nhớ Rồi
-
Chương 21: Bình phục
Edit: Nynuvola
88
Sở Du đi đến ôm y, để đầu y tựa lên vai hắn, giọng nói khó nén được hạnh phúc, "A Dao hẳn không nhớ rõ, ngày xưa em luôn tặng ta bản điêu khắc gỗ, không ngờ lần này em lại muốn tặng thứ kia."
Hắn lại thơm vài cái nơi tai Giang Dao, lôi kéo tay y di chuyển xuống giữa hai chân mình, nhẹ giọng nói: "A Dao biết không? Chỉ mới nghĩ tới lúc em đeo nó lên người, chỗ này...... Đã cứng như vậy rồi."
Sở Du không biết tại sao A Dao lại ngẩn người ra một hồi, có điều cũng không trở ngại việc hắn bắt đầu hôn dọc một đường từ cổ Giang Dao xuống, sau đó cắn một miếng không nhẹ không nặng trên yết hầu đối phương.
Rất nhỏ đau đớn truyền đến, nhắc nhở Giang Dao hoàn hồn.
Tay y...... Còn đang gác bên hông Sở Du.
Giang Dao giống như bị bỏng lửa, cuống quít thu hồi tay, không dám tiếp tục nhìn vào mắt Sở Du, gò má y đỏ bừng: "Nhưng phu quân...... Cái này không phải ta mua!!"
89
Bốn phía tĩnh lặng, hô hấp rối loạn của Sở Du nháy mắt thu về, qua chốc lát sau mới lên tiếng.
"A Dao, em...... Mới vừa gọi ta là gì?"
Mặt hắn tràn đầy vẻ khó tin, giữ lấy hai vai Giang Dao, vội vàng nói: "Em nhớ ra gì sao?"
Sau khi A Dao mất trí nhớ, đã lâu rồi hắn không thể nghe thấy hai tiếng phu quân, tuy rằng đôi lúc ở trên giường A Dao cũng sẽ bị dụ gọi, nhưng trong khoảng thời gian này đây lần đầu tiên...... Y tự chủ động kêu hắn.
"Ta ——"
Giang Dao cũng cảm thấy kinh ngạc.
...... Tựa hồ như có thứ gì đó vừa vụt qua.
Còn có chút đau.
Y không trả lời mà khẽ kêu một tiếng, cố gắng xoa đầu, lông mày cũng nhăn lại.
90
"Đừng dùng sức quá mạnh," Sở Du đau lòng chết rồi, hắn giữ chặt tay Giang Dao, giúp y xoa đầu, "Đau chỗ nào? Là đây sao?"
Hắn thường xuyên giúp Giang Dao xoa bóp, đương nhiên biết rõ lực đạo. Đợi cơn đau nơi đầu giảm bớt, bàn tay túm lấy chăn đệm của Giang Dao cũng lỏng dần, chỉ là y vừa trải qua đau đớn, sắc mặt có chút trắng bệch, người cũng yếu ớt dựa vào lồng ngực Sở Du.
Không được, vẫn nên gọi thái y đến xem.
Sở Du nghĩ bụng, đang định đứng dậy, chợt cảm giác góc áo của mình bị người nắm chặt, sau đó hắn liền nhìn thấy Giang Dao chống thân ngồi dậy, tai và cổ đều đỏ, có điều đôi mắt sáng ngời, yên lặng nhìn hắn.
"Ta không sao."
Y thoáng ngập ngừng, tựa hồ câu nói tiếp theo rất khó để mở miệng, nhưng rốt cuộc y vẫn nói ra, giọng điệu vẫn hơi run.
"Chàng không muốn nhìn thử xem ư? Cái đuôi kia...... Là ta dạo trước mua cho chàng làm quà mừng sinh thần."
91
Nghe được lời này của y, Sở Du còn cho rằng mình đang nằm mơ. Cả người bất giác thả lỏng, hắn cười một tiếng vòng qua ôm lấy Giang Dao, nghiêm túc nhìn vào mắt y.
"Nhớ ra?"
"Gần giống như vậy," Giang Dao gật đầu, "Không biết vì sao, nhìn thấy món đồ kia...... Trong đầu ta lập tức hiện lên rất nhiều hình ảnh."
Cánh tay của Sở Du lại buộc chặt thêm một chút, như muốn khảm Giang Dao vào lòng xoa nắn, hắn cẩn thận hôn lên trán y, "Thật sự nhớ ra sao?"
"Thật sự."
92
Giang Dao chẳng mấy khi nhìn thấy dáng vẻ thất thố như hiện tại của Sở Du, đôi mắt vô thức nóng lên, nước mắt cũng theo đó chảy xuống.
Không chỉ nhớ ra, chuyện xảy ra lúc y mất trí nhớ y cũng không hề quên, Nam Cẩn...... Tuy rằng trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng chắc chắn rất khổ sở.
Cơ hồ là trong nháy mắt, y bị Sở Du đè xuống giường, hơi thở nóng rực kề sát.
Sở Du liếm sạch nước mắt của y, khẽ cười nói: "Nhớ được là chuyện tốt, sao còn khóc cơ chứ."
Giang Dao quật cường nói: "Không khóc."
93
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng nước mắt lại chảy càng nhiều. Y đột nhiên vận sức, lật người ngồi khóa trên người Sở Du, cúi xuống hôn hắn.
Đầy là lần đầu tiên y hôn sâu như vậy, còn duỗi đầu lưỡi luồn vào trong, tùy tiện đảo qua răng môi đối phương, mãi đến khi phát ra tiếng nước lép nhép. Y vẫn còn đang khóc, rơi vào mắt Sở Du thêm chua xót, hắn liền phối hợp động tác của y, một bên vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh một bên dịu dàng trấn an.
Bọn họ hôn hồi lâu, thời điểm Giang Dao rụt về, hô hấp đã trở nên rối loạn.
Tay y chống bên người Sở Du, tỉ mỉ nhìn ngắm mặt mày của đối phương, đoạn cúi người cởi bỏ quần áo Sở Du ra. Chỉ là hành động lúc này của y ngây thơ như thú con, vốn không hề thành thục với việc đi săn mồi. Giang Dao liếm mút cánh môi Sở Du, thỉnh thoảng dụi dụi vào cổ hắn.
Mái tóc dài tự nhiên buông xuống, rơi nơi gò má y có chút ngứa ngáy, Giang Dao bèn ngưỡng cổ lên vuốt ngược mớ tóc ra đằng sau, để lộ cái trán xinh đẹp thấm ướt mồ hôi, lần nữa tiếp tục nụ hôn ban nãy.
Y cứ như vậy tựa trên người Sở Du, làm cho thân thể đối phương đều lưu lại dấu vết của mình mới chịu dừng lại, nước mắt cũng chậm rãi ngừng.
94
"A Dao còn khóc sao?" Sở Du xoa đầu y.
"Không khóc," Giọng Giang Dao khàn khàn, y bịn rịn nằm trong lòng Sở Du cọ cọ, "Chàng không khóc?"
Sở Du nhẹ giọng vỗ về y, "A Dao mới vừa rồi khóc nhiều như vậy là đã khóc thay ta rồi."
Nghe hắn nói lời này, lòng Giang Dao càng thêm khó chịu.
88
Sở Du đi đến ôm y, để đầu y tựa lên vai hắn, giọng nói khó nén được hạnh phúc, "A Dao hẳn không nhớ rõ, ngày xưa em luôn tặng ta bản điêu khắc gỗ, không ngờ lần này em lại muốn tặng thứ kia."
Hắn lại thơm vài cái nơi tai Giang Dao, lôi kéo tay y di chuyển xuống giữa hai chân mình, nhẹ giọng nói: "A Dao biết không? Chỉ mới nghĩ tới lúc em đeo nó lên người, chỗ này...... Đã cứng như vậy rồi."
Sở Du không biết tại sao A Dao lại ngẩn người ra một hồi, có điều cũng không trở ngại việc hắn bắt đầu hôn dọc một đường từ cổ Giang Dao xuống, sau đó cắn một miếng không nhẹ không nặng trên yết hầu đối phương.
Rất nhỏ đau đớn truyền đến, nhắc nhở Giang Dao hoàn hồn.
Tay y...... Còn đang gác bên hông Sở Du.
Giang Dao giống như bị bỏng lửa, cuống quít thu hồi tay, không dám tiếp tục nhìn vào mắt Sở Du, gò má y đỏ bừng: "Nhưng phu quân...... Cái này không phải ta mua!!"
89
Bốn phía tĩnh lặng, hô hấp rối loạn của Sở Du nháy mắt thu về, qua chốc lát sau mới lên tiếng.
"A Dao, em...... Mới vừa gọi ta là gì?"
Mặt hắn tràn đầy vẻ khó tin, giữ lấy hai vai Giang Dao, vội vàng nói: "Em nhớ ra gì sao?"
Sau khi A Dao mất trí nhớ, đã lâu rồi hắn không thể nghe thấy hai tiếng phu quân, tuy rằng đôi lúc ở trên giường A Dao cũng sẽ bị dụ gọi, nhưng trong khoảng thời gian này đây lần đầu tiên...... Y tự chủ động kêu hắn.
"Ta ——"
Giang Dao cũng cảm thấy kinh ngạc.
...... Tựa hồ như có thứ gì đó vừa vụt qua.
Còn có chút đau.
Y không trả lời mà khẽ kêu một tiếng, cố gắng xoa đầu, lông mày cũng nhăn lại.
90
"Đừng dùng sức quá mạnh," Sở Du đau lòng chết rồi, hắn giữ chặt tay Giang Dao, giúp y xoa đầu, "Đau chỗ nào? Là đây sao?"
Hắn thường xuyên giúp Giang Dao xoa bóp, đương nhiên biết rõ lực đạo. Đợi cơn đau nơi đầu giảm bớt, bàn tay túm lấy chăn đệm của Giang Dao cũng lỏng dần, chỉ là y vừa trải qua đau đớn, sắc mặt có chút trắng bệch, người cũng yếu ớt dựa vào lồng ngực Sở Du.
Không được, vẫn nên gọi thái y đến xem.
Sở Du nghĩ bụng, đang định đứng dậy, chợt cảm giác góc áo của mình bị người nắm chặt, sau đó hắn liền nhìn thấy Giang Dao chống thân ngồi dậy, tai và cổ đều đỏ, có điều đôi mắt sáng ngời, yên lặng nhìn hắn.
"Ta không sao."
Y thoáng ngập ngừng, tựa hồ câu nói tiếp theo rất khó để mở miệng, nhưng rốt cuộc y vẫn nói ra, giọng điệu vẫn hơi run.
"Chàng không muốn nhìn thử xem ư? Cái đuôi kia...... Là ta dạo trước mua cho chàng làm quà mừng sinh thần."
91
Nghe được lời này của y, Sở Du còn cho rằng mình đang nằm mơ. Cả người bất giác thả lỏng, hắn cười một tiếng vòng qua ôm lấy Giang Dao, nghiêm túc nhìn vào mắt y.
"Nhớ ra?"
"Gần giống như vậy," Giang Dao gật đầu, "Không biết vì sao, nhìn thấy món đồ kia...... Trong đầu ta lập tức hiện lên rất nhiều hình ảnh."
Cánh tay của Sở Du lại buộc chặt thêm một chút, như muốn khảm Giang Dao vào lòng xoa nắn, hắn cẩn thận hôn lên trán y, "Thật sự nhớ ra sao?"
"Thật sự."
92
Giang Dao chẳng mấy khi nhìn thấy dáng vẻ thất thố như hiện tại của Sở Du, đôi mắt vô thức nóng lên, nước mắt cũng theo đó chảy xuống.
Không chỉ nhớ ra, chuyện xảy ra lúc y mất trí nhớ y cũng không hề quên, Nam Cẩn...... Tuy rằng trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng chắc chắn rất khổ sở.
Cơ hồ là trong nháy mắt, y bị Sở Du đè xuống giường, hơi thở nóng rực kề sát.
Sở Du liếm sạch nước mắt của y, khẽ cười nói: "Nhớ được là chuyện tốt, sao còn khóc cơ chứ."
Giang Dao quật cường nói: "Không khóc."
93
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng nước mắt lại chảy càng nhiều. Y đột nhiên vận sức, lật người ngồi khóa trên người Sở Du, cúi xuống hôn hắn.
Đầy là lần đầu tiên y hôn sâu như vậy, còn duỗi đầu lưỡi luồn vào trong, tùy tiện đảo qua răng môi đối phương, mãi đến khi phát ra tiếng nước lép nhép. Y vẫn còn đang khóc, rơi vào mắt Sở Du thêm chua xót, hắn liền phối hợp động tác của y, một bên vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh một bên dịu dàng trấn an.
Bọn họ hôn hồi lâu, thời điểm Giang Dao rụt về, hô hấp đã trở nên rối loạn.
Tay y chống bên người Sở Du, tỉ mỉ nhìn ngắm mặt mày của đối phương, đoạn cúi người cởi bỏ quần áo Sở Du ra. Chỉ là hành động lúc này của y ngây thơ như thú con, vốn không hề thành thục với việc đi săn mồi. Giang Dao liếm mút cánh môi Sở Du, thỉnh thoảng dụi dụi vào cổ hắn.
Mái tóc dài tự nhiên buông xuống, rơi nơi gò má y có chút ngứa ngáy, Giang Dao bèn ngưỡng cổ lên vuốt ngược mớ tóc ra đằng sau, để lộ cái trán xinh đẹp thấm ướt mồ hôi, lần nữa tiếp tục nụ hôn ban nãy.
Y cứ như vậy tựa trên người Sở Du, làm cho thân thể đối phương đều lưu lại dấu vết của mình mới chịu dừng lại, nước mắt cũng chậm rãi ngừng.
94
"A Dao còn khóc sao?" Sở Du xoa đầu y.
"Không khóc," Giọng Giang Dao khàn khàn, y bịn rịn nằm trong lòng Sở Du cọ cọ, "Chàng không khóc?"
Sở Du nhẹ giọng vỗ về y, "A Dao mới vừa rồi khóc nhiều như vậy là đã khóc thay ta rồi."
Nghe hắn nói lời này, lòng Giang Dao càng thêm khó chịu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook