Hoàng Hậu Lười Y Nhân
-
Quyển 1 - Chương 13: Lạnh nhạt (3)
Rốt cục cũng thu dọn xong xuôi, Y Nhân rời khỏi phòng, thấy Trung bá đang chẻ củi ngoài tiểu viện.
“Trung bá.” Y Nhân cười gọi.
“Nương nương buổi sớm…” Trung bá nhìn vầng thái dương chính ngọ, vội chữa lại: “Nương nương buổi trưa tốt lành.”
Y Nhân gật đầu hỏi: “Tiểu Trung đỡ chút nào chưa?”
Nghe câu đó Trung bá vội buông ngay cây rìu xuống, xoa xoa hai tay, cười cảm kích: “Đa tạ nương nương ban thuốc, thằng nhóc đó khá nhiều rồi, không biết làm sao để tạ ơn nương nương nữa.”
Y Nhân xua xua tay rồi cười, tỏ ý không cần khách khí.
Chẳng qua là sốt rét thôi mà, hồi nhỏ cô cũng đã bị, là mẹ cô dùng phương thuốc đó chữa cho khỏi.
Hàn huyên với Trung bá một hồi, Y Nhân lại đi dạo tiếp, đình viện này kỳ thực cũng khá nhỏ, tại cô chưa từng đi ra khỏi mà thôi.
Thật ra đi mấy bước liền thấy một cái đu, vừa trông thấy Y Nhân đã không muốn đi tiếp nữa rồi.
Bây giờ cô lại ngồi lên cái đu, hai tay nắm dây đu đa đu đưa, ngẩng mặt lên hứng nắng.
Ánh nắng mùa xuân thật là ấm áp.
Bên tai cô chợt vang lên giọng nói của Thập Nhất: nương nương, người nhất định phải dẫn vương gia tới, dù chỉ ngồi xuống uống ly trà cũng được, không thể để bọn người dưới có mắt không tròng kia xem thường mãi.
Cô vốn chẳng để ý chuyện đó, xem thường thì xem thường, thà bớt đi chút cơm canh mà tránh xa được thị phi thì càng tốt.
Cô có thể thanh thản thoải mái sống thế này suốt đời, nhưng còn Thập Nhất thì sao?
Thập Nhất đang lúc dậy thì, thanh xuân mĩ mạo, dựa vào cái gì mà bắt Thập Nhất phải ở cùng cô lần lữa qua ngày đoạn tháng chứ?
Y Nhân khẽ thở dài mấy tiếng: thôi đi, mỗi người một chí, cô vẫn giúp Thập Nhất lần này.
Hạ quyết tâm rồi, Y Nhân lại lề mà lề mề trèo xuống khỏi đu.
“Nương nương định ra ngoài sao?” Trung bá đang chẻ củi gần đó quan tâm hỏi.
“Phải.” Y Nhân dịu dàng đáp: “Ta đi tìm vương gia.”
Trung bá mừng rỡ, chỉ nghĩ giờ đây rốt cục vương phi đã thông suốt rồi, không ỳ ra cả ngày chẳng màng thế sự nữa.
“Tôi vừa nghe Tiểu Triệu ở phòng trà nói, hôm nay vương phủ có khách quý tới chơi, có lẽ vương gia đang ở hoa sảnh tiếp khách, vương phi cứ qua đó thử xem sao.”
“Đa tạ Trung bá.” Y Nhân cảm ơn rồi thong dong đi ra.
Thập Nhất không đi theo Y Nhân mà trốn trong phòng lo trang điểm, đợi diễn màn bị kịch thê thảm tuyệt luân.
Y Nhân đi thẳng ra khỏi cửa viện mới nhận ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Làm sao tới được hoa sảnh?
Nhưng cung đã giương ra đâu thể thu về, huống chi hãy còn sớm, Y Nhân cũng chẳng vội vàng gì, chi bằng cứ từ từ tìm.
Nghĩ vậy, Y Nhân bèn quyết định đi ngắm cảnh, thong thả đi men theo hành lang dài sơn đỏ, hai bên hành lang nước chảy lững lờ, cá chép nô giỡn, nắng chiếu rực rỡ, gió mát hây hẩy, hệt như một bức tranh cảnh xuân tươi đẹp, khiến người ta – khiến người ta không khỏi thấy khoan khoái muốn ngủ a.
Y Nhân ngáp một cái rất khó coi, quyết định đánh nhanh thắng nhanh, mau mau đi kéo Hạ Lan Tuyết tới làm mối cho y với Thập Nhất cái đã.
Vừa ngáp xong, một tiểu a hoàn xiêm y lộng lẫy bưng một chén hạt sen rảo bước đã đi vượt qua cô.
Trước khi tiểu a hoàn đó đi khuất, Y Nhân rốt cục cũng kịp phản ứng, bèn gọi: “Này.”
Tiểu a đầu dừng chân, nghi hoặc ngoảnh đầu lại nhìn cô.
Y Nhân cười thân thiện hỏi: “Xin hỏi làm sao tới được hoa sảnh thế?”
“Hoa sảnh?” Tiểu a đầu quan sát cô một lượt từ đầu đến chân, hỏi: “Cô là ai vậy, sao trước đây ta không thấy cô ở vương phủ?”
“Tháng trước ta mới tới.” Y Nhân nhẫn nại giải thích: “Cô cần gì gặp ta, chỉ cần nói cho ta biết đi đường nào là được.”
“Cô chính là vương phi thứ mười lăm a.” Tiểu a đầu sực tỉnh ngộ, cặp mắt long lanh đảo qua đảo lại chẳng chút hảo ý rồi chỉ chỉ một con đường nhỏ hơi hẻo lánh ở bên phải hành lang, nói: “Đi thẳng bên đó sẽ tới, nhanh lắm.”
Nói rồi cô ta còn bồi thêm một câu: “Hôm nay vương gia mở tiệc đãi khách ở hoa sảnh, vương phi có biết không?”
“Ta định tới đó gặp vương gia đây.” Y Nhân nói thẳng.
“Vậy nương nương qua bên đó đi.” Tiểu a đầu buông một câu, rồi chẳng hỏi thêm nữa, lại bưng chén hạt sen đó hoan hoan hỉ hỉ đi tiếp.
Y Nhân liền xoay mình đi về hướng cô ta chỉ.
“Trung bá.” Y Nhân cười gọi.
“Nương nương buổi sớm…” Trung bá nhìn vầng thái dương chính ngọ, vội chữa lại: “Nương nương buổi trưa tốt lành.”
Y Nhân gật đầu hỏi: “Tiểu Trung đỡ chút nào chưa?”
Nghe câu đó Trung bá vội buông ngay cây rìu xuống, xoa xoa hai tay, cười cảm kích: “Đa tạ nương nương ban thuốc, thằng nhóc đó khá nhiều rồi, không biết làm sao để tạ ơn nương nương nữa.”
Y Nhân xua xua tay rồi cười, tỏ ý không cần khách khí.
Chẳng qua là sốt rét thôi mà, hồi nhỏ cô cũng đã bị, là mẹ cô dùng phương thuốc đó chữa cho khỏi.
Hàn huyên với Trung bá một hồi, Y Nhân lại đi dạo tiếp, đình viện này kỳ thực cũng khá nhỏ, tại cô chưa từng đi ra khỏi mà thôi.
Thật ra đi mấy bước liền thấy một cái đu, vừa trông thấy Y Nhân đã không muốn đi tiếp nữa rồi.
Bây giờ cô lại ngồi lên cái đu, hai tay nắm dây đu đa đu đưa, ngẩng mặt lên hứng nắng.
Ánh nắng mùa xuân thật là ấm áp.
Bên tai cô chợt vang lên giọng nói của Thập Nhất: nương nương, người nhất định phải dẫn vương gia tới, dù chỉ ngồi xuống uống ly trà cũng được, không thể để bọn người dưới có mắt không tròng kia xem thường mãi.
Cô vốn chẳng để ý chuyện đó, xem thường thì xem thường, thà bớt đi chút cơm canh mà tránh xa được thị phi thì càng tốt.
Cô có thể thanh thản thoải mái sống thế này suốt đời, nhưng còn Thập Nhất thì sao?
Thập Nhất đang lúc dậy thì, thanh xuân mĩ mạo, dựa vào cái gì mà bắt Thập Nhất phải ở cùng cô lần lữa qua ngày đoạn tháng chứ?
Y Nhân khẽ thở dài mấy tiếng: thôi đi, mỗi người một chí, cô vẫn giúp Thập Nhất lần này.
Hạ quyết tâm rồi, Y Nhân lại lề mà lề mề trèo xuống khỏi đu.
“Nương nương định ra ngoài sao?” Trung bá đang chẻ củi gần đó quan tâm hỏi.
“Phải.” Y Nhân dịu dàng đáp: “Ta đi tìm vương gia.”
Trung bá mừng rỡ, chỉ nghĩ giờ đây rốt cục vương phi đã thông suốt rồi, không ỳ ra cả ngày chẳng màng thế sự nữa.
“Tôi vừa nghe Tiểu Triệu ở phòng trà nói, hôm nay vương phủ có khách quý tới chơi, có lẽ vương gia đang ở hoa sảnh tiếp khách, vương phi cứ qua đó thử xem sao.”
“Đa tạ Trung bá.” Y Nhân cảm ơn rồi thong dong đi ra.
Thập Nhất không đi theo Y Nhân mà trốn trong phòng lo trang điểm, đợi diễn màn bị kịch thê thảm tuyệt luân.
Y Nhân đi thẳng ra khỏi cửa viện mới nhận ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Làm sao tới được hoa sảnh?
Nhưng cung đã giương ra đâu thể thu về, huống chi hãy còn sớm, Y Nhân cũng chẳng vội vàng gì, chi bằng cứ từ từ tìm.
Nghĩ vậy, Y Nhân bèn quyết định đi ngắm cảnh, thong thả đi men theo hành lang dài sơn đỏ, hai bên hành lang nước chảy lững lờ, cá chép nô giỡn, nắng chiếu rực rỡ, gió mát hây hẩy, hệt như một bức tranh cảnh xuân tươi đẹp, khiến người ta – khiến người ta không khỏi thấy khoan khoái muốn ngủ a.
Y Nhân ngáp một cái rất khó coi, quyết định đánh nhanh thắng nhanh, mau mau đi kéo Hạ Lan Tuyết tới làm mối cho y với Thập Nhất cái đã.
Vừa ngáp xong, một tiểu a hoàn xiêm y lộng lẫy bưng một chén hạt sen rảo bước đã đi vượt qua cô.
Trước khi tiểu a hoàn đó đi khuất, Y Nhân rốt cục cũng kịp phản ứng, bèn gọi: “Này.”
Tiểu a đầu dừng chân, nghi hoặc ngoảnh đầu lại nhìn cô.
Y Nhân cười thân thiện hỏi: “Xin hỏi làm sao tới được hoa sảnh thế?”
“Hoa sảnh?” Tiểu a đầu quan sát cô một lượt từ đầu đến chân, hỏi: “Cô là ai vậy, sao trước đây ta không thấy cô ở vương phủ?”
“Tháng trước ta mới tới.” Y Nhân nhẫn nại giải thích: “Cô cần gì gặp ta, chỉ cần nói cho ta biết đi đường nào là được.”
“Cô chính là vương phi thứ mười lăm a.” Tiểu a đầu sực tỉnh ngộ, cặp mắt long lanh đảo qua đảo lại chẳng chút hảo ý rồi chỉ chỉ một con đường nhỏ hơi hẻo lánh ở bên phải hành lang, nói: “Đi thẳng bên đó sẽ tới, nhanh lắm.”
Nói rồi cô ta còn bồi thêm một câu: “Hôm nay vương gia mở tiệc đãi khách ở hoa sảnh, vương phi có biết không?”
“Ta định tới đó gặp vương gia đây.” Y Nhân nói thẳng.
“Vậy nương nương qua bên đó đi.” Tiểu a đầu buông một câu, rồi chẳng hỏi thêm nữa, lại bưng chén hạt sen đó hoan hoan hỉ hỉ đi tiếp.
Y Nhân liền xoay mình đi về hướng cô ta chỉ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook