Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn
-
Chương 46: Lòng dạ nam nhân như kim dưới đáy biển
Nữ nhi hồng của Nghi Xuân Viện quả nhiên danh bất hư truyền. Kim Phượng vô cùng cảm khái, nghĩ. Khó trách những nam nhân kia lại vui đến quên cả
trời đất như vậy, ngay cả mật đàm cũng muốn chọn đến loại địa phương
này.
Phong Nguyệt chu miệng. “Nương nương, ngài cứ nói nô tỳ nhát gan, còn ngài thì sao, chẳng phải ngay cả cái cửa cũng không dám tiến vào à.”
Kim Phượng vuốt ve bầu rượu. “Tại sao lại nói ngay cả cửa cũng không dám vào? Nương nương ta cái gì cần nói đều đã nói cả rồi nha.”
Phong Nguyệt giễu cợt. “Ngài ở ngoài cửa chỉ hô một câu, về nhà sớm một chút, liền chạy. Ngài cứ trơ mắt nhìn hoàng thượng hai tay ôm hai nữ tử trăng hoa sao?”
Kim Phượng im lặng, một lúc sau mới nói: “Nương nương nhà ngươi không phải loại người đó a.”
“Nương nương!” Phong Nguyệt sầu lo quá mức. “Cứ như nương nương vậy thì làm sao thành được? Lần tới có gặp, ít nhất cũng phải mắng to một câu: ‘Gian phu dâm phụ!’”
“Làm vậy được không?” Kim Phượng nhướng mi.
“Cái chính là phải tỏ rõ khí thế chính cung nương nương của ngài nha!”
“Vậy còn ngươi, vừa rồi tại sao không rống lên mấy rống cho cái tên Vân Trọng kia biết mặt?”
Phong Nguyệt cứng họng, sau đó cúi đầu, yên lặng rơi lệ.
“Thật là mất mặt.”
Kim Phượng thở dài. “Thôi quên đi. Nam nhân như vậy không có cũng chẳng sao, rống lên thì ích gì.”
Hai chén nữ nhi hồng xuống bụng, trên mặt Kim Phượng khẽ ửng hồng. Đang lúc rượu hàm tai nóng, cửa phòng bị phá mở. Một thân hình thon dài loáng cái tiến vào, lại nhanh chóng khép cửa lại.
Kim Phượng đang cầm ly rượu, có chút ngạc nhiên nhìn vẻ rón ra rón rén của hoàng đệ bệ hạ. Phát giác phía sau hắn không còn ai khác, trong lòng nàng đột nhiên có chút nhút nhát, vội vàng đứng dậy, liền thốt ra một câu nói không dùng đến não:
“Chúng thần thiếp thật sự không phải tới bắt gian!”
Đoàn Vân Chướng đang định không nói lời gì mà cứ mang nàng rời khỏi đây trước đã, lại bị lời nói của nàng làm cho uất nghẹn.
“Nàng thật sự tới bắt gian?” Trong mắt hắn bắt đầu có mưa bão ngưng tụ.
Kim Phượng lui về phía sau hai bước. “Đã nói rồi, chúng thần thiếp không phải tới bắt gian!”
Đoàn Vân Chướng khẽ cắn răng, không có thời gian nói nhiều với nàng. Hắn lôi Phong Nguyệt dậy, ném cho Đoàn Vân Trọng ở ngoài cửa, nói: “Các ngươi ra cửa trước đi.”
Đoàn Vân Trọng ôm Phong Nguyệt sắc mặt đang trắng bệch, đầu óc đã tỉnh táo vài phần. “Tại sao chúng đệ lại phải ra bằng cửa trước?”
“Câu dẫn quan binh.” Đoàn Vân Chướng giải thích vô cùng hàm súc, Đoàn Vân Trọng lập tức nhăn mặt.
“Lỡ như chúng đệ bị bắt thì phải làm sao?”
“Tự mình nghĩ cách thoát thân.”
“…” Hoàng huynh, huynh còn có thể mất nhân tính hơn nữa không đây – Đoàn Vân Trọng nhìn người yêu đang nằm trong ngực, yên lặng rơi lệ.
Phong Nguyệt tung một cước đá văng hắn. “Ta cũng không muốn phải nhìn mặt ngài!”
Kim Phượng đột nhiên nảy sinh lòng thương cảm đối với Đoàn Vân Trọng. Không đợi nàng nói gì, Đoàn Vân Chướng đã không chút lưu tình, nhốt cặp đôi oan gia số khổ kia ở ngoài cửa.
“Ngài làm vậy là…” Nàng nghi ngờ nhìn hắn.
Đoàn Vân Chướng cũng không giải thích, nhanh chóng lôi nàng đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.
Kim Phượng sợ hết hồn, trong lòng dần dần cảm thấy bất an. “Ngài muốn làm gì?”
“Nhảy xuống.” Đoàn Vân Chướng nói ngắn gọn.
“Nhảy… nhảy… nhảy xuống?” Nơi này là lầu hai nha!
Đoàn Vân Chướng lười phải cùng nàng nói nhảm, một tay nắm eo nàng, giẫm lên bàn ghế chuẩn bị nhảy ra ngoài cửa sổ.
“Ta không nhảy!” Kim Phượng dùng hai tay bám chặt lấy bệ cửa sổ, “Chết cũng không nhảy!” Nàng mở to đôi mắt dũng cảm, làm việc nghĩa không chùn bước nhìn Đoàn Vân Chướng trừng trừng, dường như muốn nói: Ngươi đến thanh lâu chơi ta không có ý kiến, muốn mưu sát hôn thê hả, không có cửa đâu!
Đoàn Vân Chướng cũng trừng mắt nhìn nàng. Ngoài cửa đã có tiếng huyên náo. Đoàn Vân Trọng đang lớn tiếng cười ha hả: “Chúng ta chỉ đi ngang qua, đi ngang qua thôi!”
Nha đầu Hắc Bàn này, nhất định phải khảo nghiệm sức chịu đựng của hắn vào đúng lúc này hay sao?
Chỉ trong nháy mắt như vậy, Đoàn Vân Chướng im lặng, rồi sau đó, hắn ghé sát vào tai nàng, nhẹ nhàng nói một câu.
Kim Phượng ngây ngẩn cả người. Thừa lúc nàng đang thất thần, Đoàn Vân Chướng nắm lấy eo nàng. Phía sau, cửa phòng đã bị phá ra.
“A a a a a a!” Kim Phượng kêu lên một tiếng thảm thiết thê lương kéo dài.
Câu nói mà Đoàn Vân Chướng đã ghé vào tai nàng chính là: “Nàng đã nói, vợ chồng chính là chim cùng rừng.”
Kim Phượng mắt hàm lệ nóng. Chẳng lẽ ngươi không biết câu tiếp theo chính là: “Tai vạ đến tự ai nấy bay” hay sao?
Khi Đoàn Vân Chướng cùng Kim Phượng bị một đám quan binh bao vây ở giữa, hai người không khỏi nhìn nhau thở dài. Suy nghĩ trong lòng Đoàn Vân Chướng chính là: Sớm biết như thế, vừa rồi cần gì phải hao tốn nhiều lời với nha đầu Hắc Bàn như vậy. Còn Kim Phượng lại nghĩ: Vẫn bị bắt được, sớm biết như thế, vừa rồi cần gì phải nhảy cửa sổ a…
“Thủ lĩnh, có thể bắt được nữ tặc này rồi! Báo lên Uy Quốc công đại nhân, ngài đã có thể lập được công lớn nha!” Một trong những gã quan sai nịnh nọt đến gần tên bộ đầu.
“Nữ tặc?” Kim Phượng chỉ vào mũi mình. “Ta là nữ tặc?”
Một trong những gã quan sai hưng phấn nói: “Thủ lĩnh, ngài xem, nữ tặc này vừa thấy oai hùm của ngài đã ngoan ngoãn cúi đầu, tự mình nhận tội!”
Kim Phượng không nói gì, sau đó kéo kéo ống tay áo của Đoàn Vân Chướng: “Người bọn chúng muốn bắt, chính là ta sao?”
Đoàn Vân Chướng gật gật đầu.
“Tại sao lại muốn bắt ta?”
“Oanh! Nữ tặc, ngươi dám cả gan ban đêm lẻn vào phủ Uy Quốc công ăn trộm, thật sự là to gan lớn mật. Giờ phút này nếu ngươi khoanh tay chịu trói, bản bộ đầu còn có thể giúp ngươi nói đôi lời hữu ích trước mặt Uy Quốc công. Còn bằng không, đừng trách đao kiếm của bản bộ đầu không có mắt!” Bộ Đầu vươn thẳng eo lưng, mười phần trung khí rống lên.
“Các ngươi dựa vào cái gì nói ta là nữ tặc?” Kim Phượng tỉnh táo hỏi.
Bộ đầu cười hắc hắc ba tiếng. “Ngươi còn muốn lừa gạt bản bộ đầu ư? Đại công tử Lưu gia đã tận mắt nhìn thấy, nữ tặc mặt đen như mực. Bản bộ đầu lật đổ khắp cả Nghi Xuân Viện cũng không tìm được cô gái mặt đen thứ hai. Ngươi không phải nữ tặc, thì còn ai vào đây nữa?”
Kim Phượng yên lặng một lát: “Vị đại nhân này, ta thật sự không phải là nữ tặc.”
“Ngươi còn dám ngụy biện!”
“…” Kim Phượng bỏ qua. “Đại nhân, ngài muốn áp giải ta đến nơi nào? Phủ Uy quốc công ư?”
Bộ đầu cười lạnh. “Ngươi xứng sao? Trước áp đến đại lao Hình bộ, đại hình chờ sẵn!”
“Không bằng đến phủ Uy quốc công trước đi.” Kim Phượng mang theo một tia chờ mong, sợ hãi hỏi.
Bộ đầu sững sờ, sau đó giận dữ. “Buồn cười, nào có ai cò kẻ mặc cả như ngươi? Dẫn đi!” Nhìn lướt qua Đoàn Vân Chướng. “Nữ tặc này còn có đồng bọn! Dẫn cả đi!”
Tên quan sai vừa rồi từng gặp Đoàn Vân Chướng ở trong sương phòng vội la lên: “Thủ lĩnh, người này vừa rồi tiểu nhân đã gặp trong một gian phòng khác, chỉ là khách quan bình thường. Hắn… là đồng bọn của nữ tặc sao?”
Kim Phượng vội vàng quơ tay: “Hắn không phải là đồng bọn của ta. Hắn là…” Nàng vắt óc một cái. “Hắn bị ta ép buộc!” Nàng còn đang muốn nói gì nữa, lại bị Đoàn Vân Chướng kéo vào trong ngực, bịt miệng lại.
“Ta chính là đồng bọn của nàng ấy.” Đoàn Vân Chướng tủm tỉm cười, “Ta không chỉ là đồng bọn của nàng, mà còn là nam nhân của nàng. Cho nên, các ngươi cũng bắt ta luôn đi.”
Kim Phượng hoàn toàn đứng hình.
Đoàn Vân Chướng nắm chặt tay nàng, đặt nơi ngực, như cười như không, nhẹ nhàng nói: “Nương tử, xem ra chúng ta phải đến đại lao Hình bộ một chuyến.”
Giọng nói của hắn lộ ra một tia trêu tức, lại có một sức mạnh trấn an lòng người rất khó hiểu.
Kim Phượng cùng Đoàn Vân Chướng cùng bị trói gô, lôi đi xềnh xệch rồi bị ném vào đại lao Hình bộ. Hoàng đế bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương đại giá quang lâm cũng không làm cho đại lao Hình bộ vẻ vang thêm chút nào. Mấy còn chuột vẫn chạy tới chạy lui trên xà ngang, làm rơi xuống một ít mảng bụi lên chóp mũi Kim Phượng.
Quan sai bắt được bọn họ hếch cái cằm lên cao, nhìn bọn họ một cái vô cùng khinh bỉ. ‘Keng’ một tiếng đóng cửa sắt lại, chốt thêm hai ổ khóa sắt.
Kim Phượng nhìn mạng nhện trên đỉnh đầu, lại hậm hực nhìn ổ kháo sắt to đùng một lát, rốt cuộc cũng cam chịu, lặng lẽ ngồi xổm xuống bên chân tường.
“Quả nhiên hôm nay trước khi ra cửa không chịu xem lịch.”
Đoàn Vân Chướng ngồi xuống bên cạnh nàng, nghiêng mặt nhìn nàng, chỉ cười cười, tâm tình dường như cũng không tệ lắm.
“Chân long thiên tử đang ở bên cạnh nàng, còn cần xem lịch gì?”
Kim Phượng lườm hắn một cái. “Chân long thiên tử, chúng ta làm sao ra ngoài được đây?”
“Sẽ có người tới cứu.”
Kim Phượng ngẫm lại thấy cũng đúng. Mấy thần tử ngồi trong sương phòng lúc trước cũng không phải là ngồi không.
“Nếu đã như vậy, hoàng thượng ngài long thể tôn quý, vì sao còn muốn trà trộn vào đây?”
Hai tay Đoàn Vân Chướng bị trói bắt chéo sau lưng, dựa vào tường cọ xát, đổi một tư thế thoải mái.
“Chỉ là chạy chậm một chút thôi.” Suy nghĩ một chút, hắn lại bất mãn liếc nhìn nàng. “Nếu nàng dứt khoát nhảy xuống lầu nhanh hơn một chút, làm gì mà xảy ra nhiều chuyện.”
Kim Phượng kéo căng khóe miệng. “Thần thiếp liên lụy hoàng thượng. Thần thiếp đáng chết.”
Ánh mắt Đoàn Vân Chướng băn khoăn vài vòng trên gương mặt nàng, bỗng nhiên nhếch miệng. “Thôi, kỳ thật đến đại lao Hình bộ một lần cho biết, cũng rất có giá trị.”
“Giá trị hơn đến Nghi Xuân Viện ư?”
Đoàn Vân Chướng ngẩn ra.
Kim Phượng vô cùng khinh thường, liếc mắt nhìn hắn. “Hừ’ một tiếng rồi quay mặt đi.
Sắc mặt Đoàn Vân Chướng có chút khó coi, hắn ngồi thẳng lên. “Hắc Bàn, kỳ thật chuyện không phải giống như những gì nàng đã thấy đâu.”
Kim Phượng lại hừ một tiếng, càng quay mặt đi xa hơn, trực tiếp dùng cái ót nghênh đón đôi mắt lo lắng của Hoàng đế bệ hạ.
“Hai nữ nhân kia là do Đào Hoa má má tạm thường đưa đến ứng cứu. Nếu không phải có quan sai đến kiểm tra, ta…” Đoàn Vân Chướng thấy Kim Phượng hoàn toàn không hợp tác, dứt khoát đứng lên chuyển sang ngồi đối diện với Kim Phượng.
“Ta tuyệt đối không hề đụng đến hai nữ tử kia một tý nào.” Hắn trịnh trọng đảm bảo.
Kim Phượng rốt cuộc cũng chuyển mắt về nhìn hắn một chút, con ngươi lóe sáng. “Vậy cửa động dương xuân hết cạn lại sâu, cũng chỉ là tưởng tượng vô căn cứ của ngài sao?”
“…” Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là ‘Gieo gió gặt bão’.
“Hoàng thượng, thần thiếp phải nói đôi lời với ngài.” Kim Phượng ưỡn ngực, lời lẽ chính nghĩa. “Ngài thích cô gái xinh đẹp, thần thiếp không có ý kiến. Có điều, những nơi bướm hoa, dù sao cũng không phải là địa phương mà vua của một nước nên ra vào. Huống chi, đã trễ thế này ngài còn quanh quẩn ở ngoài cung, có từng nghĩ đến mọi người trong cung sẽ lo lắng cỡ nào hay không? Hoàng thượng có từng nghĩ cho thái hậu nương nương không? Lỡ như chuyện này truyền đến tai thái hậu nương nương, hẳn là bà sẽ vô cùng đau lòng khổ sở.”
“Hắc Bàn…”
“Nếu không phải hoàng thượng ngài tham luyến sắc đẹp, lưu luyến nơi bướm hoa, thần vì sao phải lòng nóng như lửa đốt, tự mình xuất cung đi tìm? Làm thế nào lại bị ngộ nhận là nữ tặc, chuốc phải tai ương lao ngục lần này? Lỡ như chuyện này lan truyền ra ngoài, thần thiếp phải tự xử thế nào đây? Hoàng thượng phải tự xử thế nào đây?”
“… Nàng nói cũng đúng.” Đoàn Vân Chướng ảm đảm cúi đầu xuống.
“Cho nên,” Kim Phượng hếch cằm tổng kết. “Thần thiếp cho rằng, chuyện hôm nay, đều là sai lầm của hoàng thượng.”
Đoàn Vân Chướng càng rũ đầu xuống thấp hơn. “Hoàng hậu nói có lý, tất cả đều là sai lầm của trẫm.”
Kim Phượng cười lạnh một tiếng, vững vàng hít một hơi trầm.
Nhưng Đoàn Vân Chướng nhận ra sai lầm dễ dàng như vậy, ngược lại càng khiến cho nàng cảm thấy ăn không biết ngon.
Đoàn Vân Chướng nhẫn nhục chịu đựng, cúi đầu. Một lát sau, bỗng nhiên nói: “Hoàng hậu, nữ nhi hồng ở Nghi Xuân Viện có ngon không?”
“Cũng không tệ lắm…” Kim Phượng bỗng nhiên câm miệng.
Đoàn Vân Chướng nở nụ cười giả tạo, ghé sát vào bờ môi nàng, hít mũi một cái, hàng mày rậm phút chốc nhăn tít. “Nàng còn uống không ít.” Nữ nhân này rốt cuộc là tới bắt hắn gian, hay là tự mình tìm đến thanh lâu dạo chơi, quả thực rất khó nói.
Hắn thở ra một hơi thật dày, phà lên môi nàng. Kim Phượng sững sờ, vô ý thức rụt đầu co về phía sau. Cái ót liền thân thiết đụng vào bức tường rắn chắc.
Hoàng hậu nương nương nhe răng trợn mắt, nước mắt giàn giụa.
Đoàn Vân Chướng thở dài thật sâu. Nữ nhân này, không có hắn thì phải làm sao đây.
“Đau không?”
Kim Phượng nhìn hắn, con mắt cơ hồ muốn trợn lên trắng dã. Nghe tiếng vang vậy mà còn không biết à, không đau được sao?
Cái gì gọi là ‘Nóc nhà lủng còn gặp mưa suốt đêm’, từ cổng thành dạo đến thanh lâu, hại người vô tội gặp tai họa… Hắn dựa sát như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ cho rằng nàng cũng là loại con gái tùy tiện trong thanh lâu kia sao? Mới vừa rồi còn khổ tâm vì nước vì dân, hiện tại lại bị một chút khúc mắc khó tiêu trong lòng, nàng khó tránh được buồn giận.
Đột nhiên, một bàn tay bao phủ lấy phần ót của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, hóa giải không ít đau đớn.
“Đỡ hơn chút nào chưa?”
Kim Phượng mấp máy môi, không lên tiếng.
Đoàn Vân Chướng hiểu được tính tình của nàng, không muốn tranh cãi. Nhưng có thể làm cho người thường ngày luôn tỏ ra đời mình như mây trôi nước chảy như nàng tức giận như vậy, trong lòng hắn ngược lại khoái trá vô cùng.
Tay kia tiếp tục xoa, hắn đắn đo thả lực vô cùng thỏa đáng.
Một hồi lâu, Kim Phượng rốt cuộc phát giác có điểm không đúng. “Tay của ngài… Không phải đã bị trói lại rồi sao?”
“Lần trước Lăng Tiêu có dạy cách tháo dây thừng, cũng chỉ là một trò xiếc mà thôi.” Đoàn Vân Chướng thờ ơ đáp lời.
Kim Phượng ngẩn ngơ.
Một gã hoàng đế, tại sao phải học cách tháo dây thừng?
“Chuyện trên đời này ai có thể đoán trước được. Nói không chừng sẽ có một ngày, trẫm luân lạc đến hoàn cảnh phải chạy trốn cứu mạng. Nàng xem, hôm nay không phải cần dùng đến rồi sao.”
Kim Phượng im lặng. Nàng tỉ mỉ quan sát hàng mày kiếm anh tuấn của Đoàn Vân Chướng, đột nhiên lời gì cũng không thể thốt ra được.
Đoàn Vân Chướng giương mắt, đối diện với đôi mắt đen trắng phân minh của nàng. Động tác vuốt xoa cái ót cho nàng của hắn đột nhiên dừng lại, trong ánh mắt giống như bị chấn động một cái.
Kim Phượng có chút quẫn bách, muốn dời tầm mắt, lại phát hiện hai mắt của mình giống như bị ánh mắt của hắn bám chặt, không có cách nào rời chuyển.
Nàng có thể nhìn vào ánh mắt Đoàn Vân Chướng, thậm chí có thể nhìn vào trái tim của hắn. Nàng tựa hồ có thể nghe được tiếng nước trong veo đang chảy giữa hai người.
“Hắc Bàn,” Đoàn Vân Chướng đột nhiên mở miệng, cuống họng hơi chút khàn khàn. “Nếu như ta nói, kể từ sau đêm Thượng Nguyên của ba năm trước, ta không còn đụng đến một nữ nhân nào, nàng có tin hay không?”
Phong Nguyệt chu miệng. “Nương nương, ngài cứ nói nô tỳ nhát gan, còn ngài thì sao, chẳng phải ngay cả cái cửa cũng không dám tiến vào à.”
Kim Phượng vuốt ve bầu rượu. “Tại sao lại nói ngay cả cửa cũng không dám vào? Nương nương ta cái gì cần nói đều đã nói cả rồi nha.”
Phong Nguyệt giễu cợt. “Ngài ở ngoài cửa chỉ hô một câu, về nhà sớm một chút, liền chạy. Ngài cứ trơ mắt nhìn hoàng thượng hai tay ôm hai nữ tử trăng hoa sao?”
Kim Phượng im lặng, một lúc sau mới nói: “Nương nương nhà ngươi không phải loại người đó a.”
“Nương nương!” Phong Nguyệt sầu lo quá mức. “Cứ như nương nương vậy thì làm sao thành được? Lần tới có gặp, ít nhất cũng phải mắng to một câu: ‘Gian phu dâm phụ!’”
“Làm vậy được không?” Kim Phượng nhướng mi.
“Cái chính là phải tỏ rõ khí thế chính cung nương nương của ngài nha!”
“Vậy còn ngươi, vừa rồi tại sao không rống lên mấy rống cho cái tên Vân Trọng kia biết mặt?”
Phong Nguyệt cứng họng, sau đó cúi đầu, yên lặng rơi lệ.
“Thật là mất mặt.”
Kim Phượng thở dài. “Thôi quên đi. Nam nhân như vậy không có cũng chẳng sao, rống lên thì ích gì.”
Hai chén nữ nhi hồng xuống bụng, trên mặt Kim Phượng khẽ ửng hồng. Đang lúc rượu hàm tai nóng, cửa phòng bị phá mở. Một thân hình thon dài loáng cái tiến vào, lại nhanh chóng khép cửa lại.
Kim Phượng đang cầm ly rượu, có chút ngạc nhiên nhìn vẻ rón ra rón rén của hoàng đệ bệ hạ. Phát giác phía sau hắn không còn ai khác, trong lòng nàng đột nhiên có chút nhút nhát, vội vàng đứng dậy, liền thốt ra một câu nói không dùng đến não:
“Chúng thần thiếp thật sự không phải tới bắt gian!”
Đoàn Vân Chướng đang định không nói lời gì mà cứ mang nàng rời khỏi đây trước đã, lại bị lời nói của nàng làm cho uất nghẹn.
“Nàng thật sự tới bắt gian?” Trong mắt hắn bắt đầu có mưa bão ngưng tụ.
Kim Phượng lui về phía sau hai bước. “Đã nói rồi, chúng thần thiếp không phải tới bắt gian!”
Đoàn Vân Chướng khẽ cắn răng, không có thời gian nói nhiều với nàng. Hắn lôi Phong Nguyệt dậy, ném cho Đoàn Vân Trọng ở ngoài cửa, nói: “Các ngươi ra cửa trước đi.”
Đoàn Vân Trọng ôm Phong Nguyệt sắc mặt đang trắng bệch, đầu óc đã tỉnh táo vài phần. “Tại sao chúng đệ lại phải ra bằng cửa trước?”
“Câu dẫn quan binh.” Đoàn Vân Chướng giải thích vô cùng hàm súc, Đoàn Vân Trọng lập tức nhăn mặt.
“Lỡ như chúng đệ bị bắt thì phải làm sao?”
“Tự mình nghĩ cách thoát thân.”
“…” Hoàng huynh, huynh còn có thể mất nhân tính hơn nữa không đây – Đoàn Vân Trọng nhìn người yêu đang nằm trong ngực, yên lặng rơi lệ.
Phong Nguyệt tung một cước đá văng hắn. “Ta cũng không muốn phải nhìn mặt ngài!”
Kim Phượng đột nhiên nảy sinh lòng thương cảm đối với Đoàn Vân Trọng. Không đợi nàng nói gì, Đoàn Vân Chướng đã không chút lưu tình, nhốt cặp đôi oan gia số khổ kia ở ngoài cửa.
“Ngài làm vậy là…” Nàng nghi ngờ nhìn hắn.
Đoàn Vân Chướng cũng không giải thích, nhanh chóng lôi nàng đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.
Kim Phượng sợ hết hồn, trong lòng dần dần cảm thấy bất an. “Ngài muốn làm gì?”
“Nhảy xuống.” Đoàn Vân Chướng nói ngắn gọn.
“Nhảy… nhảy… nhảy xuống?” Nơi này là lầu hai nha!
Đoàn Vân Chướng lười phải cùng nàng nói nhảm, một tay nắm eo nàng, giẫm lên bàn ghế chuẩn bị nhảy ra ngoài cửa sổ.
“Ta không nhảy!” Kim Phượng dùng hai tay bám chặt lấy bệ cửa sổ, “Chết cũng không nhảy!” Nàng mở to đôi mắt dũng cảm, làm việc nghĩa không chùn bước nhìn Đoàn Vân Chướng trừng trừng, dường như muốn nói: Ngươi đến thanh lâu chơi ta không có ý kiến, muốn mưu sát hôn thê hả, không có cửa đâu!
Đoàn Vân Chướng cũng trừng mắt nhìn nàng. Ngoài cửa đã có tiếng huyên náo. Đoàn Vân Trọng đang lớn tiếng cười ha hả: “Chúng ta chỉ đi ngang qua, đi ngang qua thôi!”
Nha đầu Hắc Bàn này, nhất định phải khảo nghiệm sức chịu đựng của hắn vào đúng lúc này hay sao?
Chỉ trong nháy mắt như vậy, Đoàn Vân Chướng im lặng, rồi sau đó, hắn ghé sát vào tai nàng, nhẹ nhàng nói một câu.
Kim Phượng ngây ngẩn cả người. Thừa lúc nàng đang thất thần, Đoàn Vân Chướng nắm lấy eo nàng. Phía sau, cửa phòng đã bị phá ra.
“A a a a a a!” Kim Phượng kêu lên một tiếng thảm thiết thê lương kéo dài.
Câu nói mà Đoàn Vân Chướng đã ghé vào tai nàng chính là: “Nàng đã nói, vợ chồng chính là chim cùng rừng.”
Kim Phượng mắt hàm lệ nóng. Chẳng lẽ ngươi không biết câu tiếp theo chính là: “Tai vạ đến tự ai nấy bay” hay sao?
Khi Đoàn Vân Chướng cùng Kim Phượng bị một đám quan binh bao vây ở giữa, hai người không khỏi nhìn nhau thở dài. Suy nghĩ trong lòng Đoàn Vân Chướng chính là: Sớm biết như thế, vừa rồi cần gì phải hao tốn nhiều lời với nha đầu Hắc Bàn như vậy. Còn Kim Phượng lại nghĩ: Vẫn bị bắt được, sớm biết như thế, vừa rồi cần gì phải nhảy cửa sổ a…
“Thủ lĩnh, có thể bắt được nữ tặc này rồi! Báo lên Uy Quốc công đại nhân, ngài đã có thể lập được công lớn nha!” Một trong những gã quan sai nịnh nọt đến gần tên bộ đầu.
“Nữ tặc?” Kim Phượng chỉ vào mũi mình. “Ta là nữ tặc?”
Một trong những gã quan sai hưng phấn nói: “Thủ lĩnh, ngài xem, nữ tặc này vừa thấy oai hùm của ngài đã ngoan ngoãn cúi đầu, tự mình nhận tội!”
Kim Phượng không nói gì, sau đó kéo kéo ống tay áo của Đoàn Vân Chướng: “Người bọn chúng muốn bắt, chính là ta sao?”
Đoàn Vân Chướng gật gật đầu.
“Tại sao lại muốn bắt ta?”
“Oanh! Nữ tặc, ngươi dám cả gan ban đêm lẻn vào phủ Uy Quốc công ăn trộm, thật sự là to gan lớn mật. Giờ phút này nếu ngươi khoanh tay chịu trói, bản bộ đầu còn có thể giúp ngươi nói đôi lời hữu ích trước mặt Uy Quốc công. Còn bằng không, đừng trách đao kiếm của bản bộ đầu không có mắt!” Bộ Đầu vươn thẳng eo lưng, mười phần trung khí rống lên.
“Các ngươi dựa vào cái gì nói ta là nữ tặc?” Kim Phượng tỉnh táo hỏi.
Bộ đầu cười hắc hắc ba tiếng. “Ngươi còn muốn lừa gạt bản bộ đầu ư? Đại công tử Lưu gia đã tận mắt nhìn thấy, nữ tặc mặt đen như mực. Bản bộ đầu lật đổ khắp cả Nghi Xuân Viện cũng không tìm được cô gái mặt đen thứ hai. Ngươi không phải nữ tặc, thì còn ai vào đây nữa?”
Kim Phượng yên lặng một lát: “Vị đại nhân này, ta thật sự không phải là nữ tặc.”
“Ngươi còn dám ngụy biện!”
“…” Kim Phượng bỏ qua. “Đại nhân, ngài muốn áp giải ta đến nơi nào? Phủ Uy quốc công ư?”
Bộ đầu cười lạnh. “Ngươi xứng sao? Trước áp đến đại lao Hình bộ, đại hình chờ sẵn!”
“Không bằng đến phủ Uy quốc công trước đi.” Kim Phượng mang theo một tia chờ mong, sợ hãi hỏi.
Bộ đầu sững sờ, sau đó giận dữ. “Buồn cười, nào có ai cò kẻ mặc cả như ngươi? Dẫn đi!” Nhìn lướt qua Đoàn Vân Chướng. “Nữ tặc này còn có đồng bọn! Dẫn cả đi!”
Tên quan sai vừa rồi từng gặp Đoàn Vân Chướng ở trong sương phòng vội la lên: “Thủ lĩnh, người này vừa rồi tiểu nhân đã gặp trong một gian phòng khác, chỉ là khách quan bình thường. Hắn… là đồng bọn của nữ tặc sao?”
Kim Phượng vội vàng quơ tay: “Hắn không phải là đồng bọn của ta. Hắn là…” Nàng vắt óc một cái. “Hắn bị ta ép buộc!” Nàng còn đang muốn nói gì nữa, lại bị Đoàn Vân Chướng kéo vào trong ngực, bịt miệng lại.
“Ta chính là đồng bọn của nàng ấy.” Đoàn Vân Chướng tủm tỉm cười, “Ta không chỉ là đồng bọn của nàng, mà còn là nam nhân của nàng. Cho nên, các ngươi cũng bắt ta luôn đi.”
Kim Phượng hoàn toàn đứng hình.
Đoàn Vân Chướng nắm chặt tay nàng, đặt nơi ngực, như cười như không, nhẹ nhàng nói: “Nương tử, xem ra chúng ta phải đến đại lao Hình bộ một chuyến.”
Giọng nói của hắn lộ ra một tia trêu tức, lại có một sức mạnh trấn an lòng người rất khó hiểu.
Kim Phượng cùng Đoàn Vân Chướng cùng bị trói gô, lôi đi xềnh xệch rồi bị ném vào đại lao Hình bộ. Hoàng đế bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương đại giá quang lâm cũng không làm cho đại lao Hình bộ vẻ vang thêm chút nào. Mấy còn chuột vẫn chạy tới chạy lui trên xà ngang, làm rơi xuống một ít mảng bụi lên chóp mũi Kim Phượng.
Quan sai bắt được bọn họ hếch cái cằm lên cao, nhìn bọn họ một cái vô cùng khinh bỉ. ‘Keng’ một tiếng đóng cửa sắt lại, chốt thêm hai ổ khóa sắt.
Kim Phượng nhìn mạng nhện trên đỉnh đầu, lại hậm hực nhìn ổ kháo sắt to đùng một lát, rốt cuộc cũng cam chịu, lặng lẽ ngồi xổm xuống bên chân tường.
“Quả nhiên hôm nay trước khi ra cửa không chịu xem lịch.”
Đoàn Vân Chướng ngồi xuống bên cạnh nàng, nghiêng mặt nhìn nàng, chỉ cười cười, tâm tình dường như cũng không tệ lắm.
“Chân long thiên tử đang ở bên cạnh nàng, còn cần xem lịch gì?”
Kim Phượng lườm hắn một cái. “Chân long thiên tử, chúng ta làm sao ra ngoài được đây?”
“Sẽ có người tới cứu.”
Kim Phượng ngẫm lại thấy cũng đúng. Mấy thần tử ngồi trong sương phòng lúc trước cũng không phải là ngồi không.
“Nếu đã như vậy, hoàng thượng ngài long thể tôn quý, vì sao còn muốn trà trộn vào đây?”
Hai tay Đoàn Vân Chướng bị trói bắt chéo sau lưng, dựa vào tường cọ xát, đổi một tư thế thoải mái.
“Chỉ là chạy chậm một chút thôi.” Suy nghĩ một chút, hắn lại bất mãn liếc nhìn nàng. “Nếu nàng dứt khoát nhảy xuống lầu nhanh hơn một chút, làm gì mà xảy ra nhiều chuyện.”
Kim Phượng kéo căng khóe miệng. “Thần thiếp liên lụy hoàng thượng. Thần thiếp đáng chết.”
Ánh mắt Đoàn Vân Chướng băn khoăn vài vòng trên gương mặt nàng, bỗng nhiên nhếch miệng. “Thôi, kỳ thật đến đại lao Hình bộ một lần cho biết, cũng rất có giá trị.”
“Giá trị hơn đến Nghi Xuân Viện ư?”
Đoàn Vân Chướng ngẩn ra.
Kim Phượng vô cùng khinh thường, liếc mắt nhìn hắn. “Hừ’ một tiếng rồi quay mặt đi.
Sắc mặt Đoàn Vân Chướng có chút khó coi, hắn ngồi thẳng lên. “Hắc Bàn, kỳ thật chuyện không phải giống như những gì nàng đã thấy đâu.”
Kim Phượng lại hừ một tiếng, càng quay mặt đi xa hơn, trực tiếp dùng cái ót nghênh đón đôi mắt lo lắng của Hoàng đế bệ hạ.
“Hai nữ nhân kia là do Đào Hoa má má tạm thường đưa đến ứng cứu. Nếu không phải có quan sai đến kiểm tra, ta…” Đoàn Vân Chướng thấy Kim Phượng hoàn toàn không hợp tác, dứt khoát đứng lên chuyển sang ngồi đối diện với Kim Phượng.
“Ta tuyệt đối không hề đụng đến hai nữ tử kia một tý nào.” Hắn trịnh trọng đảm bảo.
Kim Phượng rốt cuộc cũng chuyển mắt về nhìn hắn một chút, con ngươi lóe sáng. “Vậy cửa động dương xuân hết cạn lại sâu, cũng chỉ là tưởng tượng vô căn cứ của ngài sao?”
“…” Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là ‘Gieo gió gặt bão’.
“Hoàng thượng, thần thiếp phải nói đôi lời với ngài.” Kim Phượng ưỡn ngực, lời lẽ chính nghĩa. “Ngài thích cô gái xinh đẹp, thần thiếp không có ý kiến. Có điều, những nơi bướm hoa, dù sao cũng không phải là địa phương mà vua của một nước nên ra vào. Huống chi, đã trễ thế này ngài còn quanh quẩn ở ngoài cung, có từng nghĩ đến mọi người trong cung sẽ lo lắng cỡ nào hay không? Hoàng thượng có từng nghĩ cho thái hậu nương nương không? Lỡ như chuyện này truyền đến tai thái hậu nương nương, hẳn là bà sẽ vô cùng đau lòng khổ sở.”
“Hắc Bàn…”
“Nếu không phải hoàng thượng ngài tham luyến sắc đẹp, lưu luyến nơi bướm hoa, thần vì sao phải lòng nóng như lửa đốt, tự mình xuất cung đi tìm? Làm thế nào lại bị ngộ nhận là nữ tặc, chuốc phải tai ương lao ngục lần này? Lỡ như chuyện này lan truyền ra ngoài, thần thiếp phải tự xử thế nào đây? Hoàng thượng phải tự xử thế nào đây?”
“… Nàng nói cũng đúng.” Đoàn Vân Chướng ảm đảm cúi đầu xuống.
“Cho nên,” Kim Phượng hếch cằm tổng kết. “Thần thiếp cho rằng, chuyện hôm nay, đều là sai lầm của hoàng thượng.”
Đoàn Vân Chướng càng rũ đầu xuống thấp hơn. “Hoàng hậu nói có lý, tất cả đều là sai lầm của trẫm.”
Kim Phượng cười lạnh một tiếng, vững vàng hít một hơi trầm.
Nhưng Đoàn Vân Chướng nhận ra sai lầm dễ dàng như vậy, ngược lại càng khiến cho nàng cảm thấy ăn không biết ngon.
Đoàn Vân Chướng nhẫn nhục chịu đựng, cúi đầu. Một lát sau, bỗng nhiên nói: “Hoàng hậu, nữ nhi hồng ở Nghi Xuân Viện có ngon không?”
“Cũng không tệ lắm…” Kim Phượng bỗng nhiên câm miệng.
Đoàn Vân Chướng nở nụ cười giả tạo, ghé sát vào bờ môi nàng, hít mũi một cái, hàng mày rậm phút chốc nhăn tít. “Nàng còn uống không ít.” Nữ nhân này rốt cuộc là tới bắt hắn gian, hay là tự mình tìm đến thanh lâu dạo chơi, quả thực rất khó nói.
Hắn thở ra một hơi thật dày, phà lên môi nàng. Kim Phượng sững sờ, vô ý thức rụt đầu co về phía sau. Cái ót liền thân thiết đụng vào bức tường rắn chắc.
Hoàng hậu nương nương nhe răng trợn mắt, nước mắt giàn giụa.
Đoàn Vân Chướng thở dài thật sâu. Nữ nhân này, không có hắn thì phải làm sao đây.
“Đau không?”
Kim Phượng nhìn hắn, con mắt cơ hồ muốn trợn lên trắng dã. Nghe tiếng vang vậy mà còn không biết à, không đau được sao?
Cái gì gọi là ‘Nóc nhà lủng còn gặp mưa suốt đêm’, từ cổng thành dạo đến thanh lâu, hại người vô tội gặp tai họa… Hắn dựa sát như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ cho rằng nàng cũng là loại con gái tùy tiện trong thanh lâu kia sao? Mới vừa rồi còn khổ tâm vì nước vì dân, hiện tại lại bị một chút khúc mắc khó tiêu trong lòng, nàng khó tránh được buồn giận.
Đột nhiên, một bàn tay bao phủ lấy phần ót của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, hóa giải không ít đau đớn.
“Đỡ hơn chút nào chưa?”
Kim Phượng mấp máy môi, không lên tiếng.
Đoàn Vân Chướng hiểu được tính tình của nàng, không muốn tranh cãi. Nhưng có thể làm cho người thường ngày luôn tỏ ra đời mình như mây trôi nước chảy như nàng tức giận như vậy, trong lòng hắn ngược lại khoái trá vô cùng.
Tay kia tiếp tục xoa, hắn đắn đo thả lực vô cùng thỏa đáng.
Một hồi lâu, Kim Phượng rốt cuộc phát giác có điểm không đúng. “Tay của ngài… Không phải đã bị trói lại rồi sao?”
“Lần trước Lăng Tiêu có dạy cách tháo dây thừng, cũng chỉ là một trò xiếc mà thôi.” Đoàn Vân Chướng thờ ơ đáp lời.
Kim Phượng ngẩn ngơ.
Một gã hoàng đế, tại sao phải học cách tháo dây thừng?
“Chuyện trên đời này ai có thể đoán trước được. Nói không chừng sẽ có một ngày, trẫm luân lạc đến hoàn cảnh phải chạy trốn cứu mạng. Nàng xem, hôm nay không phải cần dùng đến rồi sao.”
Kim Phượng im lặng. Nàng tỉ mỉ quan sát hàng mày kiếm anh tuấn của Đoàn Vân Chướng, đột nhiên lời gì cũng không thể thốt ra được.
Đoàn Vân Chướng giương mắt, đối diện với đôi mắt đen trắng phân minh của nàng. Động tác vuốt xoa cái ót cho nàng của hắn đột nhiên dừng lại, trong ánh mắt giống như bị chấn động một cái.
Kim Phượng có chút quẫn bách, muốn dời tầm mắt, lại phát hiện hai mắt của mình giống như bị ánh mắt của hắn bám chặt, không có cách nào rời chuyển.
Nàng có thể nhìn vào ánh mắt Đoàn Vân Chướng, thậm chí có thể nhìn vào trái tim của hắn. Nàng tựa hồ có thể nghe được tiếng nước trong veo đang chảy giữa hai người.
“Hắc Bàn,” Đoàn Vân Chướng đột nhiên mở miệng, cuống họng hơi chút khàn khàn. “Nếu như ta nói, kể từ sau đêm Thượng Nguyên của ba năm trước, ta không còn đụng đến một nữ nhân nào, nàng có tin hay không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook