Hoàng Hậu Lười Y Nhân
-
Quyển 5 - Chương 16: Hôn sự lưu viên (3)
EDITOR: DOCKE
Y Nhân lẳng lặng lắng nghe người nọ cảm thán. Nghe đến lúc đó, đã loáng thoáng đoán ra được nàng là ai.
Nàng và cô giống nhau, đều không phải là người thuộc về thế giới này.
Như vậy…
“Tức phu nhân?” Y Nhân nhỏ giọng, khẽ gọi thử một tiếng dò xét.
“Độc Cô Tức.” Người nọ cải chính, “Danh phu nhân, rốt cuộc đảm đương không nổi.”
Y Nhân mím chặt môi. Trong nội tâm, trong tư tưởng đều hoàn toàn kích động. Muốn nói gì đó, lại chẳng thể nói thành lời.
Các nàng đến từ cùng một chỗ. Các nàng sẽ phải có rất nhiều lời để nói với nhau. Đúng là Y Nhân đang đứng trước mặt nàng, lại không có một chút lòng trung thành, chỉ cảm thấy quen thuộc, chỉ cảm thấy bị nàng khống chế. Nàng chính là cái bóng đè nặng lên cô.
“Y Nhân, ngươi là bóng dáng của ta.” Độc Cô Tức lại nhàn nhạt nói một câu. Ngón tay vuốt ve trên gương mặt của cô, sau đó xẹt qua như tấm lụa mỏng. Y Nhân vẫn còn đang giật mình ngẩn người, nàng đã rời đi.
Câu nói sau cùng, Y Nhân nghe không hiểu.
Đúng là Độc Cô Tức đã đi rồi.
Y Nhân ngồi ngơ ngác như đang nằm mộng. Một lúc sau, nơi cửa truyền đến một tiếng động, Lưu Trục Phong vừa hoang mang lẩm bẩm: “Kỳ lạ, sao không tìm thấy sư phụ đâu cả.” vừa nhanh nhẹn đi tới, vỗ vai Y Nhân trấn an: “Yên tâm, chờ ta tìm được sư phụ sẽ lập tức xin nàng chữa trị cho cô. Hay là bây giờ, chúng ta đi chơi một lát nhé?”
Y Nhân khẽ nghiêng đầu, quay mặt về phía Lưu Trục Phong, nhẹ giọng nói: “Ta đã gặp Tức phu nhân.”
Lưu Trục Phong ngẩn người, lập tức xua tay: “Không thể nào, sư phụ chưa bao giờ chịu gặp người ngoài. Làm sao nàng tự mình chạy tới gặp cô được? Cô có nhận lầm người không đó?”
Y Nhân cúi đầu không nói.
“…Nhưng mà, làm sao cô biết sư phụ ta chính là Tức phu nhân?” Lưu Trục Phong chần chừ nói, đầy nghi hoặc.
“Độc Cô Tức, nàng nói nàng là Độc Cô Tức.” Y Nhân ngửa đầu, hồi tưởng lại giọng nói ma mỵ vừa rồi, lẩm bẩm nói: “Nàng nói nàng không còn là phu nhân nữa.”
Lưu Trục Phong ngơ ngẩn, hồi lâu sau mới lẩm bẩm: “Người cô gặp quả nhiên là nàng – Chẳng lẽ nàng đích thân đến xem tân nương của ta có bộ dáng như thế nào?” Nghĩ đến đây, Lưu Trục Phong lập tức hân hoan, một phát bắt được cánh tay Y Nhân, kích động nói: “Có phải nàng đang không vui không? Có đúng như vậy không?”
“Nàng nói ta là hình bóng của nàng.” Y Nhân trả lời.
“Vậy là có ý gì?” Lưu Trục Phong hoang mang gãi gãi đầu. Sau đó lý giải vô cùng lạc quan: Thì ra sư phụ vẫn không nỡ bỏ ta, cho nên mới nói tân nương tử của ta là hình bóng của nàng.
Giải thích gượng ép như vậy cũng làm cho Lưu Trục Phong đắc ý nửa ngày.
“Không được, chúng ta cùng đi tìm sư phụ. Nói ta và cô hoàn toàn chỉ là nhầm lẫn, không để cho nàng kiên trì cuộc hôn nhân này.” Lưu Trục Phong vừa nói vừa dắt tay Y Nhân chạy ra ngoài.
Y Nhân vốn hành động chậm chạp, giờ phút này đôi mắt lại không nhìn thấy, khó tránh khỏi lảo đảo chơi vơi. Lưu Trục Phong là người nóng tính, thấy thế liền không chút nghĩ ngợi, quay đầu lại bế bổng Y Nhân lên. Y Nhân ngay cả kinh hô cũng không kịp, vội vàng vươn cánh tay quàng qua cổ Lưu Trục Phong. Dọc theo đường đi xuyên qua những dãy hành lang dài, bọn nha đầu cung nữ rối rít che miệng cười. Lưu Trục Phong nổi tính chơi ngông, trong lòng lại đang cao hứng, hắn giơ cao Y Nhân lên, rống “Hú hú” vài tiếng. Y Nhân cảm thấy buồn cười, lại lo lắng không yên, chỉ có thể ôm chặt lấy Lưu Trục Phong.
“Y Nhân, cô nói xem, câu nói kia của sư phụ có phải cho thấy nàng yêu thích ta không?” Lưu Trục Phong lại có vẻ không xác định, nhẹ giọng hỏi lại.
“Đương nhiên là thích.” Y Nhân tốt bụng trả lời.
Nếu không thích, làm sao lại làm sư phụ của ngươi? Chỉ là, “thích” ở đây, vô cùng trống rỗng.
“Không nghe thấy.” Lưu Trục Phong cảm thấy lòng tin càng thêm dâng cao. Ánh mắt híp lại đầy tà khí giống như mắt hồ ly, la ầm lên như trẻ con: “Rốt cuộc có thích hay không?”
“Rất thích a.” Y Nhân gom góp đáp án nói to bên tai hắn, bất giác cũng đã bị cảm xúc của Lưu Trục Phong lây nhiễm.
Hắn là một người cương trực, cương trực và nhiệt liệt.
Y Nhân cảm thấy vui mừng cho Độc Cô Tức.
Nhưng mà, một màn này đi vào tầm mắt Hạ Lan Tuyết, lại là chói mắt khoét tâm khó nói nên lời.
Vất vả lắm Hạ Lan Tuyết mới trốn khỏi quán trọ kia. Anh đẩy ngã một cái bàn trong phòng, sau đó trốn lên xà nhà. Chờ người bên ngoài giận dữ xông vào, trông thấy cửa sổ mở toang hoang bèn đuổi theo ra ngoài rồi, Hạ Lan Tuyết mới từ xà nhà nhảy xuống. Lúc đi qua hành lang, anh đánh ngất xỉu một tên tiểu nhị, tráo đổi y phục của hắn, sau đó nghênh ngang đi ra phố.
Đường phố Lưu Viên vô cùng tấp nập. Tất cả mọi người đều đang chuẩn bị cho sự kiện trọng đại sắp tới.
Hôn lễ của Lưu Trục Phong hiển nhiên càng trọng đại hơn so với hôn lễ của Hạ Lan Tuyết và Y Nhân năm đó. Nơi này tất cả mọi người đều thật lòng ủng hộ, kính yêu Lưu Trục Phong. Giai cấp ở Lưu Viên không phân biệt rõ ràng, tất cả mọi người đều tương thân tương ái.
Bọn họ vì Lưu Trục Phong ăn mừng, cũng là chân tâm thật ý.
Cho nên, trước mỗi cánh cửa đều dán giấy đỏ, trên mặt mỗi người đều treo một nụ cười, không có chút giả dối nào, lại tựa như thuốc nhuộm, lây nhiễm khắp nơi.
Quy mô như vậy, làm cho trong lòng Hạ Lan Tuyết càng không thoải mái.
Thật vất vả mới tìm đến cổng Lưu Cung, Hạ Lan Tuyết đang rầu rĩ nghĩ xem dưới tình huống không có chân khí thế này thì làm sao lẻn chạy vào trong đó được. Nào ngờ anh đứng đó chẳng bao lâu liền có mấy anh nông dân bình thường đẩy một chiếc xe con chở đầy rau dưa đi đến. Họ cứ như vậy hiên ngang đi đến cổng, thuận miệng nói: “Chúng tôi mang đến mấy mẻ rau quả mới tặng lên thiếu chủ, chúc thiếu chủ tân hôn vui vẻ.”
Thủ vệ kiểm tra tượng trưng, nhìn đám rau dưa một chút rồi vung tay lên, cứ thế để bọn họ tiến vào.
Hạ Lan Tuyết lấy làm lạ, suy nghĩ một chút, lại cảm thấy thoải mái.
Lưu Viên luôn luôn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Người phía ngoài không vào được, người bên trong cũng không ra được. Tất cả mọi người ở đây đều sống trong một đất nước bị phong bế, tất nhiên sẽ đơn thuần thiện lương. Mọi người đồng tâm hiệp lực, căn bản không cần lo nghĩ đến chuyện ám sát.
Nghĩ đến đây, Hạ Lan Tuyết bèn lục tìm trên người. Nhân trên tay còn có một chiếc nhẫn bạch ngọc chưa bị lục soát, anh cầm trong tay, thẳng thắn vô tư đi đến nói: “Tiểu nhân muốn tặng quà cho thiếu chủ, đây là vật gia truyền của tiểu nhân.”
Thủ vệ cầm chiếc nhẫn nhìn kỹ một phen, thấy đường vân tỉ mị, ngọc sáng trơn bóng thì biết là thượng phẩm, cũng không hoài nghi nhiều.
Chỉ là ngay sau khi Hạ Lan Tuyết tiến vào, anh nghe thấy hai tên thủ vệ ở phía sau hàn huyên đôi câu.
“Tên tiểu tử vừa rồi đi vào trông đẹp ác. Thiếu chủ liên tục tự xưng là Lưu Viên đệ nhất mỹ nam, lúc này đây, thiếu chủ có thể sẽ chịu đả kích.”
“Cắt, ta vẫn cảm thấy thiếu chủ đẹp trai hơn. Tên đó vừa nhìn đã thấy ẻo lả, chẳng oai hùng giống thiếu chủ của chúng ta chút nào…”
Hạ Lan Tuyết nghe vậy, mỉm cười không nói – Lưu Viên tự do cởi mở, thật sự là chuyện mà người có truyền thống đế vương như anh khó có thể tưởng tượng nổi.
Anh không hề bị ngăn cản, cứ như vậy đi thẳng đến tẩm cung của Lưu Trục Phong. Thật ra cái gọi là cung điện, cũng không nguy nga tráng lệ như những quốc gia khác, chỉ là trang trí hơi vinh hoa phú quý một chút, diện tích lớn hơn những gian nhà lớn của người bình thường một chút mà thôi. Nếu đặt ở Thiên Triều, đại khái phủ đệ của Bùi Nhược Trần cũng địch nổi quy mô của nó.
Hạ Lan Tuyết đi đến hành lang cuối cùng, lại gặp phải vài tiểu nha đầu đang ở bên cạnh cười cười nói nói.
Hạ Lan Tuyết đang định nhanh chóng đi lướt qua các nàng, lại thình lình nghe thấy chữ “Y” trong Y Nhân.
Một tiểu nha đầu nói: “Thiếu chủ đối với Y cô nương thật là tốt. Lúc trước Y cô nương bị phát hiện té xỉu trong rừng, mặt mũi thiếu chủ trắng bệch, chẳng phải là lo lắng lắm sao?” (Hắn quả thật lo lắng, nhưng thật ra là lo lắng chuyện Y Nhân chạy đến Lưu Viên thành thân với hắn.)
“Đúng vậy, khoảng thời gian này Y cô nương ở đây, đều do thiếu chủ đích thân chăm chút chuyện ăn uống sinh hoạt hàng ngày. Hễ rảnh rỗi là ngâm mình trong phòng Y cô nương. Hâm mộ chết mất.” (Nhưng thật ra là vì muốn thương lượng xem nên để Y Nhân chạy trốn bằng cách nào)
“Còn nữa a. Đôi mắt của Y cô nương không tốt, thiếu chủ còn đích thân đi cầu xin Độc Cô tiên sinh. Ngươi nói xem, Độc Cô tiên sinh là người thần bí nguy hiểm như vậy, còn bị Thiếu chủ đích thân mời xuống núi chữa trị cho Y cô nương. Thật là làm cho người người cảm động.” Một tiểu nha đầu nói.
“Mới vừa rồi còn trông thấy Thiếu chủ ôm Y cô nương…” Một cô bé khác còn chưa nói hết, Hạ Lan Tuyết đã nghe không nổi nữa.
Không phải nói Lưu Trục Phong đã không còn suy nghĩ gì với Y Nhân nữa sao? Còn làm ra nhiều chuyện như vậy làm gì?
Anh buồn bực đi tiếp vài bước. Hành lang bên phải đột nhiên truyền đến một tràng cười khe khẽ. Rất nhiều cung nữ lao qua, cầm khăn tay che miệng, khúc khích cười nhìn qua phía trước.
Hạ Lan Tuyết lấy làm kinh ngạc, cũng nương theo tầm mắt của các nàng mà nhìn sang. Quả nhiên, có hai bóng người đâm đầu đi tới, hoặc có thể nói là, một bóng người.
Lưu Trục Phong đang ẵm Y Nhân, bước đi như bay.
“Không nghe thấy.” Lưu Trục Phong cười vô cùng hạnh phúc, dương dương đắc ý la ầm lên: “Rốt cuộc có thích hay không?”
“Rất thích a.” Y Nhân ghé vào bên tai hắn, hô to đáp án. Trên mặt cũng là một nụ cười tươi như hoa nở ngày xuân.
Đôi chân Hạ Lan Tuyết như mọc thêm cây đinh, cắm dính xuống đất.
Lưu Trục Phong như gió xoáy đến gần, lại như gió xoáy đi xa.
Lúc đến gần đây, Y Nhân cùng Hạ Lan Tuyết chỉ cách nhau một hành lang. Thậm chí, khuôn mặt của cô còn hướng về phía anh.
Hạ Lan Tuyết rõ ràng trông thấy mặt mày củ cô. Lúc cô cười rộ lên còn để lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Thoáng cái đã rời đi.
Hạ Lan Tuyết ngơ ngác đứng đó hồi lâu. Sau đó lại xoay người rời đi, từ từ bước trên đường cái, thong thả trở về.
Anh có rất nhiều điều nghĩ mãi không ra, lại muốn thuyết phục mình không cần lý do, không cần đạo lý mà tin tưởng Y Nhân.
Anh trở về quán trọ.
Tiểu nha đầu xuất hiện từ ngày đầu tiên đang đứng trước cửa quán trọ lo lắng nhìn quanh. Nhìn thấy anh, vừa nghênh đón vừa oán trách: “Công tử sao có thể chạy loạn lung tung thế? Lưu Viên cũng không phải là chỗ của công tử. Thiếu chủ không có ý xấu, công tử cứ chờ ba ngày sau sẽ hiểu.”
Ba ngày sau, chính là ngày đại hôn của Lưu Trục Phong và Y Nhân.
Hạ Lan Tuyết ngước mắt, nhàn nhạt nhìn nàng một cái.
Tiểu nha đầu vốn còn muốn nói thêm điều gì, nhưng sau khi bị Hạ Lan Tuyết nhìn thoáng qua như vậy, đột nhiên lại không nói được gì nữa.
Ánh mắt đó, nỗi niềm đang chất chứa trong đôi mắt xinh đẹp đó làm cho nàng đau lòng.
“Công tử cũng đừng khổ sở, trở lại là tốt rồi…” Đến cuối cùng, tiểu nha đầu lại muốn an ủi anh, mặc dù không biết rốt cuộc muốn an ủi cái gì.
Thần sắc của Hạ Lan Tuyết bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ hoang mang và ưu sầu, như khói như sương, làm cho người ta hận không thể móc trái tim ra giao cho anh, chỉ cần anh có thể vui vẻ một chút.
— Hạ Lan Tuyết quả nhiên có tiền vốn yêu nghiệt.
Y Nhân lẳng lặng lắng nghe người nọ cảm thán. Nghe đến lúc đó, đã loáng thoáng đoán ra được nàng là ai.
Nàng và cô giống nhau, đều không phải là người thuộc về thế giới này.
Như vậy…
“Tức phu nhân?” Y Nhân nhỏ giọng, khẽ gọi thử một tiếng dò xét.
“Độc Cô Tức.” Người nọ cải chính, “Danh phu nhân, rốt cuộc đảm đương không nổi.”
Y Nhân mím chặt môi. Trong nội tâm, trong tư tưởng đều hoàn toàn kích động. Muốn nói gì đó, lại chẳng thể nói thành lời.
Các nàng đến từ cùng một chỗ. Các nàng sẽ phải có rất nhiều lời để nói với nhau. Đúng là Y Nhân đang đứng trước mặt nàng, lại không có một chút lòng trung thành, chỉ cảm thấy quen thuộc, chỉ cảm thấy bị nàng khống chế. Nàng chính là cái bóng đè nặng lên cô.
“Y Nhân, ngươi là bóng dáng của ta.” Độc Cô Tức lại nhàn nhạt nói một câu. Ngón tay vuốt ve trên gương mặt của cô, sau đó xẹt qua như tấm lụa mỏng. Y Nhân vẫn còn đang giật mình ngẩn người, nàng đã rời đi.
Câu nói sau cùng, Y Nhân nghe không hiểu.
Đúng là Độc Cô Tức đã đi rồi.
Y Nhân ngồi ngơ ngác như đang nằm mộng. Một lúc sau, nơi cửa truyền đến một tiếng động, Lưu Trục Phong vừa hoang mang lẩm bẩm: “Kỳ lạ, sao không tìm thấy sư phụ đâu cả.” vừa nhanh nhẹn đi tới, vỗ vai Y Nhân trấn an: “Yên tâm, chờ ta tìm được sư phụ sẽ lập tức xin nàng chữa trị cho cô. Hay là bây giờ, chúng ta đi chơi một lát nhé?”
Y Nhân khẽ nghiêng đầu, quay mặt về phía Lưu Trục Phong, nhẹ giọng nói: “Ta đã gặp Tức phu nhân.”
Lưu Trục Phong ngẩn người, lập tức xua tay: “Không thể nào, sư phụ chưa bao giờ chịu gặp người ngoài. Làm sao nàng tự mình chạy tới gặp cô được? Cô có nhận lầm người không đó?”
Y Nhân cúi đầu không nói.
“…Nhưng mà, làm sao cô biết sư phụ ta chính là Tức phu nhân?” Lưu Trục Phong chần chừ nói, đầy nghi hoặc.
“Độc Cô Tức, nàng nói nàng là Độc Cô Tức.” Y Nhân ngửa đầu, hồi tưởng lại giọng nói ma mỵ vừa rồi, lẩm bẩm nói: “Nàng nói nàng không còn là phu nhân nữa.”
Lưu Trục Phong ngơ ngẩn, hồi lâu sau mới lẩm bẩm: “Người cô gặp quả nhiên là nàng – Chẳng lẽ nàng đích thân đến xem tân nương của ta có bộ dáng như thế nào?” Nghĩ đến đây, Lưu Trục Phong lập tức hân hoan, một phát bắt được cánh tay Y Nhân, kích động nói: “Có phải nàng đang không vui không? Có đúng như vậy không?”
“Nàng nói ta là hình bóng của nàng.” Y Nhân trả lời.
“Vậy là có ý gì?” Lưu Trục Phong hoang mang gãi gãi đầu. Sau đó lý giải vô cùng lạc quan: Thì ra sư phụ vẫn không nỡ bỏ ta, cho nên mới nói tân nương tử của ta là hình bóng của nàng.
Giải thích gượng ép như vậy cũng làm cho Lưu Trục Phong đắc ý nửa ngày.
“Không được, chúng ta cùng đi tìm sư phụ. Nói ta và cô hoàn toàn chỉ là nhầm lẫn, không để cho nàng kiên trì cuộc hôn nhân này.” Lưu Trục Phong vừa nói vừa dắt tay Y Nhân chạy ra ngoài.
Y Nhân vốn hành động chậm chạp, giờ phút này đôi mắt lại không nhìn thấy, khó tránh khỏi lảo đảo chơi vơi. Lưu Trục Phong là người nóng tính, thấy thế liền không chút nghĩ ngợi, quay đầu lại bế bổng Y Nhân lên. Y Nhân ngay cả kinh hô cũng không kịp, vội vàng vươn cánh tay quàng qua cổ Lưu Trục Phong. Dọc theo đường đi xuyên qua những dãy hành lang dài, bọn nha đầu cung nữ rối rít che miệng cười. Lưu Trục Phong nổi tính chơi ngông, trong lòng lại đang cao hứng, hắn giơ cao Y Nhân lên, rống “Hú hú” vài tiếng. Y Nhân cảm thấy buồn cười, lại lo lắng không yên, chỉ có thể ôm chặt lấy Lưu Trục Phong.
“Y Nhân, cô nói xem, câu nói kia của sư phụ có phải cho thấy nàng yêu thích ta không?” Lưu Trục Phong lại có vẻ không xác định, nhẹ giọng hỏi lại.
“Đương nhiên là thích.” Y Nhân tốt bụng trả lời.
Nếu không thích, làm sao lại làm sư phụ của ngươi? Chỉ là, “thích” ở đây, vô cùng trống rỗng.
“Không nghe thấy.” Lưu Trục Phong cảm thấy lòng tin càng thêm dâng cao. Ánh mắt híp lại đầy tà khí giống như mắt hồ ly, la ầm lên như trẻ con: “Rốt cuộc có thích hay không?”
“Rất thích a.” Y Nhân gom góp đáp án nói to bên tai hắn, bất giác cũng đã bị cảm xúc của Lưu Trục Phong lây nhiễm.
Hắn là một người cương trực, cương trực và nhiệt liệt.
Y Nhân cảm thấy vui mừng cho Độc Cô Tức.
Nhưng mà, một màn này đi vào tầm mắt Hạ Lan Tuyết, lại là chói mắt khoét tâm khó nói nên lời.
Vất vả lắm Hạ Lan Tuyết mới trốn khỏi quán trọ kia. Anh đẩy ngã một cái bàn trong phòng, sau đó trốn lên xà nhà. Chờ người bên ngoài giận dữ xông vào, trông thấy cửa sổ mở toang hoang bèn đuổi theo ra ngoài rồi, Hạ Lan Tuyết mới từ xà nhà nhảy xuống. Lúc đi qua hành lang, anh đánh ngất xỉu một tên tiểu nhị, tráo đổi y phục của hắn, sau đó nghênh ngang đi ra phố.
Đường phố Lưu Viên vô cùng tấp nập. Tất cả mọi người đều đang chuẩn bị cho sự kiện trọng đại sắp tới.
Hôn lễ của Lưu Trục Phong hiển nhiên càng trọng đại hơn so với hôn lễ của Hạ Lan Tuyết và Y Nhân năm đó. Nơi này tất cả mọi người đều thật lòng ủng hộ, kính yêu Lưu Trục Phong. Giai cấp ở Lưu Viên không phân biệt rõ ràng, tất cả mọi người đều tương thân tương ái.
Bọn họ vì Lưu Trục Phong ăn mừng, cũng là chân tâm thật ý.
Cho nên, trước mỗi cánh cửa đều dán giấy đỏ, trên mặt mỗi người đều treo một nụ cười, không có chút giả dối nào, lại tựa như thuốc nhuộm, lây nhiễm khắp nơi.
Quy mô như vậy, làm cho trong lòng Hạ Lan Tuyết càng không thoải mái.
Thật vất vả mới tìm đến cổng Lưu Cung, Hạ Lan Tuyết đang rầu rĩ nghĩ xem dưới tình huống không có chân khí thế này thì làm sao lẻn chạy vào trong đó được. Nào ngờ anh đứng đó chẳng bao lâu liền có mấy anh nông dân bình thường đẩy một chiếc xe con chở đầy rau dưa đi đến. Họ cứ như vậy hiên ngang đi đến cổng, thuận miệng nói: “Chúng tôi mang đến mấy mẻ rau quả mới tặng lên thiếu chủ, chúc thiếu chủ tân hôn vui vẻ.”
Thủ vệ kiểm tra tượng trưng, nhìn đám rau dưa một chút rồi vung tay lên, cứ thế để bọn họ tiến vào.
Hạ Lan Tuyết lấy làm lạ, suy nghĩ một chút, lại cảm thấy thoải mái.
Lưu Viên luôn luôn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Người phía ngoài không vào được, người bên trong cũng không ra được. Tất cả mọi người ở đây đều sống trong một đất nước bị phong bế, tất nhiên sẽ đơn thuần thiện lương. Mọi người đồng tâm hiệp lực, căn bản không cần lo nghĩ đến chuyện ám sát.
Nghĩ đến đây, Hạ Lan Tuyết bèn lục tìm trên người. Nhân trên tay còn có một chiếc nhẫn bạch ngọc chưa bị lục soát, anh cầm trong tay, thẳng thắn vô tư đi đến nói: “Tiểu nhân muốn tặng quà cho thiếu chủ, đây là vật gia truyền của tiểu nhân.”
Thủ vệ cầm chiếc nhẫn nhìn kỹ một phen, thấy đường vân tỉ mị, ngọc sáng trơn bóng thì biết là thượng phẩm, cũng không hoài nghi nhiều.
Chỉ là ngay sau khi Hạ Lan Tuyết tiến vào, anh nghe thấy hai tên thủ vệ ở phía sau hàn huyên đôi câu.
“Tên tiểu tử vừa rồi đi vào trông đẹp ác. Thiếu chủ liên tục tự xưng là Lưu Viên đệ nhất mỹ nam, lúc này đây, thiếu chủ có thể sẽ chịu đả kích.”
“Cắt, ta vẫn cảm thấy thiếu chủ đẹp trai hơn. Tên đó vừa nhìn đã thấy ẻo lả, chẳng oai hùng giống thiếu chủ của chúng ta chút nào…”
Hạ Lan Tuyết nghe vậy, mỉm cười không nói – Lưu Viên tự do cởi mở, thật sự là chuyện mà người có truyền thống đế vương như anh khó có thể tưởng tượng nổi.
Anh không hề bị ngăn cản, cứ như vậy đi thẳng đến tẩm cung của Lưu Trục Phong. Thật ra cái gọi là cung điện, cũng không nguy nga tráng lệ như những quốc gia khác, chỉ là trang trí hơi vinh hoa phú quý một chút, diện tích lớn hơn những gian nhà lớn của người bình thường một chút mà thôi. Nếu đặt ở Thiên Triều, đại khái phủ đệ của Bùi Nhược Trần cũng địch nổi quy mô của nó.
Hạ Lan Tuyết đi đến hành lang cuối cùng, lại gặp phải vài tiểu nha đầu đang ở bên cạnh cười cười nói nói.
Hạ Lan Tuyết đang định nhanh chóng đi lướt qua các nàng, lại thình lình nghe thấy chữ “Y” trong Y Nhân.
Một tiểu nha đầu nói: “Thiếu chủ đối với Y cô nương thật là tốt. Lúc trước Y cô nương bị phát hiện té xỉu trong rừng, mặt mũi thiếu chủ trắng bệch, chẳng phải là lo lắng lắm sao?” (Hắn quả thật lo lắng, nhưng thật ra là lo lắng chuyện Y Nhân chạy đến Lưu Viên thành thân với hắn.)
“Đúng vậy, khoảng thời gian này Y cô nương ở đây, đều do thiếu chủ đích thân chăm chút chuyện ăn uống sinh hoạt hàng ngày. Hễ rảnh rỗi là ngâm mình trong phòng Y cô nương. Hâm mộ chết mất.” (Nhưng thật ra là vì muốn thương lượng xem nên để Y Nhân chạy trốn bằng cách nào)
“Còn nữa a. Đôi mắt của Y cô nương không tốt, thiếu chủ còn đích thân đi cầu xin Độc Cô tiên sinh. Ngươi nói xem, Độc Cô tiên sinh là người thần bí nguy hiểm như vậy, còn bị Thiếu chủ đích thân mời xuống núi chữa trị cho Y cô nương. Thật là làm cho người người cảm động.” Một tiểu nha đầu nói.
“Mới vừa rồi còn trông thấy Thiếu chủ ôm Y cô nương…” Một cô bé khác còn chưa nói hết, Hạ Lan Tuyết đã nghe không nổi nữa.
Không phải nói Lưu Trục Phong đã không còn suy nghĩ gì với Y Nhân nữa sao? Còn làm ra nhiều chuyện như vậy làm gì?
Anh buồn bực đi tiếp vài bước. Hành lang bên phải đột nhiên truyền đến một tràng cười khe khẽ. Rất nhiều cung nữ lao qua, cầm khăn tay che miệng, khúc khích cười nhìn qua phía trước.
Hạ Lan Tuyết lấy làm kinh ngạc, cũng nương theo tầm mắt của các nàng mà nhìn sang. Quả nhiên, có hai bóng người đâm đầu đi tới, hoặc có thể nói là, một bóng người.
Lưu Trục Phong đang ẵm Y Nhân, bước đi như bay.
“Không nghe thấy.” Lưu Trục Phong cười vô cùng hạnh phúc, dương dương đắc ý la ầm lên: “Rốt cuộc có thích hay không?”
“Rất thích a.” Y Nhân ghé vào bên tai hắn, hô to đáp án. Trên mặt cũng là một nụ cười tươi như hoa nở ngày xuân.
Đôi chân Hạ Lan Tuyết như mọc thêm cây đinh, cắm dính xuống đất.
Lưu Trục Phong như gió xoáy đến gần, lại như gió xoáy đi xa.
Lúc đến gần đây, Y Nhân cùng Hạ Lan Tuyết chỉ cách nhau một hành lang. Thậm chí, khuôn mặt của cô còn hướng về phía anh.
Hạ Lan Tuyết rõ ràng trông thấy mặt mày củ cô. Lúc cô cười rộ lên còn để lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Thoáng cái đã rời đi.
Hạ Lan Tuyết ngơ ngác đứng đó hồi lâu. Sau đó lại xoay người rời đi, từ từ bước trên đường cái, thong thả trở về.
Anh có rất nhiều điều nghĩ mãi không ra, lại muốn thuyết phục mình không cần lý do, không cần đạo lý mà tin tưởng Y Nhân.
Anh trở về quán trọ.
Tiểu nha đầu xuất hiện từ ngày đầu tiên đang đứng trước cửa quán trọ lo lắng nhìn quanh. Nhìn thấy anh, vừa nghênh đón vừa oán trách: “Công tử sao có thể chạy loạn lung tung thế? Lưu Viên cũng không phải là chỗ của công tử. Thiếu chủ không có ý xấu, công tử cứ chờ ba ngày sau sẽ hiểu.”
Ba ngày sau, chính là ngày đại hôn của Lưu Trục Phong và Y Nhân.
Hạ Lan Tuyết ngước mắt, nhàn nhạt nhìn nàng một cái.
Tiểu nha đầu vốn còn muốn nói thêm điều gì, nhưng sau khi bị Hạ Lan Tuyết nhìn thoáng qua như vậy, đột nhiên lại không nói được gì nữa.
Ánh mắt đó, nỗi niềm đang chất chứa trong đôi mắt xinh đẹp đó làm cho nàng đau lòng.
“Công tử cũng đừng khổ sở, trở lại là tốt rồi…” Đến cuối cùng, tiểu nha đầu lại muốn an ủi anh, mặc dù không biết rốt cuộc muốn an ủi cái gì.
Thần sắc của Hạ Lan Tuyết bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ hoang mang và ưu sầu, như khói như sương, làm cho người ta hận không thể móc trái tim ra giao cho anh, chỉ cần anh có thể vui vẻ một chút.
— Hạ Lan Tuyết quả nhiên có tiền vốn yêu nghiệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook