Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn
-
Chương 68: Ban ngày cất cao giọng hát, tu rượu ly bì
Ra khỏi cổng Vĩnh Huy, dọc đường không phải quán trà thì là quán rượu. Hai người dắt theo một con đại hắc mã bắt mắt, thong thả xuyên qua đám
người, đi về phía trước. Đi được một đoạn, Kim Phượng rốt cuộc kìm nén
không được muốn dời bước đi vào một quán rượu, lại bị Đoàn Vân Chướng
kéo trở về, siết chặt bàn tay, không nói lời nào đi lên phía trước. Nàng nhìn quán rượu dần dần tuột lại đằng xa, tức giận nói: “Không phải đã
nói chỉ cần thiếp vui vẻ, làm gì cũng được sao?”
Đoàn Vân Chướng cười nói: “Ta đã nghĩ đến muốn làm gì rồi. Yên tâm, nhất định sẽ khiến nàng vui vẻ.”
Kim Phượng cúi đầu nói thầm, kêu ta làm sao có thể yên tâm, mới vừa rồi còn bị tức khóc một hồi.
Chuyển qua phiên chợ náo nhiệt, lại đi tiếp qua hai con đường, vào một ngõ nhỏ tầm thường. Ở cuối ngõ chính là một tiệm mì nhỏ. Bảng hiệu là một tấm bảng đầy bụi bặm màu xanh lục, viết ba chữ to bằng sơn nước: “Mạch ăn ngon”. Có lẽ là vì ở đây vắng vẻ, mặt tiền cửa tiệm lại nhỏ hẹp, cổng và sân đìu hiu, một người khách cũng không có.
Kim Phượng nhất thời có chút sững sờ. Tên của tiệm mì rất thông tục dễ hiểu, tràn đầy sinh lực, nhưng nét chữ này, sao lại quen thuộc quá thế nhỉ?
Đoàn Vân Chướng cột đại hắc mã ở chốt cửa rồi kéo Kim Phượng vào tiệm ngồi xuống. Gian trong bày biện hai cái bàn nhỏ, bàn ghế cũ kỹ nhưng gọn gàng sạch sẽ. Trong tiệm không có một bóng người, chỉ có hương thơm thoang thoảng của nước mì lơ lửng trong không khí.
“Chủ quán, cho hai chén mì đi!” Đoàn Vân Chướng rất thông thuộc, hét gọi to một tiếng.
Trong phòng bếp có tiếng đáp vang dội. Không lâu sau, một người bưng hai chén mì từ trong phòng bếp chạy ra. Mặt chén vững vàng rơi ở trước mặt hai người, tiểu nhị ở bên kia xoa xoa tay cười nói: “Hai vị khách quan, từ từ dùng.”
Kim Phượng nhìn thấy người này thì hoàn toàn ngây người, thật lâu cũng không có cách nào thốt ra một chữ.
Khó trách nàng cảm thấy ba chữ ‘Mạch ăn ngon’ lại quen thuộc đến vậy. Bảng hiệu kia cũng hai tấm bảng ‘Thử Vi’, ‘Tiêu Sơn’ bên cạnh Thái Dịch Trì căn bản là xuất phát từ cùng một thủ pháp. Người viết chữ, dĩ nhiên là giờ phút này đang đứng ở trước mặt nàng, buộc tết khăn nhà nho màu trắng, mặc áo đạo màu trắng, lại đeo một chiếc tạp dề nhỏ bằng vải hoa xanh, trên cổ quàng một chiếc khăn mặt, hai bên thái dương còn mang theo một chút dầu mỡ lửa khói – chính là đương kim đệ nhất phong lưu phóng khoáng phong thần tuấn tú đại đại tử Chu Văn Thiên.
“Chu… Chu…”
Đoàn Vân Chướng khụ một tiếng: “Chu chu cái gì mà chu chu, đừng có ở trước mặt ta mà ra vẻ thân thiết như vậy.”
Kim Phượng im bặt, lại thấy Chu đại tài tử dùng khăn mặt trên cổ lau lau mặt, vẫn mỉm cười vô cùng thanh nhã như cũ: “Hoàng hậu nương nương, vẫn khỏe chứ?”
Kim Phượng lặng yên, run lên một cái.
“Không ngờ đúng không, Thái phó đại nhân nghiệp dư nhàn rỗi lại mở một tiệm mì nhỏ ở chỗ này.” Đoàn Vân Chướng có chút hăng hái, nói.
“Là Tiền thái phó.” Chu đại tài tử cung kính uốn nắn. Năm trước, Chu đại tài tử đã từ bỏ tất cả chức quan, không muốn giao thiệp với thị phi quan trường, lại càng không muốn có bất cứ dính dấp gì đến cuộc tranh đấu giữa Đoàn Vân Chướng cùng Lưu Hiết.
“Tiền thái phó trước khi từ quan, đã khai trương tiệm mì này rồi mà?” Đoàn Vân Chướng kéo kéo khóe môi.
Chu đại tài tử cười nhạt một tiếng: “Thảo dân cũng chỉ đến thăm nom một chút sau khi hạ triều mà thôi. Nơi này có người khác chuyên kinh doanh.”
“Bảng hiệu ngoài cửa, chén mì trước mặt không phải đều xuất từ tay của Chu đại tài tử ông sao?”
Chu đại tài tử cười cười, có lẽ vì cảm thấy biện luận cũng không thể biện luận, tội danh hành nghề tay trái đã định xong rồi, vì vậy không giải thích nữa.
Phía bên kia, Kim Phượng đã nhịn không được gắp lên hai ba cọng mì, cuốn vòng quanh chiếc đũa, một hơi nuốt vào. Cọng mì rất ngon miệng, nước mì thơm thuần, trơn mà không nhờn. Thật sự là thượng phẩm. Kim Phượng giơ ngón tay cái lên: “Mì ngon.”
“Tạ hoàng hậu nương nương khen thưởng.”
“Chu lão sư thật sự là chân nhân bất lộ tướng, không ngờ lại khéo tay như vậy!” Kim Phượng thật lòng thật ý khen ngợi. Một nam nhân như vậy, bề ngoài xinh đẹp như ngọc, trong suốt thanh cao, trong bụng lại chứa đầy kinh luân, còn có thể làm ra mì ngon như vậy, thật sự là hoàn hảo vô cùng!
Tiếc là, đồng tính.
Tạo hóa thật sự quá trêu người a.
Nói đến đồng tính, Kim Phượng liền nhớ đến một người. “Lữ đại thượng thư cũng ở đây sao?”
“Là Tiền thượng thư.” Chu đại tài tử tiếp tục uốn nắn.
Đoàn Vân Chướng cười: “Nàng cho rằng Chu đại tài tử mở ra tiệm mì này là vì ai? Còn không phải là vì Lữ Đồng Lương sao?”
Trên mặt Chu đại tài tử thoắt hồng thoắt đỏ, nói: “Cũng vì khó có được nơi nào có thể sử dụng được tay nghề tổ truyền này. Thật không dám giấu diếm, tổ tiên mấy đời của thảo dân đều mở tiệm mì.”
Đoàn Vân Chướng thở dài: “Nếu nói đại ẩn ẩn vu thị, hai vị bề tôi đắc lực trong triều của ta lại mở tiệm mì trong con hẻm nhỏ vắng vẻ này.”
(Tiểu ẩn ẩn vu dã, đại ẩn ẩn vu thị: người bình thường ẩn cư vùng hoang dã, ẩn sĩ chân chính dù sống giữa phồn hoa đô thị cũng không hề bị ảnh hưởng)
Kim Phượng lại vô cùng hứng thú, hỏi: “Nếu Lữ đại thương thư đang ở đây, sao không ra ngoài ăn mì uống rượu, cùng nhau hàn huyên ôn chuyện?”
Chu đại tài tử có chút lúng túng: “Nương nương, Từ Thụy hắn và ngài… Hiện giờ không tốt ôn chuyện.”
“To gan, ông ấy còn dám ghi hận ta?”
“Nương nương, ngài uy hiếp muốn đem bài vị tổ tông nhà hắn ném vào thanh lâu, hắn không ghi hận ngài thì ghi hận ai đây?”
Kim Phượng trợn tròn đôi mắt: “Người đọc sách sao lại không phóng khoáng như vậy? Chu lão sư cứ mời ra đây xem nào.”
Chu đại tài tử đành phải gật đầu, đi vào gian trong gọi người.
Đoàn Vân Chướng áp sát vào tai Kim Phượng cười nói: “Chẳng lẽ nàng không biết, người hẹp hòi nhất thế gian chính là kẻ đọc sách hay sao?”
Kim Phượng hì hì một tiếng bật cười.
Đoàn Vân Chướng thấy nàng vui vẻ, trên mặt càng tỏ ra sung sướng: “Nếu Lữ Đồng Lương ra đây, hàn huyên ôn chuyện cũng vui. Họ vốn là một đôi đồng tính, nói bóng nói gió trêu chọc vài cái, sẽ rất thú vị.”
Kim Phượng đồng ý gật đầu, khóe miệng nhịn không được cong vểnh lên. Suy nghĩ một chút lại cảm thấy, hai vợ chồng mình như vậy thật sự là không hiền hậu.
Lữ đại thương thư có lẽ cũng đoán được hai vị đế hậu này có chút tâm tư xấu xa, miễn cưỡng thò mặt ra một cái rồi lại vội vàng thẹn thùng tránh vào trong, chẳng giống người đã từng là Lại Bộ thượng thư chút nào, ngược lại càng giống cô vợ nhỏ. Đoàn Vân Chướng cùng Kim Phượng trêu chọc rất hăng say. Chu đại tài tử sợ Lữ đại Thượng thư thẹn quá, bèn nói vài câu che chở, lại càng bị cười lợi hại hơn. Lữ đại thượng thư giận dữ, liền đem oán khí đầy bụng phát lên người Chu đại tài tử. Vì vậy, Chu đại tài tử lại vội vàng tiến vào gian trong dỗ ngọt.
Sau cùng, Chu đại tài tử cười khổ, khẩn cầu một câu: “Thảo dân cả đời này trong lòng chỉ có một ước mơ như vậy, vất vả lắm mới được viên mãn. Cầu xin hai vị buông tha cho thảo dân đi.”
Đoàn Vân Chướng cùng Kim Phượng chột dạ im miệng. Vì vậy ngồi bên ngoài vừa ăn mì vừa lặng yên sám hối.
Chỉ vì hứng thú ác liệt của mình mà chọc cho đôi đồng tính xấu hổ và giận dữ, thật sự là quá ác độc.
Ai bảo bọn họ hạnh phúc như vậy, làm cho người ta nhìn thấy mà ghen tỵ.
Ra khỏi tiệm mì ‘Mạch ăn ngon’, Đoàn Vân Chướng đỡ Kim Phượng lên ngựa.
“Ăn no chưa?”
Kim Phượng gật đầu.
“Ta dẫn nàng đến chỗ này.”
“Không trở về cung sao?” Kim Phượng kinh ngạc hỏi.
Đoàn Vân Chướng lắc đầu.
Vó ngựa thật nhanh, chạy ra khỏi cửa thành, thẳng hướng Chung Nam Sơn mà đi.
Kim Phượng chỉ cảm thấy tay của mình bị cầm thật chặt, đỉnh Chung Nam Sơn xa xa tuyết đọng một màu trắng thuần thì càng lúc càng gần. Nàng rốt cuộc hơi có chút xúc động: “Chàng muốn đưa thiếp đi Chung Nam Sơn sao?”
Đoàn Vân Chướng gật đầu. “Ta nghe Long Nguyệt hoàng thúc đã từng nói, nàng muốn đến Chung Nam Sơn.”
Kim Phượng mím môi. Nàng muốn đi, chính là núi Côn Lôn. Chỉ vì không thể đến được Côn Lôn, đành phải bỏ xa mà cầu gần.
‘Đạp Tuyết Vô Ngân’ dừng lại bên khu rừng dưới chân núi. Đoàn Vân Chướng muốn giục ngựa lên núi, Kim Phượng lại đưa tay ngăn cản bàn tay đang nắm cương ngựa của hắn.
“Đừng lên nữa. Nếu như lên núi, tối nay nhất định sẽ không kịp hồi cung.”
“Nàng chắc chứ?” Đoàn Vân Chướng nhìn nàng chằm chằm.
Kim Phượng gật gật đầu.
Huống chi, Lưu Ngạc ngã ngựa chết chính ở trên núi này.
“Hãy cùng thiếp ngồi xuống đây một lát đi.” Nàng ngửa đầu nhìn hắn.
Đoàn Vân Chướng ôm chặt lấy nàng. “Được.”
Trong lòng Kim Phượng ngọt ngào, cũng ôm chặt lấy cổ hắn. “Hoàng thượng thật sự nói là giữ lời. Cả ngày hôm nay, chàng là của riêng thiếp.”
“Đúng vậy, chỉ là của một mình nàng thôi.” Đoàn Vân Chướng lộ vẻ nhu tình. Hắn cũng không phải là người vô cùng chú ý đến tình cảm, đối với hành vi động một chút là sai Lăng tiểu tướng quân lên trời hái sao, xuống biển mò tôm bắt cá của Vân Nham công chúa cũng vô cùng khinh thường. Nhưng trong khoảng khắc này hắn lại cảm thấy, nếu như Kim Phượng thật sự kêu hắn hái sao trên trời xuống cho nàng, hắn cũng sẽ làm ngay, không hề chùn bước.
Nhưng nàng không có yêu cầu gì cả. Thậm chí ngay cả lúc tính mạng của cha nàng đang nằm trong tay hắn, nàng cũng không cầu xin hắn hạ thủ lưu tình. Yêu cầu duy nhất của nàng đối với hắn chỉ có một điều vào lúc nào:
Hãy cùng thiếp ngồi xuống đây trong chốc lát.
“Ta có làm cho nàng vui vẻ không?” Đoàn Vân Chướng ôm Kim Phượng, ngồi dưới tàng cây.
Kim Phượng gật gật đầu, đáy mắt ánh lên hạnh phúc vui vẻ. Nàng ngửa đầu hôn lên cằm hắn, sau đó lại cúi đầu an phận co rúc ở trong ngực hắn, giống như một con mèo con ngoan ngoãn.
Chứng kiến người khác được sống vui vẻ cùng nhau, nàng luôn rất thích thú. Đặc biệt là cặp đôi Chu đại tài tử cùng Lữ đại thượng thư, qua nhiều năm gian khổ rốt cuộc họ cũng có thể tu thành chính quả. Cái này giống như kết cục có hậu của một vở kịch, làm cho người xem cảm thấy mỹ mãn, khó tránh khỏi cũng cảm thấy cuộc sống tương lai của mình cũng sẽ rất tốt đẹp.
“Ta muốn mời hai người bọn họ trở lại triều đình, còn muốn rửa sạch oan khuất cho Lữ Đồng Lương. Nhưng bọn họ lại không chịu.” Đoàn Vân Chướng nói.
“Không chịu ư? Điều đó cũng là hợp tình hợp lý.” Kim Phượng thở dài. Bọn họ chỉ không muốn phá vỡ cuộc sống bình yên an vui hiện giờ thôi.
“Lao tâm lao lực vì quốc gia mấy chục năm, cũng nên để cho bọn họ thanh nhàn một chút.” Cha nàng bởi vì không chịu thanh nhàn, mới phải đi đến tình trạng như ngày hôm nay.
Đoàn Vân Chướng vuốt ve cánh tay nàng. “Chờ chúng ta già rồi, ta sẽ dẫn nàng rời đi. Chúng ta cũng sẽ có một cuộc sống gia đình yên ấm bình an thiết thực như vậy. Nàng có chịu không.”
Kim Phượng thấy trong mũi cay xè.
Đương nhiên là tốt, nhưng lại không thể.
“Chàng nói rồi đó, không được đổi ý đâu.” Nàng ngửa mặt mỉm cười.
Đoàn Vân Chướng hôn lên môi nàng, trằn trọc mút. Hơi thở nhu mì làm say lòng người quấn chặt lấy hắn. Hơi thở vừa rời ra, lại yêu thích không buông lập tức quấn quýt. Đợi đến khi hai đôi môi rốt cuộc cũng kết thúc gắn bó, cô gái đen mập trong ngực mềm yếu mở mắt ra, hắn liền nhìn thấy trong mắt nàng là một trời sao lấp lánh.
“Vân Chướng, thiếp yêu chàng.” Nàng nhẹ nhàng nói.
Giờ phút này, hắn đã lún sâu vào mê say, lại không biết rằng ở trong lòng nữ tử hắn yêu, vợ của hắn, đã có quyết định.
Qua đông xuân lại đến. Lớp băng trên sông Dư Lan phía Tây liền nhanh chóng tan ra. Chiến sự giữa triều đình cùng nước Khuyển Thích, cũng dần dần đến gần hồi cuối.
Đoàn Vân Chướng cười nói: “Ta đã nghĩ đến muốn làm gì rồi. Yên tâm, nhất định sẽ khiến nàng vui vẻ.”
Kim Phượng cúi đầu nói thầm, kêu ta làm sao có thể yên tâm, mới vừa rồi còn bị tức khóc một hồi.
Chuyển qua phiên chợ náo nhiệt, lại đi tiếp qua hai con đường, vào một ngõ nhỏ tầm thường. Ở cuối ngõ chính là một tiệm mì nhỏ. Bảng hiệu là một tấm bảng đầy bụi bặm màu xanh lục, viết ba chữ to bằng sơn nước: “Mạch ăn ngon”. Có lẽ là vì ở đây vắng vẻ, mặt tiền cửa tiệm lại nhỏ hẹp, cổng và sân đìu hiu, một người khách cũng không có.
Kim Phượng nhất thời có chút sững sờ. Tên của tiệm mì rất thông tục dễ hiểu, tràn đầy sinh lực, nhưng nét chữ này, sao lại quen thuộc quá thế nhỉ?
Đoàn Vân Chướng cột đại hắc mã ở chốt cửa rồi kéo Kim Phượng vào tiệm ngồi xuống. Gian trong bày biện hai cái bàn nhỏ, bàn ghế cũ kỹ nhưng gọn gàng sạch sẽ. Trong tiệm không có một bóng người, chỉ có hương thơm thoang thoảng của nước mì lơ lửng trong không khí.
“Chủ quán, cho hai chén mì đi!” Đoàn Vân Chướng rất thông thuộc, hét gọi to một tiếng.
Trong phòng bếp có tiếng đáp vang dội. Không lâu sau, một người bưng hai chén mì từ trong phòng bếp chạy ra. Mặt chén vững vàng rơi ở trước mặt hai người, tiểu nhị ở bên kia xoa xoa tay cười nói: “Hai vị khách quan, từ từ dùng.”
Kim Phượng nhìn thấy người này thì hoàn toàn ngây người, thật lâu cũng không có cách nào thốt ra một chữ.
Khó trách nàng cảm thấy ba chữ ‘Mạch ăn ngon’ lại quen thuộc đến vậy. Bảng hiệu kia cũng hai tấm bảng ‘Thử Vi’, ‘Tiêu Sơn’ bên cạnh Thái Dịch Trì căn bản là xuất phát từ cùng một thủ pháp. Người viết chữ, dĩ nhiên là giờ phút này đang đứng ở trước mặt nàng, buộc tết khăn nhà nho màu trắng, mặc áo đạo màu trắng, lại đeo một chiếc tạp dề nhỏ bằng vải hoa xanh, trên cổ quàng một chiếc khăn mặt, hai bên thái dương còn mang theo một chút dầu mỡ lửa khói – chính là đương kim đệ nhất phong lưu phóng khoáng phong thần tuấn tú đại đại tử Chu Văn Thiên.
“Chu… Chu…”
Đoàn Vân Chướng khụ một tiếng: “Chu chu cái gì mà chu chu, đừng có ở trước mặt ta mà ra vẻ thân thiết như vậy.”
Kim Phượng im bặt, lại thấy Chu đại tài tử dùng khăn mặt trên cổ lau lau mặt, vẫn mỉm cười vô cùng thanh nhã như cũ: “Hoàng hậu nương nương, vẫn khỏe chứ?”
Kim Phượng lặng yên, run lên một cái.
“Không ngờ đúng không, Thái phó đại nhân nghiệp dư nhàn rỗi lại mở một tiệm mì nhỏ ở chỗ này.” Đoàn Vân Chướng có chút hăng hái, nói.
“Là Tiền thái phó.” Chu đại tài tử cung kính uốn nắn. Năm trước, Chu đại tài tử đã từ bỏ tất cả chức quan, không muốn giao thiệp với thị phi quan trường, lại càng không muốn có bất cứ dính dấp gì đến cuộc tranh đấu giữa Đoàn Vân Chướng cùng Lưu Hiết.
“Tiền thái phó trước khi từ quan, đã khai trương tiệm mì này rồi mà?” Đoàn Vân Chướng kéo kéo khóe môi.
Chu đại tài tử cười nhạt một tiếng: “Thảo dân cũng chỉ đến thăm nom một chút sau khi hạ triều mà thôi. Nơi này có người khác chuyên kinh doanh.”
“Bảng hiệu ngoài cửa, chén mì trước mặt không phải đều xuất từ tay của Chu đại tài tử ông sao?”
Chu đại tài tử cười cười, có lẽ vì cảm thấy biện luận cũng không thể biện luận, tội danh hành nghề tay trái đã định xong rồi, vì vậy không giải thích nữa.
Phía bên kia, Kim Phượng đã nhịn không được gắp lên hai ba cọng mì, cuốn vòng quanh chiếc đũa, một hơi nuốt vào. Cọng mì rất ngon miệng, nước mì thơm thuần, trơn mà không nhờn. Thật sự là thượng phẩm. Kim Phượng giơ ngón tay cái lên: “Mì ngon.”
“Tạ hoàng hậu nương nương khen thưởng.”
“Chu lão sư thật sự là chân nhân bất lộ tướng, không ngờ lại khéo tay như vậy!” Kim Phượng thật lòng thật ý khen ngợi. Một nam nhân như vậy, bề ngoài xinh đẹp như ngọc, trong suốt thanh cao, trong bụng lại chứa đầy kinh luân, còn có thể làm ra mì ngon như vậy, thật sự là hoàn hảo vô cùng!
Tiếc là, đồng tính.
Tạo hóa thật sự quá trêu người a.
Nói đến đồng tính, Kim Phượng liền nhớ đến một người. “Lữ đại thượng thư cũng ở đây sao?”
“Là Tiền thượng thư.” Chu đại tài tử tiếp tục uốn nắn.
Đoàn Vân Chướng cười: “Nàng cho rằng Chu đại tài tử mở ra tiệm mì này là vì ai? Còn không phải là vì Lữ Đồng Lương sao?”
Trên mặt Chu đại tài tử thoắt hồng thoắt đỏ, nói: “Cũng vì khó có được nơi nào có thể sử dụng được tay nghề tổ truyền này. Thật không dám giấu diếm, tổ tiên mấy đời của thảo dân đều mở tiệm mì.”
Đoàn Vân Chướng thở dài: “Nếu nói đại ẩn ẩn vu thị, hai vị bề tôi đắc lực trong triều của ta lại mở tiệm mì trong con hẻm nhỏ vắng vẻ này.”
(Tiểu ẩn ẩn vu dã, đại ẩn ẩn vu thị: người bình thường ẩn cư vùng hoang dã, ẩn sĩ chân chính dù sống giữa phồn hoa đô thị cũng không hề bị ảnh hưởng)
Kim Phượng lại vô cùng hứng thú, hỏi: “Nếu Lữ đại thương thư đang ở đây, sao không ra ngoài ăn mì uống rượu, cùng nhau hàn huyên ôn chuyện?”
Chu đại tài tử có chút lúng túng: “Nương nương, Từ Thụy hắn và ngài… Hiện giờ không tốt ôn chuyện.”
“To gan, ông ấy còn dám ghi hận ta?”
“Nương nương, ngài uy hiếp muốn đem bài vị tổ tông nhà hắn ném vào thanh lâu, hắn không ghi hận ngài thì ghi hận ai đây?”
Kim Phượng trợn tròn đôi mắt: “Người đọc sách sao lại không phóng khoáng như vậy? Chu lão sư cứ mời ra đây xem nào.”
Chu đại tài tử đành phải gật đầu, đi vào gian trong gọi người.
Đoàn Vân Chướng áp sát vào tai Kim Phượng cười nói: “Chẳng lẽ nàng không biết, người hẹp hòi nhất thế gian chính là kẻ đọc sách hay sao?”
Kim Phượng hì hì một tiếng bật cười.
Đoàn Vân Chướng thấy nàng vui vẻ, trên mặt càng tỏ ra sung sướng: “Nếu Lữ Đồng Lương ra đây, hàn huyên ôn chuyện cũng vui. Họ vốn là một đôi đồng tính, nói bóng nói gió trêu chọc vài cái, sẽ rất thú vị.”
Kim Phượng đồng ý gật đầu, khóe miệng nhịn không được cong vểnh lên. Suy nghĩ một chút lại cảm thấy, hai vợ chồng mình như vậy thật sự là không hiền hậu.
Lữ đại thương thư có lẽ cũng đoán được hai vị đế hậu này có chút tâm tư xấu xa, miễn cưỡng thò mặt ra một cái rồi lại vội vàng thẹn thùng tránh vào trong, chẳng giống người đã từng là Lại Bộ thượng thư chút nào, ngược lại càng giống cô vợ nhỏ. Đoàn Vân Chướng cùng Kim Phượng trêu chọc rất hăng say. Chu đại tài tử sợ Lữ đại Thượng thư thẹn quá, bèn nói vài câu che chở, lại càng bị cười lợi hại hơn. Lữ đại thượng thư giận dữ, liền đem oán khí đầy bụng phát lên người Chu đại tài tử. Vì vậy, Chu đại tài tử lại vội vàng tiến vào gian trong dỗ ngọt.
Sau cùng, Chu đại tài tử cười khổ, khẩn cầu một câu: “Thảo dân cả đời này trong lòng chỉ có một ước mơ như vậy, vất vả lắm mới được viên mãn. Cầu xin hai vị buông tha cho thảo dân đi.”
Đoàn Vân Chướng cùng Kim Phượng chột dạ im miệng. Vì vậy ngồi bên ngoài vừa ăn mì vừa lặng yên sám hối.
Chỉ vì hứng thú ác liệt của mình mà chọc cho đôi đồng tính xấu hổ và giận dữ, thật sự là quá ác độc.
Ai bảo bọn họ hạnh phúc như vậy, làm cho người ta nhìn thấy mà ghen tỵ.
Ra khỏi tiệm mì ‘Mạch ăn ngon’, Đoàn Vân Chướng đỡ Kim Phượng lên ngựa.
“Ăn no chưa?”
Kim Phượng gật đầu.
“Ta dẫn nàng đến chỗ này.”
“Không trở về cung sao?” Kim Phượng kinh ngạc hỏi.
Đoàn Vân Chướng lắc đầu.
Vó ngựa thật nhanh, chạy ra khỏi cửa thành, thẳng hướng Chung Nam Sơn mà đi.
Kim Phượng chỉ cảm thấy tay của mình bị cầm thật chặt, đỉnh Chung Nam Sơn xa xa tuyết đọng một màu trắng thuần thì càng lúc càng gần. Nàng rốt cuộc hơi có chút xúc động: “Chàng muốn đưa thiếp đi Chung Nam Sơn sao?”
Đoàn Vân Chướng gật đầu. “Ta nghe Long Nguyệt hoàng thúc đã từng nói, nàng muốn đến Chung Nam Sơn.”
Kim Phượng mím môi. Nàng muốn đi, chính là núi Côn Lôn. Chỉ vì không thể đến được Côn Lôn, đành phải bỏ xa mà cầu gần.
‘Đạp Tuyết Vô Ngân’ dừng lại bên khu rừng dưới chân núi. Đoàn Vân Chướng muốn giục ngựa lên núi, Kim Phượng lại đưa tay ngăn cản bàn tay đang nắm cương ngựa của hắn.
“Đừng lên nữa. Nếu như lên núi, tối nay nhất định sẽ không kịp hồi cung.”
“Nàng chắc chứ?” Đoàn Vân Chướng nhìn nàng chằm chằm.
Kim Phượng gật gật đầu.
Huống chi, Lưu Ngạc ngã ngựa chết chính ở trên núi này.
“Hãy cùng thiếp ngồi xuống đây một lát đi.” Nàng ngửa đầu nhìn hắn.
Đoàn Vân Chướng ôm chặt lấy nàng. “Được.”
Trong lòng Kim Phượng ngọt ngào, cũng ôm chặt lấy cổ hắn. “Hoàng thượng thật sự nói là giữ lời. Cả ngày hôm nay, chàng là của riêng thiếp.”
“Đúng vậy, chỉ là của một mình nàng thôi.” Đoàn Vân Chướng lộ vẻ nhu tình. Hắn cũng không phải là người vô cùng chú ý đến tình cảm, đối với hành vi động một chút là sai Lăng tiểu tướng quân lên trời hái sao, xuống biển mò tôm bắt cá của Vân Nham công chúa cũng vô cùng khinh thường. Nhưng trong khoảng khắc này hắn lại cảm thấy, nếu như Kim Phượng thật sự kêu hắn hái sao trên trời xuống cho nàng, hắn cũng sẽ làm ngay, không hề chùn bước.
Nhưng nàng không có yêu cầu gì cả. Thậm chí ngay cả lúc tính mạng của cha nàng đang nằm trong tay hắn, nàng cũng không cầu xin hắn hạ thủ lưu tình. Yêu cầu duy nhất của nàng đối với hắn chỉ có một điều vào lúc nào:
Hãy cùng thiếp ngồi xuống đây trong chốc lát.
“Ta có làm cho nàng vui vẻ không?” Đoàn Vân Chướng ôm Kim Phượng, ngồi dưới tàng cây.
Kim Phượng gật gật đầu, đáy mắt ánh lên hạnh phúc vui vẻ. Nàng ngửa đầu hôn lên cằm hắn, sau đó lại cúi đầu an phận co rúc ở trong ngực hắn, giống như một con mèo con ngoan ngoãn.
Chứng kiến người khác được sống vui vẻ cùng nhau, nàng luôn rất thích thú. Đặc biệt là cặp đôi Chu đại tài tử cùng Lữ đại thượng thư, qua nhiều năm gian khổ rốt cuộc họ cũng có thể tu thành chính quả. Cái này giống như kết cục có hậu của một vở kịch, làm cho người xem cảm thấy mỹ mãn, khó tránh khỏi cũng cảm thấy cuộc sống tương lai của mình cũng sẽ rất tốt đẹp.
“Ta muốn mời hai người bọn họ trở lại triều đình, còn muốn rửa sạch oan khuất cho Lữ Đồng Lương. Nhưng bọn họ lại không chịu.” Đoàn Vân Chướng nói.
“Không chịu ư? Điều đó cũng là hợp tình hợp lý.” Kim Phượng thở dài. Bọn họ chỉ không muốn phá vỡ cuộc sống bình yên an vui hiện giờ thôi.
“Lao tâm lao lực vì quốc gia mấy chục năm, cũng nên để cho bọn họ thanh nhàn một chút.” Cha nàng bởi vì không chịu thanh nhàn, mới phải đi đến tình trạng như ngày hôm nay.
Đoàn Vân Chướng vuốt ve cánh tay nàng. “Chờ chúng ta già rồi, ta sẽ dẫn nàng rời đi. Chúng ta cũng sẽ có một cuộc sống gia đình yên ấm bình an thiết thực như vậy. Nàng có chịu không.”
Kim Phượng thấy trong mũi cay xè.
Đương nhiên là tốt, nhưng lại không thể.
“Chàng nói rồi đó, không được đổi ý đâu.” Nàng ngửa mặt mỉm cười.
Đoàn Vân Chướng hôn lên môi nàng, trằn trọc mút. Hơi thở nhu mì làm say lòng người quấn chặt lấy hắn. Hơi thở vừa rời ra, lại yêu thích không buông lập tức quấn quýt. Đợi đến khi hai đôi môi rốt cuộc cũng kết thúc gắn bó, cô gái đen mập trong ngực mềm yếu mở mắt ra, hắn liền nhìn thấy trong mắt nàng là một trời sao lấp lánh.
“Vân Chướng, thiếp yêu chàng.” Nàng nhẹ nhàng nói.
Giờ phút này, hắn đã lún sâu vào mê say, lại không biết rằng ở trong lòng nữ tử hắn yêu, vợ của hắn, đã có quyết định.
Qua đông xuân lại đến. Lớp băng trên sông Dư Lan phía Tây liền nhanh chóng tan ra. Chiến sự giữa triều đình cùng nước Khuyển Thích, cũng dần dần đến gần hồi cuối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook